Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 63



Đi theo Vưu bộ trưởng và Lăng Vân, ngoại trừ vài người thân tín, còn lại phần lớn là những tay đổ đấu chuyên nghiệp được thuê tới, so với người của đội khảo cổ thì có kinh nghiệm phong phú hơn về mấy chuyện xảy ra trong mộ, cho nên mặc dù trải qua nhiều tình huống quái gở như vậy, họ vẫn cực kỳ trấn định.

Chỉ có điều, khi bọn họ đứng ở trên cầu, lúc nhìn thấy chiếc đèn pin đang từ từ di động, cũng phải thay đổi sắc mặt. Trước kia cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm, đụng trúng bánh tông tránh không được tổn thất thảm trọng, nhưng cũng còn biết cách đối phó. Nhưng hiện tại, tĩnh lặng, tựa hồ chẳng có gì cả, rốt cuộc bọn họ đang phải đối mặt với thứ gì đây?

Một người giương súng bắn vài phát về phía đen pin mắt sói trên nham bích, sau đó mọi người nghe thấy tiếng đạn găm vào vách đá cùng thanh âm đất cát rơi xuống. Hơn nữa, chỉ cần cẩn thận sẽ nhận ra mấy phát súng kia đều bắn xung quanh đèn pin, nói cách khác, xung quanh đèn pin thực sự không có ai cả, tự nó vẫn trôi lơ lửng ở đó.

Dù trong hoàn cảnh nào, súng đạn vẫn là thứ khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ an toàn, nhưng lần này nó lại mang đến một kết luận làm cho lòng người rét lạnh.

Không gian yên ắng tĩnh mịch càng làm tăng thêm áp lực và sự sợ hãi lên cùng cực, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.

Đúng lúc ấy thì ở phía sau, trong thủy động chợt vang lên tiếng động ầm ấm.

Trần Ngọc nghe thấy vậy, thầm kêu một tiếng hỏng bét, chạy về phía cánh cửa. Kết quả vẫn chậm một bước, của đá đã hoàn toàn đóng kín. Trần Ngọc cau mày, luống cuống tay chân sờ soạng, mồ hôi trên trán cậu càng ngày càng nhiều, cuối cùng động tác cũng dần dần chậm lại.

Ủ rũ cúi đầu xoay người, mọi người lo sợ bất an nhìn cậu, Trần Ngọc khó khăn lắc đầu, cậu đã thử, cửa đá này tuyệt đối không thể mở ra từ bên trong.

Mã Văn Thanh trừng mắt, bắt đầu nổi giận, hùng hùng hổ hổ: “Ta kháo, kẻ nào thất đức như vậy, đem cửa đóng lại!”

Có một thanh niên run rẩy nói: “Xong rồi, chúng ta bị nhốt ở bên trong …Giờ, giờ phải làm sao?!”

Ngay cả Đỗ Cương cũng có phần bối rối, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, chúng ta nội trong ngày hôm nay phải trở lại tàu, đại khái không bao lâu nữa, hòn đảo này sẽ lại chìm xuống đáy biển.”

Bồ Thanh từ nãy đến giờ vẫn một mực phát run tựa hồ cũng không thể chịu được nữa, thấp giọng mà khóc, lúc này đứng ở tận cùng bên trong đội ngũ, được hai nữ đội viên khảo cổ khác chiếu cố.

“Có cách rồi, thuốc nổ! Chúng ta có đem theo thuốc nổ mà.” Đúng lúc ấy, có một giọng nói vui mừng cất lên.

“Đúng vậy, sợ gì chứ, cùng lắm thì dùng thuốc nổ để thoát ra ngoài! Chúng ta nhiều người hiện đại sờ sờ thế này, chẳng nhẽ lại chịu để mộ thất của cổ nhân nhốt chết ở đây?”

“Sự thật chứng minh, cổ nhân so với người thông minh hơn nhiều, thuốc nổ có bao nhiêu đi nữa cũng vô ích, người cho nổ tung cửa động nếu như đồng thời cây cầu cũng sụp đổ theo, chúng ta liền hoàn toàn không cần thoát ra ngoài.” Vưu bộ trưởng mắt trợn trắng, trong giây phút cửa động đóng lại, hắn đã tính toán đường lui. Sau đó phát hiện, trừ việc tiến về phía trước, bọn họ đã không có đường quay về. Thế nhưng, phía trước rốt cuộc có lối thoát hay không, nối với tử vong hay hy vọng, ai cũng không thể biết được.

Mọi người tập trung ở giữa cây cầu lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, trên cây cầu đá nhất thời càng thêm tĩnh mịch. Trong thủy động đá vôi khổng lồ, tối đen vô tận, mọi người bị cảm giác kinh hoàng khiến cho sợ đến không dám nhúc nhích.

“Nhìn đèn pin kia kìa.” Thanh âm bình tĩnh của Phong Hàn vang lên.

Giọng nói của Phong Hàn tựa hồ có thể mang đến hy vọng trong tuyệt cảnh. Mọi người cảm thấy tinh thần phấn chấn, lại ngẩng đầu lên nhìn chiếc đèn pin quỷ dị mà kể từ lúc cửa động bị đóng kín, vẫn được bọn họ cố gắng lảng tránh.

“Nó hình như muốn để cho chúng ta nhìn rõ thứ trên nham bích.” Phong Hàn nói tiếp.

Trần Ngọc cố nén cảm giác rét buốt toàn thân, căng thẳng ngẩng đầu, chiếc đèn pin kia vẫn từ từ di động trên nham bích, ngưng thần nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện nơi đèn pin đi qua, trên nham bích cũng không hẳn là bằng phẳng.

Những hòn đá lớn nhỏ cơ hồ giống nhau nhấp nhô từng mảng, phảng phất như cơn sóng, nhất định là dấu vết được con người mài dũa qua.

Trần Ngọc híp mắt quan sát hồi lâu, khi cậu trông thấy một cái móng vuốt sắc bén như móc câu, mới giật mình nhận ra đây không phải sóng gợn, mà là vảy. Trên nham bích được điêu khắc một loài động vật nào đó, hơn nữa chiếu theo phạm vi và quỹ đạo của đèn pin đang bồng bềnh kia, loài vật được điều khắc này hết sức khổng lồ.

“Ông trời a, thứ kia, thứ kia rốt cuộc làm sao mà khắc lên được vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.” Đỗ Cương kinh ngạc nói.

Ngay khi ấy, chiếc đèn pin thoáng lia qua đầu của con vật, con mắt thật to phảng phất mang theo hung quang nhìn chằm chằm vào mặt cầu.

“”Đó là bức chạm khắc thanh long cướp châu, là thanh long! Trí tuệ của nhân dân lao động cổ đại là vô cùng vĩ đại, bức chạm khắc thanh long lớn như vậy…” Thanh âm run rẩy của giáo sư An vang lên, từ nỗi sợ hãi ban đầu đã chuyển dần sang sự kinh ngạc, vừa chụp hình vừa tiếp tục nói, “Thậm chí,nếu như gần thêm chút nữa, chúng ta đại khái có thể thấy trên lân phiến của rồng được nhuộm thành sắc xanh da trời và xanh ngọc.”

Trần Ngọc không nói gì, cậu run rẩy lùi một bước, vịn vào Phong Hàn ở đằng sau rồi nắm thật chặt cánh tay của hắn, cậu thế nào cũng cảm thấy vẻ mặt và động tác của thanh long lộ ra vẻ dữ tợn vô tận. Mà khi chiếc đèn pin xẹt qua bảo châu ở giữa móng vuốt khổng lồ của thanh long, cậu tựa hồ trông thấy trên bảo châu kia có khắc hình một con vô quan điểu.

Nói cách khác, nơi này, chính là địa phương mà người áo đen Phong Hàn muốn tìm kiếm đã từng tới. Phải rồi, bời vì người kia đã đến, cho nên Phong Hàn nói lần này có thể tháo bỏ thanh long hoàn.

Như vậy Phong Hàn đã sớm biết, cho nên sau khi vào mộ tâm tình rất không ổn định.

Trần Ngọc quay đầu lại nhìn Phong Hàn, quả nhiên hắn cũng phát hiện đồ án kia có vấn đề, đang lạnh lùng quan sát chăm chú nham bích. Mặc dù vẫn diện vô biểu tình, nhưng lực đạo nơi bàn tay nắm lấy Trần Ngọc hiển nhiên đã tăng thêm.

Chiếc đèn pin phảng phất bị một cánh tay vô hình khống chế, chuyển động quanh cả khối điêu khắc kia xong, cũng không hề dừng lại, di chuyển lên phía trước. Mọi người vì thấy rõ đồ án trên nham bích, vạn phần đề phòng theo sát từ trên cầu.

Đợi bọn họ đi được mười mấy thước, đèn pin chợt dừng lại.

“Là văn tự.”

Giáo sư An đang đeo kính, vốn nhìn không rõ lắm, bây giờ còn dính chút hơi nước, liền để cho Đỗ Cương đọc cho mọi người nghe nội dung bên trên.

Đỗ Cương mới nãy vẫn nhìn chăm chú vào nham bích chợt mắt trợ to, tựa hồ có chút không dám tin, sau đó đem nội dung bên trên đọc lên: “Lục hợp chi nội, hoàng đế chi thổ. Đông đáo đại hải, Tây thiệp lưu sa. Nam cập bắc hộ, Bắc qua Đại Hạ. Tần đức chiêu chiêu, Tần uy liệt liệt. Nhân tích sở chí, mạc bất thần phục.Ân đức sở chí, trạch cập ngưu mã.”

(Tạm dịch: Trên dưới và bốn phương đều là đất của hoàng đế. Đông đến biển lớn, tây vượt sa mạc. Nam tới bắc hộ, bắc qua Đại Hạ. Tần đức sáng tỏ, Tần uy mạnh mẽ. Những nơi có dấu tích của con người, ai cũng thần phục. Những nới nhận được ân đức, đều thoát khỏi đời sống khổ sở.)

“Lý Tư(2) thời Tần?” Trần Ngọc thấp giọng nói thầm.

Giáo sư An tán thưởng nhìn Trần Ngọc 1 cái, ông cũng không biết Trần Ngọc là sinh viên khoa khảo cổ, gật đầu nói: “Đây đích thực là do Lý Tư vì Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước mà sở đề, chỉ có điều không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở đây. Những lời này cộng với kích thước của ngôi mộ, xem ra chủ nhân của nó không phải vương thì cũng là hầu.” Nói tới đây, giáo sư An rũ mắt xuống, còn một câu chưa nói ra, mộ thất có kích thước như vậy căn bản không giống mộ thất vua chư hầu có thể có. Bên ngoài có xe ngựa đồng xanh, tượng người bằng đồng hoặc bằng vàng khiến trong đầu ông lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ lăng Tần Thủy Hoàng trên đất liền là giả, ở đây mới là thật ?!”

Lúc này, chiếc đèn pin đột nhiên hướng xuống dưới.

Ánh mắt Trần Ngọc truy tìm chiếc đèn pin, cuối cùng cũng tìm thấy, phát hiện đèn pin vẫn chưa tới đáy, hiển nhiên thủy động này rất sâu. như vậy, có thể tưởng tượng những khóc khăn gặp phải khi điêu khắc thanh long trên nham bích, kiến tạo một cây cầu đá khôi hoành kia đã khó lại càng thêm khó.

Trần Ngọc trong lòng âm thầm sợ hãi, lúc này, đèn pin rốt cuộc cũng dừng lại, dưới ánh đèn cường độ cao, mọi người cuối cùng thấy rõ được tình hình bên dưới, nơi đèn pin dừng lại cũng không phải là tầng sau chót, mà là phần đáy đột ngột xuất hiện một táng đá bằng phẳng chắn lối.

“Không ổn, bên trên tựa hồ có thứ gì đó.” Lăng Vân cũng dựa ở trên lan can cầu nhìn xuống dưới.

“Nhỏ như vậy, đại khái là tượng khỉ hoặc tượng người các loại.” Đỗ Cương tiếp lời.

Khi hắn nói chuyện thì đồng thời, thứ trên hòn đá chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt đen nhánh mang theo âm hàn, chuẩn xác chuyển sang phía bọn họ, sau đó há miệng, trong thủy động lập tức vang lên tiếng khóc quen thuộc!

Theo tiếng khóc thê lương, sắc mặt của mọi người nhanh chóng trở nên trắng bệch.

Nó thế nhưng ở chỗ này!

Nơi đó không thể nghi ngờ chính là đứa bé mà những người của đội khảo cổ đã nhắc đến, là đứa bé trong chiếc thuyền đắm dưới đáy biển từ hơn 2000 năm trước bơi tới đây.

“Các ngươi xem, nó ở đây đợi chúng ta! Mới nãy không nên đi vào, đều là ngươi, ngươi muốn hại chết chúng ta!”Bồ Thanh vốn đứng còn không vững tâm tình lại bị kích thích, lên tiếng la hét ầm ĩ, cuối cùng đột ngột tách ra khỏi những người xung quanh, xông lại túm lấy Trần Ngọc mà đánh.

Trần Ngọc ở bên cạnh lan can, lại bị đứa bé trên tảng đá hấp dẫn toàn bộ lực chú ý. Khi Bồ Thanh nhào tới, hoàn toàn không có ý thức phòng bị. Mượn xung lực, hai người nhào qua lan can, rơi xuống dưới.

Trần Ngọc đầu óc trống rỗng, cảm thấy hô hấp của mình đều ngưng, trong nháy mắt, cậu thất kinh vươn tay, muốn bắt lấy lan can cây cầu, nhưng căn bản không còn kịp nữa. Bởi vì cầu ở trên cao, rơi xuống lại nhanh, Trần Ngọc cảm giác được trong hư không có gió thổi qua người, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, sau đó cậu đã không thể suy tư thêm bất cứ điều gì nữa.

Một lúc lâu sau, Trần Ngọc mới ý thức được thân thể rơi xuống nhanh chóng của mình bị mạnh mẽ chế trụ dừng lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Phong Hàn phía trên đang chăm chú nhìn vào mắt cậu. Trong khoảnh khắc Trần Ngọc rơi xuống, Phong Hàn bắt được chân của cậu. Lông my Trần Ngọc run rẩy, sợ hãi cực độ cùng tuyệt vọng bởi vì cặp mắt đen láy sâu thẳm của Phong Hàn mà hóa thành hư vô.

Cậu thậm chí còn cảm giác được báo con từ trong lan can cầu chiu ra ngoài, gắt gao cắn lấy ống quần của mình, mà chính báo con cơ hồ cũng sắp rơi xuống.

“Nắm chặt.” Phong Hàn nói, trên tay dùng sức kéo Trần Ngọc lên, cùng lúc đó, hắn còn không quên đem báo con lộ ra khỏi mặt cầu túm lấy gáy nó ném cho Mã Văn Thanh đang chạy tới giúp đỡ.

Dưới tình huống thê thảm tới cực điểm này, Trần Ngọc cười khổ phát hiện mình thế nhưng cảm thấy ấm áp.

Sau đó, tiếng thét chói tai bên cạnh khiến cho cậu nhíu mày. Không sai, Bồ Thanh đang gắt gao túm lấy người cậu, cho nên Phong Hàn lôi kéo nhưng thật ra là phải chịu sức nặng của cả hai người.

Trần Ngọc không tự chủ được quay đầu, nhìn theo tầm mắt của Bồ Thanh, trên tảng đá đối diện là khuôn mặt của đứa bé kia. Tư thế treo ngược khiến cho cậu có thể trông được rõ ràng tình cảnh bên dưới, đứa bé diện vô biểu tình, sắc mặt trắng nhợt như người chết nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó nhếch môi, Trần Ngọc phát hiện trong cái miệng kia là tầng tầng lớp lớp răng nanh sắc nhọn!

Dưới sự nỗ lực của Phong Hàn và Mã Văn Thanh, hai người cậu rất nhanh được cứu lên, Đỗ Cương đem Bồ Thanh kéo ra xa khỏi Trần Ngọc, lúc này Bồ Thanh bởi vì luân phiên kinh sợ, quơ quơ vài cái liền trực tiếp té xỉu.

Trần Ngọc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hít sâu, lập tức nắm chặt tay Phong Hàn, nói: “Thứ phía dưới kia tựa hồ là vật sống.”

Người cao gầy bên cạnh Vưu bộ trưởng ló ra nói: “Chẳng lẽ là bánh tông?”

Trần Ngọc không xác định nhìn hắn, lắc đầu: “Rất khó để nói rõ ràng, cho dù là bánh tông thật thì cũng là bánh tông biến dị.”

Người cao gầy tựa hồ đối với bánh tông không quá sợ sệt, hắn an ủi vỗ vỗ Trần Ngọc mới vừa được cứu lên, cả người ướt đẫm mồ hôi, nói: “Kế tiếp liền giao cho chúng ta đi.”

Trần Ngọc giật giật khóe miệng, lúc này, chiếc đèn pin lại bắt đầu di chuyển, nó trực tiếp hướng xuống phía dưới cây cầu. Sau đó, bất kể là người cao gầy nọ, hay là những người khác , ai nấy sắc mặt đều cương cứng trắng bệch chết trân tại chỗ.

Toàn bộ bên dưới cây cầu, tất cả đều là đồng nam đồng nữ nhiều không đếm xuể, từng khuôn mặt trắng nhợt, trông rất sống động, đang ngửa đầu nhìn bọn họ, mang theo một loại khát vọng thâm trầm nào đó và –đói khát.

Người cao gầy không còn nói những câu giao nơi này cho bọn họ nữa, trên mặt mồ hôi hỏ từng giọt, bàn tay nắm lấy lan can bởi vì sợ hãi mà dùng sức, nổi đầy gân xanh.

Giáo sư An trợn mắt há hốc mồm nhìn hồi lâu, lẩm bẩm: “Những thứ này đều là đồng nam đồng nữ dùng để <đả sinh tranh>.”

Trần Ngọc trong tâm cả kinh, đúng rồi, cầy cầu lớn dường này, có căn bản cũng chẳng lạ gì.

Vưu bộ trưởng lên tiếng hỏi: “Giáo sư, <đả sinh trang> này giải thích thế nào?”

Sắc mặt của giáo sư An cũng không dễ coi, nói: “Đả sinh trang được coi là một tập tục trong dân gian của Trung Quốc thời cổ đại, trước khi khởi công một đại công trình kiến trúc nào đó, để không phá vỡ phong thủy nơi ấy, xúc động oan hồn, phải đem một đôi đồng nam đồng nữ còn sống chôn ở nơi đào móng, để mà trấn tà. Đồng nam chôn ở đầu cầu, đồng nữ chôn ở đuôi cầu, đồng nam đồng nữ này trở thành thần thủ hồ của cây cầu.”

Nghe được một tập tục kinh hãi như vậy, mọi người trầm mặc hồi lâu, Mã Văn Thanh tựa hồ mắng một câu gì đó.

Giáo sư An cười khổ: “Vô pháp, tập tục này được truyền bởi tổ sư gia của giới kiến trúc –Lỗ Ban, chỉ bất quá, một đôi đồng nam đồng nữ là đủ rồi, nhưng nhìn số lượng đồng nam đồng nữ dưới chân chúng ta, cơ hồ hơn ngàn. Có thể thấy được phong thủy nơi này ban đầu hắn là đại hung đại ác, thật là nghiệp chướng.”

Đỗ Cương cố nén cảm giác buồn nôn, khó chịu nói:”Giáo sư, xem ra khi ấy chúng ta xem qua nhật ký công việc, tình cảnh ghi chép trong thuyền đắm rất có thể cũng giống như vậy, thế nhưng –“ Đỗ Cương chần chừ một chút, nói: “Tại sao bọn chúng còn sống?”

Sắc mặt của giáo sư An trở nên tương đối khó coi, trong lịch sử ngành khảo cổ chưa bao giờ xuất hiện trường hợp như vậy, nhưng giờ phút này lại chân thật phát sinh.

“Ta nghĩ, thay vì thảo luận lịch sử khảo cổ, không bằng nghĩ biện pháp mau mau rời khỏi đay, bọn chúng tựa hồ cũng bị kinh động rồi.” Vưu bộ trưởng híp mắt nhìn chắm chú vào dưới cầu, lạnh lùng nói.

“Hơn nữa, đèn pin kia cũng dừng lại rồi. khoan đã, nó đang chuyển động, nó đang hướng về phía chúng ta.”

-END 63-

Chú thích:

(1)Sinh trang: sau khi đọc chương này có lẽ các bạn cũng đã hiểu được phần nào qua lời giải thích của giáo sư An. Ở nước mình thì hay gọi là “yểm”, việc này là có thật. Lấy ví dụ, khi ta học về Hoàng thành, thầy ta có nhắc đến việc lúc khai quật ở chân tường thành có phát hiện một bộ hài cốt của trẻ con, qua nghiên cứu xác định đứa bé bị chôn sống. Cái này liên quan đến phong thủy, tập tục các loại, thầy ta cũng chỉ đề cập qua.

(2)Lý Tư: (李斯, 280 TCN – 208 TCN) là thừa tướng dưới đời Tần Thủy Hoàng. Ông là người có công lớn trong việc Tần Thủy Hoàng thống nhất chư hầu, đưa Trung Quốc trở thành một nước phong kiến tập quyền, thống nhất về văn tự, đo lường, tư tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.