Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 81: Hướng về phía trước



Hứa Thanh Mộc tinh tế nhìn mặt Phật trong tay một lần, thử rót linh lực vào trong đó, muốn nhìn một chút xem thứ đồ chơi này rốt cục là cái gì. Nhưng khi linh lực được rót vào, cậu liền cảm giác được một cổ cường lực đẩy ra bên ngoài.

Hòa thượng Năng Nhân đặt cấm chế rất mạnh trong mặt Phật, để không cho người khác tìm tòi nghiên cứu, đây cũng là lời cảnh cáo rõ ràng, nói rõ là đã đụng phải cấm chế của người không dễ chọc, đừng cố nhiều chuyện.

Trong lòng Hứa Thanh Mộc cười lạnh, đưa mặt Phật cho Thiện Đạo.

Thiện Đạo nhìn một hồi, đôi mày nhíu càng chặt, biểu tình cũng càng ngày càng nghiêm túc, nhưng cái gì cũng không nói.

Hứa Thanh Mộc cười nói với Hạ Tử Minh: "Mặt Phật này của anh nhìn mới thế, không phải anh nói mặt Phật này đã đeo nhiều năm sao, đeo càng lâu càng linh đó."

Hạ Tử Minh nói: "Pháp sư Năng Nhân nói tôi khác với người ta, vận thế của tôi quá kém, dùng mặt Phật không được bao lâu sẽ mất đi hiệu lực hộ thân, cho nên cách một đoạn thời gian tôi sẽ đi Linh Hưng Tự một chuyến, pháp sư Năng Nhân sẽ khai quang cho tôi một mặt Phật mới."

Hứa Thanh Mộc hỏi: "Vậy những mặt dây cũ đâu?"

Hạ Tử Minh trả lời: "Đưa cho pháp sư Năng Nhân xử lý rồi, thầy nói những vật đã mang bên người không thể tùy tiện đưa cho người khác, không biết được sẽ bị người ta dùng để làm cái gì."

Năng Nhân nói nhiều như vậy, chỉ có một câu này là thật.

Câu chuyện trước sau được xâu chuỗi lại, Hứa Thanh Mộc cũng không hỏi lại chuyện của Năng Nhân, trong lòng cậu đã hiểu rõ.

Đề tài vòng về tới trên người Hạ Tử Minh, người thanh niên thiện lương lạc quan lại thú vị này là đối tượng nói chuyện phiếm không tệ, hắn ta luôn là người bắt đầu đề tài trước, đang nói chuyện vui vẻ, hắn đột nhiên nói: "Để tôi hát một bài cho mọi người vui lên."

Thiện Đạo vừa rồi còn đang nhíu mày thần sắc cũng đã hòa hoãn một ít, cười nhạt nói: "Được thôi."

Hạ Tử Minh nhanh chóng tới phòng ngủ cầm ra cây đàn ghi-ta, tằng hắng giọng một cái, nói: "Tôi sẽ hát cho mọi người nghe bài hát mà tôi tự sáng tác 《 Hướng Về Phía Trước 》, đây cũng là ca khúc chủ đề của nhóm chúng tôi."

"《 Hướng Về Phía Trước 》?" Thiện Đạo đột nhiên lên tiếng, vẻmặt kinh ngạc nói, "《 Hướng Về Phía Trước 》của nhóm RUN sao? Cậu nói, bài này là cậu sáng tác... Cậu là hát chính của RUN?"

Hạ Tử Minh cũng vô cùng kinh ngạc, nói: "Woa, pháp sư Thiện Đạo, thầy biết nhóm chúng tôi hả?"

Thiện Đạo vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên có điểm mất khống chế, kích động nói: "Tiểu tăng, tiểu tăng rất thích nhóm RUN đó, cũng rất thích bài 《 Hướng Về Phía Trước 》 này."

Hạ Tử Minh khó nén hưng phấn, bắt lấy tay Thiện Đạo, nói: "Thật vậy ạ? Thật không? Pháp sư Thiện Đạo cũng nghe rock 'n roll hả!"

Thiện Đạo liên tục gật đầu, rồi nêu tên vài bài hát của RUN, nói đây đều là bài hát ưa thích của mình.

Hạ Tử Minh vui vẻ như nở hoa, nói: "Trời đất ơi, tôi không ngờ luôn á, thật là quá vinh hạnh!"

Vẻ mặt Hứa Thanh Mộc ngốc ngốc quay đầu nhìn Tống Quyết, Tống Quyết cũng lắc đầu tỏ vẻ mình chưa từng nghe qua nhóm nhạc này.

Đây chắc là một nhóm nhạc không nổi tiếng không thương mại, nếu không thì với trình độ nhạy bén của Tống Quyết không thể nào không biết.

Quả nhiên, Hạ Tử Minh rất nhanh liền bắt đầu tự giễu, cười nói: "RUN đúng là ngáo thiệt, trăm triệu lần không nghĩ tới cái nhóm flop của chúng tôi sẽ được pháp sư Thiện Đạo ưa thích, đột nhiên hãnh diện ghê á."

Thiện Đạo cũng bình tĩnh lau sau kinh ngạc, sau đó nghi ngờ nói: "Nhưng... Nhưng Hạ cư sĩ, cậu không giống... trong hình lắm, lúc đầu tiểu tăng không nhận ra nỗi."

Hạ Tử Minh khoe ảnh nhóm trong điện thoại di động cho mọi người xem, nói: "Cái đầu xoăn này không phải tôi thì là ai?"

Tronh hình bốn người đều ăn mặc vô cùng khoa trương, đeo các loại dây xích kim loại, trên mặt cũng trang điểm rất đậm. Mà hát chính trong nhóm là khoa trương nhất, trên mặt được trang điểm đến nỗi không thấy rõ ngũ quan, đang khàn cả giọng mà hát, gân xanh trên cổ toàn nổi cả lên.

Nhưng nhìn kỹ thì đôi mắt trong veo này không có lạ, cái đầu xoăn kia cũng không khác mấy.

Người thanh niên bình thường trước mắt nhìn qua ngoan ngoãn và vị ca sĩ với khuôn mặt được trang điểm phản nghịch đều là cùng một người, tương phản cũng quá lớn, thật là làm người hoàn toàn không dám nhận.

Hứa Thanh Mộc chưa từng tiếp xúc qua rock and roll, thừa dịp Thiện Đạo và Hạ Tử Minh nói đến hăng say, Tống Quyết liền giới thiệu lịch sử và tinh thần rock and roll cho  Hứa Thanh Mộc một chút. Hứa Thanh Mộc rất nhanh đã hiểu, rock 'n roll không chỉ là một loại hình thức âm nhạc, mà còn là đại diện cho triết học nhân sinh.

Nghe Tống Quyết nói xong, Hứa Thanh Mộc liền cười nhìn Thiện Đạo: "Không nghĩ tới, pháp sư Thiện Đạo cũng phản nghịch à nha."

Thiện Đạo chắp tay trước ngực niệm niệm phật hiệu, nói: "A di đà phật, Phật pháp yêu cầu tín chúng từ bi, độ mình độ người, mà âm nhạc vĩ đại cũng có thể độ mình độ người. Tinh thần tự do, độc lập và sức mạnh trong Rock and roll cùng Phật pháp có chỗ tương thông. Đương nhiên, tinh thần giận dữ và si cuồng của rock and roll thì người tu hành nên loại bỏ."

Lời này khiến trong lòng Hứa Thanh Mộc được giác ngộ.

Hạ Tử Minh vỗ tay nói: "Nói quá đúng! Tôi đây phải biểu diễn cho mọi người thấy tinh thần tự do và sức mạnh của《 Hướng Về Phía Trước 》."

Nói xong, Hạ Tử Minh lập tức chơi đàn ghi-ta rồi bắt đầu rồi biểu diễn.

Lúc Hạ Tử Minh hát và lúc bình thường hoàn toàn khác nhau, hắn không còn là người thanh niên bình thường nữa, khi hắn đắm chìm vào trong âm nhạc, toàn thân đều tràn đầy hào quang.

Hứa Thanh Mộc an tĩnh mà nghe, cảm giác được ca từ của bài hát này có một loại sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ và tích cực.

Ở trong nghịch cảnh bất khuất, ở trong bóng đêm cứng cỏi, sinh mệnh yếu ớt và ngoan cường đều rất mê người, đó chính là tình thần mà bài hát《 Hướng Về Phía Trước 》 này muốn biểu đạt.

Hứa Thanh Mộc hiểu ra, Hạ Tử Minh cầm cự vượt qua nhiều năm tháng gian nan như thế, kỳ thật không phải là do thần phật hay tôn giáo. Nhìn hắn có vẻ cái gì cũng tin, nhưng thật ra cái gì hắn cũng đều không tin. Đi theo hắn cả con đường chính là tấm lòng bất khuất. Nếu bắt buộc phải nói hắn có tín ngưỡng, thế nhất định chính là tín ngưỡng âm nhạc, tín ngưỡng rock and roll, tín ngưỡng này cũng đáng giá và tôn kính giống tín ngưỡng thần phật.

Ba người đắm chìm vào trong lời ca, giống như đang du lịch bên trong vũ trụ hồng hoang, lúc bài hát kết thúc, trong lòng bọn họ giác ngộ được không ít.

Hạ Tử Minh sau khi hát xong lại biến trở về thành thanh niên ngoan ngoãn bình thường, hắn hơi thẹn thùng, gãi gãi đầu nói: "Hát dở rồi."

Mọi người đều trầm mặc, hồi lâu sau, Hứa Thanh Mộc nhẹ giọng nói: "Mọi thứ đều là đạo. Tiếng hát của Hạ cư sĩ làm người ta hiểu được thâm sâu."

Thiện Đạo cuối cùng cũng không giữ được hình tượng cao nhân của mình, nhịn không được bật mode fan cuồng, vỗ tay bốp bốp nói: "Quá tuyệt vời, có thể nghe《 Hướng Về Phía Trước 》 gần như thế quả thật là quá tuyệt vời."

Hạ Tử Minh vô cùng cao hứng, vội nói: "Vậy chúng ta hát cùng nhau đi, Tiểu đạo trưởng và anh Tống cũng hát chung nha."

Thiện Đạo lập tức mắt sáng lấp lánh, vội gật đầu không ngừng, rồi quay đầu dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết.

Giai điệu bài hát này không khó, Hứa Thanh Mộc vốn cũng biết về âm luật, nghe một lần là nhớ được hơn phân nửa.

Vì thế, bản nhạc đầy cảm hứng này đã được hát trong căn nhà cho thuê nho nhỏ này cho đến khi trời âm u.

Khi phải rời đi, Thiện Đạo còn hơi luyến tiếc.

Hạ Tử Minh đưa bọn họ xuống dưới lầu, tặng cho ba người vé concert âm nhạc ba ngày sau ở phụ cận. Đến lúc đó nhóm RUN cũng biểu diễn, hắn hy vọng ba người đều có thể đến.

Thiện Đạo lập tức đáp ứng. Sau khi đi xa khỏi nhà Hạ Tử Minh, dường như hắn vẫn còn đang đắm chìm bên trong âm nhạc.

Hứa Thanh Mộc cười khẽ nói: "Pháp sư Thiện Đạo, nên nói chính sự."

Thiện Đạo lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "A di đà phật, tiểu tăng thật sự là hổ thẹn."

Hứa Thanh Mộc trấn an nói: "Pháp sư Thiện Đạo tuy có Phật pháp cao thâm, nhưng bây giờ cũng chỉ là phàm nhân, đã là người thì sẽ có dục vọng yêu thích, qúa trình tu hành chính là chậm rãi luyện nội tâm bình tĩnh, thầy cũng không cần trách móc chính mình quá mức. Hơn nữa, âm nhạc của Hạ cư sĩ thật sự có thể tiếp sức mạnh cho người khác, thầy cũng không xem như là phá giới."

Thiện Đạo lấy lại bình tĩnh, niệm hai lần phật hiệu mới hỏi Hứa Thanh Mộc: "Lúc Tiểu đạo trưởng cầm mặt Phật kia, có cảm giác được gì không?"

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết đồng thời mở miệng, nói: "Mượn vận."

Hứa Thanh Mộc quay đầu lại nhìn Tống Quyết, hoàn toàn không hề kinh ngạc với lực cảm giác của Tống Quyết hiện giờ.

Tống Quyết cười khẽ với cậu, ý bảo cậu tiếp tục nói.

Hứa Thanh Mộc nói tiếp: "Tuy không hỏi bát tự của Hạ cư sĩ, nhưng theo lời anh ta kể thì cũng đã có thể suy đoán được những chuyện đã xảy ra. Hạ cư sĩ vốn trời sinh vận tốt, lúc còn nhỏ bệnh tật vì chịu không nổi vận thế thế vậy, cho nên khi còn nhỏ anh ta mới luôn sinh bệnh và gặp quỷ. Nhưng khi dần lớn lên, anh ta sẽ có thể dần dần khởi động khí vận này. Năm 5 tuổi ấy nếu không gặp được Năng Nhân, thì tất cả sẽ dần được cải thiện. Mà lúc ấy Năng Nhân nhìn ra mệnh cách của anh ta, nên liền mượn vận. Cái mặt Phật kia vốn chả phải pháp khí hộ thân gì, mà là đang hút khí vận của anh ấy, cách mộtkhoảng thời gian, Năng Nhân sẽ hút đi vận khí mà mặt Phật tích cóp được, cho nên mới không ngừng đổi mặt Phật. Mười lăm năm, Năng Nhân ỷ vào Hạ cư sĩ thiện lương đơn thuần, lừa anh ấy mười lăm năm. Nếu không phải bản thân Hạ cư sĩ tâm tính kiên định, có lẽ đã gặp những thứ tồi tệ hơn rồi."

"Rất giống với những gì mà tiểu tăng đang nghĩ." Sắc mặt của Thiện Đạo vô cùng trầm trọng, nói, "Chỉ nhìn danh vọng của Năng Nhân bây giờ và quy mô của Linh Hưng Tự cũng đã biết, vận thế của Hạ cư sĩ vốn cực tốt, có lẽ cha mẹ của cậu ấy cũng không mất sớm... Nhưng giờ đây..."

Hứa Thanh Mộc cũng thở dài một tiếng.

Năng Nhân làm chuyện này quá vô đạo đức, rõ ràng hút khí vận của Hạ Tử Minh để bản thân thành cao tăng đắc đạo, còn tự cho mình là ân nhân của Hạ Tử Minh, khiến người ta mang ơn đội nghĩa với lão nhiều năm như vậy.

Hứa Thanh Mộc nói: "Rất khó ngờ được Phật môn cũng bại hoại như vậy, nắm tay của tôi không kiềm được nữa rồi, ngàn vạn lần không được buông tha lão."

Thiện Đạo gật đầu, lập tức thương lượng đối sách với Hứa Thanh Mộc.

Dù Năng Nhân hạ cấm chế rất mạnh trong mặt Phật, nhưng cũng không làm khó được Hứa Thanh Mộc, chỉ cần chuẩn bị một ít pháp khí và tế phẩm, một pháp sự đơn giản là có thể phá. Sau khi phá hủy cấm chế rồi hủy diệt cái mặt Phật hút vận này, Năng Nhân sẽ không thể mượn vận thế của Hạ Tử Minh được nữa.

Còn chuyện trừng phạt Năng Nhân, chờ giải quyết khốn cảnh của Hạ Tử Minh xong rồi lại nói.

Thời gian chuẩn bị ước chừng cỡ ba ngày, lúc concert diễn ra là có thể chuẩn bị xong.

Vì thế, Thiện Đạo và Hứa Thanh Mộc chia nhau ra làm nhiệm vụ, Hứa Thanh Mộc đi chuẩn bị pháp khí và tế phẩm, còn Thiện Đạo tiếp tục về Linh Hưng Tự ngồi xổm chờ Năng Nhân, nói không chừng còn có thể phát hiện gì đó.

Cuối cùng, bọn họ đều cảm thấy chuyện Năng Nhân mượn khí vận của người ta suốt mười lăm năm quá vô đạo đức, khẳng định chuyện xấu phía sau còn rất nhiều.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết liền nói lời tạm biệt với Thiện Đạo, từng người tách ra hành động.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.