Sắc mặt của La Khuynh trở nên cực kỳ khó coi, bất cứ ai vào lúc tin chắc rằng sự đã thành, bị kẻ khác quay lại cho ngay một cú cũng không lấy gì làm sung sướng dễ chịu, huống hồ đối với La Khuynh mà nói chuyện này cực kỳ trọng yếu. Đợi thêm ngàn năm nữa, cũng chưa chắc còn có cơ hội như vậy.
“Ngươi ngăn cản ta, không chết thì cũng bị thương, cần gì vì một kẻ xa lạ mà hy sinh lớn đến thế? Nếu như ngươi tránh ra, đợi mọi việc ở đây xong xuôi, ta có thể mang ngươi đi lấy vật bồi táng quý giá nhất ở nhĩ phòng. Hoặc ngươi muốn cái gì, bản thân ra điều kiện. Cho dù là ta, cũng có thể.” La Khuynh tận lực để cho thanh âm của mình nghe mềm mại ôn hòa, hơn nữa còn đúng lúc lộ ra nụ cười kiều mỵ. Nhiều năm qua, ả biết bản tính tham lam của con người có thể đạt tới trình độ nào.
Hơn nữa, La Khuynh hiểu rất rõ mình trong mắt nam nhân phong tình ra sao.
Dĩ nhiên, nếu như bây giờ người chắn trước mặt ả là Đỗ Cương, căn bản không cần phải làm như vậy, ả sớm đã dùng roi quấn lên cái cổ yếu ớt kia để hắn vĩnh viễn không đến làm phiền ả nữa.
Nhưng thanh niên cười hì hì trước mặt này, là người duy nhất sau Phong Hàn ả không thấy rõ thực lực. Mặc dù chưa bằng Phong Hàn khiến người ta phải e dè từ tận đáy lòng, nhưng sự uy hiếp toát ra trên người thanh niên thần bí này cũng làm cho kẻ khác không thể lơ là.
Liên tiểu ca cười đến biếng nhác vô tội mở to mắt, tao nhã lễ độ nhưng tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Ưm, người đẹp, minh khí tiểu gia thích tự mình kiếm. Về phần cái khác, ta muốn thứ đó để làm gì?”
Kim lão đại vốn đang hưng phấn trên mặt thoáng chốc hết xanh rồi lại trắng, nếu như nói ban đầu hành động xông ra của Liên tiểu ca khiến hắn hít một hơi lạnh, vị tiểu gia này sao lại đi chọc vào một nữ nhân kinh khủng như thế? Thì khi hắn nghe La Khuynh ra điều kiện đã trở nên vạn phần kích động, thậm chí còn muốn thay mặt đáp ứng, trên thực tế, hắn chỉ chậm hơn so với Liên tiểu ca một giây đồng hồ.
Sắc mặt của La Khuynh so với Kim lão đại càng khó coi, ả hung tợn nhìn chằm chằm Liên tiểu ca cười đến vô cùng rực rỡ, ánh mắt giống như độc đao đã quá tôi luyện. Nữ nhân xinh đẹp luôn sĩ diện và kiêu ngạo, vô luận ở thời đại nào cũng giống nhau.
Không nói thêm câu gì nữa, La Khuynh dứt khoát xuất thủ.
Roi trong tay trái còn bị Liên tiểu ca nắm lấy, tay phải La Khuynh vung lên một cây roi khác, mang theo tiếng gió dồn dập quất về phía Liên tiểu ca.
Trong mắt Liên tiểu ca có thêm vài tia hưng phấn, vì không giằng được cây roi, hắn buông lỏng tay, lui về phía sau nhanh như chớp, tiếp đó vươn tay ra sau lưng. Nháy mắt, mỗi tay đều cầm một ống sắt dài nhỏ, màu đen nhánh, bộ dáng thanh mảnh, nhưng dễ dàng ngăn cản cây roi của La Khuynh.
Những người khác trong phòng luyện đan ban nãy còn không dám động, nhưng hiện tại lại không thể không né tránh.
Trong số bọn họ, Liên tiểu ca là thoải mái nhất, Mã Văn Thanh dần dần cũng có thể chế trụ cái bánh tông mới ra lò kia, chỉ có Trần Ngọc, mặc dù không còn nguy hiểm, lại vẫn khiến quả tim người ta treo trên cổ họng.
Báo con trong balô đeo phía sau lưng cậu mặt đã quay a quay, cuối cùng ngoẹo đầu, làm bộ mình sắp ngất đến nơi rồi.
Đang khi Kim lão đại suy nghĩ xử lý chuyện này như thế nào, trên tường chỗ bàn đá bên kia chợt truyền đến tiếng động khổng lồ, tiếp đó rất nhiều đá vụn rơi xuống. Trong lòng mọi người đều phát lạnh, cư nhiên quên mất nơi ấy còn có một con quái vật đang muốn thoát ra ngoài. Mà cho dù có nhớ ra, cũng tuyệt đối không có biện pháp đối phó dưới tình huống mấy người đánh nhau loạn thành một đoàn như vậy.
Trừ đám Trần Ngọc, những người khác đều nhìn về phía tường đá.
Trước bàn đá đã có một người đang đứng, mặc y phục đỏ thẫm, khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc, nhưng ngay cả mấy nữ đội viên sau khi liếc mắt nhìn cũng không dám quan sát thêm nữa, lập tức quay đầu. Người đàn ông này, cặp mắt u tối sâu không thấy đáy, âm hàn rét lạnh, phảng phất có thứ gì đó xấu xa không biết tên đang ẩn giấu trong cơ thể của hắn, lẳng lặng quan sát bên ngoài.
Hơn nữa, sát khí xung quanh hắn so với Phong Hàn còn nặng hơn, giống như không trung đều mang theo mùi máu tươi, người này đứng ở nơi đó, như một món binh khí tùy thời có thể lấy đi tính mạng kẻ khác.
Tần Nhị Thế! Có người kinh ngạc thấp giọng hô.
La Khuynh đầu tiên toàn thân cứng ngắc, sau đó lập tức chú ý tới Tần Nhị Thế im lặng không lên tiếng chỉ chăm chú nhìn về phía Trần Ngọc, kế hoạch của ả đã thành công!
Trên mặt La Khuynh lộ ra nụ cười đắc ý mà sung sướng, ả dán mắt vào Liên tiểu ca trước mặt, ác độc hài lòng lên tiếng: “Các ngươi đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi! Chỉ cần Nhị Thế ra ngoài, người tới đảo này toàn bộ đều phải chết. Biết không, tất cả trứng đều do Tần Nhị Thế phát tán, hắn nhất định rất cao hứng, vật chứa lần này có nhiều đến vậy.”
Tất cả bọn họ đều sợ đến ngây người, không ít kẻ bắt đầu hối tiếc khi nãy không giúp đỡ Trần Ngọc, trước khi Tần Nhị Thế ra ngoài, phá hủy pho tượng.
Mã Văn Thanh trong lòng lo lắng, ngay cả Liên tiểu ca trên mặt cũng không còn nụ cười như vừa rồi, xuống tay càng lúc càng nhanh. Thể lực của Trần Ngọc không bằng hai người kia, đã có chút thở dốc, mặc dù động tác trên tay không dám chậm lại, nhưng khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi.
Dư quang nơi khóe mắt quét tới bóng người màu đỏ, Trần Ngọc cắn răng, đối với xúc tu trước mặt coi như không thấy, chủy thủ trong tay phải nhanh nhẹn đâm về phía trái tim bánh tông. Tổn thương nặng như vậy tựa hồ đối với bánh tông cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng xúc tu của nó giống như chạm phải kim châm từ chỗ sát với cổ Trần Ngọc vội rụt trở về.
Trần Ngọc làm như không thấy những người khác, chỉ lo dùng sức đem chủy thủ chém xuống, lực vô cùng lớn khiến bánh tông ngã lăn ra đất. Trần Ngọc mượn cơ hội đem chủy thủ ở tay trái vẽ một đường, đầu bánh tông bị cắt đứt. Thân thể bánh tông run rẩy, cuối cùng cũng bất động.
Trần Ngọc không đứng dậy ngay lập tức, cậu cần lấy lại thể lực. Mặc dù cậu biết không có hy vọng chạy thoát khỏi Tần Nhị Thế, nhưng không thử một lần sao có thể cam tâm. Ánh mắt Trần Ngọc đảo qua Tần Nhị Thế cả người đỏ rực đối diện, đem chủy thủ bên tay phải từ trên người bánh tông rút trở lại.
Tần Nhị Thế từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Ngọc, không che giấu chút nào lộ ra dục vọng nóng bỏng. Nhưng Trần Ngọc cảm giác được, ánh mắt của Tần Nhị Thế càng giống với ánh mắt khi nhìn thấy thức ăn ngon miệng, loại cảm giác này khiến Trần Ngọc cố gắng ra lệnh cho mình tỉnh táo lại toàn thân sợ hãi.
Trong nháy mắt khi Trần Ngọc đứng dậy, Tần Nhị Thế nâng tay trái lên, trong tay áo rộng rãi màu đỏ, một cánh tay trắng bệch xuất hiện.
Đỗ Cương chợt la lớn: “Cẩn thận!”
Cùng lúc đó, trong tay áo kia chợt tuôn ra mấy cái xúc tu bạch tuộc thô hắc, hướng về phía Trần Ngọc, nhanh đến bất khả tư nghị. Tay Trần Ngọc cũng không chậm, nhưng khi chủy thủ chém xuống, sắc mặt Trần Ngọc chợt trở nên tái nhợt. Xúc tu này bất đồng với bánh tông ban nãy, cứng rắn như đá. Chủy thủ hoàng kim cũng không để cho cậu phải thất vọng, khó khăn lưu lại mấy vết thương, nhưng những vết thương đó lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang khép lại với tốc độ kinh ngạc.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Trần Ngọc bị cuốn lấy lôi về trước, cùng Tần Nhị Thế đối mặt.
Cậu cảm thấy eo mình như muốn đứt, hơn nữa, nhìn nam nhân ở khoảng cách gần như vậy, thực sự là cực kỳ kinh khủng.
Trong đôi mắt màu đen càng ngày càng xuất hiện nhiều tia máu, khuôn mặt cứng ngắc của Tần Nhị Thế chợt giãn ra, giống như muốn mỉm cười.
Trần Ngọc hít một hơi thật sâu, dùng sức đem chủy thủ trong tay đâm về phía cần cổ của Tần Nhị Thế. Khiến người ta tuyệt vọng chính là, một cái xúc tu khác dễ dàng quấn lấy ngăn chặn tay cậu.
Tần Nhị Thế liếm liếm khóe miệng, nhấc Trần Ngọc lên tới độ cao thích hợp, đưa tay phải ra, rõ ràng là hướng về phía trái tim của Trần Ngọc.
Mã Văn Thanh nổi giận, giống như liều mạng, đụng ngã bánh tông ở đối diện, sau đó lấy đao chặt đứt đầu nó.
Liêu tiểu ca sắc mặt âm trầm, hạ thủ cũng càng ngày càng tần nhẫn, để cho La Khuynh tạm thời không thể kích thích thần kinh của mọi người thêm nữa.
Nhưng cả hai người khi trông thấy Trần Ngọc nhấc tay lên, trong lòng đều phát lạnh, khoảng cách xa như vậy, cho dù là ai, cũng không kịp cứu lấy Trần Ngọc.