“……” Khúc Chí Văn nhíu mày, nhưng cũng không biết phải phản bác thế nào.
“Chỉ khi nào còn thời gian mới có thể hối hận, ta không có tương lai, dù hối hận ta cũng không thể biết được.”
Túc Cảnh Mặc nói xong, y ngồi xuống nhìn Đàm Trình nằm trên mặt đất, không nói gì nữa.
“Tôi thật sự không biết người đang nghĩ gì trong đầu nữa?” Khúc Chí Văn nhìn núi Quỳnh Sơn đã hoàn toàn sập xuống, “Rõ ràng lúc trước người đã chuẩn bị…..”
“Chuẩn bị hy sinh Đàm Trình.” Túc Cảnh Mặc tiếp lời Khúc Chí Văn, “Đúng là ta đã từng nghĩ như vậy.”
“Vậy sao…”
“Ngươi cũng biết, khi ta hỏi hắn, ‘ngươi có nguyện hay không’, câu trả lời của hắn lúc ấy là gì mà phải không?”
Túc Cảnh Mặc phất tay áo đứng lên, nhìn ánh sáng hừng lên ở phía chân trời, “Hắn nói hắn nguyện, rồi sau đó, ta lại hỏi hắn ‘ngươi có hối hận không’, hắn nói hắn không hối hận.”
“…… Anh ta yêu người đến tận đáy lòng.”
Túc Cảnh Mặc nghe vậy, khẽ cười, “Không chỉ đáy lòng, hắn đã khắc ta vào hồn phách, thế gian này thật ngắn ngủi, ta vốn tưởng rằng chấp niệm với Đại Tự diệt vong của ta là quá sâu, lại không biết trên đời này có kẻ chấp niệm với bản thân Túc Cảnh Mặc ta sâu hơn.”
“Ta ở trong ngôi mộ đó ngàn năm, hắn cũng đi tìm ta ngàn năm…… Nếu nói Đại Tự không nên tồn tại, cách làm của ta là nghịch thiên, thì chuyện hắn đau khổ đi tìm ta như thế, cũng chẳng phải là nghịch thiên sao?
Chỉ là một lần gặp nhau 1600 năm trước, chỉ là một câu tiện miệng không thật lòng “không biết quý nhân đây nên xưng hô thế nào, đến lúc đó ta chắc chắn tới cửa đáp tạ.”, vậy mà hắn lại theo đuổi đến tận bây giờ.”
Nói tới đây, Túc Cảnh Mặc nhớ đến đoạn ký ức mơ hồ thật lâu thật lâu trước kia, lắc đầu cười khẽ ra tiếng, “Không biết nên nói là quá si tình, hay là quá ngốc nghếch.”
“Hai người đã từng gặp nhau?” Khúc Chí Văn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thân ảnh đã bắt đầu nhạt dần.
“Đã từng gặp.”
“Chuyện đó….. Đàm Trình có biết không?” Cậu ta chưa từng đi điều tra kiếp trước của Đàm Trình, nhưng nghe Túc Cảnh Mặc nói, chẳng lẽ Đàm Trình kiếp nào cũng……
“Có lẽ hắn biết một ít, cũng có lẽ là không.” Túc Cảnh Mặc không nói dối. Lần trước Đàm Trình hỏi y đoạn đối thoại duy nhất của cả hai ấy, y đã biết Đàm Trình là chuyển thế của người ở bờ sông kia. nhưng Đàm Trình có vẻ cũng chỉ biết mỗi câu nói này thôi, những chuyện khác, ví dụ như chuyện Đàm Trình là người huyết tế cho Đại Mộ lúc đó, cậu hoàn toàn không biết.
Tình cảm của Đàm Trình với Túc Cảnh Mặc như thế nào, Khúc Chí Văn nhìn được hết thảy, tình cảm này vừa cảm động lòng người, lại cũng quá mù quáng. Nhưng cho dù Đàm Trình có yêu cách mấy, Khúc Chí Văn cũng sẽ không bao giờ nghĩ Túc Cảnh Mặc sẽ vì Đàm Trình mà từ bỏ 1600 năm thủ vững Đại mộ này. Phần cảm tình của Đàm Trình đã chắc chắn chỉ có trao đi mà không được nhận lại..
Khúc Chí Văn không biết vì sao mình lại khẳng định như vậy, nhưng giống như từ trong cốt nhục, từ sâu trong linh hồn cậu ta, luôn kêu gào một sự thật, là kẻ như Túc Cảnh Mặc sẽ không dao động vì bất kỳ người nào, chỉ biết vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
“Nhưng mà dù có như thế, tôi cũng không nghĩ điện hạ sẽ chọn cách từ bỏ Đại Mộ,”
“Thế mà ta lại có thể đoán ra ngươi sẽ bỏ Ngột Cốt vì Khương Bình.”
“Tôi không giống điện hạ! Tôi không có chấp niệm như Người,”
“Không có chấp niệm như ta? Ha ha ha ha,” Giống như lời Khúc Chí Văn nói rất buồn cười, Túc Cảnh Mặc cong đôi mắt đào hoa cười lớn, “Đây là chuyện buồn cười nhất trẫm từng nghe ngươi nói đó.”
Vì sao Lâm Tả lại có được thân xác của Túc Cảnh Nghiên? Tuy Lâm Tả chưa nói, nhưng chẳng lẽ Túc Cảnh Mặc không đoán được sao? Hư Vân dù mạnh đến mức nào cũng là một người trần, giao đấu với tiên nhân sao có thể lành lặn quay về? Trước khi chết y cũng biết thời gian của Hư Vân cũng không còn nhiều lắm, Lâm Tả thì bị Hư Vân huỷ hoại tiên thể, còn sót lại thần hồn.
Đàm Trình nói Ninh Khanh chết trên chiến trường, không còn thân xác, thần hồn cũng bị hủy hoại. Túc Cảnh Nghiên có thể cứu lại về một mảnh hồn của Ninh Khanh sao có thể là chuyện dễ dàng? Không có Hư Vân, trên thế gian này cũng chỉ còn mỗi Lâm Tả có thể giúp.
Thần tiên không thể tùy ý chiếm đoạt thân xác…… Nếu không có sự đồng ý của Túc Cảnh Nghiên……
Khúc Chí Văn không biết Túc Cảnh Mặc đang nghĩ gì, chỉ cho rằng y đang cười nhạo cậu ta chấp nhất với Khương Bình như vậy mà không tự biết, còn nói y chấp niệm quá nhiều. Khúc Chí Văn hơi xấu hổ: “Tôi dĩ nhiên là không giống như Người, thử nghĩ xem một người có thể tự giam cầm linh hồn mình ở đây hơn ngàn năm, lại còn không sợ bị hồn phi phách tán, sao có thể là người có tình được.”
Câu này Túc Cảnh Nghiên đã từng nói với Túc Cảnh Mặc, y hơi hơi nhướng mày, “Có thể nghe lại được câu này từ miệng ngươi, thật đúng là hoài niệm.”
“Bệ hạ có ý gì?”
Nghiêng đầu nhìn Khúc Chí Văn đang nhíu mày, Túc Cảnh Mặc hư uốn nhìn thấu qua vẻ ngoài, nhìn đến hồn phách Khúc Chí Văn.
Rất lâu sau, y mới dời mắt đi, nhàn nhạt nói, “Tranh đấu một đời, lại phát hiện chẳng ai là người chiến thắng….. Kết quả, hai ta hai đều là kẻ thất bại.”
“Cái gì cơ?”
“Không gì, chậm rãi suy ngẫm đi, tốt xấu ngươi cũng còn có kiếp này.”
Khúc Chí Văn không hiểu Túc Cảnh Mặc đang nói gì, càng không biết phải nói lại làm sao, đành phải im lặng không nói nữa.
Bầu trời phía xa, vầng sáng càng ngày càng nhiều lên, mơ hồ có thể nhìn rõ được quang cảnh xung quanh. Đối với người khác khung cảnh này chẳng có gì đẹp, chẳng có gì lạ, rừng núi hoang vắng thì đẹp chỗ nào. Nhưng khung cảnh tầm thường trong mắt những người bình phàm này dừng trong mắt Túc Cảnh Mặc lại không giống nhau…..
Khung cảnh này, thế giới rộng lớn này, đã 1600 năm hơn y chưa từng nhìn thấy…..
Lại nhớ đến Đàm Trình ngày ấy nói muốn dẫn y đi xem phong đỏ và rẻ quạt, Túc Cảnh Mặc hơi siết chặt nắm tay, mở miệng nói:
“Khúc Chí Văn, ngươi có nhớ lúc ngươi ôm Ninh Khanh ra khỏi Đại Mộ, ta có nói muốn làm một giao dịch với ngươi?”
“Anh ấy là Khương Bình, không phải Ninh Khanh!” Lúc ấy cậu ta cũng nhờ Túc Cảnh Mặc trợ giúp mới có thể mang Khương Bình ra, lúc Đại Mộ sập, để tránh cho Đường Gia Minh không chặn đường, cậu ta ném vòng Niết Bàn ra ngoài…. Không biết Đường Gia Minh còn sống hay đã chết…… Vì lúc đó cậu ta thấy một khối đá to rơi xuống ngay chỗ của Đường Gia Minh……
“Là ai cũng không quan trọng.” Túc Cảnh Mặc thấp giọng nói: “Nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi dung hợp hồn phách Khương Bình, cung có thể xóa đi ký ức kiếp trước của Ninh Khanh.”
“…… Bệ hạ có thể làm được?”
“Tất nhiên.”
“Vậy, Người muốn trao đổi cái gì.” Khúc Chí Văn không đáp, chỉ hỏi tiếp.
“Ta đã từng dung tiến một hai viên Ngột Cốt vào cơ thể Đàm Trình vốn chỉ nghĩ để sau khi chết nó sẽ dẫn linh hồn hắn đến mộ, giữ Đại Mộ này…. Nhưng mà ta lỡ tay dung cho hắn nhiều một chút. Sáu lượng hai chỉ.”
“……” Cái gì mà lỡ tay? Lừa lừa người khác có thể, chứ làm sao lừa được Khúc Chí Văn. Đàm Trình sinh năm 1988 tháng 3, sơ bát tử (giờ Tý,23h ->1h đêm ngày thứ 8 của tháng. Đổi ra Dương lịch thì là ngày 23/4), cốt trọng đúng sáu lượng hai chỉ, xưng cốt có ghi: ‘Số này phước lộc vô cùng, học giỏi làm nên, vinh hiển mẹ cha, đai vàng áo gấm, phú quý vinh hoa, mọi đường đầy đủ.’, nói cách khác, Đàm Trình vốn dĩ là người tài, trụ cột nước nhà…… Nhưng mà, nếu là Túc Cảnh Mặc dung đến sáu lượng……
“Sáu lượng hai chỉ…… Đây là tiêu chuẩn để anh ta thành tiên đó!”
“Thành tiên có gì tốt?” Túc Cảnh Mặc cười nhạo nói: “Đàm Trình vốn chính là lương đống của thế gian này, hà tất đi làm cái thứ đồ bỏ thần tiên kia?”
“…… Vậy người làm như vậy sẽ khiến anh ta đoản mệnh.”
“Cho nên, ta mới tự mình dung nhập vào cốt nhục cho hắn, mà không mượn Thần Khí của ngươi.”
“…… Đúng thật, Người làm như vậy, là để có thể kích động Ngột Cốt lần thứ hai?” cho nên lúc ấy cậu ta mới nghĩ Túc Cảnh Mặc muốn giết Đàm Trình.
Túc Cảnh Mặc cười cười, “Nếu quyết định cứu hắn, dĩ nhiên ta phải nghĩ cách chu toàn. Ngươi cũng biết, trong cơ thể Đàm Trình không chỉ có mỗi Ngột Cốt đúng không?”
Khúc Chí Văn gật đầu nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, trong thân thể không có Ngột Cốt, nhưng Đàm Trình vốn trường mệnh lại hiện ra đoản mệnh tướng, tôi còn tưởng do quỷ khí của Người gây nên nhưng lại không quá giống.”
“Đúng vậy.” Túc Cảnh Mặc gật gật đầu, “Lúc trước ta đã cắt đứt hồn phách Đàm Trình bằng kiếm, sau đó….. Vì muốn cứu hắn, ta đã cho hắn uống đan dược do Hư Vân luyện chế. Đan dược đó có thể kéo linh hồn về, làm người tục mệnh, nhưng là lại sẽ gây thương tổn, Đàm Trình uống hai viên, lại không có việc gì, vốn ta còn tưởng sẽ không sao……”
“Thì ra là thế…… Anh ta hôn mê như người thực vật là do thứ đan dược kia?”
“Hẳn là như thế, chỉ sợ không bao lâu nữa, Đàm Trình sẽ…….” Túc Cảnh Mặc hơi nhíu mày, vươn đôi tay gần như trong suốt chạm vào gò má Đàm Trình, “Sẽ ngủ một giấc không dậy nữa.”
“Là ta hại hắn…… Mệnh của hắn phải là ‘đai vàng áo gấm, phú quý vinh hoa’, mệnh của hắn không nên có ta.”
“Người nghĩ……”
“Sống quá lâu cũng không tốt, cô độc lắm, ngàn năm vạn năm không thể chịu nổi. Nếu như ngày nào đó, Đàm Trình ngủ một giấc không dậy nổi, ngươi hãy giúp ta đánh thức Ngột Cốt trong người hắn, để hắn hoàn chỉnh đi qua kiếp này…… Tương lai của hắn, hẳn là hoàn mỹ.”
“Nhưng người cảm thấy không có người, sao anh ta có thể …..”
“Có gì không thể?” Giọng nói trầm thấp của Túc Cảnh Mặc mang theo sự uy nghiêm của bậc Đế vương: “Ta nói mệnh của hắn không nên có ta, có nghĩa là trong ký ức của hắn, cũng không nên có ta!”
“Cái gì!”
Khúc Chí Văn há miệng, ngơ ngác sững ra giống như nửa thanh gỗ gần đó, nhưng Túc Cảnh Mặc không để ý đến.
Lẳng lặng nhìn đôi chân mình không biết đã biến mất khi nào, bàn tay Túc Cảnh Mặc muốn chạm vào Đàm Trình hơi khựng lại một chút.
Thời gian đã đến rồi.
“Rất nhiều lần ngươi nhắc đến, dây tơ hồng của Đàm Trình có nối với một người đúng không? Đó là nhân duyên của hắn. Trì hoãn mười hai kiếp, kiếp này cũng nên có một người bầu bạn.”
“Tuy tôi nói như thế nhưng tơ hồng của Đàm Trình không quá rõ ràng……” Nhưng khi nói đến đây, Khúc Chí Văn cũng không thể tin, khi hồn phách Túc Cảnh Mặc càng lúc càng mờ nhạt, thì dây tơ hồng kia cũng càng lúc càng rõ ràng, cậu ta chỉ cần tìm tòi sơ một chút, là có thể biết đầu bên kia là ai…..
“Đó là nữ tử như thế nào? Đầu dây tơ hồng của Đàm Trình là ai?”
“……” Khúc Chí Văn phức tạp nhìn Túc Cảnh Mặc, thở dài: “Là một cô gái rất dịu dàng, tên là Hạ Đồng, cô ấy thật sự nghiêm túc với Đàm Trình, là…..”
Thời gian từng chút trôi qua, nghe Khúc Chí Văn chậm rãi kể chuyện cô gái này, Túc Cảnh Mặc bỗng nhiên nhợt nhạt cười, cong cong đôi mắt, cặp mắt đào hoa kia thật là đẹp.