Đó là một giấc mơ rất dài, mơ thấy gì, có ai, Đàm Trình không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được trong mơ, mình đau đớn đến cực điểm mà lại không tìm thấy lối ra, chỉ dậm chân qua lại trên một khoảnh đất vuông khoảng một tấc, vừa đi vừa khóc. Cậu cứ gọi mãi tên ai đó, muốn được trả lời, nhưng sâu trong lòng cậu lại biết rõ, sau này sẽ chẳng có ai trả lời cậu……
Đàm Trình không phải là một người mau nước mắt, nhưng lại chẳng biết vì sao khi cậu nhận ra điều này, hốc mắt đã ầng ậng nước mà chảy xuống không hề ngờ trước. Cảm giác tuyệt vọng đánh sâu vào tâm trí Đàm Trình, đó là một loại đau thương đến nhấn chìm, tình cảm mãnh liệt như một ngọn núi cao sừng sững đổ ập lên, làm Đàm Trình cảm giác tay chân như chết lặng, máu sắp đông cứng lại và trái tim như ngừng đập, chỉ còn lại nước mắt không ngừng lăn xuống, chảy xuống khóe miệng, xuống ngực, rơi xuống đất…….
Sư bị thống trong giấc mơ làm Đàm Trình bừng tỉnh, lọt vào tầm mắt là một bóng đèn dây tóc sáng tù mù, hẳn là ban đêm….. Xung quanh là màng mỏng ngăn cách với người khác đang nói chuyện bên ngoài, trên tay cậu ghim một cây kim, là kim truyền dịch…… Nhìn kiểu nào cũng không giống một mảnh tối tăm u ám như giấc mơ.
Nhưng, có lẽ quá đau đớn trong giấc mơ, cũng có lẽ do hôn mê quá lâu, mà Đàm Trình tuy đã mở hai mắt lại thừ người ra một lúc, như không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng từ khóe mắt, chảy xuống.
Đó rốt cuộc là gì, là gì mà làm cậu thống khổ như thế, tuyệt vọng như thế, phẫn nộ như thế mà thậm chí sâu trong giấc mơ cậu còn cảm nhận được, sống cũng là đau khổ……
“Cậu tỉnh rồi à?!”
Một giọng nữ vui mừng vang lên, Đàm Trình đờ đẫn quay đầu lại về nơi phát ra âm thanh, không mang mắt kính, Đàm Trình không nhìn thấy rõ, nhưng người bên cạnh không phải một, mà là bốn người…….
Đàm Trình đột ngột sực tỉnh, cuống quít giơ tay quẹt nước mắt, theo thói quen vươn tay đến tủ đầu giường lấy mắt kính, lại không sờ thấy thứ muốn tìm, mà còn vô tình đụng đổ ly trà trên đó.
“Ối! Cậu cẩn thận một chút!”Lần này người nói chuyện không phải là cái giọng nữ kia, mà là một giọng nói cậu quen thuộc. Mấy năm nay công tác ở thôn Ninh Hóa, ở chung một phòng nghỉ, tuy Đàm Trình không quá thích nói chuyện, bạn bè cũng rất ít, thích được cô độc một mình, nhưng cho dù cậu ‘không màng thế sự’ đến mức nào, thì cũng không thể không nhận ra đây là giọng của Trương Tuấn.
“Tìm mắt kính đúng không? Mắt kính của cậu rớt mất ở đâu từ lâu rồi. Hôm trước tôi với Nhã Lan đi dạo phố, tiện mua cho cậu một cái dùng đỡ, chứ không mắt của cậu có cũng như mù. Vừa nãy cậu còn chẳng nhìn ra tôi nổi cơ mà.” Trương Tuấn vừa nói vừa mở tủ đầu giường lấy ra một hộp kính cho Đàm Trình, “Tôi nhớ cậu cậu cận hơn 5 độ nhưng không nhớ chính xác nên mua cho cậu cái tròn 5, cậu đeo thử xem, tuy không đúng số độ nhưng ít nhất vẫn nhìn rõ hơn.”
Nhìn Trương Tuấn đưa hộp mắt kính qua, Đàm Trình hơi hoảng, vội vàng chống tay nửa ngồi dậy, không vươn tay nhận hộp kính từ tay Trương Tuấn.
Đưa ra cả buổi không thấy cầm, Trương Tuấn lại thấy Đàm Trình khó hiểu nhìn cậu ta, Trương Tuấn hứ một tiếng, “Này, cậu nhìn tôi kiểu đó là sao thế hả, cho thì nhận đi, tuy là đồ rẻ tiền nhưng mà cậu cũng có nhất thiết phải ghét bỏ đến thế không?”
Trương Tuấn nói đến như thế, tuy Đàm Trình vẫn còn khó hiểu, nhưng dù gì đây cũng là ý tốt, có lẽ thấy cậu gặp chuyện bị hôn mê, nên mới giúp đỡ…… Với cả đúng là với số độ cậu của cậu, không có mắt kính thì không thể nhìn thấy gì.
Nghĩ như vậy, Đàm Trình cụp mắt, vươn tay cầm lấy hộp kính trong tay Trương Tuấn, gật đầu: “Cảm ơn.”
Trương Tuấn nhìn bộ tịch của Đàm Trình, cảm thấy thật là kỳ quái, nhưng lại không biết quái chỗ nào. Cậu ta há mồm muốn nói gì, nhưng lại rối rắm không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng phun ra một câu: “…… Ơn nghĩa cái rắm……”
Đàm Trình không quan tâm Trương Tuấn đang nghĩ gì, chỉ lấy mắt kính mang lên, tuy mắt kính có số độ không đủ, nhưng 5 độ cũng đủ để cậu nhìn thấy rõ bốn người kia là ai.
Ngoại trừ Trương Tuấn, có một cô gái đứng kế cậu ta. Đàm Trình ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nhớ đây là bạn gái Trương Tuấn, hình như tên là Hà Nhã Lan, giọng nói đầu tiên chắc là của cô ấy. Còn một cô gái lạ mặt khác, Đàm Trình nghĩ mãi cũng không biết đó là ai, chắc là người lạ, còn người cuối cùng…….
Ngô Hải? Tại sau cậu ta lại tới đây? Rõ ràng cậu ta……
“Cảm giác thế nào?”
Nhưng mà không chờ Đàm Trình tự hỏi, Ngô Hải đã hỏi cậu, sau đó lấy ghế cho hai cô gái ngồi xuống. Phòng bệnh cách gian chỉ có hai ghế dựa, đưa cho hai cô gái ngồi, Trương Tuấn và Ngô Hải rất tự nhiên ngồi lên giường bệnh của Đàm Trình.
Hành động này khiến Đàm Trình hơi nhíu mày.
“Sao thế? Còn rất khó chịu à, sao thấy chân mày cậu xoắn tít lại vậy?,” Trương Tuấn bóc một quả táo, lau qua loa trên áo rồi đưa lên mồm ngoạm hai phát, “Cứ thế thì chưa đến 30 tuổi trán cậu chắc đầy nếp nhăn đó.”
Trương Tuấn mới vừa nói xong, đã bị Hà Nhã Lan đá một cú, “Lôi thôi lếch thếch! Em thì thấy anh chưa có nếp nhăn trên trán đã chết trước vì thuốc trừ sâu đó!”
“Ầy, sao đâu, cắn có một cái à……”
Ngô Hải bất đắc dĩ nhìn hai ‘vợ chồng’ đùa giỡn, lắc lắc đầu, quay sang Đàm Trình nói: “Cậu không thoải mái ở đâu à, thấy không ổn thì nói để tôi gọi bác sĩ.”
Nghe Ngô Hải nói như thế Đàm Trình hơi kinh ngạc, cười nhạo: “Thật sự cậu là người rất ít khi nói mấy câu này đó.”
Nghĩ Đàm Trình đang nói đùa, Ngô Hải ha ha cười nói: “Lúc nên quan tâm thì sẽ quan tâm, vì dù gì, cậu cũng đã trải qua những chuyện như thế……”
Nghe Ngô Hải nhắc đến chuyện này, chân mày Đàm Trình càng nhíu chặt, im lặng một lát, Đàm Trình mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng tôi chết chắc rồi……”
Chỉ là, một câu nói này của Đàm Trình lại làm Ngô Hải phải chú ý ngay, sao lại…… Giọng Đàm Trình giống như may mắn trút được một gánh nặng, chuyện gì đã xảy ra?
Tuy còn sống đúng là may mắn, nhưng chuyện này……
Ngô Hải nhìn lom lom Đàm Trình một lúc lâu, thử thăm dò: “Đúng vậy…… Còn sống là may mắn.”
“Đúng vậy.” Đàm Trình cười cười, “Lần đầu tiên thấy cảnh chết chóc, tôi mới ngộ ra chết thật là khủng khiếp…… Vẫn còn tốt, là không có chuyện gì xảy ra.”
“…….”
Đàm Trình không chú ý biểu cảm phức tạp trên gương mặt Ngô Hải, nghĩ đến chuyện đêm hôm qua, cậu vội vàng hỏi: “Đúng rồi, Lâm Hoành Tinh thế nào! Hôm qua cậu ta đi với tôi tìm Giang Ba, chúng tôi chỉ tìm được thi thể Giang Ba!”
“Lâm Hoành Tinh? Giang Ba? Còn tối hôm qua?!” Đột nhiên nghe thấy hai cái tên này, Trương Tuấn kinh ngạc nhìn Đàm Trình, “Đàm Trình cậu đang nói gì vậy? Lâm Hoành Tinh đã mất từ lâu rồi, đó là chuyện hồi tháng năm, giờ đã cuối tháng 12, mấy ngày nữa là…..”
Trương Tuấn chuẩn bị nói tiếp, Ngô Hải lại vỗ vỗ bả vai Trương Tuấn, ý bảo Trương Tuấn đi ra ngoài với cậu ta. Trương Tuấn cũng nhận ra Đàm Trình đang bất thường, nhìn cậu ngây dại trên giường, cậu ta gật gật đầu rồi nhanh chóng theo Ngô Hải ra ngoài phòng bệnh.
Đàm Trình không hề để ý hai người đã ra khỏi phòng, có lẽ cậu bị lời của Trương Tuấn dọa đế ngốc rồi, cuối tháng mười hai? Tại sao ngủ một giấc dậy đã đến cuối tháng mười hai? Chẳng phải ngày hôm qua cậu mới cùng với Lâm Hoành Tinh đi tìm Giang Ba, cậu thấy tình trạng đột tử của Giang Ba, cậu thấy Lâm Hoành Tinh đờ đẫn như bị quỷ thượng thân, cậu còn……
Cậu còn nhớ như in cậu bị thứ gì đó bóp cổ suýt chết…… Cái cảm giác không thở được đến tuyệt vọng, vẫn còn khắc sâu trong ký ức.
Đàm Trình ngây người…… Cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không đúng, vừa nãy tỉnh lại cậu không có chú ý, giờ mới nhận ra, nếu là tháng năm cuối xuân đầu hạ, thì tại sao bốn người này lại mặc quần áo mùa đông……
Nghĩ như vậy, Đàm Trình đột nhiên xoay người lên muốn nhìn cảnh ngoài cửa sổ, muốn mở TV ra xem ngày hôm nay, lại không cẩn thận khẽ động vào cây kim châm truyền dịch, máu dây ra đầy trên mu bàn tay.
“Ối! Đàm Trình, tay của cậu!” Tiếng kêu sợ hãi của cô gái không làm Đàm Trình quan tâm, Đàm Trình không hề cảm nhận mu bàn tay mình đang chảy máu, cậu chỉ muốn xác nhận lại ngày, muốn xem Trương Tuấn có lừa cậu hay không.
Nhìn thấy Bản Tin Thời Sự đang phát trên TV phòng bệnh, Đàm Trình như rơi vào một hồ nước lạnh. Ngay ca cô gái đang chạy lại giúp cậu đè chặt mu bàn tay chảy máu đang nói cái gì, cậu cũng không nghe được.
Đúng năm, nhưng lại cách trong trí nhớ của cậu đến tám tháng….
Ngày 28 tháng 12 năm 2014…..
Cậu……. Hôn mê lâu như vậy……?
Hai tiếng sau Trương Tuấn và Ngô Hải mới quay về, Đàm Trình ngây ngẩn ngồi trên mép giường, Hà Nhã Lan vốn tưởng Trương Tuấn và Ngô Hải đi tìm bác sĩ, nhìn nhìn ra cửa phòng bệnh lại thấy cả hai quay về mà không có bác sĩ theo sau.
Đàm Trình không biết suy nghĩ cái gì nghĩ đến xuất thần, Hà Nhã Lan không dám quấy rầy, chỉ có thể nhờ Hạ Đồng ở lại bên cạnh Đàm Trình, còn cô lặng lẽ xốc màn đi ra ngoài.
“Sao hai người đi lâu thế? Bác sĩ đâu?” Hà Nhã Lan dĩ nhiên hơi sốt ruột, vốn định nhỏ giọng, nhưng vì sốt ruột nên nói khá to, “Tại sao không gọi bác sĩ, Đàm Trình đã bị……”
Trương Tuấn vội vàng che miệng Hà Nhã Lan lại, suỵt một tiếng, “Này! Đừng nói,” Trương Tuấn nhìn nhìn vào phòng bệnh, thấy Đàm Trình ngồi như cây gỗ, cậu ta bày ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy, “Vừa nãy em có nói cho Đàm Trình cái gì chưa?”
Hà Nhã Lan lắc lắc đầu, “Không dám nói, Đàm Trình như vậy, sợ nói nhiều quá……”
“Chưa nói thì tốt.” Ngô Hải nhớ lại lúc nãy gọi điện thoại cho Khúc Chí Văn, Khúc Chí Văn hiển nhiên biết tình trạng Đàm Trình, nhưng cậu ta không hề nói cho hai cậu nguyên nhân Đàm Trình lại ra như thế.
Cậu ta chỉ nói một câu: “Coi như để anh ta ngủ mấy tháng đi, như vậy tốt cho anh ta hơn.”
Trương Tuấn cũng nghĩ giống Khúc Chí Văn, nghiêng đầu nhìn Ngô Hải đang trầm tư: “Thảo nào thấy cậu ta là lạ, giờ mới biết là lạ chỗ nào.”
Nói tới đây, Trương Tuấn hít sâu một hơi, “Cậu ta quá khách sáo với tôi. Mà cũng đúng, không có khoảng thời gian thân thiết này, Đàm Trình cũng chỉ là bạn xã giao với tôi, không thể gọi là anh em như trước được.”
“Đúng vậy,” Ngô Hải nhớ lại thái độ vừa rồi của Đàm Trình với mình, “Cậu ta cũng không thân thiện với tôi nữa.”
“Cũng phải, trước đó cậu không hợp với Đàm Trình còn gì.”
“Ha ha, cái tính đó của cậu ta đúng là không hợp với tôi.”
Ngô Hải nói xong, cả hai cũng không nói gì nữa, khiến khu phòng bệnh viện ban đêm vốn đã im ắng lại còn im ắng hơn. Hà Nhã Lan cũng không biết nói gì, quay lại vào phòng bệnh.
Trương Tuấn lấy gói thuốc lá trong túi áo ra, rút một điếu đưa cho Ngô Hải.
Châm lửa, cậu ta thô bạo rít hai hơi:, “Cậu nghĩ làm như vậy có thật sự tốt không?”
“Không biết……” Ngô Hải dựa vào vách tường bệnh viện lạnh lẽo, suy nghĩ một hồi lâu, nghĩ đến lời Khúc Chí Văn nói, nghĩ đến những chuyện trải qua, nghĩ đến chấp nhất của Đàm Trình với ngôi mộ đó, và nghĩ đến nhiều nhất….. là quỷ hồn mà Đàm Trình thích kia……
Tuy cậu ta không rành chuyện ngôi mộ, nhưng lúc ở Bình Dao cậu ta cũng biết được một chút, nếu đại mộ thôn Ninh Hóa sụp, quỷ hồn ở đó cũng sẽ không còn nữa…
Ngô Hải không biết nếu Đàm Trình còn những ký ức đó, Đàm Trình sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng bây giờ Đàm Trình đã không còn nhớ gì cả. Mất đi ký ức cũng coi như mất đi phần tình cảm đó. Nói đến cùng, không biết được phần ký ức đó quan trọng như thế nào với Đàm Trình, cậu ta cũng không dám quyết đoán trong chuyện này.
“Thật ra tôi đang nghĩ, tuy tôi không rõ lắm mấy chuyện phát sinh gần đây, và nó quan trọng như thế nào với Đàm Trình,” Trương Tuấn nhả ba vòng khói, “Nhưng mà, tôi biết tính Đàm Trình, nếu nói những chuyện đã trải qua cho cậu ta, cậu ta sẽ để ý, chi bằng cứ làm như Khúc Chí Văn nói, như vậy Đàm Trình sẽ……”
“Này hai cậu kia, trong bệnh viện không được hút thuốc! Chuyện cơ bản vậy cũng không biết nữa hả!”
Trương Tuấn còn chưa nói dứt câu, một hộ sĩ đi ngang hành lang đột nhiên rống lên. Vội vàng bóp tắt đầu lọc thuốc, Trương Tuấn cười làm lành nói: “Xin lỗi xin lỗi, nãy chúng tôi không để ý, chúng tôi sẽ chú ý hơn.”
“Thật là, thân nhân của hai cậu không nằm trong đây sao, có biết không nên để bệnh nhân ngửi mùi thuốc không!”
“Thật sự xin lỗi.”
Chờ hộ sĩ hùng hổ đi khuất, Trương Tuấn nhớ lại câu đang nói dở, vốn cậu ta định nói, như vậy Đàm Trình sẽ tốt hơn, nhưng mà, nửa câu sau đột nhiên cậu ta không thể nói ra nữa, vì suy cho cùng…… Cũng không ai biết như thế nào mới là tốt cho Đàm Trình, đoạn ký ức đó tuy rất nguy hiểm, nhưng ít nhất đối với người làm khảo cổ, thì nó dĩ nhiên cũng bao gồm nhiều nghiên cứu về vương triều bí ẩn kia của Đàm Trình…..
“Thôi, coi như tôi chưa nói gì…..” Trương Tuấn nhụt chí nói, “Chúng ta vào xem Đàm Trình như thế nào đi……” “Nếu, cậu ta hỏi thì sao?”
“Nói sơ mấy chuyện chủ yếu thôi?”
“…….”
Nhưng khi cả hai quay vào phòng bệnh, Đàm Trình không còn đờ đẫn như lúc nãy nữa.
Nhìn cả hai đã trở lại, Đàm Trình do dự hỏi: “Tôi…… Sau khi bị thương tôi hôn mê đến tận bây giờ?”
Trương Tuấn và Ngô Hải nhìn nhau một cái. Hóa ra Đàm Trình còn tưởng rằng cậu ta hôn mê đến tận bây giờ?
“Đúng vậy……” Một hồi lâu, Ngô Hải mới do dự nói: “Cậu chỉ vừa tỉnh lại.”
“Vậy chuyện Giang Ba và Lâm Hoành Tinh là như thế nào?”
Nói thật ra, Đàm Trình vẫn không tin có quỷ thần……Nhưng chỉ vừa nghĩ như thế, Đàm Trình lại đột nhiên cảm thấy tim mình đập dồn, khiến cậu đang đứng thẳng bỗng chao đảo.
Hạ Đồng đứng gần nhất vội vàng chạy đến đỡ tay Đàm Trình. “Không sao chứ!”
Đàm Trình nhìn cô gái bên cạnh đang lo lắng, mặt thì đỏ lên, nói: “Không có việc gì, cảm ơn.”
“Giang Ba và Lâm Hoành Tinh đã chết…… Chuyện có liên quan đến Lý Quốc Hiền, cảnh sát đang điều tra cả những vụ án mạng ở thôn Ninh Hóa mười năm trước nữa, cũng có liên quan đến ông ta.”
“Cái gì?!”
—
Mười chương tiếp theo Trình-ume vẫn mất ký ức, pi sà không còn mà thêm cô Hạ Đồng, chán lắm mấy má ơi, chương vừa dài vừa siêu chậm nhiệt ko muốn edit luôn á, làm sao qua được kiếp nạn này đây…..
*Note: Từ chương này đến hết truyện tác giả thường xuyên bị lú tên nhân vật như nhầm Ngô Hải thành Giang Ba etc (hồi đọc cv còn tưởng GB đội mồ sống dậy..) …. nên báo chung 1 lần ở đây r tự sửa lại hết luôn nhé ko báo nữa.