Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 40: Để yên cho cậu ấy ngủ



Hứa Thanh Mộc, Tống Quyết và nhóm tín chúng vô cùng náo nhiệt, phóng viên bên này hoàn toàn không có ai quan tâm, thậm chí lượng comment còn tuột hơn một nửa, mọi người đều chạy đi đăng ký hội viên, chỉ còn lưu lại vài người hỏi cách đăng ký Lăng Vân Quan thế nào.

Phóng viên biết mình đã làm sai, trở về nhất định sẽ bị chủ biên mắng, tức khắc bực bội muốn chết. Hắn nhanh chóng ngưng livestream, muốn bỏ chạy ngay lập tức.

"Xin chờ một lát." Thanh âm lễ phép của Tống Quyết vang lên ở phía sau hắn, rõ ràng vô cùng ôn hòa, nhưng lại làm phóng viên nhận ra được ác ý chói lọi. Hắn quay đầu lại, nhìn đến người đàn ông anh anh tuần ngồi trên xe lăn đang nở nụ cười xinh đẹp nhưng đầy giả dối, nói: "Phiền anh để lại danh thiếp của mình."

Phóng viên cảnh giác nói: "Không cần làm quen nhau chứ?"

Tống Quyết cười cười, nói: "Thưa anh, anh hiểu lầm rồi, tôi không muốn làm quen với anh. Chỉ là, anh cầm cái chai không biết lấy ở đâu ra tới đây bôi nhọ ăn vạ Lăng Vân Quan, dù sao chúng ta cũng cần phải giải quyết chứ?"

Phóng viên chớp mắt, chột dạ nói: "Tôi đây là có nguồn tin độc nhất vô nhị, ảnh chụp cũng có, báo cáo xét nghiệm cũng có, nhân chứng vật chứng cũng có..."

Tống Quyết liền tiếp tục nói: "Được thôi, mời anh cứ tiếp tục kiên trì dùng lý do thoái thác. Mặt khác cũng cảm ơn anh đã livestream toàn bộ, vì tôi sẽ lấy đó làm chứng cứ quý giá. Đương nhiên, nếu thật sự cảm thấy không tiện lưu lại tên họ cũng không sai, luật sư bên tôi sẽ tìm trực tiếp đến quý công ty, đến lúc đó cũng có thể biết được thông tin cá nhân của anh."

Trợn mắt há hốc mồm một hồi, phóng viên cắn răng nhìn người đàn ông không mặc đạo bào cũng không giống đạo sĩ, hỏi: "Anh, anh là ai?"

Chủ tịch tập đoàn Tống thị Tống Quyết có quá nhiều chức vụ do dự một chút, rồi sau đó nghiêm mặt, kiêu ngạo tuyên bố chức vụ mới của mình: "Tổng giám tài vụ kiêm giám đốc pháp vụ của Lăng Vân Quang."

Phóng viên: ...

Cái tiểu đạo quan nhỏ của mấy người nhân số không đến hai mươi nữa là, vậy mà các chuyên ngành cũng đầy đủ quá ha!

Nói xong Tống Quyết lễ phép gật đầu chào hỏi, điều khiển xe lăn quay đầu, không ai quan tâm đến gã phóng viên đang xấu hổ cả, hắn đành phải kẹp chặt cái đuôi, ảo não bỏ đi.

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết bị tín chúng vây hơn nửa ngày, sau đó phải nhờ những đệ tử tới hỗ trợ tiếp đãi, cuối cùng mới được thoát thân.

Nhưng đây cũng chỉ là thoải mái tạm thời mà thôi.

Hai tuần sau, 《 Chuyện ma chú Thúc 》 phát sóng, khán giả trơ mắt mà nhìn da của Phùng Chí Quốc biến từ đen thành trắng, mái đầu từ hói trở nên rậm rạp.

Vì thế, Phùng Chí Quốc được lên hot search Weibo vài ngày, hắn uống nước không quên người đào giếng, mỗi một lần lên hot search, liền nhắc đến tên Hứa Thanh Mộc và Lăng Vân Quan một lần.

Vì thế mỗi lần rút thăm là WeChat của Lăng Vân Quan bị sập, nửa đêm Tống Quyết phải gọi điện thoại ép lập trình viên tăng ca.

Thật vất vả Hứa Thanh Mộc mới có thể khiến sinh hoạt của mình quay trở lại bình thường, rồi lại bắt đầu trở thành trung tâm thảo luận, phải vội vàng ứng phó với việc khách hành hương tăng mạnh. Lăng Vân Quan nổi lên nhờ nước thần trị trọc, thậm chí đến cả Liễu Dịch cũng gọi điện thoại tới, cẩn thận hỏi Hứa Thanh Mộc có thể cho gã đi cửa sau hay không, ưu tiên lấy số.

Hứa Thanh Mộc xoa mặt Bạch Mỹ Mỹ nói với điện thoại: "Bé nhỏ nhà tôi thiết kế kiểu tóc thầy không thích à?"

Liễu Dịch rầm rì nói: "Không dám không dám, chỉ là muốn... Đổi kiểu tóc, đổi cái tâm tình."

Hứa Thanh Mộc cười đến nỗi dừng không được, sau đó nói: "Thầy không phải tín chúng hữu duyên, nếu thầy muốn, có thể lấy tiền ra mua."

Liễu Dịch vội hỏi: "Bao nhiêu?"

Không thể kiếm tiền từ tín chúng, nhưng Liễu Dịch có tiền nên có thể tùy tiện hố, vì thế Hứa Thanh Mộc nói: "Một ngàn một lọ."

Liễu Dịch tức khắc vui mừng, nói: "Trời! Thật vậy à! Tôi lập tức lái xe tới lấy!"

Nói xong Liễu Dịch liền cúp điện thoại, hai giờ sau lái xe lên núi, vui vẻ hỏi Hứa Thanh Mộc có thể đi cửa sau nữa không.

Hứa Thanh Mộc nói: "Thầy thấy thế nào?"

Liễu Dịch ngượng ngùng nói: "Thật sự không được, đi cửa sau cũng có thể chấp nhận."

Hứa Thanh Mộc còn chưa nói lời nào, Tống Quyết ở phía sau lập tức nói: "Thầy tưởng bở!"

Liễu Dịch vội vàng cợt nhả mà nói: "Giỡn thôi giỡn thôi, tôi nào có dám, tôi xứng sao? Hai vị từ từ nói chuyện, tôi đi trước."

Nói xong liền ôm dầu gội chạy mất tiêu.

Hứa Thanh Mộc quay đầu lại nhìn Tống Quyết, không biết người nọ bị chọc phải cọng dây thần kinh nào lại nổi giận, tự mình điều khiển xe lăn trở về phòng.

Hứa Thanh Mộc theo sau, tự nhiên nằm trên sô pha của Tống Quyết, tức giận mà nói: "Gã sảng khoái trả tiền như thế, tôi thấy mình lỗ rồi."

Tống Quyết lạnh nhạt đả kích cậu: "Là rất lỗ. Vì mỗi tuần chỉ đưa ra hai ba bình, cho nên thị trường nâng giá rất cao, một lọ cũng cỡ 3000. Công nhân viên của Tống thị cũng muốn xin đi cửa sau, yêu cầu cuối năm phát thưởng dầu gội."

"Vậy sao anh không nói sớm!" Hứa Thanh Mộc tức khắc cảm giác chính mình tổn thất một trăm triệu, trừng mắt nhìn Tống Quyết một hồi, đem Bạch Mỹ Mỹ xách lên: "Không phải cưng thích giật tóc người khác à? Giật cái tên gian thương này đi, kéo trọc rồi chúng ta bán dầu gội cho anh ta kiếm tiền."

Bạch Mỹ Mỹ trừng đôi mắt hoa đào giống Tống Quyết, kêu to với Hứa Thanh Mộc: "Cạc"

Hứa Thanh Mộc gợi lên khóe miệng, nói: "Lẹ lên."

Bạch Mỹ Mỹ liền bay đến trên đùi Tống Quyết, bé nhỏ này ăn cây táo, rào cây sung, không chỉ có không giật tóc Tống Quyết, còn ở trên đùi anh vui sướng lăn một cái.

"..." Hứa Thanh Mộc càng tức, giận dỗi nói với Tống Quyết, "Đây là con ruột của anh, về sau anh nuôi nó đi, tôi từ bỏ."

Tâm tình Tống Quyết rốt cuộc cũng dần tốt lên, nhéo mặt Bạch Mỹ Mỹ nói: "Đừng vô tình thế chứ, xem mũi và miệng của nó nè, giống cậu như đúc."

Hứa Thanh Mộc hừ hừ hai tiếng, dần dần bình tĩnh lại.

Thân thể Bạch Mỹ Mỹ vẫn là màu xám, nhưng đã có bộ dáng của con người, hơn nữa càng lớn càng đẹp. Nó cũng không có hoàn toàn copy bộ dáng của Tống Quyết, ít nhất trên mặt còn có hai điểm giống Hứa Thanh Mộc.

"Đứa con bất hiếu này..." Hứa Thanh Mộc cười khẽ mắng Bạch Mỹ Mỹ một câu, đột nhiên lại nghĩ tới tên Ôn Luân bất hiếu chân chính, mặt liền trầm xuống.

Tống Quyết đang cùng Bạch Mỹ Mỹ chơi, đột nhiên phát hiện Hứa Thanh Mộc im lặng, anh ngẩng đầu nhìn thì thấy Hứa Thanh Mộc đang nhíu chặt mày.

Anh biết ngay Hứa Thanh Mộc đang suy nghĩ cái gì, vì thế nói: "Ôn Luân không đáng nhắc tới, shop online còn có thể lừa hắn 20 vạn, chỉ số thông minh của hắn không cao, cũng không có cách nào làm chuyện như thế, hơn nữa hắn bị cậu rút linh lực, cơ hồ là một phế nhân, trong khoảng thời gian ngắn làm sao hắn dám đánh danh tiếng của Lăng Vân Quan? Hơn phân nửa là hắn bị người khác kích động. Quen thuộc hoạt động truyền thông hoạt động như vậy, lợi dụng Tân Kỳ Võng để đổi trắng thay đen, hẳn là người quen cũ Tuyên gia của chúng ta."

Hứa Thanh Mộc cũng nghĩ như thế, Ôn Luân chỉ là tên vô danh tiểu tốt, bị trục xuất sư môn cũng chẳng phải là chuyện oanh động gì, nhưng người luôn nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Quan nhất định sẽ chú ý đến. Có khả năng Tuyên Cảnh Hoán luôn theo dõi, sau đó nhân cơ hội mượn sức Ôn Luân.

Tống Quyết tiếp tục nói: "Tuyên Cảnh Hoán hiện tại thân bại danh liệt, phỏng chừng là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, chuyện này có lẽ còn chưa xong."

Hứa Thanh Mộc nhướng mày, nói: "Trùng hợp thế, bọn họ không nhảy nhót trước mắt tôi, tôi coi như không nhìn thấy, nếu muốn nhảy thì cũng vừa lúc tôi đang muốn giãn gân giãn cốt đây."

Tống Quyết cũng không thể lý giải chấp nhất của Tuyên Cảnh Hoán. Anh và Hứa Thanh Mộc chỉ là muốn kẻ đứng sau học một bài học, nhưng bọn hắn giống như muốn tìm cái chết hơn.

Hứa Thanh Mộc duỗi người, lại bắt đầu ngáp.

Tống Quyết có chút ghét bỏ mà nói: "Cậu vừa dậy không bao lâu, sao lại ngáp nữa rồi?"

Đôi mắt của Hứa Thanh Mộc đã díp lại hơn phân nửa, nói: "Đều tại sô pha của anh quá thoải mái... Tôi ngủ trưa đây, anh cứ từ từ làm việc."

Nói xong Hứa Thanh Mộc liền nhắm hai mắt lại, chừng nửa phút là đã ngủ say.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ khéo léo chiếu vào mặt cậu, soi rõ những sợi lông tơ mịn trên mặt cậu.

Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ... Vậy mà lại có năng lượng thật lớn, tùy tiện tự do, vô câu vô thúc. Tống Quyết chưa bao giờ gặp qua người như vậy.

Tống Quyết cứ thế mà lẳng lặng ngắm cậu hồi lâu, cho đến khi Bạch Mỹ Mỹ cảm thấy nhàm chán, bay đến trước mắt anh nhảy nhót.

Tống Quyết duỗi tay bắt lấy nó, nó liền hé miệng muốn nói, Tống Quyết lắc lắc đầu, làm cái thủ thế im lặng, Bạch Mỹ Mỹ lập tức câm miệng.

Khóe miệng Tống Quyết cong lên thành một vòng cung dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Ngoan, để yên cho cậu ấy ngủ."

Khi Hứa Thanh Mộc ngủ đến lúc trời đất tối sầm, thì lại có người mỗi ngày đều sống bất an, dày vò liên tục.

Đó chính là Tuyên Cảnh Hoán.

Sau một loạt chuyện lung tung rối loạn xảy ra, hầu như Tề Vân Quan không có khách hành hương tới cửa, hắn hoàn toàn rảnh rỗi, chết lặng một đoạn thời gian, rồi lịa về nhà chính Tuyên gia, tìm cha hắn.

Đôi mắt Tuyên Cảnh Hoán thâm quần nhìn Tuyên Thiên Nguyên, thậm chí còn không kịp oán giận mình khổ thế nào, đã bị Tuyên Thiên Nguyên đè xuống mắng cho một trận: "Chuyện Tân Kỳ Võng livestream, con làm cái gì nữa! Ba đã nói với con rồi, đừng gây chuyện, sao con cứ muốn cõng ba đi tìm đường chết? Con có biết Tân Kỳ Võng bị kiện hay không! Trước đây tụi nó tung tin thất thiệt đều bị người ta đào ra, bây giờ còn đang bị chửi thúi đầu trên mạng kìa!"

Tuyên Cảnh Hoán ngẩn ngơ, vội vàng nói: "Con không có tự mình ra mặt, con chỉ tiết lộ tin tức cho phóng viên Tân Kỳ Võng thôi, đều là tự gã đi điều tra, đừng đổ thừa cho con."

Tuyên Thiên Nguyên tiếp tục lớn tiếng mắng: "Con thấy Hứa Thanh Mộc là thằng ngu à! Nó mà không đoán ra con ở phía sau mới là lạ!"

Tuyên Cảnh Hoán cúi đầu, nhỏ giọng biện giải: "Thế thì sao? Chẳng phải nó không mất gì à?"

Lại còn lời được một đợt thanh danh.

Vừa nhắc tới Tuyên Cảnh Hoán liền hận đến ngứa răng, rốt cuộc vận khí Hứa Thanh Mộc là cái gì, vì sao lần nào nó cũng đều thuận lợi trở mình hết vậy!

"Con im đi!" Tuyên Thiên Nguyên lớn tiếng quát mắng, "Đến bây giờ còn không chịu rút ra được bài học à, đem lời ba nói vào tai này ra tai kia, ba thấy con là muốn tìm đường chết! Ba nói con biết, Hứa Thanh Mộc không đơn giản, nó..."

Tuyên Cảnh Hoán không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng quát: "Nó rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người? Chẳng phải chỉ ngự kiếm thôi sao? Nếu đấu pháp, con cũng sẽ không thua bởi nó!"

Tuyên Thiên Nguyên giận đến nỗi tăng xông máu, thở phì phò nói: "Không biết trời cao đất dày! Ba tìm Diệp gia hỏi thăm qua, Diệp Nguyên Chinh là thua bởi Hứa Thanh Mộc chưa đầy một chiêu, nó tuyệt đối không đơn giản. Con mấy cân mấy lượng ba còn không biết à? Ba thấy con bị tung hô quá mức đến bản thân không biết mình là ai!"

Tuyên Cảnh Hoán há to miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tuyên Thiên Nguyên hung thần ác sát.

Hắn chưa từng bị mắng như thế bao giờ, giống như xé nát tự tôn của hắn, đè nghiến dày xé trên đât, vì thế đầu hắn trống rỗng, cứ ngây ngốc như thế mà nhìn Tuyên Thiên Nguyên, nói không ra lời.

Tuyên Thiên Nguyên nổi giận xong, nhìn đứa con duy nhất của mình, lại cảm thấy không đành lòng.

Vì thế Tuyên Thiên Nguyên thở dài một tiếng, vẫy tay gọi Tuyên Cảnh Hoán tới bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ bờ vai của hắn, nói: "Tóm lại, con phải nghe lời ba, đừng gây chuyện nữa. Ba biết con rất giận, nhưng chúng ta không thể vội vã nhất thời, muốn đối phó Hứa Thanh Mộc, cần có một kế hoạch lâu da, đời còn dài, bây giờ nhịn một chút, biết chưa?"

Tuyên Cảnh Hoán cúi đầu, không cam lòng đáp ứng.

Tuyên Thiên Nguyên cuối cùng cũng cảm thấy an ủi một ít, lại nói: "Được rồi, con cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi."

Nói xong, Tuyên Thiên Nguyên liền đứng dậy rời đi.

Ở nơi gã không thấy, Tuyên Cảnh Hoán nắm chặt quyền, móng tay găm vào lòng bàn tay đến chảy máu.

Ai cũng cảm thấy hắn thua kém Hứa Thanh Mộc... Đến cả ba hắn cũng thấy như vậy! 

Hắn không phục, hắn không thể nhẫn, hắn nhất định muốn biết, rốt cuộc là hắn mạnh, hay là Hứa Thanh Mộc mạnh!

.

.

Ngày Hoán em lòi loz ko xa :( đúng là số phận pháo hôi lót đường cho nhân vật chính :(


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.