Đạo Ngụy Dị Tiên

Chương 4: 4: Cái Đỉnh Màu Đen




Thấy Huyền Dương che miệng Lý Hỏa Vượng, những người khác đang cầm hộp lửa (kiểu giống như cái lồng đèn ấy - Độc Hành Giả) lập tức xông lên, vây quanh thành một vòng xung quanh Lý Hỏa Vượng, ánh mắt bất thiện."Không đi đúng không? Vậy hôm nay ngươi chết ở chỗ này đi! Chúng ta tuyệt đối không thể để ngươi chạy đi báo tin cho tên “đầu ghẻ” đâu!"Đối với tình cảnh sinh tử trước mắt, Lý Hỏa Vượng lại không chút hoang mang, cậu khinh bỉ không nói gì mà trở mình, trong lòng thầm mắng cái hướng đi bất ngờ của tình tiết này, lập tức nhắm mắt bắt đầu hít sâu một hơi.Đợi lúc cậu mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đã bị trói bằng dây lưng trên giường bệnh, những sư huynh sư đệ bao vây mình đã biến mất."Cô Vương ơi, tôi tỉnh rồi, có thể giúp tôi cởi trói không?" Lý Hỏa Vượng kêu người y tá trực đêm qua micro, cậu rất muốn xem miếng ngọc bội bây giờ có ở trong áo của mình không.Nhưng mà kêu nửa ngày (nãy nửa ngày giờ thêm nửa ngày là mất mịa một ngày - Độc Hành Giả) lại không có ai phản ứng, Lý Hỏa Vượng hiểu ra, y tá Vương trực đêm lại len lén xem Mary Sue trên TV rồi, cô ta luôn thích làm biếng như vậy.Lý Hỏa Vượng nhìn xuống bản thân mình, bị bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh trắng bao quanh lồng ngực, cậu liều mạng giãy giụa, muốn thông qua sự ma sát để cảm nhận xem trong ngực mình có miếng ngọc bội hay không.Nhưng bây giờ cơ thể của cậu bị trói quá chặt, có khi cảm giác có, có khi cảm thấy không.

Sau khi thử mấy lần thì bất đắc dĩ phải từ bỏ.Lý Hỏa Vượng ngáp một cái, bây giờ cậu chỉ có thể nằm trên giường, cầu nguyện cho y tá vương sau khi xem TV xong sẽ rủ lòng từ bi mà xem camera một chút.Dưới hoàn cảnh đêm khuya, cho dù là nơi có những bệnh nhân quan trọng như là lầu hai cũng cực kì yên tĩnh, Lý Hỏa Vượng cũng chìm vào giấc ngủ.


Đợi lần nữa tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã nằm tại cái giường đất lạnh như băng ở trong động.Bản thân vẫn còn ở vị trí kia, nhưng những gia hỏa mưu đồ chạy trốn lúc trước đã không thấy một ai."Xí, cái đám NPC các người cũng muốn đối phó ta? " Lý Hỏa Vượng móc trong ngực ra miếng ngọc bội nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, lần nữa lại bỏ vào trong ngực.Khi cậu một lần nữa quay về cái giường chung, nằm trong đống cỏ khô nhẫn nại chờ đến trời sáng, nghĩ đến giá trị của miếng ngọc bội, cậu hưng phấn quá ngủ không được.Không có đồng hồ, Lý Hỏa Vượng cũng không biết đã qua bao lâu, khi cậu thấy sư huynh đệ ở hai bên mình bắt đầu thức dậy thì bản thân cũng tiện ngồi dậy theo."Bên này trời sáng rồi, cô Vương ở bên kia cũng chắc đổi ca rồi nhỉ.


Nếu không bây giờ trước tiên mình quay về xem thế nào.

Y tá Ngãi có vẻ chuyên nghiệp hơn cô ấy."Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang do dự, thì ở cửa động truyền đến tiếng bước chân dồn dập.Một đạo đồng mặc bộ đạo bào màu đen, buộc tóc trên đỉnh đầu hớt hải chạy vào."Tất cả nhanh lên! Sư phó muốn mọi người đến Huệ An Điện tập hợp!"Tin tức bất thình lình khiến mọi người không hiểu mô tê gì, nhưng sư phó đã kêu đi bọn họ cũng không có lý do để cự tuyệt.Rất nhanh, tại nơi lớn nhất trong động gọi là Huệ An Điện, tất cả đệ tử đều đến đầy đủ, ánh sáng từ mấy cây đuốc đều chiếu sáng rõ rãng những gương mặt đang nghi hoặc.Lý Hỏa Vượng nhạy bén nhận ra một điểm, trong đám người ít đi một chút, ngoại trừ Huyền Dương, còn có mấy đệ tử thân truyền của tên sư phó bị ghẻ đầu."Ai ôi, chính là cùng nhau chạy trốn rồi hả?" Cậu như đang xem náo nhiệt cũng không ngại tưởng tượng ra mấy chuyện náo nhiệt hơn, một màn trước mắt khiến cậu có cảm giác như một màn kịch truy đuổi.Một cái đầu nhúc nhích từ trong đường hầm hắc ám thò ra, ngoại trừ Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người kể cả đạo đồng theo bản năng đều cúi đầu xuống.Đó là sư phó của bọn họ, Đan Dương Tử."Khái ~!" một tiếng ho khiến mọi người toàn thân căng thẳng."Tối hôm qua, lúc canh hai, có người muốn bỏ trốn, trong đó bao gồm cả hai đệ tử thân truyền của đạo gia ta, bổn đạo gia ta rất đau lòng!"Miệng thì nói đau lòng, nhưng lệ khí (sự hung ác -Độc Hành Giả) trên mặt của lão lại lớn đến nỗi gần như ngưng thành thực chất."Vậy là bị phát hiện rồi à? Huyền Dương mấy gia hỏa này thật là xấu hổ." Lý Hỏa Vượng bĩu môi."Cái gọi là không quy củ không thành quy tắc, làm sai ắt chịu phạt, đây chính là quy củ của Tây Sơn Đông Hoa Phái của ta! Tất cả đi theo ta!"Tất cả đệ tử thở mạnh cũng không dám thở, yên lặng đi theo sau Đan Dương Tử.Đi xuyên qua mấy cái hang động lớn nhỏ, lại đi men theo một con sông ngầm chảy xiết xuyên qua, rất nhanh bọn họ đến một gian phòng học ẩm ướt trong động.Lý Hỏa Vượng thấy mấy người chạy trốn tối hôm qua toàn bộ bị trói gô một đám ở góc tường.Bọn họ ai cũng có vẻ mặt ủ rũ, khi nhìn thấy sư phó của mình đột nhiên kích động vùng vẫy, tựa hồ như muốn nói cái gì, nhưng mấy miếng giẻ rách trong miệng bọn họ lại cản trở khiến họ không nói được cái gì.Đan Dương Tử dường như cũng không muốn nghe họ giải thích, lật một tay kết đạo ấn chỉ một cái về phía trước.


"Mở!"Mặt đất hang động bị bào mòn đến trơn nhẵn đột nhiên mở ra một cái hố lớn, mấy người chạy trốn trong nháy mắt rơi vào trong đó.Sau một khắc, từ trong cái hố đó, những âm thanh cuồng loạn cùng với những tiếng thét thê thảm kèm theo đó là tiếng huyết nhục bị xé nát còn có tiếng xương cốt tan vỡ không ngừng truyền lên.Đối diện với một màn kinh khủng này, không ít đạo đồng hai chân đã bắt đầu run rẩy, hai mắt càng hận không thể nhắm lại."Đi tới gần một chút cho ta! Đây chính là kết cục của những tên chạy trốn!" Lời nói này của Đan Dương Tử khiến gương mặt tất cả mọi người trắng bệt trong chớp mắt.Mệnh lệnh của sư phó ai cũng không dám vi phạm, tất cả mọi người đều xô đẩy đi đến mép hố.Trong động rất tối, cực kì tối, đen kịt một mảnh.Cái hố hình tròn đen kịt giống như một xoáy nước, dường như muốn đem tất cả mọi người kéo vào trong đó.Sau khi Lý Hỏa Vượng tỉ mĩ phân biệt, thấy bên trong cái hố là một miệng của hắc đỉnh, bên rìa của miệng đỉnh có dán mấy lá bùa vặn vẹo nào đó.Bên trong đỉnh tựa hồ như có cái gì đó đang động đậy, nhưng Lý Hỏa Vượng nhìn hoài không rõ, cái thông tin duy nhất mà cậu có thể dùng mấy giác quan của mình thu nhận được đó là mùi máu tanh gay mũi khiến người ta buồn nôn.Bất kể cái thứ chứa trong đó là gì, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối cực kì nguy hiểm."Theo lý mà nói thì những thứ được tạo ra trong ảo giác thì sẽ không làm hại tới mình mới đúng, trước đây chưa từng xảy ra loại chuyện này."Nói là nói như vậy, nhưng cậu đã hồn vía lên mây, dự định chuẩn bị quay về bệnh viện bất cứ lúc nào."Soạt-!" Một vòng bóng đen nhúc nhích đột nhiên từ trong hố lao ra, quấn lấy một vị sư đệ bên cạnh Lý Hỏa Vượng sau đó mạnh mẽ rút trở về.Tất cả mọi người bị một màn này dọa cho hỏng mất, nhao nhao lui về phía sau đến vách động bóng loáng bên cạnh, nếu không có Đan Dương Tử bên cạnh nhìn chằm chằm, sợ là bọn họ đã sớm chạy mất dép.Cơ hồ vẻ mặt của tất cả mọi người ở đó lúc này đều trở nên cực kì sợ hãi, trong lòng đang run rẩy suy đoán cái thứ vừa nãy là cái gì.Nhưng trong mấy người suy đoán đó không bao gồm Lý Hỏa Vượng, bởi vì hồi nãy cậu đứng gần nhất, cho nên cậu thấy rõ.Đó là một đoàn vật chất có cơ nhục trên đó có hoa văn màu đen, trên lớp da trắng nõn nhớp nháp mọc lên từng đám xúc tu nhỏ ngắn rung rung không ngừng!Chỉ với điểm này, Lý Hỏa Vượng có thể khẳng định, cái thứ mà Đan Dương Tử nuôi trong hố tuyệt đối không phải là thứ bình thường trong thế gian.Về phần đến tột cùng là cái gì, Lý Hỏa Vượng đoán không ra cũng không muốn đi qua nhìn một lần nữa.Tuy biết là mấy thứ này đều là trong đầu cậu biến ảo ra, nhưng Lý Hỏa Vượng muốn biết rõ mấy thứ mà mình huyễn hóa ra tại sao lại có cái loại này?Lý Hỏa Vượng nhìn tất cả mọi vật xung quanh cực kỳ chân thực, trong lòng đột nhiên có một phỏng đoán đáng sợ.

"Chẳng lẽ thế giới quỷ dị đáng sợ này là thật?"Phỏng đoán này trong nháy mắt khiến thân thể Lý Hỏa Vượng phát run, cậu nghĩ đến mấy người chết lúc trước, nếu mấy người đó không phải do mình tự huyễn hóa ra mà là thật, thì nếu mình bị thứ kia túm lấy có phải cũng sẽ chết thật?Lý Hỏa Vượng cơ hồ bị nỗi sợ hãi làm người ta nghẹt thở này ép cho suy sụp, cậu dùng sức hít sâu vài hơi, lập tức dựa theo phương thức mà bác sĩ Lý đã dạy bắt đầu tự kỉ ám thị."Những điều này đều là ảo giác, cho dù có chân thực đến cỡ nào cũng là ảo giác, Lý Hỏa Vượng, ngươi không được lạc đường trong ảo giác, bọn họ đều do ngươi sáng tạo ra, ngươi sợ cái gì?""Dương Na còn đang đợi mình, mình không thể phụ lòng cô ấy.


Mình có thể chiến thắng tất cả! Nhất định có thể!"Trải qua tự kỉ ám thị, những lo lắng của Lý Hỏa Vượng dần dần ổn định lại, đủ để thản nhiên trước tất cả những gì xảy ra trước mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.