Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 90



Trần Ngọc cẩn thận quan sát những chữ trên cánh cửa hình quả trám, rất lộn xộn, bưng nến đến gần nhìn thì thấy màu sắc thâm nâu. Hiển nhiên những chữ này là do có người trong lúc vội vàng để lại, giống như muốn nhắc nhở cho những ai đến sau. Nhưng bị xóa đi mất ba chữ, chữ bị xóa lại là những chữ mấu chốt nhất trong câu, nói cách khác, còn có một người không muốn họ hiểu được lời nhắn này.

Nếu vậy, suy xét kỹ càng, người tới sau rốt cuộc có thân phận gì, trong sơn động còn có những ai?

Có lẽ, là người của Khương gia.

Nhìn màu sắc của chữ viết, rất có thể được viết bằng máu, bất quá khiến người ta khó giải thích chính là, ba chữ bị cố ý xóa đi cũng là dùng máu vẽ loạn. Màu thâm nâu giống nhau như đúc, chữ thứ tư bị xóa đi đường nét hỗn loạn thậm chí còn lẫn với nét mình tự viết kia. Mới nhìn qua, thì tựa như là cùng một người viết sau đó lại xóa đi.

Cuối cùng, Trần Ngọc liếc nhìn vũng máu bên cánh cửa cùng ba chữ dùng máu xóa đi, thầm nghĩ, chảy nhiều máu như vậy, người này sợ rằng không chết thì cũng trọng thương.

Kim lão đại và Mã Liệt sau nghiên cứu đám chữ mà Trần Ngọc phát hiện ra, cau mày thương lượng một lúc, cuối cùng quyết định hết thảy đều cầm vũ khí trong tay, tiếp tục tiến về phía trước. Phát hiện vừa rồi mặc dù không khiến bọn họ sợ hãi, nhưng khẳng định trong sơn động còn có những người khác, hơn nữa có khả năng là địch nhân.

Sau khi đi qua cánh cửa hình quả trám, ngọn lửa từ mấy cây nến từ từ chiếu sáng tình cảnh trong động. Tiếp đó, mọi người phát hiện, thay vì nói là động, ở đây thật ra thì giống một cái đại sảnh khổng lồ hơn.

Trong sảnh có bốn cây cột ba người ôm không hết, nhìn lên trên, miễn cưỡng có thể thấy được nơi cách bọn họ chừng 5,6 thước, lên cao hơn nữa, thì là một vùng đen kịt không thấy rõ, hiển nhiên, đại sảnh này có độ cao kinh người.

Trên cây cột vĩ đại, được chạm trổ một loài vật màu đen lúc thô lúc mảnh uốn quanh mà lên, không trông thấy đầu đuôi, cũng không có móng vuốt.

Trần Ngọc suy đoán có phải là cự xà hay không, nhưng Tượng Hùng vương triều đã từng thờ phụng rắn sao?

Cuối con đường ở giữa bốn cây cột, là hơn chục bậc thang, trên thạch đài ở bậc thang cuối là một vương tọa rất lớn, có người đang ngồi trên nó.

Người nọ lẳng lặng ngồi đó, bởi vì khoảng cách khá xa, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ, ở nơi vốn tối đen không tiếng động này có vẻ dị thường kinh khủng.

Phong Hàn và Mã Văn Thanh dẫn đầu đi tới, kể từ lúc vào động, Trần Ngọc vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, kiểm tra cẩn thận súng đã mở chốt bảo hiểm, móng lừa đen và gạo nếp cũng đều đặt ở nơi có thể đụng tay đến, mới đi theo sau hai người kia.

Là một cỗ thi thể, khuôn mặt và ngón tay màu nâu đen khô quắt lộ ra bên ngoài, y phục trên người không biết tính chất ra sao, màu xanh đen, trải qua nhiều năm như vậy mà vẫn tương đối toàn vẹn.

Trần Ngọc kinh ngạc nhận ra, thi thể này đội vương miện Tượng Hùng, mặc dù đầy bụi bặm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hình chim đại bàng tung cánh.

“Đây là Tượng Hùng vương?”

Mã Văn Thanh ở bên cạnh đồng ý gật gật đầu, “Nhìn dáng dấp thì có lẽ vậy.” Sau đó, quan sát đại sảnh xám xanh trống trải, và vương tọa cùng màu, lấy bộ dáng khó có thể chịu được bình luận: “Mộ của Tạng vương này sao lại giống đại sảnh nghị sự vậy a, hơn nữa trông thế nào cũng đơn sơ quá đi, cho dù là mộ của quý tộc đã sa sút thì vẫn phải có đồ tuẫn táng và minh khí chứ.”

Trần Ngọc nhìn chăm chú vương tọa màu xám xanh thật lâu, chậm rãi nói: “Không, tuyệt không đơn sơ, ta cảm thấy như thế này đã là… cung điện tương đối hoa lệ rồi.” Dứt lời, cây chổi nhỏ trong tay quét qua vương tọa, sau khi bụi bặm rơi xuống, lộ ra màu sắc của vàng ròng.

Người chung quanh trầm mặc, kèm theo tiếng hút khí và tiếng than sợ hãi.

Mã Văn Thanh nhào tới, đem chân ghế lau chùi một lượt thật sạch sẽ, sau đó khiếp sợ không thốt nên lời, chẳng những bằng vàng ròng, thậm chí còn khảm bảo thạch. Hắn ôm chầm lấy, hận không thể gỡ xuống mang theo, trong miệng lẩm bẩm cảm thán: “Kháo, đây mới chân chính là xa hoa a, lão tử xem ra đã nhìn lầm Tạng vương rồi.”

Phong Hàn trầm mặc, khi thấy cây chổi nhỏ trong tay Trần Ngọc càng ngày càng rút ngắn khoảng cách với cái thây khô, bất chợt giơ tay đặt lên bả vai Trần Ngọc kéo cậu trở lại, thản nhiên lên tiếng: “Ngươi tốt nhất đừng đụng vào hắn, thức tỉnh thứ này, chúng ta rất khó qua cửa. Nếu ngươi rất rất muốn, tốt nhất đi lau dọn những nơi còn lại trong đại sảnh này.”

Lời Phong Hàn nói thành công khiến mọi người đang chuẩn bị đồng loạt tiến lên đều khựng lại, ngay cả Mã Văn Thanh ngồi xổm dưới đất cũng vội vàng đứng dậy, lưu luyến ngậm ngùi đứng sang bên cạnh.

“A?” Trần Ngọc giật mình nhìn chăm chú khuôn mặt đen thui của thây khô, nghĩ về bộ dạng hí hứng ban nãy của mình mà sợ.

Báo con vừa thò đầu ra vẫn run run chăm chăm nhìn thây khô, nó chết sống muốn ở trong lòng Trần Ngọc mà không dám đến trên vai Phong Hàn, thấy Trần Ngọc càng ngày càng tới gần thây khô đã bị dọa sợ kêu không thành tiếng. Lúc này thấy Phong Hàn kéo Trần Ngọc trở lại, mới lệ rơi đầy mặt: thật ra đối với mấy chuyện như vầy Phong Hàn rất đáng tin!

“Phong ca, ngươi nói thật? Lão gia hỏa này đã chết không biết bao nhiêu năm có thể xảy ra thi biến – gượm đã, Phong ca câu nói sau cùng của ngươi có ý gì!” Theo thanh âm thay đổi của Mã Văn Thanh, mọi người lại một lần nữa kinh hãi. Lập tức tản ra những nơi khác nhau, quét dọn tro bụi. Không mất lớn thời gian, cả tòa đại sảnh sau khi được quét dọn qua phát ra kim quang lấp lánh. Trên đất đồng loạt được bao phủ bởi gạch bằng vàng, vách tường hai bên khảm hoàng kim mỹ ngọc, thậm chí còn có ngà voi, ngay cả mấy cây cột lớn ở chính giữa cũng làm bằng vàng, chỉ có vật được chạm trổ màu đen là không rõ chất liệu.

“Trời ạ, ta, khi nãy ta nói sai rồi, đây tuyệt đối là nơi giàu có nhất trên thế giới…” Mã Văn Thanh đã có phần mất khống chế.

“Không hổ là mộ Tạng vương, chỗ này phải bao nhiêu gạch vàng a?” Kim lão đại cũng cảm thán.

Mọi người năm mơ cũng không ngờ rằng đại sảnh nhìn qua có vẻ tầm thường lại dùng vô số hoàng kim để kiến tạo, kích động đến mức không nói lên lời.

Lúc này, Trần Ngọc đang ngơ ngác đứng bên cạnh cây cột vàng ròng, cảm giác mình hoàn thành kế hoạch cuộc sống nửa đời sau, mua một căn nhà lớn hơn, đuổi báo con và Phong Hàn ra khỏi phòng ngủ của cậu, dĩ nhiên khi mình vui vẻ có thể miễn cưỡng cho họ trở lại; thừa tiền thì gửi vào ngân hàng, tiếp theo là mở một tiệm buôn đồ cổ, thu những thứ Mã Văn Thanh cần xử lý, đồng thời cất chứa những món mà mình yêu thích.

Khi cậu đang chìm đắm trong cuộc sống lý tưởng tưởng tượng sau này, đột nhiên bị ai đó kéo cổ áo lôi về phía sau, đồng thời một thanh âm bình tĩnh cất lên: “Mặc dù ta không phản đối ngươi đổi nhà, nhưng tại sao lại muốn ta cách xa phòng ngủ? Chẳng lẽ chúng ta không nên ở chúng một chỗ?”

Trần Ngọc lấy lại tinh thần liền phát hiện Phong Hàn đang dùng vẻ mặt ngươi biết thừa quan hệ giữa chúng ta vậy mà dám can đảm tự chủ trương nhìn cậu, không thể tin được mình cư nhiên đem mấy suy nghĩ trong lòng nói ra thành tiếng.

Phong Hàn nhìn Trần Ngọc hai giây, thấy cậu không có ý phản kháng, mới hài lòng, nói như nó phải thế: “Báo con nên có phòng riêng, trẻ con ở cùng một chỗ với người lớn quả thật không thích hợp. Ừm, sau khi nó trèo lên giường khiến ta gặp rất nhiều bất tiện….”

Trần Ngọc như nhớ tới cái gì nhanh chóng đỏ mặt ngơ ngác nhìn Phong Hàn, phát hiện cái tên lạnh lùng bá đạo lớn lối nghịch thiên này trong tích cách lại có thêm hạng mục: hạng nhất vô sỉ.

Động tác của Phong Hàn cũng làm cho cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, ban nãy cậu gần như muốn gỡ kim ngọc xuống mang đi. Trần Ngọc nhớ đến lời dặn trong cuốn bút ký, lo lắng đề cao ý chí, hít một hơi thật sâu, tiếp tục cường điệu lặp lặi nhiều lần trong lòng  tuyệt đối không thể chạm vào bất cứ cái gì.

Đợi cậu hạ xong quyết tâm, khi một lần nữa quan sát, cung điện chôn sâu trong sơn động đang phát ra quang huy chói mắt, hiển hách hoa lệ, khiến người ta thán phục, nhưng lại mang theo tử khí âm trầm, Trần Ngọc thậm chí còn cảm thấy rợn tóc gáy.

Phong Hàn sau khi xác định Trần Ngọc đi theo hắn trong khoảng cách hai thước, nhanh chóng đi tới bên tường, nơi đó phần lớn đã được mọi người lau sạch.

“Nhìn này, có tranh.” Phong Hàn nói, dùng tay chỉ lên phía trên những khối gạch vàng lớn, đồng thời bật chiếc đèn pin duy nhất lên.

Bởi vì chỉ có một chiếc đèn pin, chưa biết khi nào mới có thể thoát ra ngoài, nên Trần Ngọc nhắc nhở Phong Hàn trừ phi nhu cầu cấp bách hoặc những lúc nguy hiểm, còn lại tận lực không dùng đến.

Tia sáng chiếu rọi gạch vàng, hấp dẫn ánh mắt những người còn lại. Trần Ngọc phát hiện bức tranh trong lời Phong hàn thật ra thì giống phần tiếp theo của bích họa trong khe băng.

Tượng Hùng vương đầu đội vương miện sau khi chinh phục các tiểu quốc, tiến vào sơn động, chỉ huy thần dân xây dựng cung điện trong động.

Bức họa thứ hai là các tiểu sứ thần tới cung điện trong động triêu bái, dâng lên vô số cồng phẩm, có châu báu ngọc thạch, dê bò thành đoàn, lương thực, thậm chí còn có một đám hài tử.

Trên vách tường chỉ có hai bức họa, nét vẽ đơn giản thanh thoát, đại khái là muốn ca tụng công tích vĩ đại của Tượng Hùng vương, lưu lại cho thần dân chiêm ngưỡng, cho nên mới khắc vào trong đại điện.

“Lệ thuộc vào Tượng Hùng vương phải cống cả trẻ con ư? Sao không phải là tráng đinh?” Tào Đông tò mò hỏi.

“Là nô lệ, nhưng lại tiến cống trẻ con, xác thực chưa từng nghe thấy có loại tập tục này.” Cống Bố lắc đầu, thấp giọng đáp.

Trần Ngọc thở dài, cống nạp nô lệ thời cổ đại không phải chuyện gì kỳ lạ, nhưng dân Tạng cổ đối đãi với nô lệ vô cùng tàn nhẫn. Trong rất nhiều hoạt động tế tự của dân Tạng sẽ dùng đến da người hoặc các bộ phận cơ thể khác, đám trẻ con được đưa tới kia  kết qủa phỏng chừng tương đối thê thảm.

Bích họa đến đây thì hết, Trần Ngọc cảm khái: “Tượng Hùng vương thu thập vàng bạc châu báu đều dùng để xây dựng cung điện của mình, bất quá, cung điện của hắn chẳng lẽ cùng chính là mộ thất?”

“Hẳn là không, nghe nói trong mộ của Tượng Hùng vương có một nơi đặc biệt cất giấu tất cả kho báu của hắn, còn có ba món trân phẩm hiếm thế.” Kim lão đại nói, “Nơi này chẳng qua là cửa vào đại điện, lăng mộ chân chính ở phía sau. Về phần tại sao Tượng Hùng vương ở đây, quả thật không thể lý giải nổi.”

Mã Liệt cũng gật đầu một cái, “Vậy chúng ta tiếp tục đi vào trong.”

Lúc này, mấy tên thuộc hạ đều sốt ruột nhìn lão đại nhà mình, đồ ở đây, mặc dù chỉ mang đi một phần, cũng có thể mang đến tài phú không cách nào tưởng tượng được.

Mã Liệt liếc nhìn con mình, lại quét mắt qua Trần Ngọc, hắn nghe thấy những lời Trần Ngọc dặn Mã Văn Thanh, hơn nữa những món đồ này đoán chừng không thể sánh bằng những thứ trong phòng kho báu. Ma Liệt cuối cùng hướng thuộc hạ khoát tay áo. Người Mã gia trong mắt lộ ra thần sắc thất vọng, nhưng không ai nói gì.

Kim lão đại  thoáng trầm tư, cư nhiên cũng nói trước đừng động đến những thứ này, vào được bên trong hãy nói, thuộc hạ của Kim gia tựa hồ có lời oán thán.

Trần Ngọc thì thở phào nhẹ nhõm, mặc dù chính cậu cũng không biết tại sao cuốn bút ký bìa đen nhấn mạnh câu nói đó đến vậy.

Sau đó mọi người rất nhanh đã tìm thấy cánh cửa thông vào trong ở phía sau cây cột bên phải, tiếp tục lên đường. Đằng sau cánh cửa lại là một đoạn sơn đạo khá dài, có xu thế chếch xuống dưới, sơn động này đại khái nằm sâu dưới đất.

Đến buổi tối, rốt cuộc mọi người tiến vào trong một thạch thất. Hiện tại, bọn họ đã vào sơn động được năm, sáu tiếng rồi. ngày thứ nhất trong sơn động, mặc dù không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng so với khi ở núi tuyết mệt mỏi hơn nhiều. Kim lão đại và Mã Liệt lập tức quyết định tối nay ở chỗ này nghỉ ngơi, mọi người quét dọn thạch thất, xúm lại nấu cơm, nấu nước.

Nghĩ cho Phong Hàn và báo con, Trần Ngọc mang theo thức ăn vô cùng đầy đủ, hơn nữa ban nãy, Cống Bố còn đưa cho cậu mấy khối thịt bò kho của nhà làm được. bên Mã gia đang nấu cơm tập thể, cũng đưa cho Trần Ngọc và Phong Hàn mỗi người một tô. Không biết có phải do đói bụng hay không, chỉ là món mì đơn giản Trần Ngọc cũng cảm thấy rất thơm.

Trần Ngọc chuẩn bị riêng cho báo con nước và thịt, dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể ngày ngày để báo con đi theo bọn cậu ăn thức ăn chay.

Sau khi ăn xong, Trần Ngọc liền hí p mắt dựa vào Phong Hàn hồi tưởng mọi chuyện phát sinh hôm nay. Sự ấm áp của bếp không khói cùng hơi thở của Phong Hàn, khiến cho Trần Ngọc cảm thấy thoải mái và an toàn. Đồng thời, tay Trần Ngọc vô ý thức nhẹ nhàng vuốt ve đám lông mềm mại của báo con khiến nó vạn phần hưởng thụ ăn no uống say nheo mắt lại.

Mã Văn Thanh rút ra một điếu thuốc, ngẩng đầu lên đã thấy hình ảnh hòa hợp một nhà ba người trước mặt kia. Sau khi bắt gặp cảnh Phong Hàn hôn Trần Ngọc, mọi cử động của hai người họ đều mang theo sự mờ ám. Hắn cảm thấy có gì đó không được tự nhiên và khó chịu, người anh em theo mình hơn hai mươi năm bị người ta ngang ngược cướp mất, giống như hắn bị gật đồ vậy.

Liếc nhìn Mã Văn Tú ngồi ở bên cạnh Mã Liệt, Mã Văn Thanh có chút rầu rĩ, tâm tư của nha đầu kia, từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi.

Từ lão tam ngồi bên cạnh mập mạp lẩm bẩm: “Mẹ nó, kẻ từ lúc vào núi tuyết, lúc nào cũng ăn mì, trong miệng muốn phun ra c*t đến nơi. Lão tử hiện tại muốn ăn thịt, ăn thịt a!”

“Được rồi, đợi lần này trở về Kim lão đại mang các huynh đệ đi ăn một bữa to.” Mập mạp ở bên cạnh nói.

Tiếp theo là tiếng động loạt xoạt, Trần Ngọc tựa hồ lại nghe thấy thanh âm của Từ lão tam: “Trong túi xách của ta, trong túi xách của ta….sao lại lộn xộn như vậy.”

Thấy Kim gia cùng tên họ Từ kia nghị luận, Trần Ngọc hai mắt nhắm nghiền.

Một lát sau, Trần Ngọc mơ mơ màng màng đứng lên, đi vài bước, vòng đến trước một cánh cửa nhỏ. Sau khi gió lạnh thổi qua, cậu phát hiện mình thế mà lại đứng ở trước cửa sơn động, xung quanh không có bất kỳ ai.

Nơi này có đường ra ngoài? Trần Ngọc kinh ngạc đang muốn gọi mọi người, lại nhận ra trong sơn động có bóng người chợt lóe, sau đó vỡ thành vô số khối nhỏ. Là A Tùng!

Nhìn thảm kịch kia trình diễn lại một lần nữa, dạ dày Trần Ngọc phiên giang đào hải. Kháo a, đây là cái tình huống gì!

Sau đó Trần Ngọc đứng lặng ở đó, cậu giật mình phát hiện những mảnh xác trên đất ngọ nguậy tiến lại gần nhau, dần dần gom gops thành A Tùng, chạy vào trong sơn động.

Trần Ngọc bị dọa sợ tay chân lạnh như băng, rồi mới từ cửa nhỏ chạy vào trong thạch thất. Phong Hàn đã trải túi ngủ cẩn thận, gọi cậu tới. Trần Ngọc lại gần, nghĩ nói như thế nào với Phong Hàn chuyện vừa nãy, có lẽ do đang đêm, Trần Ngọc cảm thấy cực kỳ lạnh, nhanh chóng chui vào túi ngủ.

Cậu bỗng nhiên lại cảm thấy mình đã làm một việc tương tự, cậu nhớ lại mình ban nãy tựa hồ đã ngủ rồi.

Khi Trần Ngọc còn nghi hoặc, cậu phát hiện túi ngủ chợt phồng lên, giống như có thứ gì đó định chui vào. Trần Ngọc kinh hoàng giật mình, lập tức cầm lấy súng.

Một cánh tay kéo cậu lại, Phong Hàn hỏi: “Sao vậy?”

Trần Ngọc sửng sốt, phát hiện mình đúng là ở trong túi ngủ, đại đa số những người xung quanh đã ngủ cả, hai người gác đêm, Cống Bố tựa hồ cũng chưa ngủ.

Trần Ngọc lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, thấp giọng nói: “Thấy ác mộng.” Chả trách trong mộng cậu cảm giác mình đã làm một việc tương tự, cậu mơ màng trải túi ngủ dưới đất, rồi chui vào ngủ. Trong mộng những chuyện này lại diễn ra giống vậy, để lại ấn tượng.

Trần Ngọc cẩn thận nhìn túi ngủ, xác định không có bất kỳ vật gì khả nghi mới lại chui vào, sau đó phát hiện báo con cư nhiên không có ở đây.

“Tiểu Mập đâu?”

“Đưa cho Mã Văn Thanh làm túi giữ ấm rồi.”

“…”

Phong Hàn đưa ta đem Trần Ngọc kéo lại gần, “Ngủ đi, yên tâm, không ai có thể đến gần ta, cho dù đang ngủ cũng vậy.”

Những lời này Trần Ngọc tin.

Có thể do ban đêm ngủ không ngon, ngày thứ hai Trần Ngọc tỉnh dậy có phần mê man, cậu cố ý quan sát thạch thất này không hề có cửa nhỏ, mới xác định giấc mơ tối hôm qua là phi thường hoang đường.

Lúc này, có người đùa với báo tử đang ngoan ngoãn chờ cho ăn bên chân Trần Ngọc: “Tới, nhóc con lại đây, ta cho ngươi thịt khô.”

Trần Ngọc kinh ngạc phát hiện báo con thế mà không giống như ngày thường chạy thật nhanh tới, mà là ngoảnh mặt đi, quay mông về phía người kia, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Trần Ngọc.

Trần Ngọc cười cười, lấy thức ăn chuẩn bị cho nó ra từ trong balô, sau đó ngẩng đầu nói với Từ lão tam đang cầm thịt khô trêu chọc báo con: “Tiểu Mập khó có được một lần cốt khí như vậy, ngươi may mắn bắt gặp.”

Từ lão tam khóe miệng giật giật, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống như cũ.

Khi Trần Ngọc đem bữa sáng cho Phong Hàn, lại liếc nhìn Từ lão tam đang ăn từng miếng thịt khô nhỏ, Từ lão tam đem thịt khô trong túi xách của mình chia cho những người khác ở xung quanh. Thấy ánh mắt của Trần Ngọc, khẽ mỉm cười với cậu.

-END 90-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.