Tiếng gọi đau đớn thảm thiết, phảng phất như lúc sợ hãi như khi sắp lìa đời. Âm thanh thống khổ chấn động cả màng nhĩ Đàm Trình chấn động cả tâm cậu.
Giọng nói phát ra từ phía sau, rõ ràng là giọng Ngô Hải!
“Ngô Hải!”
Đàm Trình xoay người gọi to, nhưng thấy Ngô Hải bình yên vô sự đi theo sau lưng cậu, không sứt mẻ chút nào…….
Bị Đàm Trình đột nhiên hoảng loạn lớn tiếng gọi, Nhô Hải sững người: “Đàm Trình, cậu bị gì vậy?”
Lúc này đến lượt Đàm Trình ngây ra, dò xét từ trên xuống dưới Ngô Hải mấy lần, thấy cậu ta thật sự không sao, Đàm Trình nói, “Cậu không sao chứ? Lúc nãy tôi nghe cậu hét lên.”
Đàm Trình vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, cẩn thận nhìn Ngô Hải thêm một lần nữa, cũng không thấy có gì khác lạ.
“Gào cái gì mà gào, tôi vẫn luôn đi theo sau cậu mà,” nghe Đàm Trình hỏi như vậy, Ngô Hải cũng dấy lên nghi ngờ. Một thất này im lặng đến rớt một cây kim cũng nghe thấy, nhưng Đàm Trình lại nói nghe được tiếng la, mà cậu ta hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
Nghĩ đến chuyện Đàm Trình có thể thấy được ma quỷ, mắc mặt Ngô Hải xấu đi: “Cậu thấy gì rồi phải không, tôi biết cậu có thể thấy quỷ hồn mà.”
Lắc lắc đầu, Đàm Trình hít sâu một hơi, nói: “Không, tôi không thấy được quỷ hồn, chỉ nghe một giọng la lên như gặp gì nguy hiểm thôi, tôi còn tưởng là cậu….”
Đang nói nửa chừng, Đàm Trình đột nhiên im bặt,
Diện tích mộ thất khá rộng, đèn pin chiếu đến những chỗ xa cũng không rõ lắm, trong lúc nói chuyện Đàm Trình lơ đãng nhìn qua phía sau Ngô Hải, nhưng một cái liếc mắt đó, khiến cho Đàm Trình chợt rùng lên một cơn ớn lạnh.
Cách đó không xa, cũng chính là chỗ miệng đường hầm họ vừa nhảy xuống, Đàm Trình thấy rõ ràng hai người, còn chưa bò ra khỏi đường hầm, không nhúc nhích, đầu ngón tay cào lên vách hầm, gương mặt vặn vẹo đáng sợ, có lẽ lúc chết đi cực kỳ sợ hãi.
Cho dù mộ thất không quá sáng, Đàm Trình cũng có thể xác định… Trang phục của hai người đó…… Giống y đúc với cậu và Ngô Hải, Ngay cả diện mạo cũng giống nhau……
Đàm Trình trợn trừng hai mắt, sợ hãi bước lui về phía sau một bước.
Thái độ thay đổi của Đàm Trình làm Ngô Hải cũng nhận ra phía sau cậu ta chắc chắn là cái gì đó kinh khủng lắm, nên mặt Đàm Trình mới trắng bệch thế kia.
Ngô Hải tự nhận mình không có can đảm quay đầu lại xem, chỉ biết đông cứng nhìn Đàm Trình, hỏi:
“Phía….phía sau có gì vậy?”
“Đừng quay đầu lại……”
Trong đầu Đàm Trình lúc này cũng rất hỗn loạn. bên kia rõ ràng chính là cậu và Ngô Hải, nhưng mà, nếu đó là cậu và Ngô Hải, sao cậu và Ngô Hải lại đứng ở đây?
Đàm Trình có thể xác định, cậu đang chính xác đứng ở vị trí này, vậy thì bên kia là….?
Trong đầu lúc này chỉ có một đáp án, và cũng là đáp án duy nhất: đó là thi thể của cậu và Ngô Hải……
Điếng người nhận ra điều đó, Đàm Trình há hốc mồm, cảm giác như vừa rơi vào một cái hố sâu không đáy. Đàm Trình cậu…… Đã chết rồi sao? Chuyện xảy ra khi nào?
Cậu đã chết rồi, cậu sao có thể chết? Cậu còn chưa biết chuyện Đại Tự là như thế nào, cậu còn muốn biết trong lịch sử Trung Quốc thật sự có một triều đại biến mất hay không! Còn chưa rõ ràng điều gì, sao cậu có thể chết được!
Không.
Không thể như vậy được!
Cậu vẫn chưa… Đàm Trình cậu vẫn chưa nói với Túc Cảnh Mặc, nới với hình bóng lẻ loi 1600 năm đó, thời đại của y biến mất như thế nào, vì sao vương triều của y bị hủy diệt cơ mà…..
Cậu….cậu còn chưa nói với y, cậu, thật sự yêu Túc Cảnh Mặc…..
Đàm Trình cố gắng nhớ lại lúc đó hy vọng tìm kiếm ra những bằng chứng rằng cậu còn sống, lại chợt nhận ra đầu óc cậu trống rỗng!
“Ngô Hải, chúng ta đang ở đâu?”
“Ở đâu?” Ngô Hải ngẩn người, “Không phải đang trong mộ thất sao?”
“Mộ thất? Mộ thất nào?”
Ngô Hải cũng bắt đầu cảm thấy có gì không ổn, “Đàm Trình, cậu làm sao vậy, chúng ta tới đây tìm hoàng lăng Đại Tự mà, bị một đám trộm mộ bắt ép nên chạy trốn vào đây, cậu không nhớ sao?”
“Cái gì trộm mộ?” Như nghe được cái gì kinh hãi lắm, Đàm Trình trừng lớn hai mắt, “Tại sao cậu biết chuyện Đại Tự!”
“Cậu nói cho tôi mà! Cậu bị làm sao vậy!”
Mình nói cho cậu ta sao? Đàm Trình cảm thấy nao nao, chợt đầu câu đau như búa bổ, tựa như có trăm ngàn con kiến đang chen chúc cắn xé não cậu, xé rách tủy não, gặm đứt từng mạch máu.
Cắn chặt răng, Đàm Trình siết nắm tay tự đấm vào đầu mình vì cơn đau cực hạn.
“Sao lại thế này, sao lại thế này! Tại sao tôi không thể nhớ ra chúng ta đang ở đâu? Tại sao lại tới đây! Tại sao tôi nói cho cậu chuyện về Đại Tự!”
Nhìn Đàm Trình càng ngày càng có những biểu hiện kỳ lạ, Ngô Hải lúc này mới nhận thức được, từ lúc bắt đầu, từ lúc Đàm Trình xoay người gọi giật tên Ngô Hải, thì vấn đề không phải ở cậu ta, mà là ở bản thân Đàm Trình!
Cậu ta bị trúng tà gì rồi?!
Ngô Hải cũng không có thời gian suy nghĩ, cậu ta vội vàng bước lại muốn nắm lấy cánh tay đang tự đánh vào đầu của Đàm Trình, nhưng còn chưa với tới Đàm Trình, Ngô Hải phát hiện hình ảnh trước mặt đã thay đổi.
Trước mắt không còn là mộ thất tối tăm, mà là sân thượng trường đại học quen thuộc trong một buổi giữa trưa. Ánh nắng ấm áp vỗ về những người lười biếng không chịu học hành trong lớp, bóng cây đan xen vào nhau, gió nhẹ thổi qua làm góc váy của của một cô gái bay bay.
Váy dài lả lơi bay theo gió, cô gái tóc ngắn ngang vai quay đầu lại, đầu ngón tay vuốt những sợi tóc mái lòa xòa trước trán, nhìn Ngô Hải cười tỏa nắng.
“…… Hiểu Mai……”
Ngô Hải không kìm được thốt ra tên của cô gái ấy.
Cô gái nao nao, chợt xoay người bước lên lan can, chỉ trong khoảnh khắc, gương mặt kia nhẹ cười nhìn Ngô Hải, phun ra một câu nói của ác quỷ: “Ngô Hải, có chết tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, là lỗi tại anh……”
Song song với câu nói, Trương Hiểu Mai nhảy xuống tòa nhà, thân ảnh trắng muốt biến mất trước mắt Ngô Hải.” Hiểu Mai!!” Ngô Hải giãy giụa nhào tới, nhưng chỉ chạm được đến góc váy cô. Chỉ trong tích tắc, máu tươi nhuộm đầy váy áo, Trương Hiểu Mai đã chết, nhưng đôi mắt vẫn trợn trừng nhìn Ngô Hải…..
“A a a a a a a ――” Ngô Hải ngồi xổm xuống ôm đầu hét lớn, nhưng chẳng ai đáp lại, và cảnh vật trước mắt không ngừng thay đổi.
Cậu ta thấy được hình ảnh bố Trương Hiểu Mai mất lúc đầu năm ngoái, thấy được mình không cùng Trương Hiểu Mai đang suy sụp tình thần nặng nề trở về quê tang bố. Ở nhà ga đó, Trương Hiểu Mai nhìn theo bóng lưng cậu ta bằng cặp mắt oán hận.
Trương Hiểu Mai nghỉ học một tháng về nhà lo chuyện gia đình, đến khi về lại trường, cô thay đổi. Trương Hiểu Mai trở nên cực đoan, trở thành một người muốn kiểm soát người khác, cô lúc nào cũng muốn có cậu ta bên người, lúc Ngô Hải đang công tác cũng muốn gọi cậu ta về.
Ngô Hải cảm thấy áp lực, cảm thấy cô khó hiểu, cảm thấy bực bội, nhưng không hề nghĩ sâu xa rằng tâm lý Trương Hiểu Mai đang bất ổn.
Con người ai cũng luôn vì bản thân mình, mà không muốn hiểu người khác. Ngô Hải cũng như thế. Ở bên cạnh Trương Hiểu Mai làm cậu ta cảm thấy áp lực, muốn tìm gì đó để giải tỏa. Đúng lúc này, cậu ta gặp được một cô gái khác hiểu tâm lý cậu hơn. Lúc cậu ta nắm tay cô gái đó, cậu ta không biết, Trương Hiểu Mai đã nhìn thấy.
Đầu năm nay, về quê giỗ cha rồi lên trường lại, Trương Hiểu Mai lại thấy Ngô Hải đang nắm tay cùng người khác
Cậu ta đề nghị chia tay, Trương Hiểu mai không nói gì. Chỉ hai tháng sau, tin nữ nghiên cứu sinh vì áp lực nhảy lầu đã lan khắp Tây An, cũng chấn động tâm trí Ngô Hải.
Ngô Hải đến nhà tang lễ gặp mặt Trương Hiểu Mai lần cuối…… Cậu ta bị mẹ Trương Hiểu Mai mắng nhiếc, cậu thấy bà suy sụp mà ngã quỵ trên sàn nhà.
‘Tất cả đều là lỗi của anh’, câu nói của Trương Hiểu Mai cứ quanh quẩn bên tai.
Ngô Hải trong mộ thất không thể chịu nổi đoạn ký ức của ai này, hay đây chính là sự sợ hãi sâu trong tâm trí cậu. Ngô Hải ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt lăn đầy mặt.
Tất cả đều tại Ngô Hải……. Cậu ta sai…… Cậu ta đã hại chết Hiểu Mai…
Đàm Trình và Ngô Hải bị chìm vào sợ hãi và bi kịch không thể để ý đến, giữa mộ thất, nắp chiếc quan tài đá to lớn chính giữa từ từ hé mở, ánh sáng trắng ngà như ngọc tràn ra khe hở, diệu sáng cả mộ thất.
Đến khi nắp quan được mở ra hết, một người chậm rãi ngồi dậy, đầu đội một chiếc mũ giáp sắt màu bạc với bốn góc sắc nhọn, toàn thân mang giáp ánh màu trắng bạc, chân mang giày vàng chạm hình kỳ lân nạm ngọc, cầm một cây thương dài, oai phong lẫm liệt làm cho cả bộ áo giáp càng toát lên vẻ quý giá và đẹp đẽ vô ngần.
Là một bộ giáp của Đại tướng quân cổ đại, chỉ là, bộ giáp hoa mỹ này không phải để mặc lên chiến trường…..
Cảm nhận được một luồng khí dao động rất lạ, Đường Gia Minh đánh thức mấy tên đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh dậy.
“Tỉnh lại mau! Giờ không phải là lúc ngủ.”
Đường Kiệt bị Đường Gia Minh đẩy một cú, suýt chút nữa té nhào khỏi ghế.
“Thằng chó làm trò gì vậy, tao đang ngủ ngon mà mày đẩy làm gì! Muốn chết hả?”
“Muốn sống thì câm mồm vào cho tôi!”
“Ý mày là gì?”
Đường Gia Minh dạo gần đây sức khỏe rất yếu. Sau một đêm dài, nhìn thấy trời bắt đầu hừng sáng, Đường Gia Minh chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn có một linh cảm xấu.
Tính tính ngày hôm nay, ngày 24 tháng tám năm Ất Mùi, là Tháng Ất dậu ngày Ất mão, tránh làm điều thừa thãi; kỵ thăm bệnh, Nên an phận thủ thường, dư sự chớ xen vào.
(tui rảnh quần đi dò lịch Can Chi thì là ngày 6/10/2015 dương nha =]]])
Nói cách khác, hôm nay chỉ nên hòa hoãn bình ổn, không thể manh động, nếu không sẽ gặp xui rủi.
Ngày hôm nay không phải quá xấu, nhưng cũng không quá đẹp, là một ngày tương đối bình thường, nhưng mà chẳng hiểu sao hắn lại cứ cảm giác đại mộ sắp xảy ra chuyện lớn?
Đường Gia Minh là người duy nhất nhà họ Đường thông hiểu thuật phép, thấy được ma quỷ. Tuy thằng nhóc này từ nhỏ đã như ông cụ non, nhưng Đường Dĩ Hồng cũng chưa từng thấy hắn nhíu chặt mặt mày lại như lúc này. Thấy Đường Gia Minh nôn nóng như thế, Đường Dĩ Hồng cũng đã đoán được đã xảy ra chuyện. Ra hiệu cho Đường Kiệt đừng nói nữa, gã hỏi:
“Sao thế? Mộ có vấn đề, hay cơ thể không chịu nổi?”
Đường Gia Minh hơi hơi hé miệng, chuẩn bị nói cái gì đó, lại đột nhiên cảm thấy được một hơi thở của người sống nữa, hơn nữa, hơi thở này là của…….
Phản ứng ra được có thể là kẻ nào, đồng tử mắt của hắn siết chặt lại.
“Có người! Có người đang tiến lại gần chúng ta, tốc độ rất nhanh! Nhanh! Nhanh đi trốn hết mau lên!”