Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 137



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tâm ý tương thông. Hai người đều có ý này, nhưng liên tục hôn môi, Đàm Trình chỉ vừa mới mở được cổ áo phức tạp của Túc Cảnh Mặc ra, bên ngoài đã vọng vào tiếng đập cửa.

Đang lúc động tình, Đàm Trình chỉ khựng lại một chút, thấy Túc Cảnh Mặc cười tủm tỉm, phía dưới càng trướng đến đau, lại lần nữa ôm hôn người trên giường.

Nhưng mà người ngoài kia gõ một lần không nghe ai đáp lại, thì gõ mãi gõ mãi, tiếng gọi cũng càng lúc càng lớn. Đàm Trình thật sự buồn bực.

Thấy Đàm Trình như thế, Túc Cảnh Mặc không nhịn được phải phì cười một cái: “Còn muốn tiếp tục không?”

Dĩ nhiên Đàm Trình muốn chứ, nhưng mà…

“Không biết họ có chuyện gì mà gõ cửa liên tục.”

“Diêm Vương gia đã trở lại, mệnh hai người các ngươi đến Diêm Vương điện.” Người ngoài cửa nói vọng vào.

Đàm Trình ngạc nhiên nhìn cánh cửa đóng chặt, cậu nói rất nhỏ mà sao người ngoài kia lại nghe được?

Túc Cảnh Mặc dĩ nhiên biết Đàm Trình đang nghĩ gì, vòng một tay ôm lấy eo Đàm Trình đang đè phía trên, y hơi nhỏm dậy, nói: “Quỷ quái ở địa phủ cái gì cũng có thể nghe được.”

“…..”

Thấy Đàm Trình ngẩn người, Túc Cảnh Mặc càng vui vẻ, y ghé sát vào Đàm Trình, rù rì bên tai: “Xem ra hôm nay, vẫn không được,” cười cười nhìn Đàm Trình đang nhíu mày, y nói tiếp: “Dù nhịn không nổi vẫn phải cố gắng.”

Cánh môi lành lạnh của Túc Cảnh Mặc dán lên vành tai làm trái tim Đàm Trình đập liên hồi, cậu ôm chặt lấy người yêu lâu thật lâu.

Nếu không phải Diêm Vương đã trở về, Túc Cảnh Mặc thật sự có việc phải làm, thì y cũng không muốn ra khỏi chiếc giường này…. Túc Cảnh Mặc cũng là nam nhân, chính mình cũng đang động tình, cũng biết lúc này thật khó nhịn.

Chờ cả hai đã ổn định lại nhịp thở, Túc Cảnh Mặc mới nhẹ giọng nói: “Để giải quyết xong vài chuyện, chúng ta lại…..” nói đến đây, dù là Túc Cảnh Mặc cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ cúi đầu cười khẽ.

Đàm Trình dĩ nhiên cũng hiểu, hôn nhẹ lên trán Túc Cảnh Mặc: “Nếu Diêm Vương về rồi, thì chúng ta nên đến đó nhanh.”

Túc Cảnh Mặc gật gật đầu.

Khi hai người đi theo quỷ sai kia vào Diêm Vương điện, Diêm Vương mặt vốn đen như than ngồi trên đài cao trông lại càng nghiêm túc hơn lúc đầu.

Túc Cảnh Mặc thấy thế, cười cười, tiến lên hai bước: “Nhiều ngày không gặp, Diêm Vương gia sắc mặt khó coi lên rất nhiều đó.”

“Ta đã gặp Diêm Vương tiền nhiệm.”

“Như thế nào rồi?” Túc Cảnh Mặc chắp tay ra phía sau, hỏi.

“….” Diêm Vương im lặng một lúc lâu, không trả lời.

Ông nhớ khi Diêm Vương tiền nhiệm nghe ông nhắc đến Túc Cảnh Mặc thì lại có vẻ khiếp sợ. Ông hỏi tiền nhiệm, chuyện Túc Cảnh Mặc nói có thật hay không, tiền nhiệm không trả lời trực tiếp, chỉ nhìn mặt nước hồ trên Thiên cung, lâu sau mới nói: “Bao Chửng, sinh thời ngươi đã từng có vụ án nào bỏ qua chưa?”

Đây là lần đầu tiên tiền nhiệm gọi tên phàm trần của ông, Diêm Vương sửng sốt một lúc lâu mới trả lời: “Ta thật hổ thẹn.”

“Công chính nhất trong nhân gian là con Giải Trĩ một sừng(*), công chính thứ hai là Diêm Vương âm phủ, ngươi có thể làm Diêm Vương, đồng nghĩa với việc ngươi là người công chính nhất thế gian, cũng là tiên nhân công chính nhất, mà ngươi còn sẽ phạm sai lầm, huống chi là thần tiên. Thần tiên cũng không thể giải quyết mọi chuyện một cách toàn vẹn…”

(*) Một linh thú biết phân biệt phải trái. Thấy ai đánh nhau thì nó húc kẻ làm sai, nghe người bàn bạc thì nó cắn bên bất chính. Giải Trĩ tượng trưng cho quang minh chính đại, công bằng.

Đây là ý gì, sao Diêm Vương không hiểu, tiền nhiệm đang gián tiếp xác nhận sự tồn tại của Đại Tự.

Diêm Vương không thể tin, đập bàn “Sao lại có chuyện như thế!”

“Trong thiên thư không có vương triều nào tên là Đại Tự.”

“Nhưng thật sự nó đã xuất hiện, Túc Cảnh Mặc lại là người có mệnh đế vương!” Diêm Vương buồn bực nói: “Bây giờ địa phủ không thể tìm được Sổ Sinh Tử của Đại Tự.”

“Nó đã bị đốt rồi.” Tiền nhiệm phất chòm râu thật dài, “Ngươi có nghe qua thời Đường Sơ, Đấu Chiến Thắng Phật náo loạn Địa phủ? Khi đó địa phủ không chống được, Thiên cung đã hạ mệnh đưa sổ sinh tử của Đại Tự cho Đấu Chiến Thắng Phật.” (*)

(*) Vụ Tôn Ngộ Không bị bắt xuống âm phủ xong quậy tưng bừng, đốt một đống sổ sinh tử á, cameo hơi nhiều =]] 

“Chuyện này…….” Diêm Vương lắc đầu, không biết phải nói thế nào.

“Còn về mệnh cách hoàng đế của Túc Cảnh Mặc ….” Tiền nhiệm lắc lắc đầu, “ Nói Đại Tự biến mất là Thiên Đạo…nhưng Túc Cảnh Mặc có mệnh hoàng đế, tuy trên đời không còn nhớ Đại Tự, nhưng các tiên nhân ai cũng biết, đây chẳng lẽ không phải Thiên Đạo sao?”

Diêm Vương nghe xong, cũng chỉ biết im lặng, thở dài.

“Ta muốn biết, Túc Cảnh Mặc chết do mệnh số đã đến, hay là tiên nhân Lâm Tả kia đã nghịch thiên cướp đi mạng sống của hắn?”

Nhưng câu hỏi này, tiền nhiệm đến cuối cùng cũng không trả lời.

Giờ phút này nhìn đế vương đứng phía dưới, Diêm Vương cuối cùng cũng chỉ biết thở dài: “Là trời cao có lỗi với Đại Tự.”

Làm rơi Ngột cốt, chờ thế gian loạn lạc trăm năm mới phát hiện, để che dấu sai lầm nên ra tay hủy diệt cả đoạn lịch sử này…

Sau khi nghe xong, Túc Cảnh Mặc cười cười, nói tiếp: “Đã sai rồi, hiện giờ các ngươi định đền bù thế nào?”

“Chuyện này….” Diêm Vương đến cùng cũng chỉ chủ quản việc sinh tử, chuyện Đại Tự đã biến mất, ông cũng không có cách nào khôi phục. Diêm Vương nhìn đế vương đang mỉm cười trước mặt, không đoán được y đang suy nghĩ gì, đành nhíu mày nói: “Ngươi muốn như thế nào?”

“Như thế nào?” Túc Cảnh Mặc cười cười, “Ta có ba yêu cầu.”

“Ngươi nói thử.”

“Thứ nhất, tuy nói Đại Tự đã biến mất, nhưng tất nhiên vẫn còn tồn tại một chút dấu vết, ta chỉ mong thần tiên đại nhân các ngươi có thể đại lượng, đừng để các tiên gia hạ phàm đụng vào chuyện của thế gian.”

Ở nhân gian tất nhiên còn có di tích của Đại Tự, chỉ là còn chưa phát hiện thôi, Túc Cảnh Mặc không khát cầu những thứ thần tiên đồ bỏ kia trả lại chính danh cho Đại Tự, chỉ cần bọn họ không nhúng tay, thì sẽ giống như Đàm Trình nói, tồn tại là tồn tại, sớm muộn gì cũng sẽ được đời sau khám phá ra.

“Ta nghĩ hẳn là sẽ không có thần tiên nào hạ trần nhúng tay vào nữa.” Diêm Vương nghĩ đến những lời tiền nhiệm nói, những người trên Thiên cung cũng sẽ không dám làm xằng bậy nữa, nhúng tay vào thế gian, làm triều đại thay đổi, làm cho bá tánh hỗn loạn, tiên nhân trên Thiên cung đã từng cho rằng chuyện Đại Tự biến mất là ý trời, nhưng mà, sự xuất hiện của Đại Tự mới đúng là Thiên Đạo…

Túc Cảnh Mặc gật gật đầu, tiếp tục nói: “Yêu cầu thứ hai,” Túc Cảnh Mặc quay đầu nhìn Đàm Trình bên cạnh, cười nói: “Người bên cạnh ta dương thọ chưa hết, ngươi hãy để hắn trở về.”

Thấy Diêm Vương quay đầu nhìn mình, Đàm Trình vội vàng nói: “Không chỉ là tôi, còn có Cảnh Mặc nữa, cơ thể Cảnh Mặc vẫn còn! Có thể cho anh ấy sống lại được không! Thần tiên các người làm bậy làm bạ, sửa lại lịch sử, giết hại người trần, tội ác như vậy các người phải đền bù!”

Diêm Vương không trả lời Đàm Trình, chỉ nghi ngờ nhìn cậu, rồi thở dài một hơi, “Dương thọ của ngươi đúng là chưa hết, nhưng ngươi ở âm phủ đã quá lâu, không thể về lại.”

“Nếu như trong thân thể hắn có Ngột cốt thì sao?” Túc Cảnh Mặc nhàn nhạt nói.

“Lại có vật kia à?” Diêm Vương phất phất chòm râu, gật gật đầu, “Nếu cùng cốt trọng thì dĩ nhiên có thể. Chỉ cần thúc giục ngột cốt là sẽ được.”

“Vậy Cảnh Mặc thì sao?” Đàm Trình bước lên, nói:“ Thân thể Cảnh Mặc vẫn còn, có phải nếu dùng ngột cốt cũng có thể sống lại không?!”

Diêm Vương lắc lắc đầu, “Không thể.”

“Tại sao lại không thể!” Đàm Trình nghe được chữ không thì bắt đầu nóng nảy, “Không phải ông nói tôi sống lại được sao?”

“Ngươi khác với hắn.” Diêm Vương nói: “Ngươi không có mệnh đế vương, hơn nữa ngươi vốn là người đang sống ở thời đại này.”

Nói đoạn, Diêm Vương nhìn Túc Cảnh Mặc nói: “Mà hắn lại có mệnh đế vương, cần một lượng Ngột cốt rất lớn, khoan bàn đến thế gian còn Ngột cốt hay không, thì cho dù sống lại,Thiên Đạo cũng không dung.”

“Nhưng vì sao?” Đàm Trình hỏi.

“Cùng một thời đại không được phép xuất hiện hai người có mệnh đế vương, huống chi hắn còn là mệnh đế vương ngàn năm trước, mệnh số của hắn sẽ nhiễu loạn thế gian, điên đảo thời đại.”

“Nhưng…” Đàm Trình choáng váng, còn muốn nói gì đó nhưng Túc Cảnh Mặc lại kéo tay cậu lại, ý bảo cậu đừng nói nữa.

Những gì Diêm Vương nói, Túc Cảnh Mặc hiểu, nếu y là người thường thì đã tốt, chỉ tiếc y mang mệnh đế vương, đế vương của thời đại phong kiến theo cách gọi của Đàm Trình xuất hiện trong thời đại này, chắc chắn sẽ gây nên hỗn loạn.

“Lời Diêm Vương gia nói, ta cũng hiểu.” Túc Cảnh Mặc nói: “Lúc nãy ta nói ta có ba yêu cầu, yêu cầu thứ ba đó là muốn hỏi ngươi, ngươi có cách nào giúp ta và Đàm Trình ở bên nhau không? Hắn đợi ta ngàn năm, ta không muốn để hắn chờ đợi, cũng không muốn rời khỏi hắn.”

“Đợi ngàn năm?” Nghe Túc Cảnh Mặc nói, Diêm Vương mới cẩn thận nhìn lại Đàm Trình, lúc này mới nhớ tới hồn phách trước mặt này là ai, người si tình có tiếng ở địa phủ, cũng là, soạn giả lịch sử trên nhân gian…..

Hóa ra tiên sinh này chờ vị hoàng đế ấy … Diêm Vương đột nhiên đã hiểu ra mọi chuyện.

“Túc Cảnh Mặc, ngươi đã chết 1600 năm, quỷ khí nồng đậm, sát khí tràn đầy, nếu quỷ hình này xuất hiện trên nhân gian sẽ nguy hiểm đến mọi người, chứ không chỉ riêng Đàm Trình thân cận với ngươi.”

“Vì thế nên ta mới phải hỏi ngươi có biện pháp nào hay không?”

Diêm Vương lắc lắc đầu, “Quỷ khí hiện giờ của ngươi, ngay cả trận pháp năm đó cũng không ngăn được…”

Cảm nhận được Đàm Trình đang siết chặt tay mình, Túc Cảnh Mặc nghiêng đầu cười với cậu, không nói gì, chỉ mong Diêm Vương ngồi phía trên đang rung đùi sẽ nói ra gì đó có hậu.

Quả nhiên không đến mười phút, Diêm Vương đã cất lời:, “Nhưng mà, ta có một biện pháp.”

“Cái gì?” Đàm Trình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.

“Công đức tích góp trên nhân gian có thể ban ơn cho chính mình, tạo phúc con cháu.”

Đàm Trình thấy Diêm Vương vừa nói vừa nhìn mình: “Mười hai kiếp của ngươi đều là học giả nghiên cứu lịch sử, luôn luôn biên soạn lịch sử, là đại công đức của thế gian, theo lý thuyết sẽ tạo phúc cho con cháu, nhưng suốt mười hai kiếp ngươi chưa từng đón dâu sinh con, nên công đức này cứ tích lũy dần lên.”

“Người có đại công đức có thể lấy công đức của mình cầu phúc cho quỷ hồn, đánh tan quỷ khí. Cũng thật tình cờ, Túc Cảnh Mặc tích góp 1600 năm quỷ khí, ngươi cũng tích cóp 1600 năm công đức, vừa lúc có thể hóa giải hết quỷ khí của hắn…..” nói tới đây, Diêm Vương dừng một chút, một hồi lâu lại tiếp tục nói: “Còn có thể…..”

“Còn có thể như thế nào?” Đàm Trình vội la lên.

“Sau khi tiêu tán hết quỷ hồn, còn có thể cộng mệnh.”

Cộng mệnh? Đàm Trình ngẩn người, “Cộng mệnh là gì?”

“Không phải các ngươi muốn biết có cách nào cho hắn sống lại sao?” Diêm Vương nói: “Cộng mệnh là hai người dùng chung một mệnh số, chia đôi cốt trọng và thọ mệnh.”

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.