Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 98



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đàm Trình cũng không biết cậu được đưa đi đâu, vì lúc vừa vào xe, cậu chợt cảm thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trong một căn nhà lớn.

Nằm trên giường Bạt Bộ (*), xung quanh u ám như phim kinh dị làm Đàm Trình phải bật ngồi dậy.

(*) Giường cổ TQ hình khối hộp như một căn phòng thu nhỏ



Đến khi đẩy cửa ra, Đàm Trình phát hiện tòa nhà này rất lớn, cách bày trí giống như Lâm viên Tô Châu (**). Hai bên cửa có hai người đứng gác, một trong hai tên là gã đã chặn đường cậu ở trường.

(**)



“Cậu ngủ cũng lâu thật, tôi chỉ cho cậu một liều đủ để ngủ hai ba tiếng, vậy mà cậu nằm đến một ngày.”

“Anh hạ thuốc tôi à? Khi nào?” Đàm Trình kinh ngạc, thật sự cậu không thấy có điểm gì bất thường cả, tại sao lại bị hạ thuốc được cơ chứ.

“Chuyện này cậu không cần phải quan tâm, những người như chúng tôi luôn phải có vài kỹ thuật hơn người bình thường. ”

Nói xong gã đàn ông làm tư thế mời, “Ngài Túc đang chờ, tôi dẫn cậu đi.”

Đàm Trình gật gật đầu, đi theo sau gã đàn ông xuyên qua hoa viên Tô thức (**), đến một gian phòng lớn mới thấy ‘ngài Túc’ kia. 

(**) Hoa viên kiểu Tàu giống cái Lâm viên Tô Châu ở trên á

Quả nhiên, đó chính là người cậu gặp ở bệnh viện lần trước.

“Cậu Đàm, lại gặp mặt rồi, lần trước có việc chưa kịp chào hỏi, lần này mời cậu đến nhà cùng trò chuyện.”

Đàm Trình nhìn người trước mặt, đúng là rất giống Túc Cảnh Mặc, nhưng chân mày vẫn khác biệt, Túc Cảnh Mặc thích cười, hắn ta lại nghiêm túc, cách nói chuyện cũng kiểu bề trên xa cách, miệng thì nói là trò chuyện, nhưng chắc trong bụng cũng đang tính toán để lợi dụng Đàm Trình thôi.

“Gọi tôi Đàm Trình là được. Lời mời này của anh tôi không thể từ chối được, cỡ nào cũng phải đến đây.” Đàm Trình bằng mặt không bằng lòng gật đầu cười đáp lại một câu.

“Ta biết cậu vẫn còn nghi ngờ, nên ta vào thẳng vấn đề không quanh co nữa. Ta tìm cậu để nói cho cậu một số chuyện, đương nhiên ta cũng muốn cậu đi truyền đạt hộ ta một số thứ.”

Đàm Trình không nói gì, chỉ ngồi vào cái ghế đối diện lạnh lùng nhìn hắn.

“Tin hay không tin thì tùy cậu.”

“Tôi thậm chí còn chẳng biết anh là ai, ngài Túc, hình như anh nên tự giới thiệu trước mới đúng chứ nhỉ?”

“Ha, cũng đúng, ta quên mất. Ta tên Túc Nguy Nhiên, là một viên chức bình thường.”

Bình thường? Đàm Trình nhìn nhìn cách bài trí và quy mô khu hoa viên này, cái nhà này một chút cũng không giống hai chữ bình thường……

“Đương nhiên Túc Nguy Nhiên chỉ là tên kiếp này.”

Kiếp này? Đàm Trình vừa nghe thấy hai chữ này, sắc mặt đã thay đổi. Ý hắn là gì, là hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện của kiếp trước?

Như đoán được Đàm Trình đang nghĩ gì, Túc Nguy Nhiên nở nụ cười: “Không biết vì sao, ta lại nhớ được những chuyện ở kiếp trước, từ lúc sinh ra ta đã biết, Túc Cảnh Nghiên là tên kiếp trước của ta.”

“Anh là Túc Cảnh Nghiên?!”

Tuy Đàm Trình cũng đã đoán ra, nhưng hắn ta lại nói hắn nhớ toàn bộ chuyện kiếp trước. Nếu thật là Túc Cảnh Nghiên, thì cái kẻ đã hại Cảnh Mặc ra như thế này, làm y bất sinh bất diệt đang đứng ngay trước mặt cậu!

Đàm Trình không thể ngồi được nữa, cậu đứng phắt lên, không giống Trương Tuấn lắm mồm nóng giận là sẽ mắng chửi, Đàm Trình khó thở, cậu vung tay đấm thật mạnh vào mặt hắn ta một cái. Trong phòng không có vệ sĩ, Túc Nguy Nhiên cũng chỉ là vóc người của văn nhân, mà cũng không thể nghĩ thư sinh trước mặt sẽ động thủ, nên không kịp tránh, ăn đủ một quyền. 

(dừa loonf)

Đàm Trình không chờ hắn hoàn hồn, cậu vươn tay túm lấy cổ áo hắn, “Con mẹ nó anh đã làm gì! Anh sống ung dung tự tại nhỉ, còn Cảnh Mặc thì sao! 1600 năm hơn! Cứ phải ở mãi trong cái nơi chật hẹp đó, chẳng được thấy mặt trời……”

Túc Nguy Nhiên nhíu mày, thô bạo đẩy Đàm Trình ra. Sờ sờ khóe miệng rướm máu, hắn nói: “Cậu nghĩ toàn bộ đều do ta làm sao? Nếu không phải Túc Cảnh Mặc đã tính toán như thế, cậu nghĩ ta dám đem anh ta chôn ở đó à?”

Thấy Đàm Trình đã bình tĩnh một chút, Túc Nguy Nhiên tiếp tục nói: “Ta thấy cậu không ngốc, cậu cũng biết Đại Mộ đó là Túc Cảnh Mặc tự xây cho mình rồi mà, anh ta hẳn cũng nói cho cậu biết đúng không?”

Đàm Trình chợt cảm thấy á khẩu không trả lời được, Túc Cảnh Mặc chỉ nói với cậu không biết Đại mộ này, dù Đàm Trình cũng biết y đang muốn lừa cậu mà thôi……

Thấy Đàm Trình như thế, Túc Nguy Nhiên nhíu mày, “Chẳng lẽ, anh ta không nói cho cậu biết?”

Đàm Trình không trả lời, chỉ hỏi: “Ý của anh là, anh cũng không muốn làm vậy? Vậy vì sao Cảnh Mặc lại xây một Đại Mộ như thế?”

Túc Nguy Nhiên xoa xoa hai mắt mỏi mệt, nói: “Tuy ta không hợp với anh ta, gần như là đối địch, nhưng xét trên khía cạnh nào đó ta cũng rất hiểu anh ta. Chuyện đời trước ta không thể nhớ rõ toàn bộ, chỉ nhớ sơ rằng anh ta làm thế là vì Đại Tự, có lẽ anh ta đã đoán trước được kết cục của triều đại này…….”

“Ý anh là gì?”

“Ý ta là, lúc trước anh ta muốn ta chôn anh ta ở đó, mục đích là để giữ lại chứng cứ tồn tại cuối cùng của triều Đại Tự, lúc ấy anh ta không nói anh ta đã biết được những gì, mới có thể……”

Đàm Trình ngây người, tất cả những chuyện này là Túc Cảnh Mặc tự lên kế hoạch cho mình?

Sao có thể như vậy được! Ai lại tự đẩy mình vào biển lửa, ai lại muốn mình vĩnh viễn không có kiếp sau?

Nhưng trong lòng Đàm Trình lại như có một giọng nói đang hét lên, đây mới là sự thật…..

Trời cuối thu tối rất mau, thôn Ninh Hóa không người ở vốn đã yên tĩnh, mà dạo gần đây, chẳng biết vì sao nó lại càng tịch mịch hơn.

Tây An hiếm khi có mưa vào thu đông, tối nay lại mây đen dày đặc, che kín bầu trời chẳng còn thấy trăng sao, làm cho chim kiến và các côn trùng sợ hãi trận mưa, trốn rúc vào trong hang tổ im phăng phắc.

Gió ép những đám mây đen sà xuống thấp, gầm rú thét gào trên núi non, thổi lệch cột gỗ cắm tạm thời dẫn dây điện vào, dây điện bị đứt xiêu vẹo nghiêng ngả trên thân cây.

Lăng mộ nằm sâu trong lòng núi chợt tối đến không thể nhìn thấy gì, im lặng đến không thể nghe thấy gì.

Quỷ không cảm giác được mỏi mệt, cũng không buồn ngủ, tuy rằng có thể thấy rõ mọi thứ trong bóng đêm, nhưng y lại cảm giác như thiếu một chút gì đó so với những lần trước có đèn điện sáng ngời.

Sau đêm đó, Đàm Trình cũng chưa quay lại đây. Nhưng lại có một số kẻ lạ mặt mò đến. Túc Cảnh Mặc đấu với bọn chúng cả ngày cũng không thấy chán, nhưng mà đã năm sáu ngày rồi, Đàm Trình vẫn chưa đến……

Túc Cảnh Mặc bực bội trong lòng, cầm quyển sách sử bên cạnh lên nhìn nhìn.

Mộ thất tối om, tuy vẫn thấy chữ trên sách, nhưng Túc Cảnh Mặc  vẫn cảm thấy như không rõ. Y cau mày, ném mạnh quyển sách lên bàn.

Thói quen là một thứ thật đáng sợ, như thể Túc Cảnh Mặc đã quen với mộ thất sáng ngời, một ngày không có ánh sáng đó, y lại chán ghét. Rõ ràng nó chẳng có có tác dụng gì với y, nhưng y lại cảm thấy bị ảnh hưởng, cảm thấy không đọc rõ được chữ trong sách, và mộ thất như lạnh lẽo đi……

Y ngồi trong bóng tối ngồi suốt một ngày, hôm nay không có ai đến quấy rối, nhưng lũ ác quỷ lại không biết sợ hãi cái gì mà tất cả đều im như ve sầu mùa đông, không kêu la đến một tiếng.

Túc Cảnh Mặc hừ lạnh, đột nhiên đứng lên, Đại Mộ như lại càng im lặng hơn. 

Nhàm chán đi vòng quanh mộ thất, chợt nghĩ còn chưa xem thử những thứ được bồi táng với y là gì, Túc Cảnh Mặc đi đến thạch quan, nhẹ nhàng phất tay, nắp thạch quan chậm rãi mở ra.

Xác chết ngàn năm đã phân hủy đến chẳng còn gì, chỉ để lại những thứ gì đó đen đặc, cùng với vải vóc tơ vàng chỉ bạc.

Vì hồn thể không bị dính những thứ khác bên ngoài môi trường, Túc Cảnh Mặc đưa tay vào thạch quan tìm kiếm những món được đặt trong đó.

Túc Cảnh Mặc lấy ra rất nhiều châu báu, nhẹ nhàng thổi một cái, vết bẩn trên châu báu cũng bay đi mất. 

Mộ táng của Đại Tự đặt trong quan tài những vật quý và những thứ người đã khuất yêu thích lúc sinh thời. Nhưng mà nhìn những báu vật, ngọc thạch này, tuy trông đẹp đẽ và tinh tế, giá trị rất quý, nhưng Túc Cảnh Mặc chẳng nhớ chút gì chuyện mình đã từng yêu thích chúng.

Nhìn nhìn những chữ khắc trên đó, có lẽ là cống vật của đại thần phiên bang, y tiện tay sai cung nhân đặt ở tẩm điện hoặc để vào nhà kho.

Thạch quan rất lớn, chứa rất nhiều vật, trừ một vài món thường xuyên thấy, thì tất cả những thứ còn lại Túc Cảnh Mặc không hề có ấn tượng.

Chỉ là một lúc sau Túc Cảnh Mặc lại tìm thấy một mảnh ngọc bội rất tầm thường trong quan tài đầy châu báu. Y nghi ngờ nhìn kỹ vài lần, ngọc bội điêu khắc thật sự đơn giản, trong mắt y, mảnh ngọc này rất thô, vừa nhìn đã biết do thợ không có tay nghề cao làm nên. Mà chất ngọc lại càng quá bình thường, là loại ngọc rẻ tiền có thể mua được ở bất kỳ sạp hàng rong nào, bên trong lẫn rất nhiều tạp sắc. Mà giữa mảnh ngọc lại còn khắc một chữ ‘Mặc’ nho nhỏ. Nói thật, chữ ‘Mặc’ này càng làm mảnh ngọc bội rẻ tiền trông càng khó coi hơn.

Sinh thời y chưa từng sử dụng một thứ như thế.

Vậy tại sao thứ này lại ở trong thạch quan? Túc Cảnh Mặc lắc lắc đầu, lại cảm giác thú vị, có lẽ là của một tiểu mỹ nhân nào tưởng nhớ y, lúc hạ táng y đã lén lút bỏ vào.

Ngọc bội kém cỏi nhất y từng được tặng chính là mảnh ngọc của Thủy Thanh Trà mua bằng tiền tiết kiệm của mình. Nói kém cỏi nhưng mảnh ngọc ấy cũng hơn một ngàn lượng vàng.

Túc Cảnh Mặc dù thích mỹ nhân nhưng cũng nghiêng về nữ tử nhiều hơn, tính ra nam sủng của y chỉ có mỗi hai người, duy độc Thủy Thanh Trà y còn có chút ấn tượng. Thủy Thanh Trà rất tuyệt mỹ, có tình cảm thật sự với Túc Cảnh Mặc, lại càng là một người biết điều, biết tiến lui đúng mực. Lúc trước khi y cưới Lâm Thanh, người này cũng nói cười yến yến tới tặng y mảnh ngọc bội kia.

Xem như đây là thứ y nhớ nhất trong những cái nợ phong lưu đó, nhưng khi nhớ đến Thủy Thanh Trà, lại có một hình ảnh gì đó thoáng hiện lên trong ký ức, một thư sinh xa lạ…. Túc Cảnh Mặc muốn cố gắng nhớ lại, nhưng cũng không thể nào nhớ ra.

Cảm thấy không thú vị nữa, đến khi lấy ra hết những báu vật trong thạch quan rồi, Túc Cảnh Mặc vốn định lại thả lại chỗ cũ, nhưng nhớ đến Đàm Trình thích thú với những thứ cổ vật này, Túc Cảnh Mặc lại khựng lại một chút, rồi y quyết định đem tất cả những thứ này lên bàn đá. Có lẽ tối nay Đàm Trình sẽ tới, đến lúc đó cho hắn xem những thứ này một chút.

Chỉ là, sau đó mấy ngày, Đàm Trình cũng không tới.



Tác giả có lời muốn nói: Thật thật giả giả, giả giả thật thật, tất cả cũng là vì chính mình.



Chính mình của Đàm Trình chỉ là ‘một người trong mộ thất’, còn chính mình của pi sà…. thôi để hạ hồi phân giải

btw Khỏi cần đoán cũng biết cái ngọc bội rẻ tiền kia là của boi nhà nghèo nào rồi ha…. (boi nhà nghèo là boi nhà nghèo không ai thích vì chê quà bèo..)

à cái chữ Nguy Nhiên tên của TCN kia là to lớn cao lớn lồng lộng sừng sững nguy nga đồ sộ etc…. Đúng kiểu nghe tên đã thấy sặc mùi tự yy á quý dị …..

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.