Vưu bộ trưởng lôi kéo Lăng Vân thương lượng vài câu, cuối cùng gọi một mình giáo sư An qua, thẳng thắng lên tiếng: “Giáo sư, chúng ta nhất định phải tiếp tục đi tiếp tìm kiếm chủ mộ thất. Nhưng vào sâu bên trong sẽ gặp cái gì, ai cũng không thể nói chính xác được, ta không dám cam đoan phần lớn mọi người sẽ an toàn. Nếu như các ngươi không muốn đi theo, có thể ở trên tàu chờ chúng ta.”
Quả thật, dọc đường đi, đã gặp biết bao chuyện không thể tượng tượng nổi. Trong lòng giáo sư An cũng thấy lo lắng, cấp trên để cho ông dẫn người tới thăm dò tình hình, cứu viện cho đội khảo cổ đầu tiên; nhưng hiện tại chính bọn họ lại biến thành những người mất tích, phỏng chừng bên ngoài đã loạn thành một đoàn.
Nhưng, giáo sư An không hề hối hận. Bởi vì, bọn họ tìm thấy Tần mộ trong lòng biển. Giá trị và của cải khổng lồ trong cổ mộ thần bí này căn bản không thể đo lường được, rất có thể trở thành báu vật và kỳ tích độc nhất vô song giống như lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Là một người tha thiết với chức vụ và công việc khảo cổ của mình, để cho ông ra quyết định bỏ đi thực sự không thể nào.
Hơn nữa, giáo sư An có linh cảm, nếu ông ở lại đây sẽ tìm thấy tin tức về đội khảo cổ mất tích kia.
Giáo sư An lắc đầu, kiên định lên tiếng: “Không, đã đến tận đây rồi, chúng ta cùng nhau đi tiếp. Hơn nữa, có một số việc, ta cần phải xác định.”
Vưu bộ trưởng cùng Lăng Vân nhìn nhau, nói: “Nếu giáo sư đã quyết định như vậy, thì chúng ta tiếp tục chiếu ứng lẫn nhau, dưới đất này giống như trong mê cung, quả thật rất khó giải quyết. Có nhiều người, chúng ta còn có thể tăng nhanh tiến độ tìm kiếm chủ mộ thất, nơi này tốt nhất không nên ở lâu.”
Hắn không nói thì giáo sư An cũng hiểu, tỏ ý sẽ tự mình đến báo cho đội viên trong đoàn.
Phong Hàn kéo Trần Ngọc qua, giao phó: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi một tấc cũng không được rời khỏi ta.” Những lời của La Khuynh trước khi đi, không hề nghi ngờ khiến cho không khí chung quanh Phong Hàn càng thêm lạnh như băng. Bất kể Trần Ngọc nghĩ như thế nào, từ lúc bị hiến tế kia, Phong Hàn liền đem cậu trở thành của hắn, có kẻ ở một bên đánh chủ ý lên người của mình, cái loại cảm giác đó cũng không mấy dễ chịu.
Từ nãy đến giờ, trạng thái tinh thần của Trần Ngọc vẫn rất kém, bất quá vẫn rất thức thời theo sát bên cạnh Phong Hàn. Dù thế nào, khi muốn đề cao tỷ lệ sinh tồn của bản thân, Phong Hàn tuyệt đối là sự bảo hộ hoàn hảo nhất.
Mã Văn Thanh liếc nhìn Trần Ngọc, lại gần lấy cùi chỏ chọt Trần Ngọc, an ủi: “Đừng nghe ả ta nói hươu nói vượn, ta biết ngươi đã nhiều năm như vậy, còn nhầm được sao? Yên tâm đi, ngươi nhất định là con trai ruột của Trần thúc. Còn nhớ hay không khi còn bé ngươi rất nghịch ngợm, lúc chuẩn bị theo ta hạ mộ bị Trần thúc bắt được, đem hai chúng ta treo ngược lên mà đánh, ánh mắt khi ấy của Trần thúc, là thật sự lo lắng. Bảo ngươi không phải con của ông, đánh chết ta cũng không tin.”
Trần Ngọc bất đắc dĩ thở dài: hở ra đánh, hở ra là đánh… Đây chính là kiểu yêu thương của Trần Sâm, thật đúng là điển hình.
Lại nhìn khuôn mặt của Trần Ngọc một cái, Mã Văn Thanh ho khan, giấu đầu hở đuôi bổ sung: “Nói về dáng vẻ bên ngoài, ngươi trông giống mẹ hơn.”
Trần Ngọc cúi đầu không thèm nhìn cái tên đang cố gắng an ủi cậu ở bên cạnh nữa, cúi đầu muốn đem những suy nghĩ bề bộn trong đầu làm rõ: đầu tiên là đêm hôm khuya khoắt mang theo điện thoại có chứa mã Morse, sau đó ở dưới đáy biển trên cửa khoang thuyền đắm tìm thấy chiếc điện thoại di động, chiếc điện thoại ấy về sau lại bị Phong Hàn tịch thu, nói rằng nó chứa thứ khiến người ta mệt mỏi vô lực.
Hiện tại ngẫm lại, giấu điện thoại di động trên cửa khoang có bố trí cơ quan, bản thân đã bắt đầu hoài nghi.
Nếu như do phụ thân mở cánh cửa đó, tại sao muốn để lại những nỏ tiễn nguy hiểm kia?
Trần Sâm không muốn để cậu kế thừa Trần gia, làm cho không ít người vẫn dùng ánh mắt thương hại nhìn vị thiếu gia duy nhất của Trần gia này. Nhưng trong lòng Trần Ngọc chưa từng cảm thấy bất mãn, cậu cũng không coi trọng những thứ đó. Nhưng cậu rất quan tâm, Trần Sâm có phải phụ thân của cậu hay không.
…
Vưu bộ trưởng nói đúng, bọn họ ở tầng địa cung thứ tư vòng vo hơn nửa ngày, thật giống như lạc vào mê cung.
Bốn phía bên trong thạch thất tất cả đều là đồ dùng bằng gốm, thậm chí còn có một gian chất đầy rượu nguyên chất, Mã Văn Thanh không chế trụ được con sâu tham, bị Trần Ngọc gắt gao kéo lại, thứ này để ở đây đã lâu chất lượng có đảm bảo hay không kỳ thật rất khó nói. Ngoài ra, có mấy gian là phòng bếp và phòng giết mổ gia súc, theo như quy mô kiến trúc hiện tại, bọn họ đã sắp đến gần nội điện của lăng tẩm, lập tức có thể tìm thấy chủ mộ thất.
Thế nhưng, mọi người vòng tới vòng lui, cũng không tìm thấy bất kỳ cung điện nào.
Mộ đạo tối thui dài dằng dặc tựa hồ không có điểm dừng, cùng với sự xuất hiện lần thứ ba của phòng giết mổ, Mã Văn Thanh rốt cuộc không nhịn được, mắng: “Có phải lại con mẹ nó gặp phải quỷ đả tường rồi hay không? “
“Tuyệt đối không phải, bây giờ la bàn vẫn dùng bình thường.” Lăng Vân lắc đầu, cau mày đánh giá chung quanh mộ đạo.
Lúc này, giáo sư An chợt lên tiếng: “Mọi ngươi yên lặng một chút, hình như có tiếng động.”
Mọi ngươi im bặt, không ai mở miệng, trong mộ đạo an tĩnh có phần tĩnh mịch, căn bản không có bất kỳ thanh âm gì.
Mọi người kinh ngạc đang muốn hỏi giáo sư đã xảy ra chuyện gì, chợt láng máng nghe thấy một chút thanh âm.
Thanh âm kia khi có khi không, cực kỳ mơ hồ, chỉ khi hết sức chuyên chú mới có thể miễn cưỡng nghe thấy.
Phong Hàn ngưng thần nghe một lúc, nhưng sau đó xoay người đi về, cuối cùng dừng trước tường đá cách đó năm sáu thước, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ, nói: “Thanh âm này là từ phía sau truyền tới.”
Trần Ngọc chớp chớp mắt, đem lỗ tai áp vào tường, thanh âm rõ ràng rất nhiều, nức nở nghẹn ngào, tựa hồ là tiếng người khóc, bất quá, thanh âm đó có phần lanh lảnh, non nớt. Ở trong mộ đạo yên tĩnh, khiến cho Trần Ngọc nhất thời sởn tóc gáy.
Cậu không để lại dấu vết bước một bước về phía Phong Hàn, sau đó phát hiện không chỉ có một mình mình làm như vậy, không ít người trong đoàn khảo cổ sắc mặt cùng thay đổi, một nữ đội viên thậm chí còn ngã xuống đất, lẩm bẩm nói: “Là tiếng khóc của đứa trẻ kia, nó thật sự tới nơi này…”
Thân ảnh của đứa bé trong thuyền đắm, còn có tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, được tái hiện trong Tần mộ trên hòn đảo này.
Đỗ Cương đỡ nữ đội viên khảo cổ đứng dậy, khuyên nhủ: “Bồ Thanh, ngươi tỉnh táo một chút, đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy, huống chi, trên thế giới này căn bản không có ——” không có gì, Đỗ Cương không dám tiếp tục nói hết câu. Sau khi ra biển, có rất nhiều việc không phù hợp với lẽ thường, dùng kiến thức hiện hữu không thể giải thích được.
Phong Hàn quét mắt nhìn nữ khảo cổ đội viên gần như hoảng loạn kia, quay đầu nói với Trần Ngọc: “Phía sau trống không, cửa thông với chủ mộ thất có thể ở trên tường, ngươi để ý một chút.”
Trần Ngọc ở trong lòng lặng lẽ rơi lệ đầy mặt, cảm thấy tiếng khóc phía sau bức tường tựa hồ càng trở nên thê lương, cậu thật sự không muốn đi. Nhưng chính bản thân cậu lựa chọn muốn đi tìm phụ thân, tháo bỏ Thanh Long Hoàn. Huống chi, nếu như muốn theo kịp Phong Hàn, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục bước tới.
Phong Hàn đại khái căn bản không thể hiểu được cậu vì cái gì mà sợ hãi. Nhưng Mã Văn Thanh hiểu được sự do dự của Trần Ngọc, len lén tới gần vỗ vai cậu, dương dương tự đắc cầm súng trong tay, nói: “Ngươi cứ việc đi, quy củ cũ, Mã gia che chở cho ngươi.’
Trần Ngọc mỉm cười, dần dần trấn định lại, đeo găng tay màu đen, sờ soạng trên vách tường.
“Không, không được mở ra! Nó ở ngay phía sau, chờ chúng ta qua đó!” Nữ khảo cổ đội viên tên Bồ Thanh kia tâm tình đột nhiên trở nên kích động hét ầm lên.
Phong Hàn nhíu nhíu mày, Lăng Vân đã xoay người, gọn gàng linh hoạt nói: “Vậy ý của ngươi là chúng ta dừng ở đây?”
Sắc mặt của Bồ Thanh giống như tên của cô, mặc dù không gật đầu, nhưng không thể nghi ngờ chính là muốn như vậy. Cô nắm chặt điện thoại di động trong tay, xinh xắn tinh xảo, tính năng không tồi. Nếu như có thể, cô đã sớm gọi điện thoại cầu cứu, cha cô, ở Bắc Kinh cũng có mấy phần thế lực, nếu biết nữ nhi độc nhất đang ở cái nơi quỷ quái này, nhất định sẽ tìm người tới cứu cô!
Nhưng hiện tại Bồ Thanh chỉ còn biết ảo não nhìn chằm chằm điện thoại đi động của cô, cô biết cho dù cô gọi điện thoại, bên trong cũng bất quá truyền đến thanh âm quỷ dị hơn mà thôi, sóng điện tử ở đây gây nhiễu quá nghiêm trọng.
Lăng Vân cười cười, nói: “Đó là điều không thể, chúng ta nhất định tìm được chủ mộ thất. Nếu như ngươi không chịu được, tùy thời có thể trở về. Nhưng ta không thể không khuyên ngươi một câu, còn nhớ rõ nữ nhân tên là La Khuynh kia không? Cô ta nói bắt đầu trò chơi. Nếu chúng ta không chơi, sợ rằng không thể đơn giản mà thoát ra ngoài được đâu.”
“Thật xin lỗi, Bồ Thanh vừa mới tới tổ chúng ta, không có kinh nghiệm. Xin tiếp tục mở cửa đi.” Đỗ Cương vội đứng ra, đem Bồ Thanh kéo qua một bên an ủi. Đỗ Cương cũng rất nhức đầu, nhiệm vụ lần này vốn tương đối trọng đại, bên trên còn để cho nữ đội viên rất có bối cảnh tới đây.
Cuối cùng, dưới sự khuyên bảo của Đỗ Cương, Bồ Thanh miễn cưỡng trấn định lại, nhưng đôi mắt đỏ bừng, đứng ở nơi cách xa tường đá nhất.
Phong Hàn nhướng nhướng mày, liếc Trần Ngọc ở bên tường cùng Mã Văn Thanh canh giữ bên cạnh, cũng đi tới.
Không mất lớn thời gian, Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại lục balô của mình, nói: “Ta cần chút công cụ.” Sau đó, ánh mắt Trần Ngọc sáng lên, nhìn Mã Văn Thanh, trên cổ hắn đeo không ít ngọc phật, Quan Âm.
Trần Ngọc giơ tay lên lấy một tượng phật bằng ngọc bích xuống, nói: “Cái này độ dày vừa đủ, mượn dùng một chút.”
Mã Văn Thanh dùng ánh mắt dị thường thống khổ nhìn chằm chằm ngọc phật trong tay Trần Ngọc, nhịn nửa ngày nói: “Ta dùng năm trăm để mua nó, tiểu tử ngươi nếu làm hư —”
Trần Ngọc đem ngọc phật khảm vào chỗ lõm ở trên tường, sau đó dùng sức đẩy. Giống như đáp lại lời nói của Mã Văn Thanh, một tiếng động thanh thúy vang lên, ngọc phật kia liền bể. Sau đó là tiếng vang trầm muộn mà thật lớn, trên tường xuất hiện một cánh cửa.
Trần Ngọc đứng gần nhất, cơn gió lạnh lẽo đập vào mặt, âm trầm u ám, không khí bên trong rất có thể là lưu thông. Nhưng những nơi tầm mắt có thể quét qua, chỉ thấy đen nhánh một mảng, Mã Văn Thanh giơ đèn pha lên, vẫn còn mờ mịt mông lung, giống như có không ít làn khói ở trong này vậy. Thế nhưng, kể từ lúc cánh cửa được mở ra, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào kia cũng theo đó mà biến mất.
Mã Văn Thanh cố gắng không phát hỏa, kéo Trần Ngọc lui về sau một bước, lẩm bẩm nói: “Không ổn, tiểu Trần Ngọc. Ta chợt có dự cảm xấu.”
Phong Hàn che chắn phía trước Trần Ngọc, dùng đèn pin mắt sói chiếu quanh, nhàn nhạt nói: “Là cây cầu.”
Lúc này phần lớn khói khí đã phân tán, thứ ở bên cạnh có thể thấy được rõ ràng, ở trước mặt bọn họ, đúng là một cây cầu, hơn nữa còn là một cây cầu có kích thước vĩ đại khiến cho bọn họ phải trợn mắt há hốc mồm.
Mặt cầu bằng ngọc thạch chiều rộng chừng mười lăm mười sáu thước, hai bên có lan can cao khoảng một thước, quan sát kỹ mặt cầu thấy có hoa văn phức tạp, còn trên lan can được trạm chổ thụy thú.
Bọn họ hiện tại đang đứng ở bên cạnh cây cầu, chỗ xa hơn nữa vẫn còn tối thui, không biết cầu thông đến nơi nào. Nhưng một cây cầu đá đại quy mô như thế này lại xây trong lăng mộ, thật không thể tưởng tượng nổi, điều này cần bao nhiêu nhân lực cùng vật lực. Hơn nữa, dưới lăng mộ có không gian lớn như vậy, chẳng lẽ cũng do đào khoét mà ra?
Trần Ngọc giơ đèn pin cầm tay chiếu vào vách tường bên trong, vách tường vẫn rất bằng phẳng, có dấu vết con người gia công. Nhưng Trần Ngọc lại phát hiện thạch thất phía sau bức tường thật ra là một động nước khổng lồ, rất có thể chủ nhân ngôi mộ khi kiến tạo lăng mộ đã phát hiện ra, sau đó tranh thủ dùng địa thế thiên nhiên xây dựng một lăng mộ độc nhất vô nhị mà không sợ sẽ bị thế nhân quấy rầy.
“Nếu như chúng ta có thể nhìn được toàn cảnh thì tốt rồi.” Trần Ngọc thấp giọng thở dài nói.
Báo con ở trên vai Trần Ngọc bất chợt giơ chân kêu lên mấy tiếng, ở trước mặt phụ mẫu, nó luôn luôn rất có khí thế. Sau khi kêu lên hai tiếng, báo con từ trên bả vai Trần Ngọc leo xuống dưới, chạy về phía cây cầu ở đằng trước.
Trần Ngọc vội vàng vứt đèn pin mắt sói lại cho Mã Văn Thanh ở sau lưng, chạy hai bước đem báo con ôm lại.
Cũng không phải cưng chiều, mà là bọn họ hoàn toàn không biết chút gì về nơi này, cậu lo lắng báo con gặp nguy hiểm.
Một cánh tay xách Trần Ngọc đến bên cạnh, Trần Ngọc quay đầu lại nhìn Phong Hàn đang mím mím đôi môi, trong lòng nhất thời cảm thấy dị thường ấm áp. Há mồm chuẩn bị nói chuyện, lại phát hiện ánh mắt của Phong Hàn rất chuyên chú nhìn động nước rộng rãi ở sườn phía trước.
Sau đó sau lưng cũng có người phát ra tiếng kinh hô.
Trần Ngọc quay đầu lại, thấy được một màn hết sức quỷ dị, một chiếc đèn pin mắt sói đang trôi nổi giữa không trung ở phương xa, dọc theo vách tường của hang động từ từ di chuyển lên xuống, trong bóng tối, tựa như có một bàn tay vô hình đang cầm chiếc đèn pin kia, đem tình hình trên vách đá hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Hình như ngộ ra cái gì, Trần Ngọc quay đầu lại nhìn Mã Văn Thanh, Mã Văn Thanh trong tay vẫn giơ lên đèn pha, há hốc mồm nhìn cái đèn kia.
Thanh âm của Trần Ngọc có chút run rẩy hỏi: “Văn Thanh, vật ta đưa cho ngươi đâu?”
Mã Văn Thanh miễn cưỡng phân thần nhìn Trần Ngọc trước mặt, nghi hoặc: “Lúc nào thì ngươi đưa đồ cho ta?”
Trần Ngọc tái mét mặt, kia quả nhiên là đèn pin mắt sói của cậu, khi nãy cậu rốt cuộc ném cho ai?