Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 54



Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh ở trên boong tàu phơi nắng, một ngồi một nằm, bên cạnh còn có nước ép hoa quả tươi, nhàn nhã cứ như khách du lịch.

Mà trên đầu gối của Trần Ngọc, báo con càng biết thế nào là hưởng thụ. Nằm nghiêng, hai chân sau giẫm lên đầu Mã Văn Thanh, bày ra một tư thế rất đáng đánh. Híp mắt, muốn ngủ.

“Hiếm khi thấy Mã gia không đuổi theo mỹ nữ a.” Trần Ngọc bày tỏ sự ngạc nhiên với đồng bạn bên cạnh đang cùng mình vui thích hưởng thụ ánh mặt trời.

“Ta đối với nữ nhân trong mắt chỉ có Phong ca không có hứng thú.” Mã Văn Thanh nhạt nhẽo lên tiếng.

“Ngươi thử rồi đúng không, trực tiếp bị cự tuyệt?” Trần Ngọc một tay vuốt ve báo con, dùng câu nghi vấn biểu đạt ý khẳng định.

Mã Văn Thanh làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục ai oán nói: “Thật ra nếu nhìn kỹ sẽ thấy Lăng Vân cũng không xinh đẹp như vậy, ngạch, ít nhất không đủ đầy đặn, đúng, ngực với mông chưa đạt.” Sau đó thống khổ nhìn cái người đối diện có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nói: “Tuy rằng đối với diện mạo ta đã quen không đặt yêu cầu, nhưng,” Mã Văn Thanh lấy tay phác họa ra một hình hồ lô, “Ít nhất phải như vầy, còn như vầy, trên dưới phù hợp a…”

“A, thì ra ngươi thích A Mỹ trong nhà bếp, ta không thể không nói ánh mắt thưởng thức của ngươi càng ngày càng quái.” Trần Ngọc cầm ly nước trái cây lên, đồng thời lộ ra chút thần sắc cảm thông với Mã Văn Thanh.

“Uy, đối với người thân cao cùng thể trọng đều vượt qua hơn cả tat a càng không có hứng thú! Cám ơn, thêm ly nữa.” Mã Văn Thanh đen mặt lại nói, đưa chiếc ly đã thấy đáy trong tay giao cho Trần Ngọc.

Sau khi Trần Ngọc đưa đồ uống cho Mã Văn Thanh, lại thoải mái mà tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu ngắm bầu trời bao la trong vắt, lẩm bẩm nói: “Tàu này so với chiếc của đội khảo cổ tốt hơn nhiều, cơ hồ không có cảm giác lắc lư.”

Mà cùng thời điểm, trong phòng đối diện với boong tàu, vài khuôn mặt nghiêm túc đang nhìn tấm hải đồ ở chính giữa.

Tàu trưởng dùng bút vẽ vài vòng trên hải đồ, nói: “Theo lý mà nói, chúng ta hắn đang ở vị trí này.”

Lăng Vân nhướng nhướng mày, cười nhìn Vưu bộ trưởng, bởi vì thuyền trưởng chính là người của Vưu bộ trưởng, sau đó mới mang theo khẩu khí châm chọc lên tiếng: “Là một thuyền trưởng có đủ tư cách, ngươi ít nhất nên cho chúng ta một câu trả lời cụ thể xác thực, chúng ta bây giờ đang ở đâu?”

Vị thuyền trưởng trung niên tựa hồ không bị ảnh hưởng, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, đáp: “Thứ cho ta thất trách,hiện tại chưa thể xác định.”

Lúc này mấy người trong phòng cũng bị tin tức đó làm cho khiếp sợ, chỉ có Vưu bộ trưởng đã biết toàn bộ tình huống, cau mày ngồi ở bên cạnh bàn.

Thuyền trưởng tiếp tục giải thích, “Ta rất xin lỗi, nhưng không có biện pháp, ngay cả trên hải đồ điện tử cũng không biểu thị được tàu chúng ta đang ở đâu.

Giáo sư An ngạc nhiên, làm người đứng đầu đội khảo cổ, ông cũng được mời tới tham gia hội nghị nguy cơ lâm thời này, không khỏi hỏi: “Nếu vậy hướng đi hiện tại của chúng ta khống chế thế nào?”

“Trên thực tế, ta đã bảo người ở buồng lái cho tàu ngừng lại, muốn cùng mọi người thương lượng phương án cụ thể. Vưu bộ trưởng, xin thứ cho ta đã tự chủ trương.” Thuyền trưởng khom người nói.

“Dừng lại là đúng.” Vưu bộ trưởng khoát tay áo bày tỏ không đáng ngại, sau đó ngẩng đầu nhìn những người khác, nói: “Đây chính là phiền phức hiện tại, chúng ta không chỉ có thiết bị truyền tin mất tín hiệu, mà còn không thể xác định vị trí và hướng đi của tàu. Nói đơn giản, chúng ta hoàn toàn lạc đường, trên biển.”

Đỗ Cương đi theo giáo sư An sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc mà tức giận nói: “Trời ạ, bây giờ chiếc tàu này rốt cuộc đã đâm đầu vào chỗ nguy hiểm nào? Lúc ấy chúng ta thỉnh cầu các ngươi đưa chúng ta trở về, các ngươi không chịu. Giờ thì thấy đấy, không chỉ có các ngươi đi chịu chết, còn muốn kéo theo chúng ta! Trách nhiệm này các ngươi gánh nổi sao?!”

Lăng Vân và Vưu bộ trưởng mặt không đổi sắc nhìn hắn, đối với lời nói của hắn từ chối cho ý kiến.

Chỉ có giáo sư An quay đầu lại nói: “Không được nói như vậy, Đỗ Cương.” Nói xong, lại xoay ngươi nhìn Vưu bộ trưởng: “Đối với sự giúp đỡ của các ngươi, chúng ta thật sự phi thường cảm tạ. Việc cấp bách, chúng ta nhất định phải tìm ra biện pháp rời khỏi hải vực thần bí này.”

Nhưng không một ai có thể dưới tình huống này nghĩ ra cách, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Một lát sau, Phong Hàn tựa vào bên cửa sổ khẽ động, nhất thời tầm mắt trong phòng đều tập trung vào trên cái người lạnh lùng tuấn mỹ này. Cho dù là giáo sư hay Đỗ Cương, cũng đều không thể che dấu sự tán thưởng cùng kinh ngạc trong mắt.

“Tàu đang chuyển động.” Phong Hàn nhìn ra bên ngoài, lãnh đạm nói. Tầm mắt của hắn rơi trên người Trần Ngọc đang phơi nắng ở ngoài boong tàu, gió biển ôn nhu thổi bay sợi tóc đen nhánh của Trần Ngọc. Khóe miệng Phong Hàn mang theo nụ cười mỉm, hắn biết sợi tóc kia mềm mại đến cỡ nào.

Giọng nói của Phong Hàn trong trẻo lạnh lùng, tích chữ như vàng, nhưng đủ để đưa tới một sự hỗn loạn khác.

Thuyền trưởng lập tức đứng dậy lảo đảo đi về phía cửa sổ, song ở trên biển không có vật tham chiếu, mây trời mặc dù đang di chuyển, nhưng làm sao có thể xác định được là mây di chuyển hay tàu di chuyển.

“Cái này không thể nào, môtơ căn bản chưa khởi động, ta cũng không hạ lệnh lái tàu đi.” Thuyền trưởng nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt chợt trở nên rất khó coi.

“Thế nhưng, tàu giống như đang di động thật chậm chạp.” Lăng Vân cũng sững sờ nói, sau đó trong nháy mắt, tất cả mọi người vọt tới trên boong tàu.

Phong Hàn là người cuối cùng đi ra, trực tiếp bước về phía Trần Ngọc ngồi xuống bên cạnh.

Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của hắn, Trần Ngọc quay đầu, con mắt lóe sáng, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đột nhiên bao nhiêu ngươi chạy lên boong tàu.”

Phong Hàn chỉ chỉ phía trước, nói: “Có thể chúng ta gặp chút phiền toái.” Thuận tay nhận lấy ly nước trái cây Trần Ngọc chuẩn bị đưa lên miệng, ưu nhã thưởng thức.

Sự thật chứng minh, tàu thật sự di chuyển ở trong nước, dưới tình huống không có lái tàu chậm rãi di động. Hơn nữa, di động càng ngày càng rõ ràng, nói cách khác, tốc độ di động của tàu đang tăng nhanh.

Mọi người trên boong không giải thích được nhìn ra xa, lúc này thuyền trưởng giơ ống nhòm chợt thất thanh nói: “Là núi! Chúng ta đang di chuyển về phía ngọn núi kia!”

Một chấm đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, điểm đen nọ dần dần trở thành dãy núi quanh co.

Giáo sư An quan sát một hồi, đột nhiên xoay ngươi lo lắng nói với tàu trưởng: “Dãy núi kia chỉ sợ là có chứa nhiều quặng ferit, chúng ta nhất định phải thay đổi hướng đi của con tàu khi chưa đến gần, rời xa nó, nếu không chúng ta sẽ đâm vào ngọn núi mất!”

Thuyền trưởng trong nháy mắt phản ứng lại, chạy về phía buồng lái, quẹo tay lái sang trái hết cỡ.

Con tàu sang trọng trên biển dưới sự nỗ lực của động cơ riêng khó khăn trệch hướng khỏi ngọn núi, song mọi người còn chưa kịp vui mừng, trong tầm mắt lại xuất hiện một ngọn núi khác, cùng với ngọn núi khi nãy một trái một phải đối lập nhau, giống như sơn môn thiên thiên. Mà tàu của bọn họ rõ ràng đang gia tốc hướng về phía ngọn núi đó.

“Lại có tới hai tòa, nói như vậy, chúng ta rất khó tránh được tai nạn lần này.” Giáo sư An lẩm bẩm nói.

Biết rõ trạng huống, tất cả mọi người trên tàu bắt đầu tuyệt vọng, nếu như tàu lấy tốc độ càng ngày càng nhanh thế này đâm vào ngọn núi, nhất định sẽ tan xương nát thịt.

Mã Văn Thanh kinh ngạc nhìn sau lưng Trần Ngọc, ánh mắt đăm đăm, đột nhiên xuất thủ nhanh chóng, kéo Trần Ngọc sang một bên tàu. Trần Ngọc nghi hoặc quay đầu, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Trên mạn tàu phía sau, cư nhiên có người đang nằm.

Mái tóc đen nhánh ướt nhẹp che khuất gương mặt, nửa người trên không mặc quần áo, nhưng lại có vẩy đen rải rác, hai tay của cô ta còn duy trì động tác vồ lấy, xem ra mục tiêu là Trần Ngọc.

Trên boong tàu có người hét ầm lên, đột nhiên trông thấy một quái vật như vậy quả thật khiêu chiến thần kình của tất cả mọi người.

Giáo sư An vô ý thức nói thầm trong miệng: “Đê Nhân Quốc…”

Đỗ Cương sửng sốt, một lát sau mới kịp phản ứng, khẩn cấp lôi máy ảnh ra chụp.

Mã Văn Thanh thật vất vả mới tóm được cơ hôi cười nhạo Trần Ngọc: “Tiểu Trần Ngọc, xem ra bộ dáng ngươi tuấn đến mức bị mỹ nhân ngư chọn trúng, chuẩn bị mang về làm áp trại tướng công.”

“Thật ra thì, ta cảm thấy nàng thích hợp với ngươi hơn, trên dưới rất phù hợp a, cũng đủ đầy đặn.” Trần Ngọc vừa lui về sau trốn vừa đề nghị từ đáy lòng.

Phong Hàn híp mắt nhìn quái vật ở bên mạn tàu, “cô ta” chần chờ, khẽ phát run, cố gắng ở trên mạn tàu vài giây, sau đó rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt của Phong Hàn, xoay người nhảy xuống biển.

Khi Mã Văn Thanh lấy súng đuổi tới nơi, thì chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ, hắn nhất thời dụi dụi mắt, nghi hoặc mà lẩm bẩm: “Mỹ nhân ngư chẳng lẽ có hai cái đuôi?”

Thế nhưng, lúc ấy căn bản không ai để ý tới lời nói của Mã Văn Thanh, tất cả mọi người đứng ở đầu tàu, lo âu nhìn mặt biển. Chuyến đi biển lần này xem ra vận khí không tốt, quái vật không rõ lai lịch, càng ngày càng tiến đến gần núi từ, mọi người hiện tại tựa hồ đã có thể cảm nhận được lực hút cực lớn đó.

Trần Ngọc lòng vẫn còn sợ hãi tính toán cách mép tàu xa một chút, đồng thời đi tới hỏi giáo sư An Đê Nhân Quốc là cái gì.

Giáo sư An lau lau mồ hôi trên trán, đáp: “Người của Đê Nhân Quốc, tương truyền là hậu duệ của Viêm Đế, trong Sơn Hải Kinh được miêu tả là một loại quái vật đầu người thân cá. Có điều, đây chỉ là phán đoán của ta.”

Trần Ngọc gật đầu, cảm thấy quái vật kia giống thủy quỷ hơn, thường tìm đến nhưng con thuyền đi lạc. Cậu ôm báo con đi về phía Phong Hàn, vô luận như thế nào, ở bên người kia mới là an toàn nhất.

Nhưng, khi Trần Ngọc cảm thấy thiên toàn địa chuyển, cậu đã bị hất lên cao, trong lòng giận dữ nguyền rủa, rõ ràng cậu đã rời xa mép tàu rồi, mẹ kiếp tại sau cậu vẫn bị mấy thứ đặc biệt chú ý đến?! Trần Ngọc chỉ kịp ném báo con về phía Mã Văn Thanh.

Khi có người để ý tới bên này thì Trần Ngọc đã bị kéo lê trên mặt biển rồi, cậu phát hiện một cái xúc tu tương đối thô ráp dinh dính đang quấn lấy nửa người trên của cậu, không khỏi lệ rơi đầy mặt: tại sao cái lũ thuộc họ xúc tu này luôn chọn cậu làm thức ăn a a!

Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía bên kia tàu, Phong Hàn đang nắm vào mạn tàu nhào xuống biển. Phong Hàn ở đây, hẳn là không có vấn đề gì.

Sau đó, Trần Ngọc nhận ra việc mình đương nhiên cho rằng Phong Hàn trở lại cứu người. Cậu chợt cười rộ lên, thật ra thì với người khác mà nói, Phong Hàn cũng sẽ ra tay cứu giúp. Nhưng, trong lòng cậu vẫn cảm thấy ấm áp dị thường.

Từ nụ cười khúc khích lấy lại tinh thần, Trần Ngọc bi kịch phát hiện, con quái vật đang quấn lấy cậu có tốc đô kinh người, dưới làn nước biển dập dềnh lao đi như một mũi tên. Dưới sự di chuyển cực nhanh này, Trần Ngọc thậm chí cảm giác được hô hấp có phần khó khăn.

Khi một lần nữa mở mắt ra, Trần Ngọc phát hiện mình đã không hề di chuyển nữa, cậu dừng lại ở giữa hai tòa sơn trên mặt biển. Đúng vậy, đứng ở trên mặt nước, không hề chìm xuống, hai tay của cậu bị một thứ lạnh lẽo trói chặt ở bên hông. Trần Ngọc cúi đầu, kinh ngạc nhận thấy quái vật đã biến mất, thứ ở bên hông là cánh tay bằng đồng xanh.

Cậu sờ sờ ra sau, không sai, trên mặt biển đứng sừng sững một pho tượng bằng đồng xanh, mà cậu đang bị giam cầm ở trên pho tượng kia.

Trần Ngọc lui về sau liếc một cái, phát hiện pho tượng đồng xanh vô cùng xấu xí, có thể bởi vì quanh năm ở trong biển, hải cấu màu trắng loang loang lổ lổ. Quan sát kỹ, toàn thân pho tượng tựa hồ cũng là hình xúc tu, chỉ có đầu là bình thường. Đầu của pho tượng so với Trần Ngọc cao hơn một cái đầu, giữa trán tựa hồ được khảm viên đá phát sáng lập lòe. Trần Ngọc lập tức nheo mắt lại, hòn đá kia tuyệt đối rất đáng tiền…

Người trên tàu ngốc đơ tại chỗ, biến cố liên tiếp phát sinh quá mức đột ngột. Quái vật xuất hiện, sau đó Trần Ngọc bị bắt đi, tiếp theo là Phong Hàn không thèm suy nghĩ đã trực tiếp nhảy xuống biển.

Lăng Vân ngây ngốc nhìn theo phương hướng Phong Hàn biến mất, xoay người cầm mũ bảo hộ khi lặn chuẩn bị nhảy xuống, bị Vưu bộ trưởng kéo lại.

“Ngươi đi làm cái gì, Phong hắn không cần hỗ trợ.”

Vưu bộ trưởng thanh âm lạnh lùng khiến cho Lăng Vân tỉnh táo lại, ngay sau đó cắn môi nhìn mặt biển xanh sẫm cất chứa quái vật quỷ dị .

Một giây kế tiếp, bọt nước văng tung tóe, Phong Hàn lại hiện ra trước mặt bọn họ.

Lăng Vân vui mừng, vội kéo Phong Hàn lên, thấy Phong Hàn mặt không đổi sắc, cẩn thận nói: “Phong, không cần tự trách, tốc độ đó, thật sự rất khó đuổi theo.”

Phong Hàn lắc đầu, tay phải vẫn buông thõng giơ lên. Sau đó mọi người mới chú ý tới, trong tay Phong Hàn cầm một cây cung khổng lồ bằng đồng xanh, còn có ba mũi tên cùng chất liệu.

Giáo sư An trông thấy hai thứ đồ này, nhất thời lộ ra thần sắc kích động.

Phong Hàn không để tâm đến bất luận kẻ nào, chỉ đem cung kéo căng hết cỡ, nhìn về phía trước.

Tốc độ của tàu bây giờ đã đạt tới trình độ đáng sợ, mà ngọn núi cũng càng ngày càng rõ ràng, tựa hồ tàu lập tức sẽ đâm vào, sau đó vỡ thành từng mảnh.

Chờ đến khi khoảng cách vừa đủ gần, mọi người rốt cuộc phát hiện ra Trần Ngọc đứng ở mặt biển, bất quá bởi vì tàu di chuyển quá nhanh, cho nên rất khó để thấy được rõ ràng.

Phong Hàn híp mắt, dây cung trong tay buông lỏng, mũi tên đồng xanh thẳng tiến phóng về phía Trần Ngọc, trên tàu nhất thời một trận tiếng hút khí.

Trần Ngọc đang xoay người lại quan sát tạo hình của pho tượng cùng viên đá lấp lánh trên trán, ngay lúc đó, một mũi tên bắn vỡ viên đá kia, Trần Ngọc tức giận quay đầu, phát hiện tàu đã chạy đến trước mắt.

Sau đó, cậu nhận ra cánh tay đồng xanh ngang hông mình đã biến mất, thậm chí cả pho tượng phía sau cũng không thấy bóng dáng. Trần Ngọc phốc một tiếng rơi xuống biển, ngay sau đó lại bị Phong Hàn xách lên.

Mà càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là, tàu di chuyển chậm dần lại. Pho tượng đồng xanh này, tựa hồ cùng núi từ có liên hệ nào đó, khi pho tượng chìm xuống, giống như lực từ cũng theo đó mà biến mất.

Trên tàu bộc phát ra tiếng hoan hô, ánh mắt mọi người nhìn Phong Hàn xách Trần Ngọc lên đã gần như điên cuồng sùng bái. Lăng Vân cùng Vưu bộ ttrưởng trong lòng trào dâng sự kiêu ngạo, đây chính là Phong của bọn họ, bất luận là thân phận gì, đều là người đứng ở nơi cao nhất.

Mã Văn Thanh đang nỗ lực nâng chiếc cung đồng xanh mà Phong Hàn ném ở trên tàu, nhưng cả nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. Phong Hàn cúi đầu kiểm tra trên người Trần Ngọc, phát hiện không có vết thương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại dễ dàng cầm cung lên ném xuống biển.

Dưới ánh mắt đau lòng vạn phần của mọi người, Phong Hàn ném đồng xanh cung xuống biển, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chúng ta có thể đến đó rồi.”

-END 54-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.