Lăng Nhàn Vân đột nhiên hôn mê, nhờ Đào Nhạn Quân đúng lúc chuyển vận nội lực bảo vệ tâm mạch mà không có trở ngại. Một lang trung của Lăng phủ đi theo kiểm tra cho hắn, xác nhận vô sự, ngủ dậy sẽ ổn, bọn người Thu Nhi mới yên tâm.
Lăng Nhàn Vân vô sự, nha đầu Thu Nhi tận trung làm hết phận sự tự nhiên phải truy vấn đại nhân nhà mình làm thế nào té xỉu. Lời này Đào Nhạn Quân thật đúng là không tiện trả lời, chẳng lẽ nói với tiểu nha đầu này đại nhân nhà ngươi là bị ta hôn mà xỉu? Bị tra hỏi, y đành phải dùng chiêu thức đùa giỡn vô lại.
“Nha đầu Thu Nhi, đại nhân nhà ngươi ngất xỉu cũng không phải một hai lần. Hắn nếu phải xỉu, chung quy ta không thể nói một câu ‘đừng xỉu’ thì hắn sẽ không hôn mê.”
Buông tay làm bộ bất lực, Đào Nhạn Quân thật đúng là làm Thu Nhi không thể nói gì. Thu phục nha đầu kia xong, Đào Nhạn Quân chuẩn bị đi ra, đi vài bước lại quay đầu, điểm huyệt ngủ của Lăng Nhàn Vân làm cho hắn ngủ nhiều hơn một chút, lúc này mới yên tâm mà đi. Lúc sau Thu Nhi kịp phản ứng, nghĩ đến đại nhân nhà mình làm sao có thể nói xỉu là xỉu, hơn phân nửa là bị kích thích quá lớn mới có thể té xỉu, còn muốn tóm Đào Nhạn Quân để hỏi rõ, nhưng đâu còn kịp, người sớm đã đi xa.
Trong phòng, Lăng Nhàn Vân ngủ an ổn, nhưng Đào Nhạn Quân ngược lại ngủ không được. Y kêu Đông Nhi đi ngủ, một mình ngồi ở bậc thang trước phòng, nhìn sao trời xa xa ngây ra. Ngoài hàng rào tre, vài hộ vệ Lăng phủ gác đêm hiếu kỳ liếc đến vài lần, chỉ là cũng không ai bước tới. Chức trách của bọn họ chỉ là bảo hộ an toàn của Đào Nhạn Quân.
Ở lưng chừng núi đột nhiên hôn Lăng Nhàn Vân tựa hồ là hành động kích động, thế nhưng cũng không ai biết cảm giác của Đào Nhạn Quân ngay lúc đó. Lúc Lăng Nhàn Vân nói buông tay, tim của y giống như được tưới mát, cái loại thư sướng cùng thỏa mãn này lấp đầy tâm hồn thất lạc bao nhiêu năm của y. Đó là cảm giác mà y từ trên người Bùi Thanh muốn mà không đoạt được.
Không ai biết Đào Nhạn Quân đến tột cùng là người thế nào, ngay cả Bùi Thanh cùng y thân mật sống chung với nhau tám năm, cũng không thể chân chính hiểu rõ Đào Nhạn Quân, càng không nói Lăng Nhàn Vân mới nhận thức vài tháng.
Đào Nhạn Quân vẫn tự cho rằng mình quá vô tình. Y đã từng nỗ lực muốn yêu Bùi Thanh, nhưng cuối cùng, y vẫn tính kế Bùi Thanh. Sống chung với nhau tám năm, y lại một điểm cảm tình cũng không thể giao thác trong tay Bùi Thanh. Thậm chí đối với chính y, Đào Nhạn Quân cũng là vô tình. Nếu không, chỉ phải rời đi Bùi Thanh mà thôi, y vì sao lại muốn thử qua cảm giác uống xong độc rượu rồi ngất đi. Nếu như hơi có lệch lạc, ngất cũng sẽ biến thành chết thật.
Đào Nhạn Quân là một người khó hiểu, với danh lợi, với phú quý, y chưa từng nửa điểm truy cầu. Y không khát vọng giống Liễu Nguyên Khanh danh khắp thiên hạ. Dù rằng, y một lần vượt lên sự nổi bật của Liễu Nguyên Khanh, y cũng không tham phú quý. Đối với Đào gia danh môn vọng tộc, y nói đi thì đi, những người… gọi là thân nhân ấy, y chưa từng có nửa điểm quyến luyến.
Cái Đào Nhạn Quân muốn, chỉ có một, đó là thứ khát vọng từ tận đáy lòng của y từ khi mọi việc bắt đầu. Y chỉ cần một người đồng ý vì y trả giá tất cả, toàn tâm toàn ý yêu y, tựa như… Phụ thân của y đối đãi mẹ y vậy. Bọn họ là duy nhất của nhau, sinh cùng phòng, chết cùng huyệt. Nhạn mất bạn đời, cũng không sống một mình.
Lúc tuổi nhỏ, Đào Nhạn Quân đem khát vọng này làm mục tiêu phấn đấu. Y không phải kỳ tài ngút trời, cho nên so với người khác lại nỗ lực gấp bội, rốt cuộc ở Đào gia thành một tiểu bối bộc lộ tài năng. Thế nhưng, y xuất sắc rồi lại khiến cho y nhận được xa lánh từ những đối thủ. Những ngày ở Đào gia, cũng không tốt đẹp. Theo tuổi lớn lên, y dần dần phát hiện, mục tiêu y sở cầu truy đuổi, tựa hồ là một giấc mộng xa không thể thành.
Y từ trong mộng tỉnh ngộ nhờ một sự kiện rất đơn giản. Sáng sớm một ngày nào đó, đứng ở dưới ánh nắng tươi sáng, trong viện chim hót hoa thơm, y tự hỏi mình một vấn đề.
“Đào Nhạn Quân, ngươi có thể đối một người trả giá tất cả của ngươi hay không, toàn tâm toàn ý chỉ thương hắn, sinh cùng sinh, tử cùng tử?”
Đáp án lập tức hiện lên trong đầu, không có nửa điểm do dự. Không thể. Đào Nhạn Quân vĩnh viễn cũng sẽ không đem bất luận kẻ nào đặt ở vị trí cao hơn mình. Không cần nói tới cái khác, có người trời sinh thì tự lấy mình đặt ở trung tâm, mà Đào Nhạn Quân chính là loại người đó.
Sau đó, Đào Nhạn Quân từ mộng tỉnh lại, y cho rằng, chuyện chính y đều làm không được, thì có ai sẽ vì y làm được. Thế nhưng, Đào Nhạn Quân rất quật cường, cho dù tư tưởng y đã sáng như gương, lại vẫn không thể chặt đứt phần ý niệm này. Thế là ngay sau đó, y rời đi Đào gia. Cánh nhạn đã đủ cứng cáp, ở bên ngoài bầu trời Đào gia, phải chăng có thứ y truy tìm?
Sau này, Bùi Thanh xuất hiện, người nam nhân này có bề ngoài tuấn lãng, có phong độ nhanh nhẹn, tối trọng yếu là, hắn đối Đào Nhạn Quân ôn nhu săn sóc, toàn tâm toàn ý. Cho dù Đào Nhạn Quân trong lòng rõ ràng, phần toàn tâm toàn ý này là có mục đích, Bùi Thanh bất quá là một sản phẩm tỳ vết mang theo vẻ ngoài giả tạo. Thế nhưng, y vẫn nhận.
Sau đó, y chìm trong giấc mộng cải tạo sản phẩm tỳ vết thành chính phẩm, một giấc mộng tám năm, nhưng cảnh tượng đó chỉ là công dã tràng. Sản phẩm tỳ vết trước sau vẫn là sản phẩm tỳ vết, vĩnh viễn không thể thành chính phẩm.
Y cùng Bùi Thanh sống chung với nhau tám năm, kết quả nói bỏ là bỏ. Đào Nhạn Quân càng tự cảm thấy mình quá mức vô tình, Lăng Nhàn Vân, là tỳ vết phẩm đối với y. Có lẽ cả Lăng Nhàn Vân tự mình cũng không biết, tám năm trước, hắn đứng ở trong đám người ánh mắt nhìn Đào Nhạn Quân có bao nhiêu nóng rực. Thế nên, từ trong đám người, Đào Nhạn Quân liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn, cũng khắc ở trong tim. Nếu như không phải thân thể Lăng Nhàn Vân quá yếu, nếu như không có sự xuất hiện của Bùi Thanh.,,
Tám năm sau, Đào Nhạn Quân không lưỡng lự, trực tiếp tìm tới Lăng Nhàn Vân. Lúc bắt đầu, Đào Nhạn Quân chẳng qua là vui đùa một chút, thân thể Lăng Nhàn Vân yếu ớt khiến y không có bao nhiêu hứng thú, đối Lăng Nhàn Vân chỉ tỏ một thái độ lạnh lùng nhàn nhạt. Một người nam nhân như vậy, ngay cả mình đều săn sóc không được, làm sao có thể săn sóc cho y. Biết rõ Lăng Nhàn Vân nửa đêm lén lút đến chỗ mình, y cũng không nói ra, tận lực nghĩ muốn vì hai mắt của mình tìm chút công bằng, dù rằng đó cũng không phải lỗi của Lăng Nhàn Vân.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Hơn nửa tháng qua, Lăng Nhàn Vân nhưng lại không có một ngày ngừng lại. Đoán được duyên cớ khiến Lăng Nhàn Vân lén lút như vậy, Đào Nhạn Quân cuối cùng mềm lòng, sớm đến Thanh Lương sơn trang. Thứ nhất, Dạ Ảnh nửa đêm xuất nhập Lăng phủ chung quy không thuận tiện, Lăng phủ hộ vệ Ôn tổng quản một tay huấn luyện ra cũng không ngồi không. Thứ hai, cũng miễn cho Lăng Nhàn Vân nửa đêm khỏi phải khổ sở quay lại. Lại không nghĩ đến, chỉ một ngày Lăng Nhàn Vân lại đuổi tới.
Đứng ở trên sườn núi, nhìn thấy nhân ảnh đằng xa không rõ, một khắc kia nghĩ bên trong có Lăng Nhàn Vân, không biết sao, trong lòng Đào Nhạn Quân đúng là nổ lớn chấn động. Cái loại cảm giác lạ lẫm này trước nay chưa từng có, rồi lại cảm thấy dường như đã mong đợi rất lâu. Thế là, ngay sau đó y liền cho Lăng Nhàn Vân biết y muốn cái gì, tên ngu ngốc Lăng Nhàn Vân này lại cố tình không hiểu, khai ra một cái điều kiện vừa đáng cười vừa đáng giận như vậy, y Đào Nhạn Quân không phải thứ đồ mặc cho người khác định đoạt.
Thế nhưng, ngoài ý muốn của y, chỉ cách vài canh giờ, ở lưng chừng núi, Lăng Nhàn Vân lại đột nhiên nghĩ thông, lời nói đó khiến Đào Nhạn Quân trong nội tâm xúc động sâu sắc. Hồi tưởng lại mấy tháng qua ở cùng Lăng Nhàn Vân, lại rõ ràng như ở trước mắt, nguyên lai, bất tri bất giác, y đã nhớ kỹ Lăng Nhàn Vân vì y làm tất cả như thế nào.
“Hỏi ngươi một vấn đề, Nhàn Vân a, ngươi rốt cuộc thích ta tới thế nào rồi?”
Đúng vậy, rốt cuộc thích đến thế nào mới có thể mặt trắng bệch nói sẽ buông tay. Rõ ràng là không nỡ, một bộ muốn khóc lên, lại vẫn giả vờ rộng rãi nói ra những lời đó.
Nhất thời khó kìm lòng nổi, y hôn Lăng Nhàn Vân, đôi môi không có bao nhiêu huyết sắc, ngoài ý muốn nhu nhuyễn trong veo. Sờ sờ môi của mình, dường như vẫn sót lại cảm giác ngay lúc đó, Đào Nhạn Quân nở nụ cười.
Cái tỳ vết phẩm này, hắn quyết định, chuyển thành chính phẩm.
Ngày hôm sau, Đào Nhạn Quân tỉnh dậy trễ, Đông Nhi hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu. Miệng nàng chưa nói, trong mắt lại mang theo ý cười, tựa hồ đang cười Đào Nhạn Quân lớn như vậy vẫn ngủ nướng. Đào Nhạn Quân tự nhiên cũng sẽ không cùng nàng giải thích là hôm qua ngủ trễ, trực tiếp đem nha đầu không biết lớn nhỏ này phái đi tìm Thu Nhi.
Ra cửa, lập tức liền có Lăng phủ hộ vệ mọi nơi tản ra, vì y tản đi phía trước. Đào Nhạn Quân cũng không đi trông nom bọn họ, chỉ ở trong sơn trang tùy ý đi một chút, thấp thoáng phát hiện hôm nay người đến sơn trang du ngoạn so với hai ngày trước nhiều hơn. Không đến một khắc, Lăng phủ hộ vệ đã đuổi đi bốn, năm người. Có một vài người thật xa nhìn Lăng phủ hộ vệ tư thế cường đại, cảm giác không thể trêu vào, liền sớm rời đi.
Đi đến phía trước một tảng đá lớn, Đào Nhạn Quân mệt mỏi tùy ý ngồi xuống, dựa vào tảng đá nghỉ chân, Lăng phủ hộ vệ ở cách y ba trượng xếp thành nửa vòng tròn.
“Công tử!”
Một tiếng gọi thấp từ đá lớn truyền ra, đó là một góc chết lõm xuống, Dạ Ảnh ẩn thân ở bên trong, đúng là ai cũng nhìn không thấy hắn. Hiển nhiên, đây là Đào Nhạn Quân vì né Lăng phủ hộ vệ mà cố ý an bài.
“Tên khốn kia… Bùi Thanh, hôm qua đột nhiên rời đi. Ta phái người theo dõi hắn, phát hiện hắn ở trong ngoài trang đều để lại người, nhìn chằm chằm vào chỗ ở của ngài.”
Khóe môi Đào Nhạn Quân nhè nhẹ kéo lên. Quả nhiên, Bùi Thanh đã tỉnh hồn lại. Tuy rằng chưa hẳn nhận ra y là Đào Nhạn Quân, nhưng cũng sẽ không cho phép có người cùng Đào Nhạn Quân giống nhau như đúc sống trên đời.
“Công tử, có muốn ta đem những người này tất cả…” Dạ Ảnh ngữ khí hơi lộ ra sát ý.
“Không cần bứt dây động rừng.” Đào Nhạn Quân đáy mắt hiện lên một mạt ánh sáng lạnh, “Bùi Thanh đi hướng nào?”
“Phía đông nam, hắn đi rất gấp, sau khi bố trí tốt người bên trong sơn trang liền đi. Sợ bị hắn phát hiện, ta đem người theo dõi hắn rút về, bảo Hải Nhi đi theo hắn.” Hải Nhi, chính là chỉ Hải Đông Thanh.
Phía đông nam sao… Trên mặt Đào Nhạn Quân lộ ra một nụ cười giả tạo. Y đã nói qua, hại người của y, y một cũng sẽ không bỏ qua. Nể tình sống chung với nhau tám năm, y đã để cho Bùi Thanh đường lui. Đáng tiếc Bùi Thanh dã tâm quá lớn, trước khi Đào Nhạn Quân ngất còn cố ý lưu lại bẫy, thế nhưng vẫn tự mình đạp vào, chẳng thể trách người khác.
Đào Nhạn Quân đứng lên, nhìn thái dương từ xa đã có chút nóng bức, quyết định đi xem Nhàn Vân. Cũng đã hơn nửa ngày, có lẽ nên giúp cái tên nam nhân bởi vì bị hôn mà té xỉu thoát khỏi xấu hổ.
Thấy Đào Nhạn Quân đứng lên, Dạ Ảnh vội hỏi: “Công tử, hôm nay sáng sớm bên trong sơn trang đột nhiên lại có nhiều du khách, ta xem bọn hắn hành tung rất khả nghi, thỉnh công tử cho phép ảnh vệ tùy thị trong người phòng hờ bất trắc.”
“Cũng là hướng ta mà tới sao?”
“Không giống, những người đó hơn nửa đều nhìn chăm chú chỗ ở của Lăng đại nhân.”
“Rút ra một nửa ảnh vệ, theo dõi bọn hắn. Nếu đối Nhàn Vân có nửa phần ác ý, giết!” Đào Nhạn Quân dừng lại, không chút do dự hạ lệnh giết.
“Công tử, chúng ta nhân thủ không đủ, nếu như rút ra một nửa ảnh vệ, ngài bên này thì…”
“Chỗ này của ta còn có Lăng phủ hộ vệ, ta xem vài người thân thủ cũng không tệ, Dạ Ảnh ngươi không cần lo lắng.”
“Đã rõ.” Tuy rằng không tình nguyện lắm, Dạ Ảnh vẫn là đồng ý.
Đào Nhạn Quân đi về phía trước vài bước, dừng lại, chậm rãi đi trở về, nheo mắt, nhìn bóng cây râm mát chỗ mái hiên, chậm rãi nói: “Dạ Ảnh, ngươi nhớ kỹ, từ nay, đối Nhàn Vân bảo hộ như đối với ta.”
“Đã rõ…”
Lăng Nhàn Vân không biết Đào Nhạn Quân hiện tại đang làm cái gì, lúc này ghé vào bên cửa sổ, vỗ về môi của mình ngây ngô cười. Xấu hổ? Hắn từng ở triều đình trang nghiêm trước mặt mọi người té xỉu qua, có cái gì phải xấu hổ, có thể té xỉu ở trong lòng Đào Nhạn Quân, có thể gọi là hạnh phúc.
Đào Nhạn Quân vì sao phải hôn hắn? Chẳng lẽ là thích hắn? Không được không được, thân thể hắn yếu như thế, cũng không biết khi nào thì sẽ trở lại gặp lão thiên gia, Đào Nhạn Quân thế nào có thể thích hắn. Không được, tuyệt đối không được, hắn không thể để Đào Nhạn Quân sau này vì hắn thương tâm, để Đào Nhạn Quân vì hắn chảy xuống nửa giọt nước mắt… Thế nhưng… Nếu như… Hắn là nói nếu như, nếu như Đào Nhạn Quân đã thích hắn thì làm sao bây giờ?
Lăng Nhàn Vân hoang mang, hắn tại triều đình nhất ngôn cửu đỉnh, thân là thượng khanh đại phu[2] kiên quyết quyết đoán, đối mặt với người mình thích, lại biến thành không quả quyết, bắt đầu lo được lo mất. Nếu như là đích thực thích thì làm sao bây giờ? Cự tuyệt? Hắn cũng không phải tên ngốc, khi người mình thích cũng thích mình, đâu còn biết cái gì là cự tuyệt. Vậy… Chấp nhận? Hắn là một vạn lần cam tâm tình nguyện, nhưng nói như vậy thì cố kỵ trước kia của hắn thì sao?
Vẫn là cự tuyệt đi. Thế nhưng… Chậm đã chậm đã, nếu như Đào Nhạn Quân đã thích hắn, cự tuyệt không phải sẽ khiến Đào Nhạn Quân thương tâm sao? Không được không được, hắn không muốn nhìn Đào Nhạn Quân thương tâm, cho dù chỉ là một chút cũng không thể.
Lăng Nhàn Vân hé ra bộ mặt buồn khổ, nếu vậy, hoàn toàn không thể cự tuyệt, cũng chỉ còn một cách là chấp nhận. Vô thức rời cửa sổ đi đến trước phòng, hái một cành hoa bên cạnh, đem lá cây đều bứt hết, lại hái một cành hoa khác, hái hết năm cành hoa, mới kiên quyết, chấp nhận thì chấp nhận. Thuật sĩ đó nói hắn trên mười tám tuổi gặp nạn, hắn sửa cái tên thì sống sót, năm ấy những lang trung được mời tối đều nói hắn tối đa sống không quá hai mươi tuổi, hắn đến hiện tại vẫn cứ nuốt trôi cơm ngủ ngon giấc, hai mươi lăm năm đều chống đỡ nổi, tiếp tục chống đỡ hai, ba mươi năm, chung quy không thành vấn đề. Đúng, chính là như vậy, quay về tìm Yến đại phu, kêu hắn nghĩ biện pháp luyện lại vài viên điếu mệnh dược.
“A a a, đại nhân, ngài đang làm cái gì?”
Hai nha đầu Thu Nhi cùng Đông Nhi nắm tay nói nói cười cười đi đến, vừa thấy hoa cỏ xinh xắn trước cửa toàn bộ thành trụi lủi, không khỏi kinh hãi kêu.
“A?” Lăng Nhàn Vân đã tỉnh hồn lại, lập tức cười cười ném xuống mảnh phiến lá nắm chặt trong tay, “Cái này… Đếm lá cây… Giết thời gian cũng có ý tứ…”
Hai nha đầu nhìn nhau, lí do này cũng quá giả, đếm lá cây mà đem lá cây đều vứt đi sao?
“Đại, đại nhân… Ngài không có phát sốt đi?” Thế nào lại trông mơ mơ màng màng như vậy, Thu Nhi thật cẩn thận sờ sờ trán Lăng Nhàn Vân. Nếu để cho đại nhân phát sốt, nàng sẽ thất trách nghiêm trọng, trở lại còn không bị Ôn tổng lải nhải đến chết.
“Không có…không có, ta thật sự tốt.” Lăng Nhàn Vân vung tay, nhìn thấy Đông Nhi, mắt sáng ngời, “Đông Nhi, tiên sinh nhà ngươi đâu?”
Thu Nhi càng lo lắng, Đông Nhi rõ ràng là nha đầu nhà mình, vào miệng đại nhân, thế nào lại biến thành nha đầu của Sở Đào tiên sinh? Đại nhân sợ là mê hồ không nhẹ.
“Tiên sinh lúc này chắc là tản bộ… A, đại nhân, tiên sinh đã trở lại.”
Đông Nhi vụng trộm nhìn Lăng Nhàn Vân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên tiếu dung, liên tục ngoắc tay với Đào Nhạn Quân đang đi về hướng này.
“Nhạn Quân!”
Lăng Nhàn Vân quay đầu, trên khuôn mặt là thần tình vô cùng sung sướng.
Cũng như Lăng Nhàn Vân không hiểu rõ Đào Nhạn Quân, hiển nhiên Đào Nhạn Quân cũng không biết hết tính tình Lăng Nhàn Vân. Khi y nhìn thấy Lăng Nhàn Vân vui vẻ nghênh hướng y, quả thực lấy làm ngạc nhiên, sau đó để Lăng Nhàn Vân ôm lấy.
“Nhạn Quân, tản bộ sao không gọi ta cùng đi?”
Nhìn thấy bộ dáng Lăng Nhàn Vân vui vô cùng, Đào Nhạn Quân khẽ cười, phản ứng của người nam nhân trước mắt này cùng tưởng tượng của y hoàn toàn không giống nhau. Như vậy cũng tốt, chung quy có một số việc y tính không đến, nếu như mọi chuyện đều tính tới, chẳng phải là không thú vị sao.
Nhìn người nam nhân mở hai tay đưa y ôm lấy, Đào Nhạn Quân ghé vào lỗ tai hắn cúi đầu, thấp giọng trêu ghẹo:”Nhạn Quân biết sai, ngày mai sáng sớm nhất định đến đây cung kính chờ đợi đại nhân. Xin hãy đại nhân buông tay, đừng khiến hai tiểu nha đầu chê cười.”
Đầu Lăng Nhàn Vân chôn trên vai Đào Nhạn Quân, chóp mũi hình như ngửi được mùi hương nhè nhẹ, cảm thấy sảng khoái, vừa nghe Đào Nhạn Quân nói, mới giật mình nhớ tới bên cạnh còn đứng hai nha đầu. Tâm nguyện nhiều năm của hắn một khi được đền bù, làm sao không tiếc nếu buông tay ra, chỉ quay đầu trừng mắt nhìn nha đầu Thu Nhi.
Thu Nhi cũng hầu hạ Lăng Nhàn Vân nhiều năm, vừa thấy ánh mắt đại nhân nhà mình, làm sao còn không biết ý tứ của hắn, liền kéo Đông Nhi đang mở mắt nhìn hai người chăm chăm, nói: “A, bên đó hoa nở thật tốt, Đông Nhi, chúng ta đi hái hai đóa hoa đi.”
“A? Thu Nhi tỷ tỷ…” Đông Nhi tuy rằng thân bất do kỷ bị Thu nhi kéo đi, nhưng thanh âm thắc mắc lại vẫn cứ xa xa truyền lại, “Thu Nhi tỷ tỷ, đại nhân vì sao phải ôm lấy tiên sinh… Rất kỳ quái nha…”
“Câm miệng…” Thu Nhi gõ đầu Đông Nhi, chuyện của đại nhân, làm nha đầu không nên quản.
“Vì sao…”
Nghi hoặc trong giọng nói của tiểu nha đầu không hiểu việc đời khiến Đào Nhạn Quân cười không ngừng, nhắm hai mắt lại cảm thụ ôm ấp của Lăng Nhàn Vân. Thiếu dày rộng, cũng không đủ ấm áp, nhiệt độ cơ thể của Lăng Nhàn Vân đều rất thấp, thế nhưng… Có mùi hương nhàn nhạt ấm áp thơm tho, như cảm giác mới trước đây được phụ thân ôm vào trong ngực, nghĩ nghĩ lại cười rộ lên. Giống ở chỗ nào chứ, cái ôm của phụ thân như vậy dày rộng, như vậy ấm áp, Lăng Nhàn Vân như thế gầy yếu, nhưng để hắn ôm vẫn không chênh lệch.
Nhận thấy được thân thể Đào Nhạn Quân chấn động, Lăng Nhàn Vân mới phát hiện y nhắm mắt lại đang cười, không khỏi hỏi: “Nhạn Quân, ngươi cười cái gì?”
Đào Nhạn Quân chậm rãi mở mắt ra, mang theo nồng đậm tiếu ý, trở tay khiến Lăng Nhàn Vân lãm tiến trong ngực của mình, trêu tức nói: “Cười ngươi thân thể gầy yếu, ngực đơn bạc như thế, dựa vào không biết có gục hay không.”
Lăng Nhàn Vân ngừng xúc động, suy nghĩ nửa ngày, mới nói: “Xin lỗi… Nhạn Quân, ta có phải không tốt bằng Bùi Thanh?”
“Ân, kém nhiều.” Đào Nhạn Quân đánh giá Lăng Nhàn Vân. Thân thể này, đích thật là kém xa, có điều là trừ cái đó ra, Bùi Thanh đều kém hắn.
Lăng Nhàn Vân vùi đầu thấp hơn, nửa ngày không ngẩng lên. Đào Nhạn Quân không khỏi trố mắt, không thể nào, đường đường một vị thượng khanh đại phu, mà ngay cả điểm tự tin này cũng không có.
Nghĩ đến đây, Đào Nhạn Quân liền đưa tay nâng cằm Lăng Nhàn Vân, đem mặt của hắn ngẩng lên, đang muốn nói vài câu nổi giận, không ngờ Lăng Nhàn Vân đột nhiên nắm vững tay y, không nói gì liền hôn xuống. Đào Nhạn Quân ngẩn người, cũng cảm giác được dường như Lăng Nhàn Vân sợ y ngọ nguậy, liền dùng hai tay ôm chặt y. Động tác hôn của hắn tuy rằng có vẻ hơi trúc trắc, nhưng là không một chút do dự, đầu lưỡi giống một con nai con, một chút nhút nhát dò xét đi vào. Sau đó, như chạm được tới tư vị tươi mới, bắt đầu tham tác, mỗi một chỗ đều không tha, hô hấp cũng dần dần bắt đầu gấp gáp hơn.
Không tốt. Kề sát ngực Lăng Nhàn Vân cảm thấy tim hắn đập quá mạnh, Đào Nhạn Quân từ dại ra liền tỉnh táo lại, hai tay vội vàng quấn đến sau lưng Lăng Nhàn Vân, dán sát vào ngực truyền nội lực vào. Tâm mạch Lăng Nhàn Vân di động không thôi, sau đó mới phát giác, y hiện tại cho dù muốn ngọ ngoậy cũng không được, chỉ cần buông lỏng tay, người nam nhân đang chiếm đại tiện nghi của y khẳng định lại muốn xỉu đi. Tim đập lợi hại như vậy, thậm chí phát bệnh cũng không chừng.
Chịu thua hắn, Đào Nhạn Quân dở khóc dở cười nghĩ, đâu chịu để Lăng Nhàn Vân chiếm tiện nghi như thế, thừa cơ hội cuốn lưỡi qua, phản duyện ở phiến môi nhu nhuyễn, thuần thục liếm lộng, hai ba lần liền khiến cho Lăng Nhàn Vân bắt đầu ý loạn tình mê, hai tay ôm chặt Đào Nhạn Quân không tự giác nới lỏng rồi rời ra, theo bản năng ở trên lưng Đào Nhạn Quân vuốt ve.
—
Chú thích
[1]Cầm tung thuật: Loại võ công điều khiển chim để lần theo dấu vết.
[2]Thượng khanh đại phu: đại phu là chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ, nhưng Lăng Nhàn Vân được gọi là thượng khanh đại phu nghĩa là mặc dù gọi là đại phu nhưng quyền hạn thì cao hơn quan khanh.
Cũng không biết sờ tới nơi nào, Đào Nhạn Quân đột nhiên thân thể run lên, hít sâu một hơi, không nhịn được mở miệng mắng: “Ngu ngốc, không được sờ nơi đó…”
Lăng Nhàn Vân đã sớm lâm vào *** chưa bao giờ trải qua, trong tai mặc dù nghe được tiếng mắng của Đào Nhạn Quân, nhưng đâu thể tiếp nhận ý tứ trong lời nói, ánh mắt trầm mê nhìn Đào Nhạn Quân, sau đó tiếp tục sờ chỗ kia khiến Đào Nhạn Quân kìm lòng không được run lên, cảm giác cho hắn biết sờ nơi kia có thể làm cho Đào Nhạn Quân cảm thấy khoái lạc.
Đào Nhạn Quân chán nản, lại không dám buông tay khỏi Lăng Nhàn Vân, thế nhưng chỗ kia lần nữa bị sờ, từng trận khoái cảm tê dại khiến toàn bộ thân thể hắn đều mềm nhũn, hai chân cũng bắt đầu run lên, không thể chống đỡ thân thể. Bọn họ đang ở ngoài phòng, tuy rằng hai nha đầu Thu Nhi, Đông Nhi đi rồi, thế nhưng Lăng phủ hộ vệ còn ở phía xa canh gác, thỉnh thoảng nhìn về nơi này vài lần, càng không cần nói trong sơn trang cũng không thiếu người nhìn chăm chú nơi này, hắn cũng không muốn trước mặt mọi người biểu diễn một màn giường chiếu.
Bất đắc dĩ, Đào Nhạn Quân đành phải nghiêng đầu, tránh đi môi Lăng Nhàn Vân muốn lần thứ hai hôn lên, thổi ra một tiếng tu huýt. Tiếng tu huýt này nguyên lai là dùng để gọi Hải Nhi. Hải Nhi hiện không ở đây, nhưng Dạ Ảnh nhất định ở phụ cận. Để ngăn cản Lăng Nhàn Vân, không còn cách nào khác ngoài gọi Dạ Ảnh.
Quả nhiên, Dạ Ảnh nghe được thanh âm tu huýt, lập tức rõ ràng ý tứ của Đào Nhạn Quân. Nếu đi thẳng qua hiển nhiên không sáng suốt, nghĩ nghĩ, phất tay một cái, bắn qua một cỗ kinh phong cùng ám tiễn, một tiếng “đông”, cắm ở một cánh cửa dưới mái hiên.
“A, thích khách… Bảo hộ đại nhân, mau…”
Lăng phủ bọn hộ vệ phản ứng không chậm, tức khắc hành động, một bên hô to, một bên chạy về phía Lăng Nhàn Vân.
Động tĩnh lớn như vậy, Lăng Nhàn Vân làm thế nào lại có thể ý loạn tình mê, cũng bị giật mình tỉnh lại, mê mang nhìn phía trước một mảnh hỗn loạn, theo bản năng nói: “Nhạn Quân, trốn phía sau ta đi…” Vừa nói vừa đem Đào Nhạn Quân giấu ra phía sau mình.
“Đừng nhúc nhích!” Lăng Nhàn Vân liền rụt tay lại, Đào Nhạn Quân cuối cùng cũng có thể hít sâu một hơi, lớn tiếng nói, “Đây không phải là thích khách, không cần lo lắng. Tâm mạch của ngươi còn đang động, nhanh bình tĩnh một chút.”
Lăng Nhàn Vân lúc này mới kinh ngạc phát giác bên trong thân thể mình bị vây hãm bởi một loại hưng phấn cực đoan, cả nhiệt độ cơ thể đều cao hơn một ít so với bình thường, nếu bình thường chỉ sợ sớm đã bất tỉnh. Nhưng lúc này, trong ngực như có từng đợt nước ấm không ngừng tràn vào trong thân thể, ấm áp dạt dào, rất thoải mái. Tuy rằng tim đập rất lợi hại, nhưng không có nửa điểm cảm giác khó chịu, nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt của hắn từ từ đỏ ửng, liền lắc đầu, hít thật sâu một hơi, chậm rãi bình ổn tâm tình kích động.
“Nhạn Quân, ta không sao, ngươi có thể buông tay.”
Đào Nhạn Quân chậm rãi thả tay, vẫn chưa kịp nói chuyện, Lăng phủ hộ vệ đã vọt đến.
“Đại nhân, mời vào trong phòng, bên ngoài nguy hiểm.”
Lăng Nhàn Vân liếc mắt nhìn Đào Nhạn Quân một cái, lại nhìn ám tiễn cắm ở cánh cửa, nói: “Không cần ngạc nhiên, tiễn này vô hại, các ngươi cứ canh chừng như thường là được, không sao.”
“Đúng vậy.” Lăng phủ hộ vệ lấy đi ám tiễn, khuôn mặt đầy hoang mang lui xuống.
Vào phòng, Đào Nhạn Quân nói: “Ngươi cứ như thế tin ta? Ta nói không phải thích khách thì là không phải?”
Lăng Nhàn Vân mỉm cười, nói: “Ta không tin ngươi thì tin ai.” Chợt cầm tay Đào Nhạn Quân nói, “Ta đã nghĩ thông, mặc dù là trong lòng ngươi cảm thấy Bùi Thanh rất tốt, ta đối với ngươi… Cũng không buông tay. Bắt được, sẽ không thả, ta sẽ nỗ lực làm tốt hơn Bùi Thanh, Nhạn Quân, ta sẽ khiến ngươi biết, ta Lăng Nhàn Vân, là độc nhất vô nhị. Ta… Yêu ngươi!”
“Độc nhất vô nhị sao?” Đào Nhạn Quân cong môi lên, cho hắn một tiếu dung, “Ta… Mỏi mắt mong chờ.”
Chứng minh đi, Lăng Nhàn Vân, dùng hành động để chứng minh, ngươi đến tột cùng là chính phẩm, không phải Bùi Thanh.
Lăng Nhàn Vân ưỡn ngực, trên mặt dần dần tản mát ra loại khí thế nào đó, không phải giống Lăng Nhàn Vân hoảng loạn lo được lo mất, mà giống trong triều kiên quyết quyết đoán, giống thượng khanh đại phu chấp chưởng thiên hạ. Hắn biết hắn đang làm cái gì, cũng biết nên làm như thế nào. Có mục tiêu sẽ không tiếp tục hoảng loạn, một mực hướng về mục tiêu nhất quyết không quay đầu.
“Nhạn Quân… Nhạn Quân…”
Thanh âm của Lăng Nhàn Vân từ xa đã nghe thấy, Đông Nhi đang giúp Đào Nhạn Quân liền để xuống ấm trà, che miệng cười chạy ra. Mấy ngày nay, cho dù tiểu nha đầu không hiểu chuyện, cũng biết đại nhân nhà mình cùng Đào Nhạn Quân đến tột cùng là có chuyện gì, mỗi lần Lăng Nhàn Vân tới tìm Đào Nhạn Quân, nàng đều tự động lui ra.
“Nha đầu kia…” Đào Nhạn Quân lắc đầu, đành phải tự mình động thủ rót trà, mới nhấp một hơi, Lăng Nhàn Vân liền xốc rèm cửa tiến vào.
“Nhạn Quân, ta phát hiện một nơi rất tốt…” Đoạt lấy chén trà trong tay Đào Nhạn Quân, một hơi uống cạn, Lăng Nhàn Vân nắm lấy tay Đào Nhạn Quân kéo ra ngoài.
“Chậm một chút chậm một chút…” Đào Nhạn Quân đưa tay kéo Lăng Nhàn Vân, đem tốc độ của hắn làm chậm lại, đưa tay áo lên ở trên trán hắn xoa xoa nói, “Ngươi như thế nào đầu đầy mồ hôi, chạy nhanh như vậy cũng không sợ ngực không thoải mái.”
Lăng Nhàn Vân vỗ ngực nói: “Ta mấy ngày nay đúng hạn uống thuốc, ăn thuốc bổ, thân thể tốt rất, có thể chạy có thể nhảy. Đại phu nói chỉ cần ta đừng làm động tác quá mức kịch liệt sẽ không sao. Ngươi đừng nhìn ta đầu đầy mồ hôi, không phải ta chạy đâu, là nóng đó, mấy ngày trước thời tiết đều mát mẻ, hôm nay đột nhiên lại nóng.”
Khi nói chuyện, Lăng Nhàn Vân đã đem Đào Nhạn Quân kéo đến ngoài phòng, vừa đứng dưới mặt trời một chút, quả nhiên khí nóng thốc vào người, đem một chút mát mẻ trên người Đào Nhạn Quân đều bốc hơi.
“Đã sắp vào thu, khí trời…” Đào Nhạn Quân dùng tay che trước mắt, ánh mắt của y có chút không chịu đựng được ánh sáng cường liệt. Mặt trời hôm nay đặc biệt gắt, đó cũng là nguyên nhân y ngồi trong phòng uống trà mà không giống thưòng ngày tản bộ trong sơn trang.
“Nhạn Quân, đội mũ vào.” Lăng Nhàn Vân sớm có chuẩn bị, đem mũ đưa cho Đào Nhạn Quân đội, “Như vậy mắt của ngươi sẽ không bị đau.”
“Nhàn Vân, ngươi quả nhiên nghĩ chu đáo.” Đào Nhạn Quân vuốt mép nón, khẩu khí bất lực cũng không biết là khen hay là châm biếm. Cách một tầng vải che mặt nhìn ra bên ngoài, quả nhiên đôi mắt có thể mở, thế nhưng tầm mắt càng không rõ, ngay cả mặt đất trước mặt đều nhìn không rõ lắm.
“Ta nói rồi ta sẽ hảo hảo săn sóc ngươi, cho ngươi cảm thấy ta là tốt nhất…” Lăng Nhàn Vân trên khuôn mặt khoác theo tiếu dung lâng lâng, kéo tay Đào Nhạn Quân đi về phía trước.
“Ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào?”
Mặc ý Lăng Nhàn Vân thân mật nắm tay y, Đào Nhạn Quân cân nhắc Lăng Nhàn Vân lại phát hiện thứ gì tốt. Từ ngày đó trở đi, nam nhân này thường ra ngoài tìm chỗ tốt cho hắn xem. Hôm qua phát hiện có một thanh niên văn sĩ đánh đàn rất hay, Lăng Nhàn Vân chạy đi theo người đó làm quen nửa ngày, sau đó lôi Đào Nhạn Quân đi nghe đàn, khen người đó còn tốt hơn cả nhạc sĩ cung đình.
Hôm trước y vô ý nói một câu muốn ăn dứa Bắc Dương, Lăng Nhàn Vân liền phái người mua một khuông to về. Đào Nhạn Quân nhìn thấy khuông to đó mắt liền choáng váng, thưởng cho hạ nhân và hộ vệ của Lăng phủ mỗi người hai trái, nhưng cũng còn nhiều lắm.
Hôm kia, Lăng Nhàn Vân không biết từ nơi nào lấy ra một vò rượu ngon, nói là muốn cho Đào Nhạn Quân thử qua, kết quả tự mình lại uống say, hướng về phía Đào Nhạn Quân cọ, hôn nhẹ, gần gũi, hôn hôn sờ sờ. Đừng nhìn người say, hắn thế nhưng có thể nhớ chi tiết từng cái hôn ngày đó, đem phương pháp hôn của Đào Nhạn Quân đều dùng trở lại, tự nhiên không chừa nơi có thể làm cho Đào Nhạn Quân mẫn cảm đến run rẩy. Ngày đó vẫn cách y phục sờ, sau khi uống rượu Lăng Nhàn Vân lá gan lớn hơn, trực tiếp mò trong quần áo, đem Đào Nhạn Quân đang giúp hắn bức ra tửu khí làm đến mức trong lòng đại loạn, nội lực náo loạn, thiếu chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Đào Nhạn Quân bực bội bất chấp cái khác, điểm huyệt ngủ của Lăng Nhàn Vân đem hắn ném tới trên giường, ở trong lòng mắng to tên này không muốn sống. Sau lần đó, Đào Nhạn Quân không để Lăng Nhàn Vân tiếp cận quá gần.
Trước hôm kia… Đào Nhạn Quân bị Lăng Nhàn Vân lôi đi nói cả ngày, dường như phải chứng minh mình xem qua rất nhiều thi thư. Lăng Nhàn Vân miệng đầy tình thơ, một chốc liền đem Đào Nhạn Quân thành người bầu trời ít có, mặt đất tuyệt không. Ý thơ từ miệng tuôn ra không ngừng, nghe đến Đào Nhạn Quân toàn thân đều nổi da gà, sau này mới biết được nguyên lai Lăng Nhàn Vân hướng Thu Nhi lãnh giáo cả đêm. Đào Nhạn Quân chỉ có thể phiền muộn nghĩ, hắn tốt xấu gì cũng là một nam nhân, dùng phương pháp ngu ngốc theo đuổi nữ nhân đến theo đuổi hắn, dù buồn cười, nhưng càng cảm thấy trong lòng một mảnh ấm áp.
Tuy rằng biểu hiện có chút ngốc, nhưng truy cứu nguyên nhân, cũng vô cùng khả ái, Lăng Nhàn Vân đời này chưa từng theo đuổi qua người nào đi. Nghĩ đến đây, Đào Nhạn Quân không nhịn được lén lút cười.
“Nhạn Quân, ở phía sau Thanh Lương sơn trang, có một nhánh sơn tuyền từ trên núi chảy xuống, nước toàn bộ trong sơn trang dùng, phần lớn là từ sơn tuyền dẫn tới. Hôm qua ta nghe người trông coi sơn trang nói, phía sau núi có cái sơn cốc nhỏ, sơn tuyền ở nơi đó tạo thành cái hồ. Chỗ kia kín đáo, cảnh sắc lại tốt, có rất ít người qua lại, ta sáng nay đi lên nhìn, quả nhiên là một nơi tốt, ta mang ngươi đi nhìn một cái, ngươi nhất định sẽ thích nơi đó.”
Đào Nhạn Quân nhè nhẹ nhếch môi, nghĩ Lăng Nhàn Vân nhất định là biến đổi phương pháp khiến y vui, chỉ sợ là chính hắn đi tìm người trông coi sơn trang hỏi, bằng không Lăng phủ hộ vệ bảo hộ hắn kĩ như vậy, người của sơn trang làm sao có cơ hội tiếp cận Lăng Nhàn Vân. Tuy rằng bị một người so với chính mình yếu hơn nhiều lắm cưng chiều cảm giác có chút kỳ quái, nhưng Đào Nhạn Quân thích, hắn thích Lăng Nhàn Vân đem hắn làm bảo vật, săn sóc, bảo hộ.
Đường đến sau núi thật không dễ đi, Đào Nhạn Quân biết khinh công tự nhiên không thành vấn đề, nhưng xem Lăng Nhàn Vân nghiêng ngả lảo đảo, cũng không biết hắn buổi sáng đi như thế nào. Đào Nhạn Quân xem không nổi, dứt khoát ôm lấy thắt lưng Lăng Nhàn Vân, trực tiếp bay qua, vì vậy, những hộ vệ phía sau chạy theo có một ít vất vả.
Lăng Nhàn Vân được Đào Nhạn Quân ôm ở thắt lưng, tự nhiên không khách khí cũng ôm lấy lưng Đào Nhạn Quân, cúi đầu buồn cười không thôi. Kỳ thực hắn buổi sáng là ngồi trên nhuyễn kiệu cho hộ vệ nâng đi. Lúc này không ngồi nhuyễn kiệu, tự nhiên vì có thể cùng Đào Nhạn Quân thân cận. Hắn đã hai ngày không thể sờ sờ ôm ôm Đào Nhạn Quân, mỗi lần hơi có động tác, đều bị Đào Nhạn Quân đẩy ra.
Nhạn Quân trong lòng vẫn luyến tiếc hắn, Lăng Nhàn Vân cười tủm tỉm đắc ý cực kỳ. Đang say sưa, Đào Nhạn Quân đột nhiên dừng lại, cắn răng nói: “Ngươi lại đang sờ ở đâu?”
“A?” Lăng Nhàn Vân thu hồi đôi tay hạnh kiểm xấu, vô tội nói, “Ngoài ý muốn… Ta không phải cố ý.”
Đào Nhạn Quân vung tay, đem hắn đẩy xa mười bước, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh.
“Hứ, tới rồi a, nhanh như vậy!” Lăng Nhàn Vân lúc này mới phát hiện bọn họ hiện tại đang đứng ở một bờ hồ yên lặng. Hắn chà xát hai tay, cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, chỉ hận con đường không thể xa chút mới tốt.
Bốn phía xung quanh đều là đại thụ cao ngất, ngay cả vách núi, cũng bị một màu xanh biếc rậm rạp che lấp, trong rừng thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót truyền tới, là nơi thật tốt. Nếu bàn về cảnh sắc, tuy không xinh đẹp bằng bên trong Thanh Lương sơn trang, nhưng nơi này rõ ràng ít có người tới, từng cọng cây ngọn cỏ, đều lộ ra nồng đậm khí tức mộc mạc nguyên sơ. Một hồ nước này, lại thanh bích xanh biếc, khiến sơn cốc đẹp một cách cực kỳ sinh động.
Trong lúc Đào Nhạn Quân quan sát khắp nơi, hộ vệ Lăng phủ cũng đã tới. Lăng Nhàn Vân nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức cảm thấy chướng mắt cực kỳ, phất tay ra hiệu, làm cho bọn họ lui rất xa, mãi đến khi nhìn không thấy người mới đi về phía Đào Nhạn Quân.
“Nhạn Quân, thời tiết quá nóng, hồ nước này thực trong, chúng ta xuống tắm rửa một cái đi.”
Lúc Đào Nhạn Quân nhìn thấy hồ nước này, trong lòng cũng đã muốn xuống, nhưng nghe Lăng Nhàn Vân nói như thế, y bắt đầu hoài nghi, trừng mắt nhìn Lăng Nhàn Vân.
Lăng Nhàn Vân liền nắm lấy ống tay áo, một bên quạt gió một bên lớn tiếng nói: “Nhiệt a, nóng quá a…”
Bộ dáng hiện tại của Lăng Nhàn Vân chính là giấu đầu hở đuôi, Đào Nhạn Quân tức giận trừng hắn, nhưng hiển nhiên, Lăng Nhàn Vân làm thượng khanh đại phu nhiều năm như vậy cũng không phải làm không, vẻ mặt vô tội hoàn toàn chính trực nghiêm nghị.
Đào Nhạn Quân trừng mắt liếc nhìn Lăng Nhàn Vân một cái, chậm rãi nâng tay, đặt xuống đai lưng bên hông, chỉ thấy đôi mắt người nào đó tức thì lóng la lóng lánh. Cho ngươi giả vờ! Đào Nhạn Quân nhè nhẹ nhếch lên khóe môi, giảo hoạt cười, đầu ngón tay xẹt qua đai lưng, hơi chậm lại, bộ dáng như là muốn cởi bỏ đai lưng, đột nhiên đầu ngón tay nhanh chóng đi xuống cuốn lên ống quần, sau đó cởi giày, ngồi tại bờ hồ, đem hai chân để vào trong nước.
Phía sau truyền lại một tiếng tiếc hận, chỉ chốc lát sau Lăng Nhàn Vân cũng cởi giày cuốn lên ống quần, ngồi cạnh Đào Nhạn Quân tại bờ hồ, vẻ mặt thất vọng đá nước.
Đào Nhạn Quân tâm tình tốt, nhìn hành động trẻ con của Lăng Nhàn Vân, không khỏi khẽ cười một tiếng nói: “Ngươi như vậy nếu cho mọi người thấy mặt mũi còn biết để chỗ nào.”
Lăng Nhàn Vân không thèm để ý nói, nói: “Ta đương nhiên không thể trước mặt người ngoài làm ra bộ dáng này. Năm đó khi ta vào triều, còn chưa tới hai mươi, tuy nói dựa vào thế lực cũ của Lăng gia trở thành một trong ba thượng khanh thầy thuốc, thế nhưng luận kinh nghiệm, luận uy danh, luận đức hạnh cũng không bằng Lữ đại nhân cùng Sở vương thúc. Trong triều có khối người không phục ta, bên cạnh đó, một mình đơn độc, ta không thể để bọn họ xem nhẹ ta. Dưới sự hướng dẫn của Ôn tổng quản, ta luyện tập với gương đồng đủ ba ngày, mới có thể làm ra bộ dạng lão thành ôn trọng. Qua một thời gian dài, bọn họ thực nghĩ ta giống ngọn núi kia sừng sững không ngã. Lữ đại nhân ở ẩn, Sở vương thúc khắp nơi chạy loạn tìm hoan mua vui, đem triều chính toàn bộ ném trên vai ta, mãi đến khi ta mệt mỏi lại một lần phát bệnh, tỷ tỷ mới tức giận, đem cả triều đình đại thần ra mắng, sau đó gọi Sở vương thúc về, một lần nữa thiết lập lại bộ máy điều hành, giảm nhẹ gánh nặng cho ta.
Tuy rằng nhẹ nhõm, thế nhưng ta ngày thường vẫn phải làm ra một bộ trầm ổn thâm trầm. Nhiều lần, ta đều muốn bỏ xuống tất cả, tìm một nơi đào nguyên làm một nhàn vân dã hạc chân chính, thế nhưng vừa nghĩ tới hình bóng tỷ tỷ cô đơn bất lực, ta liền không đành lòng.”
Nói tới đây, Lăng Nhàn Vân nghiêng người dựa vào Đào Nhạn Quân, trong mắt tất cả đều là bất lực. Đào Nhạn Quân trong lòng âm thầm thở dài, không tự chủ được đưa tay đem Lăng Nhàn Vân ôm vào trong lòng, ôn nhu nói: “Mấy năm nay ngươi vất vả rồi, sau này… Có ta giúp ngươi, ngươi sẽ không cần giả bộ, muốn cười thì cười, muốn phá thì phá.”
“Nhạn Quân…” Lăng Nhàn Vân quay đầu nhìn Đào Nhạn Quân, cầm tay Đào Nhạn Quân, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ôn nhu đến cực điểm, “Đã nhiều ngày, ta giống như nằm mơ, chung quy cảm thấy hư ảo không thật, chỉ sợ Đào Nhạn Quân ngươi không phải đích thực tiếp nhận ta, cho nên ta muốn lấy lòng ngươi, hận không thể đem tất cả thứ tốt trên đời đều dâng đến trước mặt ngươi, nên làm không ít chuyện ngu ngốc. Thế nhưng… Ta biết Nhạn Quân ngươi là ghét nhất bị vào triều, ngươi không thích triều đình ngươi lừa ta gạt, không thích phân tranh cướp đoạt, lại vẫn nói sẽ giúp ta, ta… Ta rốt cuộc khẳng định Nhạn Quân ngươi là đích thực thích ta…”
“Lại suy nghĩ lung tung nữa. Ta đều đã cho ngươi vừa sờ vừa hôn, chiếm hết tiện nghi, còn hoài nghi cái gì?” Đào Nhạn Quân nghe đến lại vừa bực mình vừa buồn cười, dường như từ khi biết Lăng Nhàn Vân, y thường có loại cảm xúc này.
“Gần đây hai ngày ngươi cũng không cho ta sờ qua hôn qua…” Lăng Nhàn Vân cúi đầu khẽ nói một tiếng, vừa nhấc mắt liền trông thấy môi Đào Nhạn Quân, không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, lại muốn hôn một lần.
Thấy mắt Lăng Nhàn Vân nhìn chằm chằm môi mình, Đào Nhạn Quân không cần nghĩ cũng biết hắn muốn cái gì, một tay che miệng, nói: “Không được…” Người này, nửa điểm tự chủ đều không có, hôn một cái liền có thể kích thích dục vọng của hắn. Ngày đó khi đã ngà ngà say, liền làm ra chuyện khó nói, thiếu chút nữa đem y phục Đào Nhạn Quân xé rách, cũng không nghĩ đến thân thể hắn sao có thể chịu được.
Lăng Nhàn Vân phẫn nộ dời mắt đi, nhìn thân ảnh ngược trên mặt nước, nói: “Nhạn Quân, ngươi có biết ta tại sao lại thích ngươi không?”
Đào Nhạn Quân theo thói quen dùng đầu ngón tay xoa xoa cằm, suy nghĩ một chốc nói: “Nhàn Vân, nói thật, ta nghĩ không ra lí do ngươi không thích ta.”
Lăng Nhàn Vân lập tức nghẹn lời, nhìn về phía Đào Nhạn Quân, nhưng y lại đối hắn lộ ra nụ cười hoa đào. Nụ cười này, đem một chút buồn phiền trong lòng Lăng Nhàn Vân toàn bộ hủy diệt, không nhịn được cũng cười theo.
“Tám năm trước, ta ở trong đám người nhìn thấy ngươi cùng Liễu Nguyên Khanh so văn đấu võ, khi đó cơ thể của ta rất hư nhược, khó được cha mẹ đồng ý cho ta ra khỏi cửa. Nhìn ngươi so với ta tuổi còn nhỏ hơn một ít, nhưng thần thái lại nghiêm trang, đối diện bức bách của Liễu Nguyên Khanh chỉ dùng một cây bút, một thanh kiếm, đã đem hắn chèn ép. Ánh mắt của ngươi tự tin như vậy, dường như thiên hạ này đều nắm chắc trong tay ngươi, mặc cho ngươi điều hành. Lúc đó, ta đã cảm thấy thật hâm mộ ngươi, ước ao sự tự tin của ngươi, ước ao sức sống của ngươi.”
“Ước ao? Không phải thích?” Đào Nhạn Quân ngắt lời.
“Nào có thích dễ dàng như vậy, ta khi đó chỉ là rất thưởng thức tài năng của ngươi mà thôi.” Lăng Nhàn Vân tiếp tục nói, “Sau này vài tháng không nghe được tin tức của ngươi, ta cũng dần dần quên ngươi, ai biết ngươi đã chạy đi Tấn quốc, lại… lại cùng Bùi Thanh… Bỏ trốn…”
Nói tới đây, Lăng Nhàn Vân nhíu mày, trong lòng đột nhiên có một chút không thoải mái, trước đây không có, thế nhưng từ khi đem Đào Nhạn Quân cứu trở về bên cạnh, hắn mỗi lần vừa nghĩ tới Bùi Thanh, trong lòng đều không thoải mái.
Đào Nhạn Quân ngạc nhiên, đột nhiên nhìn Lăng Nhàn Vân nói: “Ngươi không phải là bởi vì ta cùng Bùi Thanh bỏ trốn, mới thích ta đi?”
Lăng Nhàn Vân gật đầu, Đào Nhạn Quân lại gần như té xuống hồ nước, đây là cái lí do gì?
“Bởi vì dũng khí của ngươi, còn có thể vì tình yêu liều lĩnh chấp nhất. Hai loại tính chất đặc biệt này, khiến ta rốt cuộc quên không được ngươi, luôn luôn không nhịn được tìm kiếm người bên cạnh có tính cách đặc biệt giống ngươi, nhưng mà… luôn không tìm được, thân ảnh của ngươi ở trong lòng ta càng ngày càng khắc sâu. Dù rằng chưa từng cùng ngươi nói một câu, dù rằng chỉ thấy qua ngươi một lần, thế nhưng ta chính là thích ngươi.”
Đào Nhạn Quân thất thần, nhìn Lăng Nhàn Vân rất lâu không nói gì.