Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 50: Anh đang nói tiếng người à!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế này còn so cái đóe gì nữa!

Toàn bộ người trong khu bắn ồ lên, huấn luyện viên cầm cung tiễn của mình, hoàn toàn cứng ngắc như pho tượng.

Hứa Thanh Mộc buông cung, quay đầu lại nhìn người phụ trách, hơi lo lắng nói: "Ngại quá, tôi không phải cố ý, muốn bồi thường không?"

Người phụ trách: ...

Thấy đối phương không nói lời nào, Hứa Thanh Mộc lại quay đầu nhìn Tống Quyết, vô tội nói: "Nếu không thì chúng ta bỏ hoa tai đi, cho công viên giải trí sửa tường."

Tống Quyết hơi hơi mỉm cười, nói: "Vậy thì không cần, dù sao cũng chỉ là một chút tiền thôi."

Người phụ trách: ...

Anh nghe một chút anh đang nói tiếng người à!

Hôm nay gặp phải thần thánh phương nào vậy!

Người phụ trách như lọt vào trong sương mù, muốn xỉu ngay tại chỗ. Đúng lúc này, người vây xem người không biết là ai đột nhiên hô một câu: "Á, đây là Hứa tiểu đạo trưởng của Lăng Vân Quan!"

Một tiếng kêu của người này, lục tục có người nhận ra Hứa Thanh Mộc.

"Ồ, không sai, là cậu ấy, thay thường phục tôi nhận không ra."

"Là cậu ta không sai đâu, khó trách có thể bắn nát cái bia kia! Woa, tôi không được nhìn tận mắt nhuyễn kiếm xuyên trúc, nhưng lại tận mắt nhìn thấy bắn nát cái cái bia ha ha ha ha!"

"Có thể, có thể chụp hình chung không?"

Vừa nói mọi người liền bắt đầu xúm tới Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, tất cả đều vô cùng kích động, Hứa Thanh Mộc vừa thấy nhiều người như vậy, đột nhiên thấy đau đầu, nắm lấy cổ tay Tống Quyết chạy đi.

Bởi vì lo lắng chân của Tống Quyết theo không kịp, Hứa Thanh Mộc nắm lấy cổ tay Tống Quyết vô cùng chặt.

Cũng may ở thời khắc mấu chốt Tống Quyết đều vô cùng đáng tin, có thể đuổi kịp Hứa Thanh Mộc đến cùng, không bị rớt lại.

Chạy được một hồi, Hứa Thanh Mộc mới dừng lại, Tống Quyết thở phì phò, sắc mặt hơi đỏ lên.

Anh không xác định được là do bị Hứa Thanh Mộc nắm lấy tay, hay là do chạy cả một đoạn đường như vậy.

"Không đuổi theo chứ?" Hứa Thanh Mộc hít một hơi, nói, "Đã qua lâu rồi mà tôi còn nổi ghê."

Tống Quyết cười khẽ, nói: "Lời này của cậu làm tức chết không ít ngôi sao đang trôi nổi lềnh bềnh đó."

Hứa Thanh Mộc muốn buông tay tỏ vẻ bản thân bất đắc dĩ, sau đó mới phát hiện, tay của bọn họ không biết từ khi nào đã đan vào nhau, còn nắm vô cùng chặt.

Hai người đồng thời cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình, rồi sau đó sững sờ một chút.

Tuy rằng mỗi ngày khi tu luyện đều sẽ nắm tay, nhưng... nắm tay ở cái công viên giải trí tràn ngập sắc thái mộng ảo như thế này, hình như là có hơi khác á. Bốn phương tám hướng chung quanh bọn họ đều là những ngọn đèn màu lập loè biến ảo, bên tai là âm nhạc nhẹ nhàng và đám đông ồn ào.

Dưới tình huống như thế, bọn họ và đối phương mười ngón đan xen.

Hình như... Có chỗ nào kỳ kỳ rồi á.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên trầm mặc.

Không biết vì cái gì, không khí có chút xấu hổ kỳ lạ.

Ngay lúc này, Bạch Mỹ Mỹ kêu "Cạc" một tiếng, bay tới vòng quay ngựa gỗ cách đó không xa.

Hai người đồng thời hoàn hồn, cuối cùng cũng tự nhiên mà buông lỏng tay của đối phương, theo Bạch Mỹ Mỹ đi về phía vòng quay ngựa gỗ.

Nhưng trong lòng vẫn hơi thấy khó chịu, trước mắt vẫn khó có thể bình thường lại với nhau.

Đêm nay ba người ở công viên giải trí chơi đến khi đóng cửa, phần lớn trò chơi đều đã thử qua. Bạch Mỹ Mỹ đã có một khoảng thời gian vui vẻ, cuối cùng cũng bước ra khỏi cái bóng sợ hãi của bộ phim ma. Lúc ngồi xe taxi về nhà, Bạch Mỹ Mỹ mệt mỏi ngủ thiếp đi trong nón hoodie của Hứa Thanh Mộc, những đóa hoa khô thơm ngát đã được cất vào chiếc cặp màu vàng của nó.

Lúc tới bên trong viện, trước khi trở về phòng mỗi người, Tống Quyết cầm phần thưởng hỏi Hứa Thanh Mộc: "Mấy cái này bây giờ tính sao?"

Hứa Thanh Mộc nghĩ nghĩ nói: "Bán dây chuyền đi, cũng không ai đeo. Di động thì để đó, chờ cuối tháng xem có đệ tử nào tiến bộ nhiều thì tặng thưởng. Còn hai cái móc điện thoại thì..."

Hai cái móc điện thoại là hình trái cầu xù lông nho nhỏ, có mũi có mắt có hai lỗ tai nhỏ nhòn nhọn, nhưng nhìn không ra con gì, một cái màu hồng nhạt, một cái màu xanh baby.

Hứa Thanh Mộc nhìn mấy cái móc điện thoại của con gái thật sự là quá mức đáng yêu.

Tống Quyết cười nói: "Mỗi người đeo một cái đi, dù gì cũng là phần thưởng, coi như là đồ may mắn —— đây mới là móc điện thoại mà đàn ông đích thực nên đeo."

Hứa Thanh Mộc chọn màu xanh baby, nói: "Hồng nhạt cho anh, sự lựa chọn của đàn ông đích thực."

Tống Quyết cười khẽ một chút, nhận lấy không chút chướng ngại nào.

Sau đó, hai người đeo móc vào, rồi từng người quay trở về phòng.

Lúc Hứa Thanh Mộc sắp đóng cửa phòng, Tống Quyết đột nhiên nói: "Ngủ ngon."

Thanh âm rất nhẹ, vô cùng dịu dàng, giọng nói dễ nghe dễ lừa người.

Hứa Thanh Mộc ngây người một lát, cảm giác lỗ tai có hơi đỏ lên, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng trả lời: "Ngủ ngon."

Nói xong, hai người không ai nhìn đối phương, từng người đóng cửa phòng lại.

Màn đêm đã trở lại yên tĩnh và tăm tối, nhưng ánh đèn neon của đêm nay sẽ lại xuất hiện trong vô số giấc mơ trong tương lai.

Mà đêm đó hot search "Tường của công viên giải trí bị bắn thủng" bị treo cả đêm, Hứa Thanh Mộc ngủ say nên cũng không biết.

.

Ngày hôm sau, ngủ đã đời rồi Hứa Thanh Mộc mới gọi Tống Quyết và Doãn Nhược Mạn tới, bắt đầu nói chính sự.

Doãn Nhược Mạn có hơi khẩn trương hỏi: "Tiểu đạo trưởng, hôm qua thầy ra rạp chiếu phim xem Tôn Vũ Doanh có được gì không?"

Hứa Thanh Mộc khẽ nhíu mày, nói: "Kỹ thuật diễn không tốt lắm, không hiểu sao lại nổi. Hơn nữa biểu hiện của fan cô ta rất là cuồng, mỗi lần cô ta xuất hiện, ánh mắt người xem liền thay đổi."

"Thật sự rất nổi tiếng đó, rất nhiều người thích ả ta." Doãn Nhược Mạn dẩu miệng, hơi oan ức nói, "Lúc đầu công ty nhờ tôi kéo cô ta, nói lộ tuyến của chúng tôi không giống nhau, không có cạnh tranh. Nhưng ai biết được kéo cô ta xong rồi, fan của tôi đều leo tường, chuyển sang thích ả, còn quay lại dẫm tôi, thật sự... ức chế lắm luôn á. Người trong giới quả nhiên toàn là bọn thần điêu đại bịp."

*theo dòng thời sự

Tống Quyết cũng cảm thấy rất kỳ quái, nói: "Tôi có tìm vài hình ảnh trước kia của Tôn Vũ Doanh, cảm thấy cô ta hiện tại và trước đây khác nhau rất lớn, tôi cũng kiểm tra ngũ quan cẩn thận, cảm thấy không có chỉnh sửa gì lớn, nhưng lại đẹp hơn so với trước kia nhiều, là phẩu thuật thẩm mỹ à?"

Tôn Vũ Doanh debut 5 năm nhưng vẫn luôn diễn vai phụ nhỏ, năm trước diễn một vai phụ trong phim của Doãn Nhược Mạn là vai chính mới đột nhiên nổi lên. Dường như bắt đầu từ khi đó, mọi người mới đột nhiên cảm nhận được nhan sắc xinh đẹp của cô ta. Toàn bộ giới giải trí mù 5 năm không phát hiện được một mỹ nhân tuyệt thế, rồi năm ngoái mới đột ngột hết mù mới phát hiện này viên ngọc đại dương này.

"Theo tôi được biết, không có phẩu thuật thẩm mỹ, nhiều nhất là tiêm botox hoặc là đi làm thẩm mỹ một chút thôi." Doãn Nhược Mạn cũng hơi hoang mang nói, "Nhiều năm trước tôi có gặp cô ta, ngũ quan của ả vẫn không có thay đổi gì lớn. Nghệ sĩ thay đổi là vì do được công ty đào tạo và đóng gói, từ từ xây dựng khí chất. Nhưng tình huống của ả lại không giống, ban đầu công ty không push cô ta, rồi năm ngoái ả bắt đầu trở nên xinh đẹp, sau khi nổi tiếng rồi công ty mới bắt đầu nâng đỡ, đóng gói rồi làm marketing cho cô ta. Sau đó, ả ta càng ngày càng đẹp, giống như chỉ trong một đêm liền biến thành vạn nhân mê, tất cả mọi người đều thích ả, cao tầng công ty thay phiên nhau push, thậm chí có rất nhiều fangirl si mê cô ả."

Hứa Thanh Mộc hơi hơi híp mắt, nói: "Ồ, là vậy sao, thú vị đó."

Tống Quyết nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, nói: "Cậu có manh mối à?"

Hứa Thanh Mộc gật đầu, nói: "Loại chuyện này, chỉ có một cách giải thích — Tôn Vũ Doanh nuôi hồ tiên."

"Hồ tiên?" Doãn Nhược Mạn vô cùng kinh ngạc, "Tôi từng có nghe nói tới chuyện nuôi hồ tiên, nhưng người bị đồn là tôi á. Có mấy lều báo luôn thích viết đôi mắt của tôi giống hồ ly, là bởi vì nuôi hồ tiên. Oan ức quá đi, tôi chỉ tin vào khoa học thôi. Tôn Vũ Doanh một bông hoa nhỏ trắng tinh khiết, một cô gái xinh đẹp có sức sống, trông không giống như đang nuôi hồ tiên."

Hứa Thanh Mộc lắc đầu, nói: "Đây là do ấn tượng về hồ tiên của các người, tôi đây tối cổ thế này mà cũng biết học dùng di động onl Weibo, dĩ nhiên hồ tiên cũng biết tới. Hiện giờ ít có người thờ phụng tiên gia, chờ khi con người thờ phụng yêu quái tiên gia tăng lên, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, không thua giới giải trí mấy người. Cho nên, là một hồ tiên ưu tú thế hệ mới, nhất định phải thuận theo sự phát triển của thời đại, theo đuổi trào lưu xu thế, bắt kịp biến hóa thẩm mỹ."

Doãn Nhược Mạn: ...

Kiến thức kỳ quái này đã được tiếp thu...

Xoa xoa cái đầu mơ hồ của mình, Doãn Nhược Mạn lại hỏi: "Cho nên, cô ta đột nhiên trở nên xinh đẹp, là do hồ tiên sao?"

"Đúng vậy, hồ tiên không chỉ khiến cho chủ nhân xinh đẹp, gia tăng vận thé của chủ nhân, ma thuật còn rất mạnh." Hứa Thanh Mộc nói, "Những fan si mê Tôn Vũ Doanh cuồng nhiệt, và cả cao tầng công ty đột nhiên muốn nâng cô ta, có thể là do bị ma thuật của hồ tiên mê hoặc."

Doãn Nhược Mạn không nhịn được xoắn tay áo lên, nói: "Nuôi thì nuôi đi, tôi có chọc ai đâu chớ? Tức ghê á, bây giờ tôi muốn tìm ả solo một trận."

Hứa Thanh Mộc cảm thấy tính cách hung dữ của cô gái này rất thú vị, cười cười, nói: "Hồ tiên rất giảo hoạt, sẽ không dễ dàng hiện chân thân, muốn bắt được cũng không dễ dàng. Chuyện bây giờ chúng ta có thể làm chính là chờ, chờ đến khi có thể gặp mặt Tôn Vũ Doanh, tiếp xúc, rồi chậm rãi dụ dỗ hồ tiên mà cô ta giấu ra."

Doãn Nhược Mạn cũng không sốt ruột, dù sao bây giờ tóc cũng mọc lại rồi, mỗi ngày đi theo nhóm tiểu đệ tử của Lăng Vân Quan tập võ luyện kiếm cũng tiến bộ rất nhanh.

"Vậy thì chờ." Doãn Nhược Mạn kéo ống tay áo xuống.

Lần chờ này, chờ hơn một tháng, đầu đông cứ thế đi qua, đảo mắt đã tới cuối năm.

Bộ phim kia của Tôn Vũ Doanh cũng kết thúc, họp báo khởi quay《 Võ Lâm 》 cũng sắp mở.

Trước họp báo hai ngày, Doãn Nhược Mạn lại tới tìm Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, bàn về chuyện gặp Tôn Vũ Doanh.

Hứa Thanh Mộc nhờ Doãn Nhược Mạn cho cậu hai vé tham gia họp báo, cậu và Tống Quyết sẽ tới đó.

Bàn bạc xong xuôi, Tống Quyết đột nhiên lại hỏi: "Cô Doãn , hợp đồng của cô và công ty có phải sắp kết thúc rồi không?"

Doãn Nhược Mạn đáp: "Đúng vậy, là tháng này."

Tống Quyết khẽ cười cười, nói: "Cô có hứng thú ký công ty của tôi không?"

Hứa Thanh Mộc: ...

Lại nữa, gian thương máu lạnh lại tới nữa.

Trải qua hơn một tháng quan sát, Tống Quyết phát hiện Doãn Nhược Mạn là một diễn viên trẻ rất có tiềm lực.

Có kỹ thuật diễn có đề tài, lại tận tâm nỗ lực, hơn một tháng, cô ấy luyện tập chăm chỉ, nghiên cứu kịch bản, không lần nào xuống núi, một chút chuyện xấu cũng không làm. Cô bây giờ đang ở kỳ thung lũng, nếu có tài nguyên tốt và nền tảng lớn hơn, nhất định rất nhanh sẽ phất lên lại, cũng sẽ phát triển mạnh hơn.

Đương nhiên, cũng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cho ông chủ.

Thừa dịp cao tầng công ty của bọn họ đang bị mê hoặc bợ đỡ Tôn Vũ Doanh, Tống Quyết nhanh chóng quyết định đào góc tường.

Doãn Nhược Mạn cũng chỉ mong như thế, lập tức liền cười: "Cũng được, ông chủ Tống và Tiểu đạo trưởng trượng nghĩa, làm công cho hai người tôi cũng vui. Để tôi nói người đại diện liên hệ anh."

Hứa Thanh Mộc hơi sửng sờ khi nghe được "Hai người", cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng chưa kịp kháng nghị, hai người này đã nhanh chóng nói về những thỏa thuận hợp tác tiếp theo, Hứa Thanh Mộc nghe muốn ngủ gật, lập tức liền đem chuyện này ném sau đầu.

Chờ tới trước cuộc họp báo một ngày, Tống Quyết hiệu suất cực cao đã đem Doãn Nhược Mạn về dưới trướng giải trí Tinh Quang rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.