Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 23: Đếm ngược



Hứa Thanh Mộc ra khỏi nhà Văn gia, ung dung bước trên đường lớn. Thẩm Lương Tài đuổi theo, lo lắng hỏi "Tiểu đạo trưởng, sao thầy lại đi? Đã nhìn ra tình huống rồi à?"

Hứa Thanh Mộc lắc đầu, nói "Không phải, chỉ nhìn Văn Thái Hạ một cái thì chẳng nhìn ra được gì. Nếu quả thật có người đứng đằng sau giở trò quỷ, nhất định đã giấu rất kỹ càng, ít nhất phải chạm vào anh ta, kiểm tra anh ta một lần thì mới biết được."

Thẩm Lương Tài càng sốt ruột, nói "Thế... sao thầy lại đi?"

Hứa Thanh Mộc đáp "Ông bà Văn không hợp tác thì cũng phiền lắm. Cho nên tìm không thấy quỷ vật trên người Văn Thái Hạ, muốn bắt được con quỷ này, thì phải để bọn họ tận mắt thấy mới tín nhiệm tôi từ trong tâm được."

Thẩm Lương Tài gãi đầu, nói "Thầy nói, Văn gia có quỷ? Sao tôi không thấy, một chút quỷ khí cũng không có?"

Hứa Thanh Mộc giải thích "Không phải tất cả ma quỷ anh đều nhìn thấy được, tỷ như yêu quái tu luyện hình người, hay quỷ vật lâu đời đã học được cách ẩn nấp ở trong nhân gian, hoặc là ma quỷ núp dưới bóng người. Dưới một số tình huống, đến tôi còn nhìn không ra."

Thẩm Lương Tài "À" một tiếng, nghĩ đến xung quanh còn có quỷ ma mà mình không thể nhìn ra, da đầu bất giác run lên. Hắn nhanh chóng dừng lại suy nghĩ này, hỏi Hứa Thanh Mộc "Chúng ta làm gì bây giờ?"

Hứa Thanh Mộc ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn đằng tây, tính toán thời gian, nói "Đếm ngược."

Thẩm Lương Tài mù mờ nói "Đếm ngược?"

Khóe miệng Hứa Thanh Mộc nhếch lên, nói "Ba, hai, một."

"Tiểu đạo trưởng! Tiểu đạo trưởng!"

Ngay khi Hứa Thanh Mộc vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng la sốt ruột của một người phụ nữ.

Hứa Thanh Mộc và Thẩm Lương Tài cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bảo mẫu của Văn gia đang chạy tới chỗ bọn họ, thở hồng hộc không dám chậm trễ, nói "Tiểu đạo trưởng, đừng đi! Ông chủ bà chủ mời thầy về cứu mạng!"

.

Lần nữa bước vào nhà Văn gia, đãi ngộ liền khác hẳn, ông bà Văn tự tới cửa nghênh đón, nhìn thấy Hứa Thanh Mộc thì nhào tới, trên mặt mang theo thần sắc xấu hổ, ngượng ngùng nói cảm ơn.

Hứa Thanh Mộc không để ý lắm, nói "Hai vị không cần để trong lòng, trên đời này có nhiều thần côn lừa đảo, hai vị cẩn thận là đúng."

Lúc này Thẩm Lương Tài mới phát hiện nhà của Văn gia khác lúc trước... vừa rồi, hắn nhìn không ra quỷ khí gì, bây giờ ở phòng khách đều phủ đầy quỷ khí chưa kịp tiêu tán. Bạch Mỹ Mỹ đang chạy lung tung khắp nơi, gom quỷ khí thành một cục, nắn thành quả banh để chơi.

Thẩm Lương Tài khó hiểu, nhỏ giọng hỏi "Chuyện gì thế?"

"Một con quỷ già, nó núp khéo lắm, nên anh nhìn không ra, tôi cũng nhìn không thấy." Hứa Thanh Mộc vỗ đầu Bạch Mỹ Mỹ, sau đó nói "Bạch Mỹ Mỹ hôm nay lập công. Thật ra thủ mộ linh cũng chẳng có năng lực gì nhiều, nhưng có thể mở thiên nhãn cho người ta trong thời gian ngắn, khiến người không thể thấy quỷ có thể thấy được quỷ, dùng cái này để dọa mấy tên trộm mộ muốn tiến vào huyệt."

Bạch Mỹ Mỹ vô cùng đắc ý, ngửa mặt cười lấy lòng.

Thẩm Lương Tài nghĩ, hiểu được nguyên do của chuyện này, trong lòng càng thêm bội phục Hứa Thanh Mộc.

Ông bà Văn vô cùng nôn nóng, bà Văn sợ hãi nhớ tới cảnh tượng vừa rồi "Thứ kia... rất là đáng sợ, ông nhà tôi sẽ không bị gì chứ? Tiểu đạo trưởng, xin thầy giúp đỡ, cho chúng tôi một ít bùa, nếu không cái thứ đó lại đến thì làm sao bây giờ?"

Hứa Thanh Mộc trấn an nói: "Bà đừng sợ, con quỷ kia đã biến mất. Ông Văn cũng không phải vì bị quỷ quấn thân nên mới bệnh, mà là tinh thần và thể xác của ông đã mệt mỏi mới nên mới bị quỷ vật quấn lấy làm cho bệnh nặng thêm. Cho nên, hai người phải tin tưởng bác sĩ, đừng tùy tiện tin lời thần côn."

Hai ông bà trải qua trận khủng bố vừa rồi vẫn còn bất an, run rẩy ngượng ngùng nói: "Nhưng mà... Vừa rồi lá bùa kia, có thể..."

Hứa Thanh Mộc nói: "Cái này không thành vấn đề, tinh thần lúc yếu ớt sẽ dễ bị thứ dơ bẩn quấn lấy."

Ông bà Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Hứa Thanh Mộc, trong mắt bùng cháy lên tia hy vọng.

Bà Văn xoa xoa Văn Thái Hạ đang ngây ngốc chảy nước miếng, hỏi: "Thái Hạ có phải bị quỷ quấn nên mới thành ra thế này không?"

"Không phải, con quỷ vừa rồi chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi." Hứa Thanh Mộc nhìn về phía Văn Thái Hạ, nói, "Tình huống của ngài Văn đây khá phức tạp, cần một chút thời gian. Tôi muốn một căn phòng yên tĩnh và đầy đủ nến đỏ, hy vọng có thể mau chóng tra ra vấn đề của ngài Văn."

Biết được còn có thể cứu chữa, ông bà Văn vội vàng đáp ứng, nửa giờ sau, Hứa Thanh Mộc đã ở trong một gian phòng trống, ngồi xếp bằng đối diện với Văn Thái Hạ đang bị trói gô, hai bên trái phải của bọn họ đốt hai cây nến đỏ.

Văn Thái Hạ không chịu phối hợp, dù bị trói nhưng vẫn gắt gỏng như thường, kêu la loạn xạ còn muốn cắn người.

Hứa Thanh Mộc cũng không đối đãi với gã như thằng ngốc, còn kiên nhẫn giải thích với gã: "Bây giờ tôi sẽ tiến vào thần thức của anh, đi tìm căn nguyên mà anh bị biến thành như thế này, đừng sợ."

Văn Thái Hạ nghe không hiểu, nhưng cũng không gây trở ngại Hứa Thanh Mộc nắm nắm lấy cổ tay mình, sau đó không thể động đậy.

Hứa Thanh Mộc dần dần nắm chặt đôi tay, Văn Thái Hạ bị đau phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng Hứa Thanh Mộc không dao động, đôi tay càng nắm chặt, đồng tử tối tăm gắt gao nhìn chằm chằm Văn Thái Hạ.

Vào lúc Văn Thái Hạ giãy dụa kịch liệt nhất, đột nhiên giống như bị mất sức, trợn trắng mắt, đầu nặng nề rũ xuống, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Hứa Thanh Mộc cũng nhắm hai mắt, sau đó, đi vào trong hỗn loạn.

Đây là thần thức của Văn Thái Hạc, đã hoàn toàn biến thành hồ nhão, Hứa Thanh Mộc chỉ có thể tìm kiếm một ít hình ảnh còn có thể xem trong đống lung tung rối loạn này.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cho đến khi Hứa Thanh Mộc cảm giác được bản thân ở trong hỗn loạn cảm thấy mỏi mệt, cậu rốt cuộc cũng tìm được một chút đồ vật hữu dụng .

Cậu nhìn thấy tóc đen rơi lả tả, còn có khuôn mặt của một người phụ nữ.

Đồng thời, Thẩm Lương Tài đang bảo vệ nến đỏ cũng đã sắp chịu đựng không nổi.

Hắn theo lời Hứa Thanh Mộc phân phó, lúc nến sắp tàn thì đốt một cây mới, không để cho nến đỏ tắt.

Hứa Thanh Mộc cũng không nói gì nhiều, nhưng hắn tin rằng, nếu hắn làm sai, Hứa Thanh Mộc có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên hắn không dám thả lỏng chút nào, nhưng bây giờ đã trải qua một ngày một đêm, tinh thần của hắn sắp hỏng mất, mà Hứa Thanh Mộc và Văn Thái Hạ vẫn không nhúc nhích gì.

Một trận gió mạnh ngoài cửa sổ thổi qua, sắp đổ mưa to. Tuy cửa sổ đã được đóng chặt và màn đều kéo kín mít, nhưng trong phòng vẫn có gió không biết từ nơi nào, hai ngọn nến bắt đầu chớp tắt liên tục.

Thẩm Lương Tài căng thẳng, vội vàng dùng thân thể bảo vệ một cây nến đỏ, còn một cây khác thì ngọn lửa trở nên suy yếu. Thẩm Lương Tài lại đứng dậy qua bên kia, mới vừa bảo vệ bên này, cây nến đối diện bên kia cũng bắt đầu lập loè không ngừng.

"Tiểu đạo trưởng..." Thẩm Lương Tài quả thực sắp khóc, "Thầy nhanh lên đi, tôi không trụ được..."

Vừa lúc Thẩm Lương Tài đang nói, một trận gió to thổi qua ngoài cửa sổ, làm rung cửa sổ run lên phát ra từng tiếng vang quỷ dị, màn cửa bay nhẹ trong gió.

Thẩm Lương Tài hoảng sợ nhấc góc màn lên, thấy được bóng cây đang lay động theo gió ngoài cửa sổ, dường như đó không còn là cây nữa, giống như một vật sống, vặn vẹo thân hình muốn quắp lấy hắn.

Thẩm Lương Tài hít hà một hơi, liều mạng dùng thân thể của mình bảo vệ ngọn lửa nho nhỏ kia. Mà bên phía đối diện, ngọn lửa không có gì che chắn nhẹ nhàng bừng lên một cái, rồi chỉ còn lại một lửa nhỏ, bão tố ngoài cửa sổ càng trở nên điên cuồng trong nháy mắt, như là muốn đem ánh lửa đều cắn nuốt.

Thẩm Lương Tài hoảng loạn hô một tiếng: "Tiểu đạo trưởng!"

Một lát sau, ngọn lửa không hề báo trước mà tắt đi, một làn khói nhẹ lượn lờ bay lên lên, hô hấp của Thẩm Lương Tài dừng lại, ngay lúc này đây, Hứa Thanh Mộc đột nhiên mở bừng mắt, hít một hơi thật sâu.

Hứa Thanh Mộc chớp mắt một lát, rồi sau đó quay đầu nhìn thoáng qua mưa to bên ngoài, rồi lại nhìn thoáng Thẩm Lương Tài đang che chắn ngọn lửa thoi thóp bên kia, nhẹ nhàng lau mồ hôi rịn trên trán, nói: "Vất vả rồi."

Thẩm Lương Tài như trút được gánh nặng, nằm liệt dưới đất, thở phì phò nói: "Có thể chữa khỏi ngài Văn không?"

"Trước mắt khó mà nói, nhưng từ thần thức của anh ta, tiền căn hậu quả của câu chuyện đã được giải đáp." Hứa Thanh Mộc mang theo vẻ mặt mệt mỏi, nói, "Quỷ có gì mà sợ, lòng người đáng sợ hơn quỷ nhiều."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.