Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 140



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Nếu Đàm Trình không đi du học, đương nhiên cậu phải giải thích trước với giáo sư Chu. Vừa nói ra, giáo sư Chu đã nổi giận. Dù gì ông cũng đã đặc biệt để lại cho cậu cơ hội này. Mặc dù là phó hiệu trưởng của trường, nhưng phá lệ như thế, ông cũng bị nhiều sinh viên trách móc. Bây giờ Đàm Trình nói rằng cậu không thể đi, làm ông lãng phí hết tất cả những nỗ lực của mình.

Giáo sư Chu hận sắt không thành thép (*), nói: “Cậu chắc chắn không đi nữa à?”

(*):  ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó

“Dạ vâng……”

Thoáng nhìn thấy những cô gái đi qua liên tục đưa mắt về phía Túc Cảnh Mặc, bàn tay Đàm Trình vươn ra muốn lấy cái ly hơi khựng lại.

Trong quán cà phê lắp cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, bên cửa sổ, Đàm Trình đang cầm điện thoại di động. Những lời chỉ trích của giáo sư Chu liên tục vang lên trong loa, nhưng cậu nghe tai nọ qua tai kia, mắt ngẩn ngơ nhìn người ngồi đối diện.

Một tay chống cằm, Túc Cảnh Mặc nhìn ra cửa sổ như thể đang buồn chán, nhưng Đàm Trình có thể thấy đôi mắt cong cong của y đầy quan tâm đến thế giới …

Mái tóc đen dài được buộc lỏng lẻo bằng dây cao su, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản bao lấy cơ thể thon chắc mạnh mẽ, các nút cổ không được cài, để lộ một chiếc cổ mảnh dài, quần dài màu đen bọc quanh đôi chân dài thẳng tắp … 

Và quần áo đó lại là của Đàm Trình cậu…

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, càng khiến người đàn ông thích cười này trở nên rực rỡ hơn. Giơ tay lên, Đàm Trình vô thức muốn chạm vào người yêu đang mỉm cười.

Chỉ là móng vuốt cậu còn chưa chạm tới, giọng Giáo sư Chu la lớn bên tai làm Đàm Trình hoàn hồn.

“Đàm Trình, nãy giờ cậu không nghe tôi nói gì phải không?” Nói một hồi mà không nghe thấy Đàm Trình trả lời gì, giáo sư Chu đành bất lực hỏi.

“A, không phải ạ.” Thấy Túc Cảnh Mặc nhướng mày, biết tỏng ý định của mình, Đàm Trình ngại ngùng gãi mũi, “Giáo sư Chu thật sự xin lỗi thầy, thầy cũng biết dạo này em không khỏe nữa, em muốn nghỉ ngơi một thời gian…… Hơn nữa, em cũng có dự định riêng ạ……”

Đàm Trình đã nói như thế, giáo sư Chu khuyên can mãi cũng không thuyết phục được người trẻ tuổi này, đành chỉ có thể thở dài: “Đàm Trình, cậu nên biết đây là một cơ hội rất tốt.”

“Em biết ạ, thật sự cảm ơn giáo sư Chu đã cho em cơ hội tốt như thế.”

“Haiz, không phải tôi muốn cậu cảm ơn tôi…..” giáo sư Chu dừng một chút, “Thôi thôi, cậu không muốn đi thì không đi nữa, tôi đoán cậu không đi nữa vì khu Đại mộ đó phải không.”

Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc đang nhoẻn miệng cười nhìn cậu, nhấp nhấp miệng, “Vâng, là vì Đại mộ……” Là vì người trong Đại mộ….

“Nếu cậu thích ở lại đây, tôi cũng không có quyền ngăn cản, nhưng Đại Mộ đó quá phức tạp, cậu phải thật cẩn thận.”

“Vâng ạ”

Ơn nghĩa của giáo sư Chu, Đàm Trình thật sự cảm kích. Trò chuyện với ông thêm một chút, Đàm Trình mới kết thúc cuộc gọi.

Thấy Đàm Trình đặt cái gọi là ‘di động’ xuống, Túc Cảnh Mặc cười nói: “Nói chuyện xong rồi à? Xong rồi thì chúng ta đi thôi, nữ tử ở đây ánh mắt rất táo bạo,” nói đến đây, Túc Cảnh Mặc nhìn chung quanh, “Như hổ đói rình mồi vậy.”

Vừa nghe như thế, Đàm Trình lập tức đứng lên, tính tiền, nắm tay Túc Cảnh Mặc ra ngoài.

Đàm Trình hơi bất lực nhìn người yêu đứng bên cạnh, “Em cũng không ngờ rằng anh lại được nhiều người yêu thích đến thế.”

Nghĩ đến vừa rồi dẫn Túc Cảnh Mặc mua quần áo, nữ nhân viên kia liên tục nhiệt tình, lại còn chụp ảnh rất nhiều, Đàm Trình thấy đắng ngoét trong lòng. 

“Ngươi không thích người khác thích ta?”

“Ừm……” Đàm Trình thành thật gật đầu nói.

Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc cười, tâm cũng ấm lên, nắn nắn bàn tay y, Đàm Trình nói: “Tuy đã vào thu, nhưng hôm nay vẫn rất nóng, anh chỉ vừa mới xuống giường…… Hay là anh về lại nhà Trương Tuấn chờ em đi……”

“Ta ở trong mộ ngàn năm, sau khi ra khỏi thì phải nằm trong phòng kia mấy ngày, vất vả lắm mới nhìn thấy ánh nắng mà ngươi lại không cho?”

“Không phải vậy…”

Đàm Trình còn chưa nói xong, Túc Cảnh Mặc nheo mắt, cười nói: “Huống chi, không phải hôm nay đi mua giường đệm bàn ghế cho nhà chúng ta sao? Ngươi không muốn ta đi cùng à?”

“Nhà chúng ta……” Nghe Túc Cảnh Mặc nói ra ba chữ này, tim Đàm Trình như tan thành nước, “Đồ đạc trong nhà chúng ta, chắc chắn phải đi mua cùng với anh.”

Năm ngón tay đan chặt vào tay Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc nhịn không được, phì cười một tiếng: “Đồ ngốc.”

Trước đó vài ngày Đàm Trình đã tìm được một căn nhà rất tốt, ở một tiểu khu mới xây vùng ngoại ô. Căn nhà khá đơn giản, một phòng khách hai phòng ngủ một phòng bếp một gian phòng tắm. Vốn định chỉ ở nhà Trương Tuấn một ngày thì dọn đi, nhưng Túc Cảnh Mặc lại không khỏe, phải nằm nghỉ thêm mấy ngày. Vài ngày rảnh rỗi đó, Đàm Trình mua hết những thứ thật cần thiết trước, quét dọn nhà mới sạch sẽ.

Sau khi Túc Cảnh Mặc có thể xuống giường đi lại, Đàm Trình mới cùng y ra ngoài đi dạo.

Một chiếc giường, năm cái ghế và hai cái bàn. Sau khi bàn ghế đã được vận chuyển đến nhà, Đàm Trình không cho Túc Cảnh Mặc đi lại, pha một bình trà cho y. Đàm Trình cởi áo khoác, tự mình sửa sang lại giường đệm.

Túc Cảnh Mặc dựa vào ghế sofa, lặng lẽ nhìn Đàm Trình chạy loanh quanh, chợt cảm thấy ngẩn ngơ.

Nơi này là nhà của y và Đàm Trình……

Ngôi nhà không lớn, nhưng rất sáng sủa, gió rất nhẹ mềm mại thổi đến, lướt qua những chiếc lá bên ngoài cửa sổ, thổi tung tấm màn mỏng. Ráng chiều vàng chiếu vào ngôi nhà sơn trắng, sáng trong, ấm áp, nhu hòa, làm người ta chợt cảm thấy buồn ngủ.

Túc Cảnh Mặc nhắm mắt. Y đến thế giới này chỉ mới mười ngày, thời đại này nhà xây cao đến chọc trời, xe chạy nhanh như chim bay. Thật kỳ diệu lạ thường, nhưng cũng ồn ào lạ thường. Trong thành phố y không thể nghe thấy tiếng chim hót, ngắm được mặt trăng. Nhưng ở đây, y thực sự có thể nghe thấy những tiếng líu lo.

Dù Đàm Trình không nói, Túc Cảnh Mặc cũng biết rằng ngôi nhà này được chọn riêng cho y, chỉ vì ban đêm y hay cau mày vì những tiếng ồn.

Thế giới này thật xa lạ … cuộc sống xa lạ, những điều xa lạ, những thói quen xa lạ, tư tưởng xa lạ. Con người… cũng thật xa lạ

Nghĩ như vậy, Túc Cảnh Mặc mở mắt ra, gọi: “Đàm Trình.”

“Hở?” Đàm Trình đang mặc vỏ chăn đã phơi khô vào chăn đệm mới mua, quay đầu lại, thấy Túc Cảnh Mặc chỉ im lặng nhìn mình, không nói tiếng nào, cậu mỉm cười nói: “Sao vậy?”

“Thế gian này, ta chỉ có ngươi.”

Giọng nói Túc Cảnh Mặc từ từ trôi dạt vào tai, Đàm Trình khựng lại một chút, buông chăn nệm xuống, cậu bước lại gần Túc Cảnh Mặc.

Ngồi xổm trước mặt Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình mở miệng, nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể nắm chặt lấy tay y, trong đôi mắt ngập tràn sự áy náy, áy náy vì cậu đã một mực kéo Túc Cảnh Mặc đến đây, đến một thế giới xa lạ, không có bạn bè, không có người thân, nhưng cậu sẽ không nói xin lỗi, vì cậu thực sự quá yêu người trước mặt này.

“Đã nhiều ngày ta suy nghĩ, nếu kiếp này ngươi không tìm được ta, chúng ta sẽ không bao giờ có thể gặp nhau được nữa.” Nhận thấy Đàm Trình đang cầm tay mình chặt hơn, Túc Cảnh Mặc nhìn cậu,  khẽ cười nói: “Nếu không gặp được ngươi, ta sẽ dốc hết sức lực đi báo thù, làm sao còn có thể tồn tại?”

“Nhưng mà.. nhưng mà em đã tìm được anh rồi.” Đàm Trình hôn lên đầu ngón tay Túc Cảnh Mặc: “Em tìm được rồi.”

Trượt xuống đất dựa vào lồng ngực Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc khẽ nói: “Đúng vậy, ngươi đã tìm được ta, cho ta biết, thế gian này có một người yêu ta như vậy.”

Nhìn Đàm Trình theo thói quen giang tay ôm chặt lấy mình, Túc Cảnh Mặc khẽ cười, “Làm ta cảm nhận được tình yêu ta chưa từng cảm nhận qua, làm ta thích cảm giác được ngươi ôm chặt.”

Thấy Túc Cảnh Mặc mỉm cười, không ngồi sô pha mà lại trượt xuống đất mềm mại dựa vào ngực mình. Tóc dài đen nhánh xõa phủ trên cánh tay Đàm Trình, làm trái tim cậu đập mạnh, không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên gò má y một cái.

“Vài ngày trước em đã nói chuyện với cha mẹ về anh.”

Nói xong, Đàm Trình chờ một chút cũng thấy Túc Cảnh Mặc tỏ thái độ, sờ sờ cái mũi, Đàm Trình tiếp tục nói: “Tuy họ không quá thấu hiểu nhưng cũng chấp nhận rồi, nói rảnh thì dẫn anh về nhà.”

Ở Đại Tự, nam tử muốn sống chung với một nam tử khác cả đời, còn để cho người nhà biết, chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân. Y cũng biết có những những quan gia công tử chỉ thích tiểu quan không yêu nữ tử, những những thiếu gia này vẫn phải lấy vợ sinh con, có người yêu cũng chỉ dám vụng trộm sau lưng. 

Túc Cảnh Mặc không biết thời đại này quan niệm tình cảm đó như thế nào, nhưng hôm nay y nắm tay Đàm Trình đi trên phố, thật sự cũng có vài người chỉ chỉ trỏ trỏ……

Tuy Đàm Trình không như thế, ngay từ đầu y cũng biết Đàm Trình sẽ nói cho cha mẹ, nhưng không nghĩ cậu sẽ nói nhanh như thế.

“Cha mẹ ngươi thật sự rất yêu thương ngươi.” Có thể chấp nhận nhanh như thế, chỉ có thể là vì tình thương, nếu không nhà ai lại đồng ý để con mình đoạn tử tuyệt tôn?

“Ừm.” Đàm Trình gật gật đầu, “Vậy chờ thêm hai tháng, để em sắp xếp ổn chút chuyện ở đây thì chúng ta về nhà cha mẹ được không?”

“Nghe theo ngươi hết.” Túc Cảnh Mặc xoay người, ôm lấy cổ Đàm Trình, “Sau này đây là nhà của chúng ta à?”

“Đúng vậy, bây giờ vẫn đang thuê, vốn có thể mua luôn nhưng tiền tiết kiệm không đủ, em đã nói chuyện với chủ nhà rồi, chờ đủ tiền có thể mua lại, còn có……”

Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình tràn đầy sức sống, lắng nghe kế hoạch cuộc sống tương lai và niềm hạnh phúc không thể che dấu từ miệng cậu. Mỗi một khoảnh khắc, đôi mắt dịu dàng của Đàm Trình đều như nói với tất cả thế gian cậu yêu y nhiều đến nhường nào.  Bỗng không biết tại sao trái tim Túc Cảnh Mặc lại đập nhanh hơn một chút, như chợt nhớ về cái đêm tân hôn hoang đường, trong trí nhớ mơ hồ của mình, y nhớ giọng nói này liên tục, liên tục nói với Túc Cảnh Mặc rằng cậu yêu y. 

“Đàm Trình……” Túc Cảnh Mặc khàn giọng gọi.

“Hửm? Sao thế?” Nhưng còn chưa dứt câu, Đàm Trình đã nhận ra dục vọng ẩn ẩn trong đáy mắt Túc Cảnh Mặc. Cổ họng căng thẳng, tim Đàm Trình nhảy lên một nhịp.

Túc Cảnh Mặc hơi nheo mắt, nhìn Đàm Trình cười nói: “Ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Hơi ấm của người trong vòng tay phả vào môi Đàm Trình, làm rối loạn nhịp thở của cậu. Đầu oanh lên một tiếng nổ vang, ôm chặt Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình run lên nhè nhẹ.

“Anh…anh chỉ,” Yết hầu Đàm Trình trượt lên trượt xuống, đứt quãng nói: “chỉ vừa…vừa khỏe lại.”

Túc Cảnh Mặc nhích lại gần sát Đàm Trình chút, để cậu cảm nhận được y đang động tình, lặp lại câu nói vừa nãy, “Ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Cánh tay ôm chặt Túc Cảnh Mặc hơi buông lỏng ra, Đàm Trình nhìn sâu vào mắt người yêu dấu, “Em sẽ không dừng lại nửa chừng đâu.”

Vừa dứt lời, cánh môi Túc Cảnh Mặc đã áp lên môi cậu, môi răng kề cận, Đàm Trình thở dốc, chậm rãi nằm xuống…… 

Hoàng hôn buông xuống, đêm tối đen như mực, là lúc hương vị ngọt ngào…….

——-

Hạ qua đông đến, xuân đi thu tới, một năm lại một năm nữa trôi qua, giảng đường lớn nhất của Đại học X nghênh đón một học giả nổi tiếng nhất về khảo cổ học trong nước đến tọa đàm. 

Học giả này khi chưa đến 30 tuổi đã có một đề tài nghiên cứu về “Một triều đại bị lãng quên bởi lịch sử”, nổi tiếng toàn thế giới.

Trong giảng đường, một học giả gần sáu mươi tuổi, mang cặp mắt kính kiểu cũ đang mỉm cười, vóc người cao gầy ngay ngắn, trông vẫn rất phong độ ở tuổi này. Bài tọa đàm dài hai giờ nhờ sự nhiệt tình của các sinh viên nên kéo dài thêm một tiếng nữa. Sau khi trả lời hết câu hỏi của các sinh viên, học giả nhìn giảng đường dần dần yên tĩnh.

“Còn bạn nào muốn hỏi gì nữa không? Đây sẽ là câu hỏi cuối cùng.”

Một lúc sau, một sinh viên khác trong giảng đường cầm micro, đứng dậy và hỏi: “Em là sinh viên ở ban xx. Em vẫn luôn tôn sùng Giáo sư Đàm, nhưng có một vấn đề em vẫn luôn cảm thấy băn khoăn.”

“Hãy cứ nói.”

“Nhiều học giả nước ngoài không thừa nhận có triều đại Đại Tự trong lịch sử Trung Quốc của chúng ta, và cũng không thừa nhận lý thuyết của giáo sư, vì sự tồn tại của triều đại này là không thực tế, giáo sư Đàm nghĩ gì về điều này?”

Học giả đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười, “Lịch sử vốn là một quá khứ lâu dài và bây giờ mọi người chỉ có thể tìm thấy nó bằng manh mối. Đến cùng thì, như thế nào mới được gọi là tồn tại? Bằng rất nhiều những ghi chép lịch sử sao? Những gì được ghi chép lại chỉ là một điểm, khoảng thời gian trước và sau điểm này, không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa, hiện giờ đã có rất nhiều dữ liệu để chứng minh sự tồn tại của Đại Tự. “

“Vậy, nếu theo những gì giáo sư nói, vẫn còn những mốc thời gian không được ghi nhận khác, và vẫn còn những triều đại vô danh như vậy sao?”

“Chuyện này tôi không biết được. Các bạn phải tự mình tìm hiểu rồi.” Học giả lắc đầu, khẽ mỉm cười đứng lên nhìn gần một ngàn sinh viên trong hội trường, “Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, ở vương triều Đại Tự, có một đế vương, củng cố non sông, lấy lại Tây Bắc, đuổi Hung nô ra ngoài Thiên Sơn, bảo vệ thần dân và vương triều của mình,

Tên người đó, là…”

“—— Túc Cảnh Mặc.”

—-



Ơ hoàn chính văn rồi nè… Bình thường nói nhảm nhiều lắm mà hết rồi lại không biết nói gì.. tại kết thúc trọn vẹn quá không còn gì để bàn,chỉ biết trùm mền khók trong sung sướng …. Chúc mừng Trình-ume đã cưới được vợ đẹp =]]]] Con đường lấy vợ của Trình thật lắm gian nan =]]]]

Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây, yêu mọi người nhìu nhìu~

Mình còn 5 phiên ngoại nữa nè, chủ yếu là thồn cẩu lương =]]] 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.