Sau một lúc chịu đựng sự thống khổ do dược cao mang đến, rõ ràng Lãnh Nguyệt đã thu được thành quả ngoài mong đợi. Một thân nam tử anh tuấn tiêu sái, nay đã trở thành một bộ dạng xa lạ đến cả Thiên Đào cũng phải ngạc nhiên. Trước mắt Thiên Đào lúc này là một đại hán thô kệt, da đen sần sùi như than chì, mày rậm mũi lân trông hết sức kỳ dị. Chỉ có ánh mắt đen sâu thẳm là không hề thay đổi, và thân hình cường tráng vẫn duy trì phong độ nên có của một quân vương.
_ Tiểu Đào nhi, trông ta lúc này như thế nào?
_ Rất hảo.
Thiên Đào trợn to mắt nhìn nam nhân trông giống hệt một tên cường đạo tiến tới gần mình. Nó có hơi nhớ nhung bộ dáng tuấn lãng kia của Nguyệt Nguyệt a. Lãnh Nguyệt ôm trọn tiểu mỹ nhân đang ngốc lăng trên giường kia, khẽ thì thầm vào đôi tai đã hơi ửng hồng của thiếu niên.
_ Sẽ không vì ta thay đổi bộ dạng mà thay lòng chứ?
Thiên Đào ngửi thấy hương trầm quen thuộc trên người nam nhân, lại nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm hút hồn kia. Cảm giác được người kia ôm vào lòng, thật dễ chịu. Cho dù hắn có thay đổi hình hài ra sao, vẫn là Nguyệt Nguyệt của nó mà thôi. Cho dù có thay đổi hơn nữa, nó vẫn sẽ nhận ra Lãnh Nguyệt.
_ Ta đã nói, chỉ cần nhìn vào ánh mắt cũng đủ biết ngươi là Nguyệt ! Dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi !
_ Như thế này thì ta an tâm Tiểu bảo bối sẽ không yêu nhầm người khác! Ha ha- Lãnh Nguyệt vui vẻ hôn trụ lên môi của Thiên Đào hai cái, mặc cho người kia ra sức chống cự kịch liệt.
<<Cốc cốc>>
Có tiếng gõ cửa nhẹ ngoài phòng, đồng thời, giọng nói the thé của tiểu nhị vang lên.
_ Khách quan, có một vị khách tự xưng là Tiểu Bạch gửi đến một bức thư.
Cả căn phòng bỗng rơi vào im lặng. Vô cùng im lặng. Lãnh Nguyệt bước ra nhận lấy bức thư, khẽ nhíu mi rậm nhìn trang giấy được viết một cách nguệch ngoạc.
“CỨU TIỂU BẠCH”.
_ Thế này là thế nào? Tiểu Bạch đâu?- Thiên Đào trừng mắt nhìn bức thư kỳ dị kia, rồi nghi vấn nhìn Ảnh Nhị đang quỳ ở một góc phòng.
_ Bẩm, từ đêm qua đã không thấy.
_ CÁI GÌ?
<<Cốc cốc>>
Lại có tiếng gõ cửa. Lần này, tất cả đều thủ thế phòng bị. Ảnh Nhị nhẹ nhàng lướt ra sau cánh cửa.
_ Lời mời đến Chủ nhân của Tiểu Bạch. Chủ tử chúng tôi xin cầu kiến Ngài tại nhã phòng ở tầng hai.
Không khí trong phòng càng lúc càng quỷ dị.
_ Cái con bổn miêu, không biết đã gây ra chuyện gì!
_ Tiểu Đào đừng đi, để ta đi là đủ.- Lãnh Nguyệt khẽ vuốt ve mái tóc ánh nguyệt của Thiên Đào- Cũng do lỗi ta không quản thúc kỹ con bổn hổ kia, khiến nó lại gây chuyện.
Thiên Đào trừng mắt nhất quyết xuống giường đòi đi, nhưng vừa động nhẹ thì cơn đau nhứt đã khiến nó gần như muốn khuỵu gối ngã vào lòng nam nhân.
_ Ta không cần biết! Ta phải đi xem, đi xem bọn người kia làm gì được Tiểu Bạch của ta!
Sau một lúc tranh cãi kịch liệt, Thiên Đào thắng. Thế là bọn họ mang tâm trạng phức tạp mà tiến tới căn nhã phòng lầu hai, cùng với hơn mười ảnh vệ tháp tùng.
…………………………………………………..
Giữa con phố của thị trấn nhỏ nơi biên giới, một chiếc xe ngựa xa hoa được bốn tuấn mã kéo đã gây chú ý không ít tới những người đi đường. Hộ tống xung quanh mã xa là hơn hai mươi binh sĩ uy vũ, một thân giáp bạc cùng binh khí tinh nhuệ. Cỗ quý khí bức người toát ra cũng đủ biết được thân phận của người trong xe không hề đơn giản.
_ Vương gia, đã đến nơi.
Chiếc xe ngựa kia dừng lại trước khách điếm lớn nhất của thị trấn. Chủ quán và tiểu nhị đều quýnh quáng cả lên mà đón tiếp vị khách kia. Sa trướng tơ lụa được vén lên, bước ra đích một nam nhân uy dũng bức người, một thân bạch y tơ tầm sang quý, khuôn mặt tuấn mỹ vô cảm như băng tuyết. Ánh mắt hắn lạnh lùng liếc qua khắp lượt, khiến cho những kẻ hiếu kỳ vây quanh phải toát mồ hôi lạnh. Nhưng ngay khi đó, trước sự ngạc nhiên của thiên hạ, nam nhân lại nhẹ nhàng bế một người từ trong xe ngựa ra. Có vẻ như người kia đang ngủ rất say, được nam nhân cẩn thận gói kỹ trong một chiếc áo choàng lông bạch hổ. Mái tóc dài mượt mà đen tuyền xõa ra như tơ, làn da trắng như tuyết, đôi mắt khép hờ rũ mi, cánh môi hồng nhạt khẽ hở, tuy không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tuyệt có thể gọi là một mỹ nhân hiếm thấy. Nhất là khi người kia thức tỉnh, đôi mắt màu xanh lục bảo mang một mê lực không ai có thể cưỡng lại được. Đôi con ngươi trong suốt như ngọc lục bảo có bao nhiêu xinh đẹp, có bao nhiêu say đắm chúng nhân, có thể nghe thấy những tiếng hít khí ngỡ ngàng từ đám đông. Nam tử hừ lạnh, như thể cảm nhận được sát khí phát ra từ hắn, chúng nhân đều hốt hoảng tản ra.
_ Khốn, mau thả lão tử xuống!
Mỹ nhân vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của nam nhân, ấy thế vẫn không tài nào cử động được, chỉ có cái ôm ấp của đại nam nhân càng thêm hữu lực.
_ Ngoan, Bản Vương nhất định sẽ cưới ngươi làm vương phi, Tiểu Bạch a!
Vừa nói, hắn vừa tiêu sái bước vào tửu lâu, tiến đến nhã gian trên lầu hai.
………………………………………………………………………
Tuy đây chỉ là một khách điếm bình thường nơi biên giới, xong gian nhã phòng sang trọng nhất của quán vẫn được bài trì khá trang nhã. Với hoa lan làm vật trang trí chủ đạo, cửa sổ lại hướng ra rừng trúc vô cùng nhã nhặn,nhã phòng luôn tạo cảm giác thư thái cho khách nhân. Thế nhưng không khí trong phòng lúc này, lại vô cùng âm u. Có một loại áp lực bức nhân liên tục đè ép trong phòng, mà nguồn gốc phát ra cái loại khí thế kia, chính là từ hai đại nam nhân đang ngồi đối diện nhau nơi chiếc bàn gỗ lớn giữa phòng.
Một kẻ thân vận hắc y tinh xảo, mày rậm mũi lân, mặt đen sần sùi như than chì, duy ánh mắt đen thăm thẳm hút hồn lại khiến người ta biết y không phải chỉ là một hán tử thô kệch.
Một kẻ thân vận bạch y trang nhã, khuôn mặt tuấn lãng, song ánh mắt sắc lạnh như hàn băng đủ khiến cho những kẻ tầm thường phải khiếp sợ.
Chỉ duy nhất một điều chung ở hai nam nhân, chính là cỗ quý khí bức nhân toát ra từ họ. Và trong lòng của hai nam nhân lúc này, đích thị là hai tiểu mỹ nhân đang ngoan ngoãn run sợ trước khí thế kia.
_ Cho hỏi, nhị vị chính là chủ tử của Bạch công tử?
Một kẻ vận y phục hầu cận đứng cạnh nam nhân bạch y kính cẩn thưa chuyện, xong chỉ nhận lại cái liếc mắt khinh thường của tiểu mỹ nhân bạch phát tử mâu trong lòng nam nhân hắc y. Ảnh Nhị- đã thay y phục như một kẻ hầu, kính cẩn hướng kẻ nam nhân bạch y kia thay Lãnh Nguyệt trả lời.
_ Chính phải. Không biết vị công tử kia vì sao lại bắt giữ Tiểu Bạch nhà chúng tôi?
Không khí càng thêm nặng nề, nhưng ngay lúc đó mỹ nhân mắt lục bảo bỗng nhiên vùng vẫy thoát khỏi bạch y nam tử, lảo đảo chạy về phía Thiên Đào. Lệ như trân bảo khẽ rơi trên khuôn mặt thanh tú, như thể bao nhiêu ủy khuất chính lúc này lại tràn ra như đại hồng thủy.
_ Chủ nhân a! Cứu Tiểu Bạch! Ô ô ô…Con người thật xấu xa~ ~ Ô ô….
Thiên Đào cũng vùng khỏi lòng Lãnh Nguyệt, chao đảo chạy đến với mỹ nam tử kia. Hai người ôm chầm lấy nhau mà khóc thương thảm thiết.
_ Tiểu Bạch a! Ngươi cũng bị ăn sạch sẽ rồi sao? Chúng ta thật đáng thương a~ ~ Ô ô…Đáng ra chúng ta không nên rời Bạch hổ sơn!Ô ô…
Vị bạch y nam nhân khẽ nhíu mi, còn Lãnh Nguyệt thì bóp trán ngao ngán. Song trong chớp mắt, hai đại nam nhân đã phi thân đến tách hai tiểu mỹ nhân ra, lại ôm ái nhân vào lòng như bảo bối.
_ Nói, thật ra ngươi là ai?
Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng gạt lệ đọng lại trên khóe mi Thiên Đào, đau lòng nhìn ái nhân trừng mắt căm ghét đối tên bạch y nam tử. Vị Bạch y nam nhân cũng không bỏ lỡ những giọt lệ kia, trực tiếp hôn lên nhấm nháp giọt lệ còn đọng trên mắt Tiểu Bạch.
_ Biến thái! Tránh ra!- Tiểu Bạch vùng vẫy, nhưng vẫn không thoát khỏi nụ hôn bá đạo kia. Lúc bấy giờ khóe mắt bạch y nam nhân mới hơi mang ý cười. Ánh mắt sắc lạnh thầm đánh giá Lãnh Nguyệt cùng Thiên Đào, rồi trước sự ngạc nhiên của mọi người, hắn khẽ gật đầu, rồi một giọng nói uy nghiêm trầm ổn cất lên.
_ Bổn Vương Hồng Thiên Xích, trấn giữ thành Khải Minh, hôm nay đến gặp nhị vị để thông báo, bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Bạch sẽ trở thành Vương phi của bổn Vương!