Lúc cậu vừa đến đây, giảng viên của cậu, Lý Quốc Hiền cũng đã từng nói: “Khu cổ mộ này rất kỳ lạ.”
Lúc ấy mọi người suy đoán đây là mộ thất của triều Hán, nếu không phải triều Hán, cũng là triều Đường tiếp theo. Nhưng mà Lý Quốc Hiền cũng không khẳng định gì trước mặt mọi người, chỉ nói: “Không có bằng chứng, tất cả cũng chỉ là suy đoán.”
Còn đối với nghiên cứu sinh các cậu, Lý Quốc Hiền cứ nhắc mãi Đại mộ này không bình thường, phải rất cẩn thận quan sát.
Có lẽ lúc ấy Lý Quốc Hiền đã phát hiện cái gì, đã lờ mờ đoán ra, chỉ là không thể khẳng định mà thôi.
sau khi tham gia khai quật một thời gian, Đàm Trình cũng dần dần hiểu ra ẩn ý của Lý Quốc Hiền. Khu mộ này rất kỳ quái. Dựa theo cách thức chôn cất, nó lạc hậu hơn thời Đường, tân tiến hơn thời Hán, bọn họ đã từng cho rằng đây là mộ thời Nam Bắc triều.
Nghiên cứu sơ lược niên đại những thi cốt bồi táng là 1500 trước. 1500 năm trước đúng là Ngụy Tấn Nam Bắc triều, nhưng cẩn thận quan sát những vật bồi táng được khai quật lên, thì hoa văn và hình dáng đều hoàn toàn khác biệt với thời ấy!!
Không biết nên giải thích những kết quả xung đột nhau như thế nào, càng nghiên cứu, Đàm Trình càng bức thiết muốn biết được chủ nhân ngôi mộ này. Cậu đã có vô số suy đoán, thậm chí có phỏng đoán ngay cả bản thân cậu đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đàm Trình nhớ rất rõ Trương Tuấn đã từng nói đùa với cậu và Giang Ba: “Hay là cái mộ này không thuộc về bất kỳ một triều đại nào trong lịch sử nhỉ? Ha ha, là triều đại bị lãng quên, bị diệt vong đó.”
Trái tim Đàm Trình lúc ấy nảy lên lộp bộp, cậu nhìn Trương Tuấn đang nhoẻn miệng cười, nhưng đôi mắt lại lo lắng, không chút nào giống như đang bông đùa.
“Giống như Lâu Lan quốc cổ đại phải không?” Đàm Trình không trả lời Trương Tuấn, chỉ hỏi lại như vậy. (*)
“Ý em là lịch sử có một đoạn bị đứt gãy phải không?” Khi đó Giang Ba nói thẳng ra ý của Trương Tuấn, “Giống như nhà Hạ và Thương 2000 năm trước công nguyên, do không có văn hiến ghi lại nên giới sử học nước ngoài không thừa nhận……”
Nói tới đây, Giang Ba cũng tự nghi ngờ, “Nhưng hơn một ngàn năm trước là thời phong kiến hưng thịnh nhất, Lịch Sử Trung Quốc thời này cũng không có gián đoạn gì, sao có thể giữa đường xuất hiện một vương triều, mà toàn bộ lịch sử không hề nhắc đến. Chuyện này không thể xảy ra được! Cho dù vương triều này bị diệt vong vì lý do nào đó, cũng không thể không có bất cứ một ghi chép hay nhắc đến nào!”
Thật ra nghi ngờ của Giang Ba cũng là của Đàm Trình và cũng là nghi ngờ của tất cả những người tham gia vào công tác khảo cổ khu mộ này. Cứ giả sử như thật sự có một triều đại chưa từng biết đến, nhưng ít ra mỗi triều đại cũng sẽ có những ghi chép ký lục của mình, hoặc được những triều đại sau hay các quốc gia lân cận nhắc đến. Nhưng thật sự một chút dấu vết họ cũng không tìm thấy.
Nếu vương triều này thật sự có thật, thì giống như nó đã bị xóa sổ sạch sẽ trong ký ức tất cả mọi người, tựa như chưa từng tồn tại…
Giả thiết này quá đáng sợ, quá sức tưởng tượng, làm Đàm Trình cảm thấy không thể xảy ra.
Nhưng, nhìn linh hồn đã ở trên nhân thế hơn ngàn năm này, Đàm Trình không khỏi cười khổ, nói tới chuyện không có khả năng, trước đây cậu cũng cho rằng không có ma quỷ trên đời, nhưng giờ thì sao cơ chứ?
Như lời một học giả nghiên cứu về không gian và thời gian của vũ trụ nói, nhân loại quá nhỏ bé với vũ trụ này, mà chúng ta cứ mãi dùng cái đầu óc cực đoan nhỏ bé để đi giải thích vũ trụ khổng lồ. Ngay cả vũ trụ cũng không thấy hết, làm sao có thể giải thích được nó đây.
Thời gian là cái gì, sinh ra từ đâu, khi nào kết thúc, chẳng ai biết. Cũng có ai có thể khẳng định chắc chắn lịch sử đã xảy ra đúng với những gì nó được ghi chép?…..
Cái câu “Trong lịch sử cũng không tồn tại vương triều tên “Tự’” của Đàm Trình làm Túc Cảnh Mặc giật mình một cái thật nhẹ.
“Không có?”
“Không có.” Lắc lắc đầu, Đàm Trình nói “Sách sử cũng không có ghi lại.”
Không biết Đàm Trình nói sai ở đâu, Túc Cảnh Mặc đột nhiên cười to ra tiếng: “Sách sử ghi lại? Ngươi đang ở trong tòa lăng mộ này, và vẫn tin vào những thứ sách sử đã ghi?”
Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc nheo nheo mắt, tuy rằng nói như vậy, nhưng y vẫn hơi nghi ngờ trong lòng. Vì sao không có ghi chép, y cũng không biết, sau khi chết y không biết những gì xảy ra sau đó nữa. Nhưng mà trước lúc y trị vì, Tự, cũng đã tồn tại hơn 70 năm. chẳng lẽ sau khi y chết, Triều đại Tự bị diệt vong?
Không, không có khả năng, lúc ấy những phiên bang nước chư hầu ven biên giới không có đủ khả năng chống lại binh lực Đại Tự. Binh mã của Đại Tự đã gieo kinh sợ tứ phương. Dù không tính đến khả năng này, Túc Cảnh Mặc cũng không cho rằng đế vương lên ngôi sau y, tên đệ đệ máu lạnh vô tình kia sẽ làm Đại Tự huỷ diệt.
Nhìn Đàm Trình ánh mắt, Túc Cảnh Mặc biết người này không nói dối y một câu nào……
“Ngươi là nhà khảo cổ? Nhà khảo cổ là như thế nào?”
Không biết vì sao Túc Cảnh Mặc lại hỏi như vậy, Đàm Trình chuẩn bị giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, từ khảo cổ ngày xưa không phải để chỉ một ngành nghề, nó chỉ có nghĩa là đào mồ quật mộ, vì Trung Quốc cổ đại ảnh hưởng tư tưởng Nho giáo, khai quật phần mộ tổ tiên là tội trời đất bất dung. Nhưng ngành khảo cổ không giống với mấy gia tộc trộm mộ vẫn còn kéo dài đến ngày nay, họ giống như là Tư Mã Thiên hơn, chỉ là nghiên cứu lịch sử, không phải chuyên đi cạy nắp quan tài.
“…… Khảo cổ là một nghề nghiệp, nghiên cứu lịch sử văn hóa thời cổ, danh nhân lịch sử,có sự cho phép của quốc gia mới tiến hành khai quật……”
“Là đạo mộ?”
“Không…… Khác nhau.” Tuy Đàm Trình cũng không biết có cái gì khác nhau…… ( =]]])
“Có gì khác?” Túc Cảnh Mặc bật cười: “Xuống mồ trộm mộ. Dù được phía trên chấp thuận, cũng không thay đổi bản chất.” Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc cũng không định nói tiếp, thời đại này đã quá khác với thời của y, và cả mối quan tâm của y không phải là điểm này……
“Thôi, nếu là ‘nhà khảo cổ’, ngươi tất biết khoảng trăm dặm từ đây có bao nhiêu lăng tẩm phải không?” Đại Tự có một khu vực an táng riêng, tất cả đế vương đều được an nghỉ ở nơi đó.
Tây An là một trong tứ đại cố đô của Trung Quốc. Xung quanh Tây An có rất nhiều lăng mộ của các đế vương. Ngoài lăng mộ Tần Thủy Hoàng nổi tiếng nhất, còn có lăng của 11 hoàng đế Tây Hán 18 lăng hoàng đế thời Đường. Chỉ là ở thôn Ninh Hóa này, họ chị tìm thấy một khu mộ…
“Khu này, ngoài … lăng mộ của anh… Bên ngoài còn có vài hố chôn người bồi táng. Phía đông nam có một ngọn núi tên Thủy Trạch, đã thăm dò ra một lăng mộ nhỏ tựa vào lăng này, có lẽ…… là lăng Hoàng Hậu của anh.”
“Lăng Hoàng Hậu?” Túc Cảnh Mặc cười cười như nghe được chuyện gì khôi hài. Y nhìn Đàm Trình hỏi lại: “Ngươi nói…… lăng Hoàng Hậu?”
“Đúng vậy……” Biểu cảm của Túc Cảnh Mặc làm Đàm Trình do dự một lúc mới nói: “Phía đông nam của lăng Hoàng Đế đa số đều là lăng Hoàng Hậu, với cả, mấy năm trước thử thăm dò cũng khai quật ra một số đồ bồi táng cho phụ nữ. Ngoài Hoàng Hậu, thì không ai có thể chôn ở Đông Nam lăng của anh cả.”
Túc Cảnh Mặc gật gật đầu, mấy ‘nhà khảo cổ’ này xem ra vẫn có chút hiểu biết, “Phía đông nam đúng là lăng Hoàng Hậu.”
Túc Cảnh Mặc khẳng định là lăng Hoàng Hậu nhưng khi nãy lại bật cười làm Đàm Trình không nhịn được truy vấn: “Chẳng lẽ không phải sao? Chỗ đó không phải lăng Hoàng Hậu à?”
“Ngươi nói vậy thì đó là vậy.” cũng không đợi Đàm Trình kịp phản bác điều gì, Túc Cảnh Mặc nhoẻn lên một nụ cười bất cần đời, “Cũng không biết khi nào mấy nhà khảo cổ các ngươi mới có thể mở ra lăng mộ kia, ta hơi tò mò không biết “Hoàng Hậu” của ta là ai.”
Lời của Túc Cảnh Mặc làm đầu Đàm Trình ‘ong ――’ một tiếng.
Ý của y là gì? Không biết Hoàng Hậu là ai? Nghĩa là….
“Anh không có Hoàng Hậu sao?!”
Lúc thốt ra câu hỏi này Đàm Trình không hề chú ý đến ánh mắt của cậu chợt trở nên nóng rực…
Túc Cảnh Mặc cười cười nhìn Đàm Trình, một hồi lâu mới nói nói: “Ta không lập hậu…… Ngươi có vẻ vui?”
“A… Không, không có…….” Đàm Trình dời mắt sang chỗ khác, “Chỉ là thấy hơi kỳ lạ, theo lý thuyết anh phải sớm lập hậu mới đúng.”
Túc Cảnh Mặc liếc Đàm Trình một cái: “Không lập Hoàng Hậu, nhưng phi tần thì rất nhiều. Có lẽ lăng mộ kia táng những phi tần đó.”
Tuy không phải kết tóc thê tử, nhưng cũng có khả năng sau khi y băng hà mà không có Hậu, Hoàng đế đời sau tự lập cho y một vị, rồi an táng ở đằng kia cũng nên.
“Cũng không biết trong lăng ấy là Yến Phi Tây Vực, hay Tô Phi mỹ nhân từ Tô Hàng nhỉ…..”
Có thể làm Túc Cảnh Mặc đến giờ vẫn còn nhớ, khẳng định họ đều là phi tần y sủng ái nhất, nghĩ như vậy, trong lòng Đàm Trình chợt dâng lên một sự khó chịu kì lạ.
(chưa gì đã ghen bóng ghen gió =]]])
Đàm Trình muốn thay đổi đề tài, cậu nhíu mày hỏi: “Phía tây lăng mộ có một hố chôn hơn một ngàn người, đều là đột tử, là người bồi táng theo anh hay là kẻ thù?”
“Ngàn người bồi táng?” Lời Đàm Trình nói làm Túc Cảnh Mặc bỗng dưng nghiêm mặt lại. Đại Tự không có tục bồi táng man rợ như vậy. Chỉ có thể là sau khi y chết đi, đệ đệ của y đã giết ngàn người đó chôn cùng với y….Thậm chí những người bị giết là ai, Túc Cảnh Mặc cũng đoán được.
Dĩ nhiên là những cận thần, cận vệ trung thành với y…..
“Đàm Trình…… Có muốn làm một giao dịch với trẫm không?”
—
(*) Lâu Lan quốc: Là một vương quốc ốc đảo giữa sa mạc tồn tại từ thế kỷ II TCN, ở vùng đông bắc sa mạc La Bố, Tân Cương , nằm trên con đường tơ lụa. Nó là một trong những đô thị lớn phồn hoa nhất, mở cửa sớm nhất trên thế giới.
Lâu Lan Quốc đã biến mất một cách thần bí trong lịch sử Trung Quốc chỉ trong một đêm, rất nhiều dân du cư cũng đồng thời “mất tích” đây là một nghi vấn của lịch sử và có nhiều giả thuyết xoay quanh nó.
Theo khoa học thì do hoặc là khí hậu thay đổi, không còn nước nên cư dân phải chuyển đi, hoặc do bệnh dịch. Còn kể theo kiểu “huyền huyễn” thì quốc vương Lâu Lan bất kính với thần phật nên bị các vị thần xóa sổ. *khụ khụ khụ khụ*
—
Bạng Trình bị xoay như chong chóng =]]]]
Rồi có ai muốn đoán trong lăng hoàng hậu có gì không =]]]]