Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 74



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

[PHÊN NGOẠI] Thất Tịch



Editor note nhẹ: Bối cảnh Đại Tự, pi sà lúc này chưa lên ngôi.

.

Ngày bảy tháng bảy, lễ Thất Tịch.

Tương truyền, mỗi đêm Thất tịch, là lúc Chức Nữ gặp lại Ngưu Lang trên cầu Ô Thước. Ngày này, nữ tử trên nhân gian sẽ cầu xin các nàng tiên ban cho trí tuệ, tài năng và nhân duyên mỹ mãn. 

Kinh đô xa hoa của Đại Tự, Trung Đô Thành, càng náo nhiệt hơn cả.

Xe vàng kiệu ngọc nối đuôi nhau chạy ngang dọc các con đường, tiếng chuông chiều ngân vang khắp các ngõ hẻm. 

Ngày thường Trung Đô đã rất náo nhiệt, huống chi là Lễ Thất tịch được nữ nhi yêu thích – lễ hội cầu cho một mối nhân duyên tốt, kỳ vọng có một cuộc tương ngộ một đấng lang quân như ý giống như trong các vở tuồng vở kịch. Nữ nhi các nhà mấy ngày trước đã chuẩn bị kỹ càng những mâm hoa quả và các lễ vật khác cho đêm lễ này, để cầu bình an, hạnh phúc…

Nhưng những chuyện này không phải là cái quan trọng nhất với các nữ nhi, phần mà họ hào hứng nhất đó là khi màn đêm buông xuống, ra sông Minh Huyên thả những chiếc đèn hoa đăng, và nếu gặp được chàng trai nào mình thích, có thể trao túi tiền vải mình tự làm cho người đó…….

Cũng coi như là dịp cho những nữ hài có thể buông thả một chút.

Thành Trung Đô rất lớn, có thể chứa đến mấy chục vạn người, và được chia thành Quách Thành, Cung Thành và Hoàng Thành. 

Bên ngoài Quách Thành có mười hai cổng thành, Cung Thành nằm ở giữa phía bắc của Quách Thành, và Hoàng Thành nằm ở phía nam của Cung Thành. Giữa Cung Thành và thành phía bắc có một con phố nhỏ.

Cung Thành, Hoàng Thành tất nhiên không náo nhiệt bằng Quách Thành, đương kim thiên tử Tam hoàng tử, cũng là Tuyên Vương Điện hạ, dĩ nhiên cũng đã gọi vài bằng hữu thân thiết đến tửu quán nổi danh nhất đô thành uống rượu.

Tuyên Vương điện hạ là người như thế nào? Không lấy bổng lộc mỗi năm đi lập phủ, mà là lấy quân công để lập vương, đây là người đầu tiên trong vương triều này làm được, cũng là người mà Đông Cung Thái Tử kiêng kị nhất.

Chỉ là, bình dân áo vải thì không quan tâm lắm những chuyện này, chỉ nghe đồn rằng: “Tuyên Vương Điện hạ văn thao võ lược, được lòng quần thần, mang binh đi Bắc phạt bảo vệ biên cương bá tánh. Khuôn mặt lại rất tuấn lãng, dáng người cao ráo, một đôi mắt đào hoa cười như không cười, làm tất cả tiểu thư đài các khắp kinh thành không muốn lấy chồng, đêm đêm thao thức tương tư đến……”

Tuyên Vương Điện hạ uống rượu với bằng hữu ở tửu trang lầu ven sông, nghe những tin đồn chẳng biết bắt nguồn từ đâu trong dân chúng, cánh tay đang cầm chén rượu đưa đến môi chợt khựng lại, nhẹ lắc lắc đầu bật cười nói:

“Ta cũng không biết các tiểu thư quan gia nhớ nhung ta đến thế, nếu biết được, sao ta có thể để nữ nhi các nàng hao tổn tinh thần như vậy được?” Lời bông đùa tùy tiện làm mỹ nhân trong lồng ngực y bật cười lên khanh khách.

“Người tất nhiên là không biết.” Mỹ nhân mặc thúy yên sam, váy rũ thêu hoa cỏ, thân khoác áo thúy yên mỏng, ‘kiên nhược tước thành, yêu nhược ước tố, cơ nhược ngưng chi, khí nhược u lan’ (*), hai vai trần trắng tuyết lộ ra, xứng với hàng chân mày xinh đẹp tựa như vui lại tựa như đang ưu sầu, càng toát nên vẻ kiều mị thướt tha, tuy là nam tử, nhưng dáng vẻ mỹ mạo như vậy thật sự rất hiếm người có được.

(*)Vai như vót đẽo thành, Eo như lấy dải lụa thắt lại. Làn da trắng mịn màng, Hơi thở thơm như hoa lan. Này là mấy câu thơ tả vẻ đẹp của nữ thần sông Lạc trong bài Lạc Thần Phú của Tào Thực.

“Thế à?” Âm cuối khẽ cao lên, Túc Cảnh Mặc nhướng mày, cúi đầu nhìn tiểu quan (trai bao) xinh đẹp trong lồng ngực, đôi mắt đào hoa càng cong lên: “Trà Nhi đang ghen đó à?”

Thành Trung Đô tất nhiên không thiếu quan gia, thiếu gia, nhi tử của các thương nhân giàu có, Thủy Thanh Trà này chính là tiểu quan có tiếng nhất các kỹ viện ở thành tây Trung Đô, có tiền cũng chưa chắc được gặp, nhưng lại ít có người biết được, mỹ nhân này lại là ‘nhập mạc chi tân’ của Tuyên Vương Điện hạ.

(**)  Những người có quan hệ ‘kéo rèm’ bí mật với người khác. 

Dáng vẻ của Tuyên vương điện hạ chỉ nhìn cũng đã đủ động tâm, huống chi là lúc y đang trêu chọc nhẹ nhàng như thế, đôi mắt đào hoa rũ nhìn mình, một tiếng gọi ‘Trà Nhi’ tự nhiên làm tiểu quan nhi đỏ ửng hai gò má, lại càng thêm diễm lệ.

Thủy Thanh Trà cũng không trả lời, chỉ khẽ hừ một tiếng, thẳng thân mình giả vờ giận lẫy.

Mỹ nhân định ngồi thẳng dậy, Túc Cảnh Mặc cười khẽ, kéo mỹ nhân về lại trong lồng ngực, lại trêu đùa dây dưa một lúc, mới cầm chén rượu  tiếp tục đối ẩm (nhậu) với hai bằng hữu đang ngồi bên cạnh đang xem kịch vui. 

“Vương gia có mỹ nhân trong lồng ngực dĩ nhiên đã vui vẻ rồi, tiểu thư khác có cảm mến hay không sợ là cũng không cần phải quan tâm.”

Người cất lời là trưởng nam (con trai cả) của Ninh Thừa tướng, Ninh Vân Trạch, từ nhỏ đã thân thiết với Tuyên Vương điện hạ cũng là Tam hoàng tử, nên cũng không sợ đắc tội, thoải mái cười vang, “Nhưng mà cũng không phải bá tánh thiên hạ đồn đãi vô căn cứ, ngày hôm trước chẳng phải nữ nhi nhà Binh Bộ Thượng Thư cũng vì tương tư Người mà tự đả thương mình sao? Cũng không biết hôm nay có ra bờ sông thả đèn không nữa.”

Nhắc tới nữ nhi nhà Binh Bộ Thượng Thư, Túc Cảnh Mặc cũng không nhịn được cong môi cười cười, nữ hài kia năm nay vừa lên đôi tám, vừa đủ tuổi lấy chồng, vốn đã đính hôn, nếu đầu tháng năm y không trêu chọc vài câu, thì lúc này nàng đã về nhà chồng rồi. (trời ơi pi sà à =]]) 

“Truyền miệng trong bá tánh, tuy không phải hoàn toàn bịa đặt nhưng vẫn phóng đại quá nhiều, vẫn phải nên cẩn thận.” Trương Kính, danh Kính, tự Tín Miểu là người ăn nói nghiêm túc nhất trong cả ba. Tuy cũng đang được nữ tử hầu hạ bên cạnh, nhưng không quá phóng túng như Túc Cảnh Mặc và Ninh Vân Trạch, nói chuyện rất nghiêm chỉnh. Nhìn như cứng nhắc, nhưng lại không thể phủ nhận tài năng của người này, cặp mắt trông bình tĩnh đó luôn nhìn rõ hết thảy.

Đúng thật như lời hắn nói, Túc Cảnh Mặc quá nổi bật, tại thời điểm này, những lời đồn đãi như ‘văn thao võ lược, được lòng quần thần, mang binh đi Bắc phạt bảo vệ biên cương bá tánh’ cũng không phải chuyện tốt.”

Túc Cảnh Mặc uống hết chén rượu ngon, đôi mắt cong cong nhìn không đoán ra được cảm xúc, “Mỹ nhân trong ngực, hà tất phải nói những lời mất hứng như thế.”

Nói đoạn, y quay đầu nhìn dòng sông sáng lấp lánh đèn hoa đăng, cười nói: “Tới đây rồi thì phải ngắm đèn hoa đăng, muốn lên cầu xem thử không?”

Ninh Vân Trạch và Trương Kính thấy ngoài cửa sổ náo nhiệt, cũng nhanh chóng đồng ý.

Người hai bên bờ sông chen chúc xô đẩy, như là toàn bộ nam nữ trẻ tuổi của cả thành Trung Đô đều đổ về đây. Cả ba người đều là giới thượng lưu, nên thu hút rất nhiều ánh mắt của các nữ hài, chỉ là bên cạnh cả ba đều có mỹ nhân đi theo bầu bạn, làm nhiều người tiếc nuối.

Nhưng mà nữ tử trẻ tuổi luôn không thiếu những người bạo dạn và thẳng thắn, thấy cách ăn mặc của Thủy Thanh Trà bên cạnh Túc Cảnh Mặc, cũng đoán được đây chỉ là người của Tần lâu Sở quán, so với nữ tử, nam tử dù có đẹp cách mấy cũng không thể cưới về làm thê thiếp. Nghĩ như vậy, một tiểu cô nương bạo gan bước đến chắn ngang trước mặt Túc Cảnh Mặc.

Cao ngạo mà liếc nhìn Thủy Thanh Trà bên cạnh Túc Cảnh Mặc, nàng hừ một tiếng, rồi đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh nhìn thẳng vào Túc Cảnh Mặc, chìa túi tiền trong tay ra “Cho ngươi, ngươi cưới ta đi!”

Túc Cảnh Mặc buồn cười nhìn nữ hài tử trước mắt cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn, cũng không nói lời nào, chỉ cong lưng, nhìn nữ hài tử, cười nói: “Ngươi nói…… Muốn ta cưới ngươi?”

Túc Cảnh Mặc tới gần làm nữ hài tử đỏ bừng mặt, lắp bắp không nói lên lời, can đam lúc nãy hóa thành mây khói bay đi mất.

Túc Cảnh Mặc cười vài tiếng, chỉ xoa đầu tiểu nữ hài một cái rồi lại cùng bằng hữu bước tiếp về phía cây cầu.

Đến khi nữ hài sự tỉnh, Túc Cảnh Mặc đã biến mất ở trong biển người……

Đầu cầu hai bên bờ sông nam nữ trẻ tuổi càng nhiều, Đàm Dung Thuận nhìn những nữ tử đi ngang qua, vội vàng vỗ vỗ bả vai Tứ đệ nhà mình:

“Nè nè! Túng Hoàn, ngươi nhìn xem mấy nữ nhi kia thế nào, ta nhìn cũng không tệ lắm, nếu ngươi ưng, ta nhờ tẩu tẩu ngươi đi dạm hỏi xem.”

Đàm Túng Hoàn thở dài một hơi, “Đây là Thất tịch, đại ca à, trên tay các cô nương kia đều chẳng có túi tiền, có lẽ đã trao cho người trong lòng rồi.”

“Hừm! Ngươi đã 22 rồi, lại còn chưa chịu thành gia? Cha mẹ chết sớm, ta lo lắng cho ngươi, thu xếp cho ngươi còn không vui? Lúc ta bằng tuổi ngươi, Tiểu Xuân đã năm tuổi rồi!” 

(y như mẹ toy: lúc tao bằng tuổi mày tao đã đẻ mày) 

“Không phải ta còn không có quyết định này sao?” Hắn đọc sách sử, tất nhiên tương lai còn muốn đi du học. Đúng là đã từng có ý định thành thân, nhưng sau lại lại phát hiện, nếu du học, thì không thể dìu già dắt trẻ, hay bỏ lại thê nhi ở nhà chịu khổ được, chi bằng không thành thân…… Dù sao chí hướng đời này của hắn cũng chỉ là muốn biên soạn lấy đoạn lịch sử triều đại này…

“Giờ chưa quyết định thì định khi nào mới quyết? Cả ngày cứ ôm những sách vở đó xem, không chỉ không thể khảo công danh, còn chậm trễ chuyện kết hôn đại sự nữa! Đọc sách mắt sẽ càng ngày càng kém, cũng không biết sau này ngươi sẽ ra sao nữa!”

“Đó là sách sử, không ph……”

“Đừng có nói này nói kia! Ta không biết những cái đó! Ta……”

Nhưng Đàm Dung Thuận còn chưa nói hết câu, đầu cầu phía trước vang lên những tiếng hô:

“Cứu! Có người rớt xuống sông!”

Đàm Túng Hoàn theo tiếng kêu chạy lên phía trước, quả nhiên giữa con sông ngập tràn đèn hoa đăng có một người giãy giụa cầu cứu, hiển nhiên không biết bơi, đang dần chìm xuống!

Mặc kệ đại ca nhà mình đang nói dở điều gì, Đàm Túng Hoàn lập tức cởi áo ngoài và giày vớ, nhảy xuống sông. Xa xa nhìn không rõ, thấy thanh y hắn còn tưởng rằng là đây là một cô nương, đến khi lại gần túm được người này lên mặt nước, hắn mới phát hiện đây là một nam tử mỹ mạo, trên người còn có mùi hương.

Dù không đi qua những lầu quán thế này, Đàm Túng Hoàn cũng đoán được thân phận người này.

Nhưng mà cứu người thì không phân biệt những chuyện này, Đàm Túng Hoàn sau khi kéo được người này về lại bờ sông, hắn cũng mệt lả, vì nam tử dù gì cũng nặng hơn nử tử rất nhiều, dù người này trông mảnh khảnh.

Sau khi Đàm Túng Hoàn ổn định lại nhịp thở, thấy người này hình như sặc nước, liên tục ho khan, hắn định vươn tay vỗ vỗ lưng giúp, nhưng nào biết người này ăn mặc lả lơi, quần áo vốn mặc nửa kín nửa hở, rơi xuống nước cả người ướt dầm dề càng làm lộ ra bờ vai sũng nước, kết hợp với khuôn mặt diễm lệ kia thực sự làm nam nữ đang túm tụm xung quanh đều phải ngây người.

Đương nhiên là ngoại trừ Đàm Túng Hoàn. 

Cho nên lúc Túc Cảnh Mặc chạy đến thì thấy một cảnh tượng, khi rất cả mọi người đều bị Thanh Thủy Trà ướt đẫm này hớp hồn, thì thư sinh cứu Thanh Thủy Trà này lại chẳng buồn nhìn lấy một cái, thản nhiên ngồi bên cạnh cởi áo trong ra vắt nước……

Túc Cảnh Mặc nhịn không được nở một nụ cười, khiến bằng hữu bên cạnh phải ngạc nhiên liếc mắt một cái.

Không quan tâm hai bằng hữu, Túc Cảnh Mặc tiến lên một bước, bày ra một vẻ công tử nhà giàu nói cảm tạ với Đàm Túng Hoàn:

“Bằng hữu rơi xuống, ta và mấy người nữa bị kẹt trong đám đông không thể cứu kịp, hạnh đến quý nhân tương trợ.” Túc Cảnh Mặc nói đoạn, đánh mắt sang Thủy Thanh Trà đã đứng lên khoác áo choàng của hai kỹ nữ khác đưa, quay đầu lại, y lại phát hiện thư sinh không bị Thủy Thanh Trà hớp hồn trước mặt này lại đang ngẩn ngơ chăm chú nhìn y như phát ngốc.

Túc Cảnh Mặc cong đuôi mắt, đánh giá thư sinh này, lúc này y mới phát hiện người này trông gầy yếu, nhưng lại cao ngang bằng với y.

Đàm Túng Hoàn thấy ánh mắt người trước mặt lạnh đi, còn thấy y chỉ cười cười nhìn mình không nói gì, hắn vội vàng lắc lắc đầu.

Nam tử trước mặt hắn rất anh tuấn, mặc cẩm y viền thiển lam, eo giắt ngọc bội, trông như một công tử nhà giàu, nhưng cặp mắt đào hoa kia nhìn như cười, lại mang theo sự uy nghiêm không thể che giấu, tuyên bố thân phận thiên kim vạn trọng của y…..  

Sực nhớ mình còn đang cởi trần, Đàm Túng Hoàn liền mặc chiếc áo còn ướt trên tay vào, bối rối nhìn Túc Cảnh Mặc, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì……”

“Túng Hoàn――!”

Nghe được huynh trưởng gọi, Đàm Túng Hoàn thở dài rất khẽ một cái, rồi quay đầu lại đáp:

“Ta không sao!”

“Tiểu tử này ngươi được lắm, mang ngươi tới đây tìm vợ, ngươi lại nhảy xuống sông tìm à! Không nghe lão nhân nói, không được xuống con sông này vào ban đêm sao!?” 

(đại ca à tìm dc vợ rồi!!)

Con sông này có một truyền thuyết, nói là ban đêm xuống sông sẽ bị vận rủi. Nhưng truyền thuyết cũng có thể được giải thích hợp lý. Nửa đêm xuống sông, đen nhánh, người ta sẽ dễ làm điều ngu ngốc, nên Đàm Túng Hoàn cũng không tin truyền thuyết kia.

“Người bị chết đuối hơn trăm năm nay ở sông Minh Huyên còn không nhiều bằng hai con sông ở Kinh Dịch..”

“Câm miệng cho ta!” Còn chưa dứt câu đã bị huynh trưởng ngắt lời, Đam Túng Hoàn cũng hiểu, có những thứ cũng nên có kiêng có lành, cũng không nhiều lời nữa.

Đàm Túng Hoàn đảo mắt nhìn nam tử phía trước, lại thấy không biết từ khi nào vị nam tử này đã kéo tiểu quan nhi ủ vào lòng ngực, thấp giọng trấn an. Hắn cứng đờ mặt, chỉ biết mở miệng nói một câu: “Xin từ biệt ở đây.”

Túc Cảnh Mặc nghe Đàm Túng Hoàn nói, ngẩng đầu nhìn thư sinh trước mặt, gật gật đầu, “Ta tên Túc Quân Chi, không biết quý nhân đây nên xưng hô thế nào, đến lúc đó ta chắc chắn tới cửa đáp tạ.”

Đàm Túng Hoàn lắc lắc đầu: “Không cần phải cảm tạ, một thời gian sau ta rời Trung Đô rồi, ta họ Đàm, danh Dung Trình, tự Túng Hoàn, nhưng ngươi có thể gọi ta là….”

Đàm Trình……

Nhưng hai chữ này còn chưa kịp nói ra, thấy người trước mặt cũng chẳng buồn nghe, chỉ chăm chú cúi đầu trêu chọc tiểu quan nhi trong lòng ngực, Đàm Dung Trình cũng ngừng lại, không nói nữa.

Nói xong lời này, không muốn ở lâu, Đàm Dung Trình và huynh trưởng cũng rời đi.

Chỉ là, khoảnh khắc gặp gỡ đêm đó, đối với một số người nó chỉ thoảng qua như một bản nhạc đệm vô vị trong cuộc đời, thì nó lại càng ngày càng cháy bùng mãnh liệt theo thời gian trong lòng hắn….

Đàm Dung Trình lần thứ hai gặp lại người này, là tháng mười sau Thất Tịch. Ngày ấy hắn xách tay nải đang định ra khỏi Trung Đô du học, mà Tuyên Vương điện hạ diệt phỉ thành công đang khải hoàn hồi triều, người đi đầu đoàn quân là Túc Quân Chi ngày ấy……

Đàm Dung Trình lấy giấy bút trong tay nải ra ghi chép lại, đây cũng là quyển sách sử đầu tay của hắn vài thập niên sau:

‘Tuyên Thân Vương, danh Cảnh Mặc, tự Quân Chi……”

Người ta hay nói, nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, chỉ là không biết tam kiến thế nào… (***) 

(***) lần đầu gặp đã yêu, lần hai gặp điên đảo tâm hồn 

Thôi thôi,

Đàm Dung Trình lắc lắc đầu không dám nhìn người nam nhân khí phách ngẩng cao đầu trên lưng ngựa nữa, khoảng hai mươi năm tới hắn sẽ không quay lại Trung Đô đâu, này một đời sẽ không có lần gặp gỡ thứ ba…..







“ Là ai đã lật lại duyên phận kiếp trước, động đến thị phi cõi trần thế.

Chữ duyên có thể trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi

Dù cho sử sách đã hóa thành tro bụi

Tình yêu của ta mãi bất diệt “

(Tóc như tuyết – Châu Kiệt Luân)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.