Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 61



Phong Hàn từ trong balô của mình lấy ra một bộ quần áo, đưa cho Trần Ngọc, chờ cậu thay xong rồi, đem hỉ phục cùng đệm chăn vo viên thành đoàn ném vào trong góc, mới âm trầm hỏi: “Nói cách khác La Khuynh bắt cóc ngươi?”

“Ân, chưa kể, nữ nhân kia còn nói đem ta đặt ở đây là vì hiến tế gì đó, một trong những điều kiện cần có là bề ngoài nhất định phải xuất sắc hoàn hảo. Đối với việc này, ta thật ra thì hoài nghi ánh mắt cô ta không được chuẩn xác cho lắm.” Nói xong câu cuối, Trần Ngọc buồn bực liếc Phong Hàn ngũ quan rõ ràng xuất chúng một cái –  ợ, được rồi, nếu như để cậu chọn, cũng tuyệt đối sẽ không chọn Phong Hàn làm con mồi.

“Cũng may cô ta tựa hồ đoán chắc ta sẽ bị vây ở chỗ này, trước khi đi không hề cố kỵ nói cho ta biết rượu là giải dược.” La Khuynh thật ra thì nói là rượu hợp cẩn, Trần Ngọc tự động bỏ qua hai chữ kia.

Nghe thấy những lời này, Phong Hàn nhíu nhíu mày, nói: “Chúng ta nhất định phải quay trở về ngay lập tức, La Khuynh vẫn còn ở trong đội ngũ.”

Trần Ngọc gật đầu, thân phận của La Khuynh, động cơ không rõ, nếu chư cậu không nhìn lầm, rất có thể cô ta không phải là con người, những người trong đoàn bây giờ đang gặp nguy hiểm.

“Đi thôi, ta hy vọng cô ta vẫn còn ở đây, như vậy sẽ không cần lãng phí thời gian truy tìm, dám đụng đến tế phẩm của ta, cô ta phải trả một cái giá tương xứng.” Ngữ điệu của Phong Hàn tương đối nhu hòa, nhưng Trần Ngọc không nhịn được mà rùng mình, lần nữa xác định, sau này không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không dám chọc tới Phong Hàn.

Tương đối lao lực mà đứng lên, Trần Ngọc do dự một hồi, nhưng vẫn đem sức nặng nửa người tựa lên trên thân Phong Hàn. Thấy Phong Hàn liếc tới, Trần Ngọc vội giải thích; “Ngươi cũng muốn chúng ta nhanh chóng trở về còn gì.”

Phong Hàn nhìn chằm chằm Trần Ngọc hai giây, thân thể không quen tiếp xúc với người khác mà căng thẳng dần dần thả lỏng, chủ động đỡ lấy eo của Trần Ngọc, khẽ vén tóc của cậu tiến tới bên tai nói: “Đương nhiên, cho dù thỉnh thoảng gây trở ngại, ta cũng sẽ vẫn chiếu cố tế phẩm của ta.”

Trần Ngọc quả thực trợn mắt há hốc mồm một lúc, sau đó tận lực đem khóe miệng kéo đến tận mang tai khép trở lại. Cậu biết Phong Hàn sẽ không có thứ tình cảm giống như cậu đối với hắn, với người khác như vậy là ôn hòa, còn Phong Hàn chẳng qua là tình cảm mà chủ nhân nên có với tế phẩm mà thôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vậy cũng tốt. Lợi dụng loại tình cảm đặc biệt này, trước nghĩ biện pháp thử dò xét bản thân trong lòng Phong Hàn có chỗ đứng thế nào, sau đó theo yêu cầu, lập phương án, cố gắng để cho hắn thích mình.

Tương lai, thật là tràn đầy khiêu chiến, cùng hạnh phúc.

Vì để che giấu sự hớn hở ra mặt của mình, Trần Ngọc dời đi lực chú ý, phát hiện quần áo trên người hơi rộng. Cậu liếc Phong Hàn một cái, không khống chế được mà nhớ đến tình cảnh khi ấy, thân thể gầy gò mà thon dài nọ. Nuốt một ngụm nước bọt, người này rất gầy, nhưng toàn thân đều tràn đầy lực lượng khiến người khác phải sợ hãi. Phong Hàn cao hơn Trần Ngọc cho nên quần áo cũng không vừa mấy.

Lúc đi qua quan tài bằng đá ở chính giữa, Trần Ngọc lơ đãng liếc mắt vào trong một cái, sau đó thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi cư nhiên đem nó để ở đây?!”

Báo con cào vách quan tài thật lâu không có kết quả nước mắt lưng tròng nhìn ra ngoài, thất Trần Ngọc rốt cuộc phát hiện nó, lập tức ủy khuất kêu rên.

Phong Hàn không chút nào chột dạ dùng cái tay còn lại xách báo con ra ngoài, nói: “Cho dù là trẻ con, lớn như vậy, cũng không nên tùy tiện bò lung tung trên giường cha mẹ.”

Khuôn mặt Trần Ngọc trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, cậu hoàn toàn bị câu nói cha mẹ kia làm cho lúng túng, Phong Hàn về phương diện tình cảm căn bản có thiếu sót luôn phun ra mấy lời khiến cho người ta khó chịu, nhưng thế sao được a uy. Như vậy sau này mình phải cố gắng câu dẫn, a không, cố gắng cảm hóa khối băng này, thật sự có thể thành công sao.

Còn có báo con, tại sao lại ở trong gian phòng này?! Tình cảnh vừa rồi không nên có mặt thiếu nhi a a —

Trần Ngọc yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, giả bộ đang ngâm cứu bích họa tiên nhân trên tường, chờ sắc mặt bình thường mới xoay người nhận lấy báo con tội nghiệp đang phát run trong tay Phong Hàn, thúc giục: “Nhanh lên một chút đi, ta cũng có việc cần hỏi La Khuynh.”

Báo con vạn phần vô tội cứ như vậy chui đầu vào trong ngực mụ mụ, không hề có cơ hội thể hiện rằng chính mình mang Phong Hàn tới nơi này cứu Trần Ngọc, là nó a a!

Tìm được cửa vào tầng địa cung phía dưới, Trần Ngọc phát hiện có người ngửa mặt lên nhìn, đèn pin cầm tay chiếu vào một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, tay Trần Ngọc run lên, thiếu chút nữa ôm không nổi báo con.

Lúc này, phía dưới truyền đến tiếng kêu hưng phấn mà quen thuộc: “Ta kháo, tiểu Trần Ngọc, ngươi đã trở lại!” Tiếp đó là oán trách liên tiếp: “Nha bát tự có chỗ nào thiếu sót a, mỗi lần đều là ngươi gặp chuyện không may trước. Còn không trở lại, chúng ta định xới tung cả cái địa cung này lên. Khai mau, ngươi đã chạy đi đâu?”

Trần Ngọc bước xuống bậc thang, liếc Mã Văn Thanh đang vui vẻ rồi nhìn về phía sau hắn, nói: “Đợi lát nữa giải thích, chuyện rất phức tạp, những người khác đâu?’

Chỉ một tay sang bên cạnh, “Đều ở bên kia, chúng ta loanh quanh tại tầng này một hồi, liền nhặt được một chiếc giày của ngươi, đây là La đại mỹ nữ —” Mã Văn Thanh dừng lời, hắn phát hiện La Khuynh vẫn một mực đứng trong đội ngũ, từ từ lui sâu vào trong mộ đạo, nhìn bên này với sắc mặt khó coi đến bất khả tư nghị.

“Cư nhiên trở lại.” Thối lui đến khoảng cách nhất định, La Khuynh dừng lại, thấy Phong Hàn dị thường lãnh khốc đang bước xuống, mà Trần Ngọc khi không mỉm cười, trong đôi mắt đen nhánh rất khó nhìn ra được biểu tình.

La Khuynh tựa hồ không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Hàn, cho nên ả mỉm cười khó khăn mà lại tiếc hận nhìn sang phía Trần Ngọc, “Nếu như ngươi không trở lại, thì ta sẽ dẫn đồng bọn của ngươi đến chỗ mộ chủ, tìm được thứ bọn họ muốn, có lẽ ta còn sẽ phát thiện tâm đưa bọn họ an toàn ra ngoài. Nhưng bây giờ chỉ sợ các ngươi đều không ra được.”

Mọi người thấy hai người trở lại, đều vui mừng muốn chào đón, lúc nầy thấy thình hình như thế, đều không hiểu ra sao nhìn La Khuynh cùng Phong Hàn Trần Ngọc ba người.

Trần Ngọc nhướng nhướng mày, Phong Hàn đã lạnh lùng lên tiếng: “Ta không cảm thấy chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi, trái lại, ngươi mang cho ta thêm không ít phiền toái. Còn có một việc ta nhất định phải nhấn mạnh, ta không thích người khác động đến người của ta.” Dĩ nhiên, phiền toái do ả gây ra đã mang đến cho mình không ít phúc lợi, nhưng cái đó và động cơ của La Khuynh hoàn toàn không liên quan với nhau, Phong Hàn cũng tính không tha cho ả.

Trần Ngọc kéo lấy Phong Hàn định đi sang bên kia mộ đạo, “Đợi đã, ta có chuyện muốn hỏi cô ta.” Trần Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn La Khuynh, hỏi: “Ngươi làm thế nào có được cuốn bút ký kia? Phụ thân ta ở đâu?” Trần Ngọc có thể khẳng định, đêm đó bị La Khuynh ép buộc, cuốn sổ trong tay cô ta là của phụ thân cậu – Trần Sâm.

La Khuynh sửng sốt giây lát, rồi cười lớn, cuối cùng dùng ánh mắt giễu cợt và giảo hoạt nhìn Trần Ngọc, nói: “Xin lỗi, vấn đề của ngươi ta cần giữ bí mật, bất quá thật ra ta rất tò mò, ngươi thực sự là thiếu gia của Trần gia? Nếu đúng, tại sao bọn họ muốn đối với ngươi như vậy?”

Một câu nói vô cùng đơn giản, khiến cho Trần Ngọc đầu óc chấn động, đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt. Thường ngày rõ ràng nhanh mồm nhanh miệng vô cùng, nhưng hiện tại lại nói không ra lời.

“La cô nương, có vài lời, không nên nói lung tung, Trần Ngọc đương nhiên là thiếu gia của Trần gia, hơn nữa còn là người duy nhất.” Mã Văn Thanh chợt cất giọng nói, hắn bình thường đối với mỹ nữ La Khuynh luôn vạn phần ân cần lấy lòng, đây là lần đầu tiên thấy ánh mắt hắn lộ vẻ tức giận như vậy.

La Khuynh cũng sửng sốt ngây ngốc, ngay sau đó quét mắt về phía Trần Ngọc vẫn đang đờ người ra, cười ra tiếng, “Ta không hề nói nhảm, trong lòng hắn rõ hơn ai hết, chẳng lẽ thật không nhìn ra ý tứ của người ta?”

Lúc này, Phong Hàn buông tay Trần Ngọc ra, từ từ đi về phía La Khuynh.

La Khuynh trong nháy mắt lại cấp tốc lui hai bước, hai bên mộ đạo phía sau ả đã không còn trường minh đăng, hoàn toàn tối thui, mà ả ẩn nửa thân mình ở đó trong bóng tối, dường như muốn giấu đi cái bóng của mình, nhìn Phong Hàn nói: “A, bảo hộ đến mức này? Bất quá, ta cũng sẽ không ngu đến mức chống lại ngươi. Còn nữa, cho dù Trần Ngọc trở lại, hắn cũng không thể thoát được vận mệnh bị hiến tế, rượu kia tuy rằng có thể cứu Trần Ngọc, cũng sẽ phá hủy hắn. Chỉ cần uống rượu, người kia nhất định sẽ tìm được hắn.”

Nói tới đây, trên mặt La Khuynh hốt nhiên có một loại khoái ý thị huyết: “Như vậy, chúng ta cùng nhau chơi trò đánh cược đi. Chỉ cần các ngươi có thể tránh được sự truy sát của hắn, tự nhiên có thể an toàn rời hỏi hòn đảo này, ta cũng sẽ không ngăn cản. Trước khi rời đi, các ngươi có thể xem thử vận mệnh của những kẻ trước đó.”

Nói xong La Khuynh giơ tay áo lên, cơ hồ là đồng thời, Phong Hàn nói: “Mau ngừng thở.” Thật ra hữu hiệu nhất là đeo mặt nạ phòng độc, nhưng dù ngưng thở, thì cũng đã muộn.

Sau đó, mọi người phát hiện mộ đạo tối om dần dần có ánh sáng, cư nhiên có thể từ mơ mơ hồ hồ đến trông thấy rõ ràng.

Rồi bên này “khuông đương” một tiếng, mọi người vừa nhìn, là một tên mập bên cạnh Lăng Vân ngã xuống đất, còn cuống quít móc súng ra chỉ về phía trước, lắp bắp nói: “Trước, phía trước có người!”

Mọi người kinh hãi, khoảng cách gần như vậy, nếu như có người, tại sao lại không phát hiện ra? Hơn nữa, khi nãy tìm kiếm Trần Ngọc, đã lục soát hầu hết, căn bản không có gì cả.

Thế nhưng, trong mộ đạo sương khí mông lung ở phía trước, tựa hồ đứng không ít người, hơn nữa con đang đi về phía này. Vô luận bọn họ la lên uy hiếp ra sao cũng không chịu dừng lại.

Những cái bóng không tiếng động tựa hồ lấy một loại tư thế quái đản nào đó từ từ di chuyển, mặt tên mập đều là mồ hôi, rốt cuộc nhịn không được động ngón tay, nổ súng.

Giáo sư An không kịp ngăn lại, bất quá, những bóng người kia phảng phất căn bản không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Bết bát hơn chính là, đèn bên Trần Ngọc bọn họ đột ngột phụt tắt, tựa như bọn họ cũng đang ở trong sương mù mơ hồ xám trắng.

“Đợi đã, những người này hình như mặc áo lặn, đây là những người cũng vào đây giống chúng ta.” Đỗ Cương cẩn trọng lên tiếng.

Mọi người hốt hoảng nhất thời bình tĩnh trở lại, trong lòng nhưng vẫn còn sợ hãi thật sâu, nếu quả thật là những người đó, tại sao không nói lời nào?”

Những người mặc đồ lặn dần đến gần, xen kẽ vào trong đám người, sau đó dừng lại.

Lúc này mới trông thấy rõ ràng, nhất thời, tất cả mọi người bị dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh, những người này sau lưng đều có một gương mặt khác, chính xác hơn sau lưng họ có nửa đoạn thân thể khác thòi ra ngoài. Mang theo nụ cười quỷ dị, sau đó nửa thân thể nọ bắt đầu giãy dụa, cứng nhắc thoát ra khỏi cơ thể vật chủ, chui lên trên nóc mộ đạo. Mà những xác thợ lặn còn lại liền ở trong tầm mắt mọi người toàn thân tứ tán, máu chảy đầm đìa, tay chân, nội tạng, rơi đầy đất, áo lặn vẫn y nguyên như cũ, sau đó đột ngột khô quắt lại.

Tận mắt trông thấy một màn kinh tâm động phách như vậy, trên thân mọi người mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả quần áo, người có năng lực chịu đựng kém bắt đầu hét ầm lên.

Trần Ngọc nhìn cánh tay đầm đìa máu tươi trước mắt, cảm thấy quen thuộc khác thường.

Khi mọi người sắp sửa hỗn loạn, một chùm ánh sáng từ đèn pin tỏa ra, “Những thứ kia là ảo giác.” Giọng nói lãnh đạm của Phong Hàn truyền vào tai mọi người.

Trần Ngọc đột nhiên đứng lên, bắt lấy cánh tay của Phong Hàn, “Không, đó không hoàn toàn là hư ảo, đó là một loại tái hiện, là nữ nhân kia khiến cho chúng ta thấy điều mà những người đi trước sẽ phải trải qua!” Cái tay kia, giống y hệt cánh tay cậu nhìn thấy ở tầng trên. Trong mộ thất này, nhất định có cái gì đó.

Phong Hàn đỡ lấy Trần Ngọc, ngẩng đầu quét về phía mộ đạo ở đối diện, nói: “Ân, đây chẳng qua là một loại khả năng, phiền phức nhất bây giờ chính là, ả đã chạy mất.”

Vưu bộ trưởng sắc mặt tái nhợt, lúc này mới miễn cưỡng trấn định lại, lên tinh thần trấn an mọi người, “Đừng để nữ nhân kia dở trò mà sợ, những thứ đó cũng không phải phát sinh trước mắt chúng ta. Đừng quên, những gì mắt ta thấy không nhất định là chân thật, nếu thực sự có thứ tà dị kia tại sao chúng ta vẫn an toàn không việc gì?” Theo ngữ điệu vững vàng của Vưu bộ trưởng, mọi người cũng bình tĩnh trở lại.

Giáo sư An liếc nhìn Vưu bộ trưởng, muốn nói lại thôi, cuối cùng đi trở về đội khảo cổ ở bên kia, bảo mọi người trước đừng hốt hoảng.

Trần Ngọc yên lặng nhìn mộ đạo đã không còn ảo ảnh, người khác giải thích như thế nào về ảo cảnh kia cậu không quan tâm, vô luận ra sao, cậu nhất định phải tới chỗ đó.

Bất luận là vì chính cậu, hay vì phụ thân.

-END 61-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.