“Đàm Trình em hôm nay ở đây làm một lời thề, đời này kiếp này và tất cả kiếp sau, chỉ yêu mỗi Túc Cảnh Mặc, nếu vi phạm lời thề, sẽ bị hồn phi phách tán, chết không được tử tế.”
Túc Cảnh Mặc ngẩn ngơ nhìn bàn tay mình áp sát trên ngực Đàm Trình, lòng bàn tay cảm nhận được trái tim Đàm Trình đập lên mạnh mẽ, mang theo sức sống, mang theo lòng thành kính của cậu.
“Cho dù dây tơ hồng có thế nào, nối với ai, thì em yêu ai là tự bản thân em quyết định……Tình yêu của em sinh ra và lớn lên ở đây, không phải lớn lên trên người thần linh, thần linh không thể nào kiểm soát được…..”
Thình thịch……
Cảm nhận nhịp tim đập dưới lòng bàn tay, lời Đàm Trình làm Túc Cảnh Mặc chợt hoảng hốt, giống như trái tim y cũng nảy lên một nhịp, tuy rõ ràng y đã chết từ lâu, tuy rõ ràng y chỉ còn là hồn phách không còn sinh mệnh.
Nhưng vì sao, lồng ngực kia lại như nảy lên…… Vì câu nói của Đàm Trình mà cả người y như lại có luồng máu tươi rần rật chảy, đầu óc ầm ầm vang lên, lý trí vững vàng của y cũng đã sụp đổ……
Cảm giác cháy bỏng làm nụ cười hằng ngày của Túc Cảnh Mặc dần mang theo sự ngượng ngùng và hoảng loạn.
Sinh ra trong hoàng thất, không phải trưởng tử lại trở thành đế vương, sao y không biết áp chế tâm tư tình cảm mong muốn trong lòng quan trọng đến thế nào, trong vòng lốc xoáy quyền mưu, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ mất mạng…… Huống chi những huynh đệ của y cũng không phải là kẻ ngốc.
Nếu có thứ người khác có thể uy hiếp, chắc chắn chỉ còn một đường chết. Y biết rõ điểm này, cũng tận dụng vẻ ngoài này đi du hí nhân gian, chưa bao giờ đặt tình cảm thật lòng lên với ai, y thậm chí còn không biết yêu là gì.
Lâm Thanh…… Là một khác biệt, xinh đẹp hơn người, tài hoa hơn người, cử chỉ lời nói đều toát lên một phong thái đắm say lòng người, Túc Cảnh Mặc thưởng thức nàng, càng cảm thấy trên đời này không có nữ tử nào có thể so với Lâm Thanh, nên dành tình cảm đặc biệt hơn một chút với kỳ nữ tử này.
Chỉ là, trái tim Lâm Thanh lại đặt vào Túc Cảnh Nghiên. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, bản thân y còn có thể nhận ra Túc Cảnh Nghiên có vẻ rất yêu Lâm Thanh, nhưng lại chưa từng thật lòng, chỉ là Lâm Thanh không nhận ra.
Túc Cảnh Mặc rất là buồn bực, có cái gì y không thể có được?
Túc Cảnh Mặc nhớ rất rõ ràng, khi y lên làm hoàng đế, đem Ngũ đệ Túc Cảnh Nghiên sung quân Tây Bắc, đã từng nói, “Ngươi chưa từng thật lòng với Lâm Thanh.”
Ngũ đệ Túc Cảnh Nghiên không trả lời, sau đó, khi đang trên chiến trường, hắn lại đáp:
“Trong tất cả các huynh đệ, ta và ngươi giống nhau nhất, đều là những kẻ giấu tình cảm của mình ở nơi sâu nhất trong lòng, hoàng huynh nói ta không thật lòng, nhưng ta ít nhất thấy được ta thật lòng với ai, thấy được, cho nên ta mới có thể ngăn chặn, mới có thể dùng tất cả sức lực để đè nén nó. Nhưng còn hoàng huynh, ngươi có từng thấy mình thật lòng với ai? Theo ta thấy, ngươi mới là kẻ vô tâm nhất, là kẻ chưa bao giờ sử dụng đến trái tim, thật đáng buồn.”
Lời nói rất tàn nhẫn, nhưng Túc Cảnh Mặc cũng không để bụng, sau này chỉ thuận tay trả thù lại thôi.
Nhưng giờ phút này, nhìn Đàm Trình trước mặt, trải qua thứ cảm xúc chưa bao giờ có, hô hấp khó khăn, toàn thân chảy rần rật một sự xúc động không tên, không dễ chịu, nhưng lại chẳng làm y ghét bỏ, thậm chí là còn vui mừng.
Túc Cảnh Mặc lắc đầu cười, có lẽ Túc Cảnh Nghiên nói đúng rồi.
Y luôn cho rằng sự thưởng thức quý trọng y dành cho Lâm Thanh là thích, dù Lâm Thanh yêu Túc Cảnh Nghiên cũng chẳng thành vấn đề. Và y chưa từng phải đem Lâm Thanh và Ngột Cốt lên bàn cân, vì y đã biết rõ đáp án, so với sự mong muốn có được Lâm Thanh, y muốn có Ngột Cốt trong tay phụ thân nàng hơn……. ‘Tình cảm’ của y thật lý trí.
Nhưng mà y lại không thể như vậy với Đàm Trình, y không thể khống chế được ý muốn được gần gũi với người này, y sẽ vì chuyện đầu dây tơ hồng của Đàm Trình không phải y mà đau khổ, mà muốn hủy diệt tất cả. Lời thề của Đàm Trình làm y đau lòng, nhưng lại không thể kìm nén được sự vui mừng mâu thuẫn dâng lên. Đàm Trình nói muốn chết trong ngôi mộ này, để bên cạnh y vĩnh sinh vĩnh thế, nếu Túc Cảnh Mặc nói không rung động là nói dối, nhưng y lại sợ hãi người này sẽ hối hận, muốn cậu bên cạnh, lại sợ cậu phải chết đi……
Loại cảm xúc này quá nồng cháy, đối với Đàm Trình, y không kiêng nể gì rồi lại thật cẩn thận, y muốn hủy diệt, lại muốn bảo vệ, y không kìm nén được, cũng không muốn kìm nén, dù cho ngón tay run rẩy chẳng có có tơ hồng, y cũng muốn giam cầm người này cả đời ở bên y.
Đây….. Không chỉ là rung động….. Đây là lấy ra con tim của mình trao tặng lại, để đổi lấy phần tình cảm ngang bằng với nhau…
Mà đến tận bây giờ y mới nhận ra được.
Đàm Trình không biết Túc Cảnh Mặc đang nghĩ gì, thấy y trầm tư không nói chuyện, Đàm Trình chợt thấp thỏm. Siết chặt tay Túc Cảnh Mặc, cậu vội vàng nói:
“Em biết anh không tin, nhưng mà em cũng không còn cách nào khác, dây tơ hồng này em không biết nó thế nào, nhưng mà em thật sự yêu chỉ mỗi anh, người khác em không thể yêu!”
Đàm Trình hoảng loạn đến mức nói lắp bắp lung tung, Túc Cảnh Mặc nhìn nhịn không được nở một nụ cười,
“Ta tin ngươi thích,” nói, Túc Cảnh Mặc nâng một tay vuốt lên gò má Đàm Trình, mi mắt cong cong nhìn thẳng vào mắt cậu, “Ta tin tất cả……”
Túc Cảnh Mặc chủ động gần gũi làm trái tim Đàm Trình rung lên theo từng động tác của y. Câu muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt của Túc Cảnh Mặc, cậu lại chẳng biết nói gì, tầm mắt nhìn nhau dây dưa qua lại……
Không biết khi nào, cũng không biết trải qua bao lâu, Đàm Trình cảm thấy không khí xung quanh cũng bắt đầu ái muội theo, vờn quanh cậu và Túc Cảnh Mặc. Đàm Trình lén lút hít một hơi, ánh mắt dò xét trên gò má Túc Cảnh Mặc, rồi lơ đãng nhìn đến cánh môi đỏ nhạt của y, cậu nhớ rất rõ cảm giác khi chạm vào phiến môi này, càng nhớ rõ sự ngọt ngào của nó…… Cậu cũng nhớ cảm giác khi ôm ghì lấy Túc Cảnh Mặc, nhớ rõ cảm giác mềm dẻo của vòng eo……
“Muốn hôn ta à?”
Ánh mắt khao khát của cậu còn chưa kịp thu hồi về, đã bị Túc Cảnh Mặc thấy được, giọng nói trầm thấp mang vẻ trêu đùa quen thuộc bên tai làm Đàm Trình hoàn hồn. Ngượng ngùng, Đàm Trình há miệng thở dốc, nhưng còn chưa kịp nói gì, thì động tác ngay sau đó của Túc Cảnh Mặc làm cho cậu phải mở to hai mắt.
Không chờ Đàm Trình nói gì, Túc Cảnh Mặc nhướng mày cười nói: “Muốn hôn thì hôn thôi……”
Cả hai cũng đang rất gần nhau, những chữ cuối cùng đã bị chìm trong đôi môi đang cắn mút……
Khi Đàm Trình hoàn hồn, môi Túc Cảnh Mặc đã rời đi. Cậu thấy Túc Cảnh Mặc cười cười tự liếm môi mình, cặp mắt đào hoa kia lúc này ẩn chứa một loại dụ dỗ trí mạng.
Bụng dưới Đàm Trình chợt nóng lên…….
Túc Cảnh Mặc thấy thay đổi của Đàm Trình, càng cười rộ hơn, tay trái nhanh chóng nâng cằm Đàm Trình lên, mạnh bạo cắn lên môi cậu.
Hai mắt Đàm Trình tối sầm lại, một tay ôm lấy eo Túc Cảnh Mặc, kéo y áp sát cơ thể mình, một cái tay khác ghìm chặt đầu Túc Cảnh Mặc hôn lại.
Dây dưa bên nhau, sự chủ động của Túc Cảnh Mặc như một ngòi nổi làm lý trí Đàm Trình tan thành từng mảnh, không đủ… vẫn không đủ…….
Bụng dưới nóng rực làm nhịp thở Đàm Trình dồn dập lên, thấy ánh mắt Túc Cảnh Mặc bắt đầu mờ mịt mông lung, Đàm Trình càng cảm thấy phía dưới của mình khó chịu hơn.
Nụ hôn từng chút từng chút rê xuống dưới cổ, nhưng giữa đường bị cổ áo Túc Cảnh Mặc chặn lại, Đàm Trình nóng nảy muốn cởi đai lưng Túc Cảnh Mặc ra, nhưng long bào của hoàng đế mặc rất phức tạp, Đàm Trình không biết làm sao để cởi, sốt sắng đến độ trán lấm tấm mồ hôi.
Tuy biết lúc này không nên cười, nhưng bộ dạng Đàm Trình như thế vẫn làm Túc Cảnh Mặc phải phì cười một cái.
Nghe tiếng Túc Cảnh Mặc cười, Đàm Trình đang nôn nóng cũng phải cười theo.
Nhìn Đàm Trình đang ôm lấy mình, Túc Cảnh Mặc nghiêng đầu, chớp mắt nói:
“Không ngờ bị đai lưng ngáng đường à? Nếu không cởi được thì hôm nay đến đây thôi.”
Đàm Trình biết Túc Cảnh Mặc đang cố tình làm khó mình, dở khóc dở cười nhìn đai lưng phức tạp, cũng không nói gì, chỉ oai oán nhìn lại Túc Cảnh Mặc, ý rất rõ ràng là muốn y hỗ trợ.
Túc Cảnh Mặc chỉ cười nhìn lại Đàm Trình. Nhưng nhìn một lúc thấy Đàm Trình cũng không muốn buông tay, ánh mắt nhìn y càng trở nên nóng rực, Túc Cảnh Mặc chợt cảm thấy không được tự nhiên, bất giác nhìn sang chỗ khác.
Trước kia những phi tần, tri kỷ của y đều chỉ chờ y đến hưởng dụng, thỉnh thoảng cũng có người tự chủ động, nhưng cũng là chủ động để y ‘ăn’, y cũng thoải mái hưởng thụ chuyện đó.
Nhưng mà Đàm Trình lại không giống như thế, y có thể cảm giác được ý muốn xâm chiếm mạnh mẽ của Đàm Trình, từ ngay từ đầu nhìn thấy Đàm Trình y đã phát hiện, người này luôn muốn chiếm lấy y……
Chuyện này….. thật sự là lần đầu tiên Túc Cảnh Mặc gặp được, nói thật y không biết nên làm như thế nào……
Cách Đàm Trình nhìn y, y không ghét, nhưng mà, nghĩ đến những tiểu quan lúc sinh thời gần gũi với y, Túc Cảnh Mặc không thể tưởng tượng mình cũng sẽ để Đàm Trình xâm chiếm như thế……
Nếu đổi lại là y chiếm hữu Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc có thể làm được……
(một phút mặc niệm cho Trình ume =]])
Chỉ là, không chờ Túc Cảnh Mặc nghĩ lại, ngoài mộ thất bay vào một hơi thở lạ làm Túc Cảnh Mặc gạt bỏ toàn bộ luồng suy nghĩ của mình, chẳng nói chẳng rằng đẩy mạnh Đàm Trình bên cạnh còn đang chờ y cởi y phục ra.
Đột nhiên bị đẩy một cái lảo đảo, Đàm Trình ngẩn ngơ, nhưng thấy Túc Cảnh Mặc sửa sang lại quần áo, nghiêm mặt nhìn về phía đại môn, biết có việc gì đó, Đàm Trình cũng vội vàng chỉn chu lại.
“Lén lút tới Đại Mộ, là muốn làm gì? Khúc Chí Văn, ngươi chán sống rồi à?”
Dứt lời, cửa đại môn mộ thất cũng mở ra, đúng là Khúc Chí Văn đang đứng trước cửa.
(em Văn àaaaa =]]]]]] tại sao vậy em ơiiii =]]]])
Ngoài cửa Khúc Chí Văn không tiến vào ngay, mà nhìn nhìn Đàm Trình sau đó lia mắt qua Túc Cảnh Mặc, nói: “Tôi là thiên sư, từ xa đã cảm nhận được hơi thở có hơi khác biệt, chỉ muốn lên tiếng gọi cho phải phép thôi, đột ngột thế này có phiền đến hai người không?”
Đàm Trình liếc Khúc Chí Văn, “Biết là chuyện gì rồi thì chẳng phải nên rời đi sao.” Lúc này mà cũng muốn vào quấy rầy à?
Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình đang đen mặt, nhịn không được cong môi cười cười,nhưng không nói về vấn đề này nữa, y quay sang Khúc Chí Văn hỏi: “Nửa đêm lại đến đây, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện quan trọng phải báo cho bệ hạ một tiếng, đương nhiên Đàm Trình cũng có thể nghe một chút.”
“Là gì vậy?”
“Tôi với Khương Bình tối hôm nay gặp phải giảng viên Lý Quốc Hiền của anh, thấy ông ta có vẻ vội vàng đi đâu đó, hai chúng tôi lặng lẽ theo dõi, sau đó nhìn thấy một người.”
“Ai?” Đàm Trình kéo Túc Cảnh Mặc đến thạch đình ngồi xuống, sau đó nói: “Chẳng lẽ là Đường Gia Minh?”
Khúc Chí Văn lắc lắc đầu, “Về chuyện này, tôi muốn hỏi Túc Cảnh Mặc một chút, người nhà họ Túc bệ hạ có phải đều có khuôn mặt hơi giống nhau không?”
“Hỏi cái này làm gì.” Túc Cảnh Mặc cười cười, “Có liên quan gì đến ngươi?”
“E là có đúng không…… Người hôm nay tôi gặp rất giống bệ hạ, hơn nữa, còn họ Túc.”
—
Tác giả có lời muốn nói: Quả cam nhỏ nhìn quả cam bé xíu lòng tràn đầy bi thương.