Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 76



Trần Ngọc mặt đầy hắc tuyến mà đẩy a đẩy thân thể to lớn của loài vật này, vừa khớp đôi mắt to màu vàng gần trong gang tấc nhìn thấy rõ rõ ràng ràng động tác của cậu. Trần Ngọc chỉ cảm thấy đôi mắt to vàng chớp chớp, giống như ủy khuất nhìn mình, cơ hồ sắp rơi nước mắt đến nơi.

Khi Trần Ngọc cố gắng tự nói với chính mình đó chỉ là ảo giác, con vật khổng lổ chuyển thân một cái bơi về phía đáy hồ.

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cậu đương nhiên có thể cảm giác được nó sẽ không làm tổn thương cậu, còn rất thân cận cậu. Cơ mà, đùa à? Nó to như vậy, sao mang đi được? Còn nữa, với hình thể kia, không quá vài tháng, cậu sẽ táng gia bại sản mất. Mà quan trọng nhất là, cho dù có đem gia hoả này cắt thành khối bán đi, liệu có thể mua nổi căn hộ chứa được nó sao?

Trần Ngọc dùng hết sức lực bơi về phía thượng du, lúc cậu vật lộn lết được lên bờ, nằm sõng xoài trên một tảng đá, liền hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, Trần Ngọc mơ mơ màng màng cảm thấy có người cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng của mình, dùng khăn lau khô toàn thân, lại mặc lên quần áo sạch sẽ, bọc thảm. Chỉ có điều do quá mệt mỏi, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên nổi cứ thế mà ngủ thật say.

Lúc tỉnh lại, Trần Ngọc kiệt sức duỗi thắt lưng, mở mắt ra. Lập tức phát hiện Phong Hàn đang từ trên đỉnh đầu nhìn cậu, thấy cậu tỉnh lại, thấp giọng nói: “Tỉnh rồi có thể ăn một chút, lát nữa, chúng ta sẽ ra ngoài.”

Trần Ngọc hậu tri hậu giác nhận lấy thứ trong tay hắn, ăn được một nửa mới nhớ ra, người trước mặt là Phong Hàn, theo như những gì kẻ kia đã nói, là người cậu nên tránh xa. Trần Ngọc cẩn thận ngẩng đầu quan sát Phong Hàn, vẫn diện vô biểu tình như trước, nhưng lại là khuôn mặt hoàn mỹ đến nhân thần cộng phẫn, dưới bộ quần áo sẫm màu là thân thể thon gầy rắn rỏi. Chỉ trong nháy mắt là có thể giết mình ——

Phong Hàn giương mắt, con ngươi đen nhánh đối diện với Trần Ngọc. Trần Ngọc chỉ cảm thấy tim đập nhanh, nhanh đến mức không cách nào hô hấp. Cậu cố gắng giống như bình thường, hỏi: “Người áo đen ngươi đuổi theo kia đâu rồi?”

Phong Hàn lắc đầu, dưới ánh áng của đống lửa thấy không rõ sắc mặt, nhàn nhạt đáp: “Không thấy, y trốn.”

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vạn nhất hắc y nhân kia bị đuổi kịp, đụng phái đám người Phong Hàn nghiêm hình bức cung, hoặc có tâm tư khác, thú nhận cậu mới là kẻ đứng đằng sau lưng tất cả mọi chuyện – Trần Ngọc liếc nhìn Phong Hàn bên cạnh, chợt run rẩy.

Phong Hàn nhíu mày, hỏi: “Lạnh?”

Trần Ngọc chớp chớp mắt, khô khốc giải thích: “Không phải, không phải, có thể vì ở trong nước thời gian dài, cảm thấy bên ngoài hơi nóng, xương cốt bên trong bốc lên khí lạnh.”

Phong Hàn nhìn Trần Ngọc một lát, nói: “Có lẽ nguyên nhân là do viên ngọc trong ngực ngươi kia.”

Trần Ngọc há to mồm, chẳng hiểu gì hết. Phong Hàn nói: “Lúc thay quần áo cho ngươi phát hiện ngươi giấu trong ngực, cũng chưa lấy ra xem.” Nói tới đây, Phong Hàn tựa hồ lười giải thích, trực tiếp giơ tay hướng về phía trong tấm thảm.

Lục lọi một hồi, mới miễn cưỡng nói: “Ở đây.”

Vì vậy Trần Ngọc cảm thấy có ngón tay trơn nhẵn từ trên quần áo trượt vào trong người, sau khi sờ soạng cả nửa ngày, mới ý do vị tẫn lấy ra.

Phong Hàn cầm thứ trong tay giơ lên trước mặt Trần Ngọc, là một viên ngọc châu màu xanh, lấp lánh trong suốt, lớn bằng nửa nắm tay.

Mình khi nào thì có vật này, Trần Ngọc trong lòng buồn bực, chẳng lẽ là đồ của người nọ? Sắc mặt Trần Ngọc lại bắt đầu biến trắng.

Phong Hàn không phát giác ra, hắn tò mò nhìn chăm chú ngọc châu trong tay một lúc, chợt nói: “Thứ này trước cứ để ta giữ.”

Trần Ngọc theo phản xạ đáp: “Tại sao đồ của ta lại do ngươi cầm?” Giỡn chắc, nếu Phong Hàn không nhận ra nó, căn cứ vào kích thước, phẩm chất, tuyệt đối là bảo bối. Phong Hàn tiếp tục đem hạt châu để trong ngực mình, một bên trấn an nói: “Vật của ngươi chính là của ta. Hơn nữa, hoàng kim trượng của ta không phải cũng để ở chỗ ngươi sao.”

Trần Ngọc rơi lệ, kháo a, luật nào quy định đồ của ta sẽ là của ngươi a a a a a?

Báo con nằm trên tấm thảm kề bên đống lửa, thoải mái híp mắt, thỉnh thoảng nhàn nhã gặm cắn miếng thịt muối trước mặt: cuộc sống có cả cha lẫn mẹ, thật tốt =v=…Mặc dù mụ mụ giống như mình không thể chọc tới Phong Hàn.

“Còn nữa, có một tin vui, ngươi quay đầu lại nhìn thử.” Phong Hàn chợt cười nhàn nhạt, Trần Ngọc thế mà ngơ ngác.

Đợi cậu chảy hết nước miếng, vừa quay đầu lại, nhất thời cương cứng. Đang đi tới cạnh cửa, chính là Trần Sâm.

Trần Ngọc cảm thấy nhiệt độ trên người mình đang lấy tốc độ ánh sáng hạ thấp xuống, rõ ràng cậu đến đây để tìm Trần Sâm, nhưng hiện tại cậu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cậu còn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Trần Sâm.

Phải làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả, cậu cái gì cũng không biết. Đang đi tới trước mặt chính là phụ thân…

Trần Ngọc trong đầu không tự chủ thoáng qua tình cảnh khi còn bé Trần Sâm bồi ở bên cạnh cậu, ngẩng đầu lên, chợt thấy khuôn mặt thâm trầm nghiêm nghị không khác ngày thường của Trần Sâm, theo thói quen chột dạ giải thích.

“Cha, cha không nói tiếng nào liền mất tích, khiến con – khụ, con nhận được tin nhắn cầu cứu, vội chạy tới đây, ai, ai, cha khoan hẵng đánh!”

Trần Ngọc nói đến một nửa, giật mình thấy cha đã giơ tay lên, chân tay luống cuống chạy tới trốn sau lưng Phong hàn, tốc độ khiến cho báo con cũng phải thấy xấu hổ.

Khi Trần Ngọc bắt đầu nói chuyện, phiền muộn trong mắt Trần Sâm tán đi không ít, thậm chí tay bị Phong Hàn cản lại, cũng chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, ngay sau đó ẩn hàm tức giận, lại chuyển sang Trần Ngọc: “Ta đã nói với ngươi ra sao? Ngươi muốn làm gì đều được, nhưng tuyệt đối không được hạ địa. Đây là lần thứ mấy rồi? Ngươi mới ra ngoài ở được vài ngày, không ăn roi nên ngứa da có phải không? Còn tin nhắn cầu cứu, ngươi dùng đầu suy nghĩ một chút, cha ngươi còn không xong, ngươi tới làm cái rắm gì?”

Trần Ngọc cúi đầu không dám mở mồm, thanh âm này trung khí mười phần, xem ra cha thật không có gặp phải nguy hiểm, hoặc nên nói hắn đã quá quen với việc trong mộ. Nghe thấy khiển trách quen thuộc của Trần Sâm, trong lòng Trần Ngọc từ từ bình tĩnh trở lại.

Không chỉ là cậu, cho dù Trần Sâm hay Phong Hàn cũng sẽ không hy vọng cậu nhớ lại chuyện trước kia, biến thành một người khác. Như vậy, mình chỉ cần làm như chưa biết bất cứ điều gì, cuộc sống vẫn có thể tiếp diễn.

Lúc này, từ cửa truyền đến tiếng cười khẽ, “Sư huynh nói rất đúng, tiểu Trần Ngọc lần này quả thật có chút hấp tấp, bất quá đúng thực là ngoài dự đoán của mọi người, loại mộ này nhưng vẫn lông tóc vô thương tiến vào.”

Mã Văn Thanh sớm đã bị đánh thức, đang cùng báo con song song ngồi trên thảm chống ẩm xem náo nhiệt. Thấy người vừa đi tới, uống nước liền sặc, dùng tay chỉ vào hắn nói, “Tiểu Trần Ngọc, hắn mới nay gọi bá phụ là gì?”

Trần Ngọc giật giật khóe mắt, qua một lúc lâu, mới không tình nguyện đáp: “Liên Sinh là quan môn đệ tử của ông nội ta, lớn hơn ta một bậc.”

Bị lời này làm cho kinh động không chỉ có Mã Văn Thanh, mà còn cả Kim lão đại. Vốn hải đấu lần này, trong lòng không chắc chắn, đặc biệt ra giá cao mời cao thủ tới, ban đầu suy tính lần này ra ngoài hao phí rất nhiều tâm tư và khí lực, tranh thủ giữ người lại, kết quả người ta lại là người của Trần gia.

Trần Ngọc hắn không nhận ra, đối với Trần Sâm, Kim lão đại không xa lạ gì, Trần gia trong giới đảo đấu cũng coi như thuộc cấp nguyên lão, lời nói rất có phân lượng. Kim lão đại đau lòng liếc Liên tiểu ca, thở dài. Nghiêng mắt nhìn đến Trần Ngọc, hắn mới an ủi được đôi chút, cho dù có gia sản, Trần gia chẳng phải ngay cả một người thừa kế ra dáng cũng không có hay sao?

Ánh mắt khẽ chuyển, thấy Phong Hàn bên người Trần Ngọc, Kim lão đại giật mình, Liên tiểu ca không có cách nào lôi kéo, vị Phong Hàn này lại tựa hồ như không rõ lai lịch.

Nhưng dựa vào năng lực của hắn, nếu không có được Liên tiểu ca, chi bằng đặt một chút tâm tư trên người Phong Hàn. Nghĩ như vậy, Kim lão đại ra hiệu cho một tên đàn em, gọi hắn tới đây, thấp giọng an bài gì đó.

Liên Sinh cười hì hì liếc Kim lão đại, quay đầu nói với Trần Sâm: “Sư huynh, chuyện của A Ngọc trở về rồi hãy nói, bây giờ chúng ta cần ra ngoài trước, mực nước đang dâng lên rất nhanh.”

Trần Sâm cau mày, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Lão gia tử bảo ta tới, kể từ lúc biết được tính toán của ngài, vẫn nghiên cứu hải đấu này. Trước đó vài ngày chợt nói với ta, mộ này có gì đó không đúng, sợ rằng trừ mộ chủ, còn có thứ không thể động đến. Bào ta tới đây giúp ngài một tay, mau chóng trở về.” Liên Sinh đáp.

Trần Ngọc giật mình, ông nói, không phải là cái kẻ bên trong cậu chứ…

Khi mọi người bị đánh thức, mới vừa thu thập xong đồ, dưới lòng bàn chân liền bắt đầu thấm nước.

Mấy lão đại xúm lại hợp kế bàn cách rời đi, Từ lão gia tử nói: “Nữ nhân kia nói từ Nghênh Tiên Kiều có thể đi ra ngoài, các ngươi suy nghĩ kĩ, trên đường tới đây, ta nhớ chỉ một chỗ có cầu.”

-END 76-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.