Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 52: Việc này không khoa học



Doãn Nhược Mạn không có trọc đầu như trong trí tưởng tượng của Tôn Vũ Doanh, tóc cô vẫn đen nhánh rậm rạp như cũ, chỉ là mái tóc xoăn dài quyến rũ lúc đầu đã bị cắt ngắn cũn cỡn.

Bộ dáng này khiến ánh mắt của tất cả mọi người ở đây sáng ngời.

Makeup trung tính và mái tóc ngắn rất hợp với ngũ quan diễm lệ của cô, làm mỹ mạo của Doãn Nhược Mạn lộ ra vài phần anh khí, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô đều huấn luyện võ thuật cao độ, nhất cử nhất động của cô đều mang theo linh hoạt tiêu sái. Tóm lại, hiện tại Doãn Nhược Mạn, đã mỹ lại soái, với cả tính cách trước này và độ công nhận, đóa hoa trắng lại có vẻ như nhạt nhẽo không thú vị.

Thậm chí đến cả Tề Thiếu Huy cũng sửng sốt nhìn cô.

Tôn Vũ Doanh đã cứng ngắc như đá, một tiếng cũng không phát ra được.

Hứa Thanh Mộc: Không ngờ tới phải hong.

Phóng viên cùng các fan sau khi trầm mặc một trận lại đột nhiên bùng nổ, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng chụp hình.

Những ống kính đều lia về phía Doãn Nhược Mạn, các phóng viên trước sau lên tiếng hỏi: "Nhược Mạn, em cắt tóc hồi nào?"

"Sao em cắt tóc ngắn vậy?"

"Makeup hôm nay cũng khác trước nữa, là vì đổi công ty mới, nên tính đi lộ tuyến khác hả em?"

Doãn Nhược Mạn còn không thèm nhìn Tôn Vũ Doanh một cái. Chuyện Tôn Vũ Doanh xốc mũ vừa rồi, đã làm cô tin rằng mình bị rụng tóc là do Tôn Vũ Doanh làm.

Cô cầm micro của phóng viên, cười tự nhiên nói: "Không phức tạp như mọi người nghĩ đâu, tôi không có đổi lộ tuyến với thiết lập tính cách, chỉ là khoảng thời gian trước bị rụng tóc, nên đi cắt ngắn một chút, không nghĩ tới hiệu quả như vậy. Đương nhiên... còn khiến stylist phải đau đầu nữa đó."

Nói xong Doãn Nhược Mạn liền hướng về phía stylist ôm quyền hành lễ, lúc này stylist mới từ kinh ngạc hoàn hồn lại, hai mắt sáng lên nói với biên kịch kế bên: "À, thật ra trước đây tôi thấy tạo hình của Nhược Mạn không sát với nhân vật, thấy cô ấy cắt tóc, ngờ đâu có không ít linh cảm, nếu không thì dứt khoát đổi nhân vật này thành tóc ngắn đi!"

Biên kịch cũng kinh hỉ nói: "Đúng vậy, sao tôi không nghĩ tới! Nhân vật của Nhược Mạn, vốn dĩ chính là một người đấu tranh phụ quyền không công bằng, chống lại phong kiến áp bách dũng sĩ, một khi đã như vậy, sao nàng không lại không dám cắt tóc của cha mẹ*?"

*quan niệm xưa của TQ: "thân thể, tóc, da thụ nhận từ cha mẹ nên không thể tùy tiện tổn hại" - Hiếu Kinh - Lão Tử

Hai người nhiệt liệt thảo luận, nói xong liền đem ánh mắt tập trung ở trên người Tề Thiếu Huy.

Tra nam lúc này đã nhìn Doãn Nhược Mạn đến xuất thần, ánh mắt của hắn vô cùng sáng, hơn nữa căn bản không để Tôn Vũ Doanh vào mắt.

Hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp Doãn Nhược Mạn, ánh mắt đầu tiên của cô gái xinh đẹp tính tình táo bạo đã bắt được tim của hắn.

Hắn hốt hoảng, cho đến nghe được tiếng ho nhẹ của Tôn Vũ Doanh, mới hoàn hồn trở lại.

Hắn quay đầu nhìn Tôn Vũ Doanh, nhìn thấy biểu tình tủi thân của đối phương, ngực tức khắc đau xót, sau đó tràn đầy áy náy, hắn không nhìn Doãn Nhược Mạn nữa, chỉ quay đầu thảo luận với biên kịch và stylist về vấn đề này, rồi sau đó nói: "Đúng rồi... Hai người nói rất có lý, có thể thêm thắt tình tiết nguyên nhân cô Doãn cắt tóc mình."

Doãn Nhược Mạn liền cười minh diễm, nói: "Thật tốt quá, tôi còn tưởng tôi tùy tiện cắt sẽ mang lại phiền toái cho mọi người."

Nụ cười này lại làm nổi lên một trận chụp hình.

Phóng viên lại hỏi: "Nhược Mạn có còn chuẩn bị gì khác vì nhân vật không?"

Nhược Mạn đem tay áo vén lên, bóp lấy bắp tay khỏe khoắn của mình, nói: "Đã luyện võ thuật được hai tháng rồi, cảm giác cơ bắp bây giờ rất rắn chắc, còn có thể khiêng đồ vật luôn á."

Doãn Nhược Mạn nhìn qua rất gầy, nhưng sau khi trải qua cường độ huấn luyện đã xuất hiện đường cong vô cùng xinh đẹp. Không phải gầy gò ốm yếu như các nữ minh tinh khác, mà là một loại xinh đẹp cực kỳ khỏe mạnh, các cô gái phía dưới đều nhịn không được thét chói tai, có người lớn mật mà hô một tiếng: "Chị đẹp trai quáaaa! Cưới em đi!"

Sau đó là một trận "Chị ơi em có thể" "Chồng yêu nhìn em nè" liên hồi.

Doãn Nhược Mạn bất đắc dĩ mà cười, lắc đầu, sau đó dựng thẳng ngón tay ở bên môi làm cái thủ thế im lặng vô cùng khí phách, mấy cô gái u mêphía dưới lập tức liền ngoan ngoãn im miệng.

Tiếp theo, Doãn Nhược Mạn lại nói: "Mọi người tập trung về tác phẩm đi, chúng ta nói về phim mới đi."

Cô tự nhiên đem đề tài dẫn về nhân vật, bắt đầu giảng giải nhân vật và kịch bản cho những người không hiểu, để cho tất cả mọi người thấy được, cô đã bỏ bao nhiêu tâm huyết cho nhân vật này.

Vì thế trọng điểm của cuộc họp báo bị dời nói về Doãn Nhược Mạn và 《 Võ Lâm 》, Tôn Vũ Doanh dự tính được nâng kiệu lại bị hoàn toàn đá ra chuồng gà.

Nhưng trách ai bây giờ? Cô ả chỉ một lòng muốn nói chuyện tình yêu với bạn trai đạo diễn và nhan sắc của mình, MC vứt đề tài cho ả, ả đều tiếp không được.

Hơn nữa Doãn Nhược Mạn làm lơ cô ả, chèn ép không cho ả thở chút nào.

Tất cả lại giống như lại trở về lúc trước khi cô ả nổi tiếng, khi đó, mọi ánh sáng đều rọi trên người Doãn Nhược Mạn, mà cô ả có nỗ lực như thế nào, đều chỉ có thể là tiểu nha hoàn đi theo đuôi Doãn Nhược Mạn.

Tôn Vũ Doanh không ngừng nhẹ thở dốc, đôi tay giấu phía sau vẫn luôn nắm chặt thành quyền. Cuộc họp báo dài một tiếng rưỡi, mà mặt cô ta xanh mét ít nhất một giờ.

Hứa Thanh Mộc không nghĩ tới cuộc họp báo thôi mà cũng đầy drama như thế, sau khi kết thúc, đi ra khỏi hội trường liền nói với Tống Quyết: "Cư sĩ Doãn cạnh tranh ghê thật, lại kiếm cả đống tiền cho ông chủ Tống rồi."

Tống Quyết "Ừm" một tiếng, nhưng tâm tư cũng không đặt trên chuyền này, anh còn đang mê hồ nghĩ: Sao tự dưng Hứa Thanh Mộc lại đột nhiên khen mình đẹp?

Sau khi cuộc họp báo chấm dứt được một tiếng, 《 Võ Lâm 》 sắp khởi quay và Doãn Nhược Mạn tóc ngắn đồng thời lên hot search.

Hôm nay Doãn Nhược Mạn nổi bật, Tống Quyết thuận nước đẩy thuyền tặng phúc lợi cho người mới ký hợp đồng, mua một ngày marketing cho cô, vừa truyền bá tác phẩm cũ vừa tuyên truyền tác phẩm mới, kéo một đợt hảo cảm cho Doãn Nhược Mạn.

Từ khi tin đồn "Bò giường đạo diễn" bùng nổ cho tới nay, Doãn Nhược Mạn đã lâu rồi không được khen nhiều như vậy, trên mạng tiếng hét "Chồng em" khắp nơi, còn có không ít người nhanh chóng bắt chước cắt tóc ngắn.

Mấy ngày kế tiếp, hashtag "Người đẹp tóc ngắn" vẫn luôn treo trên hot search của weibo.

Trận chiến đầu tiên mà Doãn Nhược Mạn đánh lại khá đẹp mắt.

Cô đều không ngờ tới, vì thế lúc gặp lại Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, quả thực hận không thể đốt một bó nhang cho hai người.

Cô là một người ngay thẳng, không nói hai lời liền quyên góp tiền đắp tượng vàng ở Tam Thanh Điện cho Lăng Vân Quan, gần hơn 100 vạn.

Hứa Thanh Mộc cũng trượng nghĩa, liền vỗ ngực đảm bảo với Doãn Nhược Mạn: "Yên tâm, chuyện công việc cứ giao cho ông chủ Tống, còn chuyện hồ tiên cứ giao cho tôi, chúng tôi sẽ không để người tốt bị hại."

Tống Quyết nghe được cái từ "Chúng tôi", lỗ tai run lên, anh liếc nhìn Hứa Thanh Mộc, không nói gì, trong lòng có hơi đắc ý.

Tiếp theo lại bắt đầu bàn tới chuyện Hứa Thanh Mộc đi theo Doãn Nhược Mạn vào đoàn phim.

Doãn Nhược Mạn hơi lo lắng  nói: "Tiểu đạo trưởng, thầy nguyện ý đi vàođoàn phim giúp tôi, tôi thật sự rất cảm kích, nhưng hiện tại thầy cũng rất nổi trong giới showbiz, tôi sợ thầy tới thì ả sẽ cảnh giác."

Điểm này Hứa Thanh Mộc cũng đã suy xét, danh hiệu "Tiểu Bá Vương" đã nổi lên ở giới Huyền môn rồi, cho nên nói không chừng bọn yêu tinh muốn tác loạn cũng đã nghe nói qua, nếu như cậu bị nhận ra, hồ yêu nhất định không dám hiện thân.

Nhưng Hứa Thanh Mộc vẫn rất nhàn nhã, hỏi Doãn Nhược Mạn: "Cô có cái gì giống mặt nạ không? Có thể che được mặt mình, một cái gì đó phù hợp với mặt người, hoặc là da thú cũng được."

Doãn Nhược Mạn hỏi: "Mặt nạ dưỡng da được không?"

Hứa Thanh Mộc nghĩ nghĩ gật đầu, sau đó Doãn Nhược Mạn nhanh chóng lấy ra mặt nạ dưỡng da. Hứa Thanh Mộc xé bao bì trải mặt nạ trên bàn, sau đó tùy tay cầm bút vẽ trên đó vài nét, cuối cùng cắn đứt ngón tay vẽ bùa chú ở trên trán.

Chờ cậu vẽ xong, phù chú màu máu kia phát ra một trận kim quang, sau đó biến mất trong nháy mắt.

Doãn Nhược Mạn khiếp sợ, nói: "Tôi không bị hoa mắt chứ? Mới vừa vẽ đây mà sao giờ mất tiêu rồi? Này thật sự khoa học sao?"

Chuyện kế tiếp càng làm cô ta hoảng sợ hơn, Hứa Thanh Mộc cầm lấy mặt nạ kia dán lên trên mặt mình, mặt nạ kia hiện ra kim quang, nháy mắt biến mất không thấy nữa.

Nhìn mặt của Hứa Thanh Mộc, Doãn Nhược Mạn tức khắc ngây người.

Khuôn mặt kinh diễm của cậu đã hoàn toàn thay đổi, nhìn qua chỉ là một người trẻ tuổi thanh tú bình thường, trừ bỏ đôi mắt sạch sẽ bên ngoài, gương mặt này hoàn toàn không có gì đặc sắc.

Doãn Nhược Mạn thét chói tai: "Cái này là độn da hả! Mấy người gạt tôi, việc này không khoa học!"

Tống Quyết bình tĩnh mà uống ngụm trà, nói: "Là khoa học. Nếu cô muốn nghe, chúng ta có thể bắt đầu nói về thuyết vụ nổ Bigbang."

Doãn Nhược Mạn: ...

Được rồi được rồi, tôi tin được chưa?

Hứa Thanh Mộc cười khẽ một chút, nói: "Hiện tại tôi là Tiểu Hứa, một chỉ đạo võ thuật bình thường, thế này thì có thể yên tâm theo cô vào đoàn."

.

Vài ngày sau, Tống Quyết chuẩn bị về nhà, Hứa Thanh Mộc cũng chuẩn bị tiến tổ.

Ngày hôm đó Tống Quyết muốn xuống núi về nhà, chẳng biết làm sao mà Hứa Thanh Mộc luôn ngủ nướng lại dậy thật sớm, cậu định đi tiễn Tống Quyết cách vách nhưng lại cảm thấy có hơi không cần thiết.

Người tu tiên thọ mệnh lâu dài, đã định trước tình cảm nhân thế đạm bạc, dù là người thân hay bạn bè, đều sẽ chậm rãi rời đi, nếu lần nào cũng phải nói lời từ biệt, thì cũng quá mức tàn nhẫn rồi.

Từ trước đến nay Hứa Thanh Mộc không thích từ biệt.

Vì thế cậu không đứng dậy, còn giả bộ ngủ.

Nhưng cậu tinh tường nghe được Tống Quyết đang thu thập hành lý ở cách vách, chuẩn bị xong rồi tới từ biệt Hạ Tinh Sở và các tiểu đạo sĩ khác.

Hạ Tinh Sở nói: "Tống tổng có về lại đây không?"

Tống Quyết giơ cây gậy trong tay lên, cười nói: "Đương nhiên, còn cần mọi người giúp đỡ mà. Đại khái sẽ đi cỡ hai ba tháng thôi."

Một tiểu đệ tử liền nói: "Tuy rằng chỉ là hai ba tháng, nhưng vẫn cảm thấy hơi buồn á."

Hạ Tinh Sở chụp đầu của hắn, nói: "Cậu thì luyến tiếc cái gì, không tới lượt cậu!"

Tiểu đệ tử kia vội vàng sửa miệng, nói: "Á, không phải, là do không quen thôi, mọi người đều là đạo hữu, ở bên nhau lâu rồi đột nhiên tách ra nên không quen."

Tống Quyết liền cười, nói: "Tôi ở trên núi cũng lâu rồi, đột nhiên phải đi về, cũng cảm thấy thật không quen."

Tiểu đệ tử lại hỏi: "Nếu không em gọi chưởng môn tới, hai người nói lời tạm biệt."

Tống Quyết nhìn cửa phòng đóng chặt của Hứa Thanh Mộc, nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn là đừng nên chọc cậu ấy ngủ, nếu không lát nữa cậu ta sẽ quạo đó."

Vì thế mọi người lại nói một hồi, rồi mới để Tống Quyết rời đi.

Hứa Thanh Mộc thính tai, ở trong phòng đều nghe rõ ràng mọi chuyện, chờ ồn ào náo động bên ngoài trở lại an tĩnh, cậu mới mở mắt.

Sau đó, Hứa Thanh Mộc nhìn cái đồ móc điện thoại đàn ông đích thực trên điện thoại, trước mắt hiện ra bộ dáng Tống Quyết lúc bắn tên, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra ý cười.

Cũng hơi hơi... không quen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.