Đao Phong Dữ Thi Hành

Chương 67



Thông với truyền tống trận đơn chính là một tòa thành cũ bỏ hoang ngoài mấy dặm. Công sự phòng ngự cũng không nghiêm mật, cách thành Youbing khá xa, trước đó tôi đã bố trí một vài tiểu xảo trên phương diện ma pháp ở các nơi trong thành, hy vọng sẽ trì hoãn bước chân của kẻ trúng chiêu. Ý định ban đầu của tôi là thiết kế toàn bộ quân tiên phong của chúng tới đây, khiến cho chúng không thể chi viện, lúc này lại chỉ lời được một kẻ có vẻ là đầu sỏ. Có ít còn hơn không——cũng rất phù hợp với mục đích tôi tham chiến lần này.

Tôi thắng ở việc đã sớm chuẩn bị hơn cái kẻ đi cùng kia, vừa mới rơi xuống đất không hề có cảm giác mơ màng khi được truyền tống, quyết định một hướng nhảy lên. Hắn chọn một hướng khác gần như cùng lúc, chỉ là không may mắn bằng tôi. Chân sau của hắn vừa khéo đạp trúng một bố trí của tôi, một đám hắc điểu làm bằng giấy bay ào ào lên trời, giành giật trước phủ lên mặt hắn, ngăn cản tầm nhìn của hắn.

Kẻ này bất động dưới sự bao vây tấn công của lũ chim, thanh trường đao màu xám bạc được hắn nắm bên người. Miệng tôi niệm thật nhanh một thần chú trói buộc, tầm mắt cũng không dám thả lỏng. Đúng như dự đoán——kẻ kia ngay lúc tôi phát ra tiếng trực tiếp khua mở lá chắn trước mắt, vọt thẳng một đao cực ác liệt tới chỗ tôi một cách chính xác.

Tôi vốn trường kỳ tác chiến trong quân ở tuyến nam, đơn đả độc đấu rất khó gặp đối thủ, một chiêu của kẻ trước mắt này có hạn nhưng cực kỳ ngoài dự liệu của tôi. Tôi dự đoán hắn sẽ phản kích, nhưng đánh giá thấp cường độ của đòn này. Tôi nhảy mấy cái mới né được hậu chiêu trên đao của hắn, trước khi tôi nhận ra, sau lưng đã thấm một lớp mồ hôi lạnh.

Sau khi né đòn tôi mới ý thức được, thắng bại đã không ngả hoàn toàn về phía tôi. Giáp trụ khiến hắn chiếm hết ưu thế khi đánh đơn, tôi nhất định phải mượn nhân tố khác để đọ sức với hắn.

Tôi lợi dụng hắn còn chưa quen thuộc địa thế nhanh chóng xoay chân, lặng lẽ làm một cái mới, một lần nữa dẫn hắn vào mắc xích tôi đã bố trí đâu ra đấy. Những cạm bẫy vô cùng tận kia giúp tôi rất nhiều: sương mù, đóng băng, khóa chân, thành công kéo giãn khoảng cách giữa tôi và hắn. Tôi đổi bùa chú trói buộc thành bùa chú chậm hơn, lần cuối lúc hắn giẫm chân xuống, phù văn trên tay tôi đánh về phía hắn.

Mấy giây quý giá chảy vào lòng bàn tay tôi. Tôi mượn cơ hội này liên tục niệm hai đoạn bùa chú niêm phong chặn ma pháp, lại nhanh chóng thêm một bùa chú phong tỏa dài. Tay chân của thiết tướng sĩ kia lần lượt bị tia sáng ma pháp trói buộc. Quanh điểm đặt chân của hắn theo dự đoán của tôi là nơi dễ lạc trận nhất. Tôi sợ không an toàn, thậm chí ở ngay trước mặt hắn cẩn thận vẽ một loạt trận pháp nhiều lớp, lại kéo hắn ném vào tâm trận. Chú văn cuối cùng tôi đọc là bùa chú điều khiển lửa. Khi tôi giơ ngón tay lên, ngọn lửa màu đỏ cam vọt lên trời, chiếu rọi một góc đêm đen dày đặc.

Cơ thể của kẻ kia bị nhấn chìm trong vòng lửa của bùa chú điều khiển lửa. Từ đầu tới cuối, tôi không hề thấy dáng dấp của kẻ bọc mình trong bộ giáp sắt kia.

“Những thủ hạ của ta đã có thể một mình đảm đương một phía,” tôi lùi hai bước, nói vào trong trận pháp, “Hy vọng đám máy sắt các ngươi không còn thủ lĩnh, tốt nhất là đừng lộn xộn, ảnh hưởng đến trật tự bắt tù binh sau đó”.

Bên trong vòng lửa không hề có tiếng động. Tôi đếm ngược ba mươi giây, mang theo sự thất vọng không thể nói rõ xoay người rời đi. Tôi đi tới một lỗ hổng trên tường tòa thành cũ, nơi đấy cũng dính ít băng, đang từ từ tan ra.

Tôi đang suy nghĩ nên làm gì để trở lại cạnh Quân đoàn thứ chín một cách nhanh nhất, kế sách bên họ có thuận lợi hay không. Một trực giác khi đứng bên bờ sinh tử bỗng làm lông tơ tôi dựng đứng. Thân thể tôi phản ứng trước một bước, khiến tôi nghiêng người xoay với một biên độ không thể tưởng tượng nổi.

Trường đao xám bạc vốn phải thuộc về một kẻ đã chết mang theo kình phong đâm xuyên qua dưới sườn tôi, không đâm thủng được tim, chỉ cắt rời nút xích của áo giáp cũ. Nó chia năm xẻ bảy, rớt xuống một mảnh lớn.

Làm sao tên thủ lĩnh kia tránh được trận pháp và thần chú thiên la địa võng đã là vấn đề tôi không rảnh nghĩ tới. Tôi triệu hồi Caron trên tay, chậm rãi ổn định trọng tâm dưới chân, nâng đao trước mắt hướng về phía hắn. Tuy có ánh lửa phía xa làm nền, giao thủ trong đêm tối như này phần lớn vẫn dựa vào việc nghe âm thanh phân biệt vị trí. Tôi và hắn qua lại chừng mười chiêu như gió táp mưa rào, nhưng ở thời khắc mấu chốt không khỏi phân tâm một giây——Ánh mắt tôi lướt qua bả vai hắn, không kìm nổi lòng liếc đến cái bẫy trận pháp tôi đã tỉ mỉ bố trí cho hắn.

Ánh sáng của trận pháp chẳng biết đã trở nên ảm đạm từ bao giờ, mỗi một nét đều hiện ra dấu hiệu tan chảy bất quy tắc, như là hoa văn khắc trên bàn đá bị nước mưa ăn mòn nhiều năm đã hoàn toàn thoát khỏi hình dáng ban đầu. Vòng lửa kia của tôi vẫn còn bốc cháy bừng bừng, nhưng nó đã thay đổi từ trên xuống dưới, nhuộm một mảng trắng nhợt u ám, giống như một điềm gở đâm thẳng vào lòng người. Màu sắc kia mang đến cho tôi một sự đau đớn vô danh, cũng không thiết thực——giống như những dây thần kinh báo động trước giúp tôi, nhẹ nhàng, không chịu nêu lý do nảy một cái.

Sau đó chính là đau đớn chân thực. Tôi hít vào một hơi, né đòn tấn công của hắn, lao về phía đống lửa.

“Tầm nhìn bị chắn gây bất lợi cho mình,” tôi nghĩ, “Mình phải nghĩ cách tháo chiến giáp kia của hắn xuống”.

Một đao bổ xuống ban nãy của hắn không đắc thủ, trái lại vung sống đao xẹt qua xương cổ tay phải của tôi. Cả tay phải của tôi đều mất tri giác trong một khoảng thời gian ngắn, oặt ra sau một cách mất tự nhiên, mất một lúc không thể sử dụng được. Một đao khác của hắn nhanh chóng rượt tới, không ngừng phóng đại trước mắt tôi. Một đao ấy cắt tóc mai tôi, đâm thật sâu vào mặt đất, bị chủ nhân của nó rút ra lần nữa, hất lên một đám bụi mù mịt.

Tôi chịu đựng cơn đau vỡ xương, trong lúc luống cuống tay chân dựa vào sự nhanh trí và kinh nghiệm trên làn ranh sinh tử xoay một cái. Đúng lúc gió lạnh của lưỡi đao mới nãy kia như xuyên qua tôi, ghim tôi xuống đất không thể động đậy.

Tôi chưa bao giờ tự mình cảm nhận một đao như vậy, ngay cả Carayon trước đây cũng chưa từng bày ra: bộc lộ sự sắc bén, góc độ xảo quyệt, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi, sát ý mãnh liệt, khiến người ta gần như không sinh nổi ý định phản kháng. Đó là một cấp độ cao hơn Đao giả——nó ném năm phần, chứa năm phần, nhưng vẫn có sức mạnh mang tính áp đảo.

“Ngươi là ‘Đao Phong’?” Tôi thất thanh nói.

Tôi và kẻ kia đều đứng dưới ánh lửa. Ánh sáng trắng phản chiếu từ áo giáp của hắn bùng lên theo ngọn lửa. Hắn nhấc đao, không làm ra động tác kế tiếp, như thể đang suy nghĩ cho tôi câu trả lời.

“Ta không biết Phổ Quốc mời được một ‘Đao Phong’ từ bao giờ,” tôi nói. Những gì trí nhớ của tôi có thể xác nhận là, không có ghi chép nào về “Đao Phong” dùng một thanh trường đao màu xám bạc. Con số “Đao Phong” đương nhiên không chỉ dừng lại ở đó, nhưng những người lựa chọn không ghi tên trong danh sách phần lớn đều lánh đời, hầu như sẽ không dính dáng đến kiểu chiến sự phân tranh này, “Hoặc là nói, ta có thể hỏi tên thanh đao này của ngươi không?”

Tôi chầm chậm đứng dậy từ mặt đất. Tay phải của tôi vẫn còn buông thõng xuống, nhưng tôi không dư thời gian để ý nối xương. Tôi nhìn chằm chằm khe hở trên mũ giáp của kẻ kia, giống như làm thế có thể khiến đồng tử của hắn ở nơi sâu xa phải hoảng sợ.

“Tàn Tinh”. Kẻ đó mở miệng nói, giọng ồm ồm, “Tên của nó”.

“May mắn được biết”. Tôi nói, nắm chặt Caron của mình.

Tôi không kịp khôi phục, lại đối chiến với hắn lần nữa. Sau khi biết được sự chênh lệch giữa tôi và kẻ kia, tôi liền dùng một loại đấu pháp càng đánh cược tính mạng hơn, lấy thuận lợi tranh thủ mấy phần khốc liệt. Tôi cố gắng dùng quyền cước khóa chiến giáp của hắn lại, áp sát vật lộn với hắn, khiến cho trường đao của hắn không thể phát huy được. Vốn tôi mang theo tư tưởng tiện tay chiến một trận, hiện giờ lại dốc hết toàn lực dây dưa với hắn. Thực lực của “Đao Phong” đủ để tăng thêm nhiều trở ngại cho kế hoạch ban đầu ——Tôi không thể thả hắn đi phá rối bố trí của Quân đoàn thứ chín được.

So với cảm giác nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, tôi càng cảm thấy thoải mái tràn trề trong trận chiến này hơn. Tôi tốn rất nhiều sức mới đẩy được chốt chiến giáp ở cánh tay phải và tay trái của hắn. Cái giá phải trả là, phòng hộ trước ngực thiếu hụt nhất của tôi đã nhuộm máu, thấm ướt hơn nửa vải vóc, đang nhỏ giọt. “Khớp” trong người tôi rục rà rục rịch, như đang muốn hò reo với thanh đao kêu ong ong của tôi.

Những vết thương kia không đau đến thế——Chí ít, cũng không phải kiểu đau như tay phải gãy gập——trái tim tôi đang lơ lửng tại giờ phút này.

Nửa là sự khoái trá vì gặp được cường thủ, nửa là bởi tôi vừa nhận được một tín hiệu.

“Ngươi có phát hiện ra tiếng rít trên không kia không? Còn có ánh sáng của vụ nổ”. Tôi nói, thừa dịp kẻ kia thoáng khinh xuất thì đè mạnh lên mặt hắn, “Đó là tín hiệu của bọn ta. Nghĩa là——các ngươi tiêu đời rồi”.

Đao của kẻ kia đang kề sát mặt đất, cơ thể tạm thời không tránh được bị tôi áp chế. Hắn lại không chút do dự tay không nắm chặt lưỡi đao tôi nhắm vào cổ, ra sức nhấc ngược tôi lên. Bụng dưới của tôi bị đầu gối của hắn húc mạnh, đập vào tường thành phía sau, sống lưng cà lên miếng băng mỏng trên tầng gạch. Đao của hắn nối gót mà tới, mang theo huyết nhục nghiền nát âm thanh xuyên qua đầu vai trái của tôi, ghim tôi vào tường thành.

Tôi rũ mắt, thoáng nhìn lưỡi đao xám bạc biến mất trong cơ thể mình, chuôi đao lộ ra bên ngoài hiện một vệt lam.

Nói cũng mỉa mai——vị trí của tôi hiện giờ, vừa vặn rơi vào cạnh cái bẫy cũ. Ánh lửa nơi ấy đã nhỏ đi mấy vòng, chỉ còn lại một cụm đơn độc, trắng toan toát, bùng cháy lên trên sắc bén.

Tôi cúi đầu, nhắm mắt lại, không rõ cảm giác dính dấp phía sau lưng là máu hay là vệt nước do băng cứng kia tan ra. Đao của tôi đánh rơi dưới thân, tay phải không thể động đậy. Tay trái tôi có thể rút thanh đao trên vai trái ra, nhưng phải mất chút thời gian, hơn nữa để thành công ngay một lần, không thể xảy ra ở trước mặt hắn.

Tôi nghe thấy bước chân của hắn, lại gần một bước, hai bước, ba bước. Tôi tính toán lúc hắn tới gần thì vùng lên, dùng tay trái vặn lấy tay phải cầm đao của hắn, ép hắn quăng vũ khí. Quá trình ngắn ngủi này được tôi phát lại trong đầu vô số lần.

Chỉ thiếu hai bước cuối cùng, tôi nghĩ. Bước cuối cùng——hắn dừng lại, ở trước mặt tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng ma sát của những linh kiện trên chiến giáp kia, hai cánh tay của hắn có nhiệt độ khác với không khí lạnh——chính là lúc này!

Tôi đột nhiên mở hai mắt ra, hắn lại như đã sớm dự đoán tôi sẽ làm thế, giành trước kẹp chặt tay trái duy nhất có thể động đậy của tôi.

Tôi bị cảm xúc nóng lạnh làm cho run lập cập. Kẻ kia lại chậm chạp không chịu hạ đòn cuối cùng, dùng sức bóp nát cổ tay tôi trước. Hắn làm một động tác không rõ dưới cái nhìn của tôi: dùng một tay khác gảy cơ quan trên cổ mấy lần, lập tức ném cái mũ giáp bịt kín ra sau.

Bên cạnh chúng tôi, ngọn lửa trắng sáng vẫn đang nhảy nhót, trong đêm đen tỏa ra mấy phần quỷ khí âm u, lại chiếu sáng khoảng cách đan xen hơi thở ngắn giữa chúng tôi. Nó chuyển động dữ dội, sinh động hơn bất cứ ai trong chúng tôi, giống như có thể lấp đầy những khoảnh khắc chúng tôi lời qua tiếng lại——bởi vì tôi không thể mở miệng.

Hắn nới lỏng sức lực kiềm chế tay trái của tôi một chút, ngón tay trượt dọc xuống theo cổ tay tôi. Tôi cảm thấy run rẩy, lại tạm thời quên bẵng truy cứu dự định của hắn. Hắn kẹp chiếc nhẫn của tôi, làm cho nó tuột ra khỏi ngón áp út, sau đó đan ngón tay vào, liên kết chặt chẽ với chúng.

Kể từ lúc đôi mắt xanh lam pha màu tro lộ ra ngoài, tôi đã biết hắn luôn nhìn mình chăm chú. Ánh mắt của hắn chẳng mày may dao động, dừng trên mặt tôi, ghé sát vào——mang theo một tiếng thở dài.

“Tôi đã biết rồi”. Hắn nói.

Hắn hôn tôi.

Nụ hôn ấy rất nhẹ, chúng tôi từ thăm dò đến giao hòa đều chưa từng vượt quá giới hạn, chỉ dịu dàng trao đổi nhiệt độ giữa răng môi, lại như một kiểu tự thoại từ tốn nào đó, có thể thay thế cho ngôn ngữ. Nhưng vào đúng lúc này, Shaw Carl tạm thời chết đi, Vicente shaw sống lại. Không còn là sĩ quan bó buộc với địa vị cao, quen với giết chóc, không còn là chỉ huy hao hết mưu kế, khổ sở bày mưu, chỉ còn là một linh hồn ẩn náu ở nơi sâu, mệt mỏi ngủ say——Bị tình yêu, tín ngưỡng, ký ức cùng với một linh hồn khác ký gửi tất cả những thứ đó tỉnh lại vào thời khắc này. Lúc này tôi mới có thể cảm thấy phẫn nộ và oán hận, tất cả tình cảm nguội lạnh không cam lòng, là những gì một người có thể có.

“Đáng nhẽ em phải đoán được đó là hồn đao của anh. Trận pháp kia bị cát chảy ăn mòn, đúng không? Còn có——” tôi nói, “’Tàn Tinh’ và ‘Đao Phong’. Chuyện gì đã xảy ra trong hai năm qua vậy?”

Carayon không trả lời, dán sát vào bên môi tôi nói: “Tôi thắng”.

Tôi cười với hắn: “Nhìn tổng thể——anh thua rồi”.

Tôi cắn chặt răng, đưa tay rút chuôi trường đao xuyên qua vai mình. Hắn lập tức kiềm chế tôi, tay phải nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay tôi. Đó là một động tác vô thức. Tiếp đó trông hắn như hối hận vì đã làm hành động đó, ngón tay bao lấy tôi rụt lại.

“Anh có biết điểm cuối của những Thiết diện quân kia chính là một sai lầm không?” Tôi nói tiếp, “Bọn chúng đang đi tới nơi bọn em đã bố trí, một cái bẫy quang minh chính đại——Hơn năm dặm về phía trước, một tòa thành ngụy tạo vẻ ngoài của thành Youbing, được độn vàng, vách tường rắn chắc, sau khi bọn chúng bị dẫn vào thì sẽ biết đi ra khó nhường nào. Không phải kho báu mà là lồng giam. Thành Youbing thật đã được ma pháp che giấu tạm thời. Cho đến khi bọn chúng đầu hàng, thì ngay cả cái bóng của nó chúng cũng sẽ không thấy được”.

Hắn nhìn tôi chăm chú không chớp mắt, bỗng trở tay nắm chặt chuôi đao rồi đâm sâu vào vai trái tôi. Động tác này dẫn đến trước ngực tôi đau nhói——Tôi nuốt tiếng rên xuống. Lưỡi đao kia chỉ cần đâm xuống dưới nửa inch, trái tim tôi sẽ khó thoát khỏi số phận vỡ nát.

“Carayon, anh muốn giết em à?” Tôi thở một hơi, bình tĩnh nói.

Hắn nhắm mắt lại, bỗng nhiên vung tay rút trường đao cắm sâu vào vai tôi ra, một chùm máu bắn lên cao theo quỹ đạo nơi nó rời đi. Thoát khỏi cái đinh sắc bén đó, hai chân tôi mềm nhũn, bất giác dán vào gạch tường trượt xuống, lồng ngực phập phồng kèm theo thở dốc. Tôi khoanh chân ngồi dưới đất, dường như nhìn thấy thanh đao u ám kia rơi xuống cạnh tôi, tiếp đó được Carayon nắm hai bên sườn. Chốt áo giáp của hắn ma sát với nhau, phát ra vài tiếng giao hưởng ảm đạm, như là gào thét.

Ngọn lửa và đêm đen đều nối liền với giáp trụ của hắn thành một khối, trong tầm mắt mơ hồ của tôi chỉ đầy bóng dáng hắn. Hắn cúi người, hai chân chúng tôi đan vào nhau. Môi hắn nặng nề chạm vào tôi. Bên trong nụ hôn này có quá nhiều vị máu tanh, không giống với trước đó. Chúng tôi gặm nuốt, đòi hỏi nhau, như thể đang trải qua một cuộc đọ sức và chém giết khác.

“Lần cuối cùng, Vicente”. Tôi nghe thấy Carayon nói, “Nếu bây giờ em không chết, chúng ta sẽ gặp lại”.

Lúc này tôi không có cách nào lấy lập trường của mình hỏi sâu về những gì hắn đã trải qua trước đó, cũng không thể tìm tòi nghiên cứu dự định tương lai của hắn ——Tại sao hắn mai danh ẩn tích trong hai năm, nhưng vào lúc này lại lãnh đạo một nhóm Thiết diện quân như đòn sát thủ? Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là tự nhiên tiêu hao năng lượng còn sót lại, tư duy như rễ cây tìm nước để thăm dò nụ hôn này.

Vậy nên tôi nghĩ: “Không ai hiểu rõ chỗ trí mạng của từng vết thương hơn Đao giả chúng ta——anh ấy có thể phóng một đao như thế, sao mà không khống chế lực sát thương thật sự của nó được?”

Tôi không nói những lời này ra. Ngọn lửa ban đầu đã tắt ngúm, tôi mơ hồ cảm giác nhiệt độ trước người mình cũng đã biến mất. Đêm đen nơi đây như một làn khói, một vũng chất lỏng lưu động, nuốt lấy bóng lưng hắn hai đầu trái phải. Nếu như không phải trước ngực còn đang chảy máu, hoặc là tôi không ngửi thấy mùi tro tàn kia, có lẽ tôi chỉ nghĩ rằng mình tỉnh lại ở một nơi tối tăm, mà cả cuộc cửu biệt trùng phùng ấy đều thuộc về cõi mộng.

“Tôi ở khu thành cũ”. Tôi nhúc nhích ngón tay, gắng gượng viết trên điệp thư, “Kêu người tới đón tôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.