Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 85: Lão đã hoàn toàn bị tẩu hỏa nhập ma



Sau khi ra khỏi sân vận động, Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc đều trầm mặc rất lâu.

Mây đen trong không trung càng áp càng thấp, có thể nhìn thấy chẳng mấy chốc nữa sẽ có một trận mưa to tầm tã.

Thật lâu sau Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết lại đầy ăn ý mà lên tiếng cùng lúc.

Hứa Thanh Mộc nói: "Anh đi về trước."

Tống Quyết nói: "Tôi và cậu cùng đi."

Sau đó hai người lại lâm vào trầm mặc.

Tuy rằng đoán được đối phương muốn nói cái gì, nhưng bọn họ đều có chút không vui.

Ngày đó lúc bắt quỷ chết trôi, Tống Quyết đã nhảy theo xuống nước, Hứa Thanh Mộc đã rất lo lắng, bây giờ còn xảy ra tình huống như này, cậu thật sự sợ Tống Quyết sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng môi cậu chỉ giật giật rồi lại chẳng nói gì, bởi vì cậu biết nếu cậu nói cậu lo lắng Tống Quyết xảy ra chuyện, cũng sẽ không khiến Tống Quyết cảm thấy an ủi, nhưng thật ra lại khiến người ta đau lòng

Tống Quyết trầm mặc một lát, dường như không muốn làm Hứa Thanh Mộc khó xử, anh không kiên trì nữa, lúc sau lại mở miệng nói: "Vậy cậu đi đi."

Hứa Thanh Mộc ngẩng đầu nhìn vào mắt Tống Quyết, chỉ cảm thấy quá mức dịu dàng, lại một đợt sấm sét vang lên, tip chớp chói mắt người nhìn, Hứa Thanh Mộc nhìn thấy thân ảnh của mình bên trong đồng tử của Tống Quyết. Vì thế Hứa Thanh Mộc hơi thất thần, chỉ biết yên lặng nhìn Tống Quyết.

Tống Quyết thấy cậu không chuyển động trong một lúc lâu, liền nhẹ nhàng cười lên, kéo kéo cổ áo sơ mi của mình, nghiêng đầu nói: "Sao đó, muốn hút một ngụm à?"

Hứa Thanh Mộc đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, cậu cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì, giống như là bị ma nhập, đột nhiên đi về phía trước một bước. Một khắc cậu tới gần Tống Quyết đó, thật sự rất muốn cắn xuống một cái.

Hứa Thanh Mộc dường như đã bị mê hoặc, hơi hơi hé đôi môi, nhưng một tia lý trí còn sót lại khiến cậu lùi lại, vì thế cậu còn chưa kịp cắn thì đột nhiên cảm giác được cổ của mình truyền đến một trận đau đớn.

Lại một đợt sấm sét vang lên, Hứa Thanh Mộc cảm thấy trận sớm chớp đó vốn là muốn giáng lên người mình, làm cả người cậu bị điện giật, nháy mắt cứng còng, đại não lập tức đình chỉ hoạt động.

Một lát sau, Hứa Thanh Mộc thoáng hoàn hồn, cậu cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Tống Quyết quá mức nóng bỏng, khiến máu trong thân thể cậu đều sắp sôi trào, có một loại cảm xúc không biết tên đang cuồng quấy ở trong cơ thể mình, nơi đan điền của cậu tụ tập một lượng lớn linh lực, chính cậu cũng khó có thể khống chế.

Cậu thậm chí còn cảm thấy bản thân bị loại sức mạnh này làm cho hôn mê bất tỉnh.

Cậu không biết Tống Quyết đã buông ra khi nào, chờ khi cậu phản ứng lại, thì Tống Quyết đã lui về phía sau, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn cậu.

Hứa Thanh Mộc giơ tay sờ cổ mình, cảm thấy đã hơi tứa máu.

Cậu hoảng hốt mà nghĩ tại sao răng của Tống Quyết lại bén như thế, rồi cậu nhìn Tống Quyết, trước mắt lại là một trận sương mù, Hứa Thanh Mộc cảm thấy bộ dáng của Tống Quyết dường như đang mặc hắc y búi tóc.

Nhưng cái ngây người này cũng chỉ trong chớp mắt, Tống Quyết lần nữa mở miệng, nói: "Mau đi đi, thời gian gấp rút."

Sương mù tiêu tán, trước mắt cậu vẫn là Tống Quyết tóc ngắn mặc áo sơ mi .

Hứa Thanh Mộc hoàn toàn thanh tỉnh, sau đó một cổ xao động nhiệt huyết ở bên trong thân thể cậu đang lưu động, loại xao động này làm cậu rất bất an, thậm chí cậu cũng chẳng có sức để đi cạnh khóe với Tống Quyết vì sao lại đột nhiên cắn cậu một cái, cậu cuống quít né tránh ánh mắt của Tống Quyết, hàm hồ nói: "Tôi đi đây."

Rồi sau đó, Hứa Thanh Mộc nhanh chóng bẻ một cành liễu ven đường, hướng về phía Linh Hưng Tự ngự kiếm mà đi.

Mây đen càng ngày càng dày đặc, thậm chí muốn bao phủ khắp cả thành phố xa hoa truỵ lạc này.

Hứa Thanh Mộc tới Linh Hưng Tự liền thấy được một tòa kết giới hình tròn khổng lồ, bao lấy toàn bộ Linh Hưng Tự.

Những con quỷ bên trong kết giới nổi giận cực điểm, Vương Tam đứng ở bên ngoài kết giới, nhìn qua vô cùng nôn nóng.

Hứa Thanh Mộc lập tức nhảy xuống đất, Vương Tam xông lên bắt lấy tay cậu, nói: "Anh ơi, anh đại của tôi ơi, anh nhanh nhanh kiếm cách gì đi, Năng Nhân vậy mà dám nuôi một đám quỷ ở trong biệt thự cao cấp của lão, giờ ổng thả ra hết rồi!"

Hứa Thanh Mộc nhìn vào bên trong kết giới, một con quỷ khổng lồ được tạo thành từ hàng trăm con quỷ đang ở trung tâm kết giới, đứng ở trên nóc Đại Hùng Bảo Điện chờ Năng Nhân chỉ huy. Con quỷ khổng lồ kia cao khoảng 30 mét, bởi vì được tạo từ rất nhiều con quỷ, vì thế thân thể lớn lên dị thường ghê tởm vặn vẹo, mắt một nơi mồm một nẻo, không có da nên từng thớ thịt hồng hồng lỏa lồ ra bên ngoài, mùi tanh tưởi khiến người ta nôn khan liên tục.

Có ít nhất khoảng hai trăm con quỷ đang bị nhốt bên trong kết giới.

Cái kết giới này là được những tu giả tới trước và các nhân viên 'trong ngành' hợp lực lại bày ra, tổng cộng tám người, trấn thủ ở tám hướng khác nhau. Bọn họ bày ra cái kết giới đã là quá sức, ứng phó với những công kích rải rác từ bọn quỷ vật nho nhỏ thì còn được, chứ thật sự họ chẳng còn tinh lực đâu mà đi đối phó với con quỷ khổng lồ kia và Năng Nhân.

Vương Tam chỉ là một người bình thường, có gấp cũng không giúp gì được, chỉ có thể thủ ở bên ngoài thủ gọi điện thoại kêu người tới, mếu máo với Hứa Thanh Mộc, nói: "Anh đại mau vào đi, có thể giữ chân được bao lâu thì giữ. Tôi đã báo cho cảnh sát vũ trang và cảnh sát đặc nhiệm, với cả người 'trong ngành' bên chúng tồi và một số tu giả gần đây, tất cả đều đang trên đường tới."

Hứa Thanh Mộc lúc này máu nóng đã dồn lên, bây giờ cậu chỉ muốn đi vào đó gõ vào cái đầu trọc lóc của Năng Nhân, phóng thích cảm giác khô nóng từ tâm lý và trên cổ của mình.

"Một mình tôi là được rồi." Hứa Thanh Mộc phất cành liễu trong tay một cái, cành liễu mềm mại nháy mắt biến thành một thanh trường kiếm, rồi sau đó Hứa Thanh Mộc tiếp tục nói, "Đừng cho quá nhiều người thường tiến vào."

Nghe được lời này Vương Tam thật đã lệ nóng doanh tròng, vội nói: "Anh đại ơi nếu anh giải quyết được thứ này về sau anh gọi tôi là Vương Bát cũng được luôn á!"

"Đừng nói nhiều mau tiến vào!" Một giọng nữ vang lên, Hứa Thanh Mộc quay đầu nhìn, thấy người canh giữ ở phương đông là Ngọc Vấn, khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Vấn đều vặn vẹo cả lên, cắn răng nói, "Chị mở mắt trận cho cậu, cậu nhanh lên!"

Hứa Thanh Mộc lập tức tiến đến, Ngọc Vấn một tay vung phù chú ngăn cản quỷ vật một tay mở mắt trận, Hứa Thanh Mộc nhanh chóng phi thân đi vào, không để một con quỷ nào chạy ra.

Con quỷ khổng lồ kia rất nhanh đã phát hiện có người đi vào, thân thể cao lớn của nó liền chạy tới chỗ Hứa Thanh Mộc, mặt đất hơi hơi chấn động, trong nháy mắt con quỷ khổng lồ đã tới trước mặt Hứa Thanh Mộc, bàn tay quỷ của nó vươn ra định bắt lấy Hứa Thanh Mộc, bên trong  lòng bàn tay bỗng nhiên hiện ra một cái miệng mọc đầy răng nanh và máu me, dường như muốn nuốt lấy Hứa Thanh Mộc, cậu nhẹ nhàng nhảy lên, trực tiếp dẫm lên cánh tay con quỷ khổng lồ, mũi chân nhẹ điểm, cậu linh hoạt nhảy lên phía trước thân thể của con quỷ, nhanh chóng bay tới đỉnh đầu nó, vừa lúc mặt đối mặt với Năng Nhân

Gương mặt và tròng mặt của Năng Nhân đều được phủ kín bởi những đường nhỏ màu đen, khuôn mặt đã hoàn toàn vặn vẹo dữ tợn.

Mất đi khí vận phù hộ của Hạ Tử Minh, vận mệnh sau này của lão sẽ càng ngày càng thảm, chỉ có thể thả những con quỷ này ra sống mái một phen, nếu có thể thắng, thì còn có cơ hội trao đổi, cho dù không thể, lão cũng chẳng để những ai hại lão được sống tốt.

Lão đã hoàn toàn bị tẩu hỏa nhập ma.

"Ha ha ha ha." Năng Nhân cười ha hả, nhìn Hứa Thanh Mộc nói, "Thằng đạo sĩ quèn, mày thấy mày thắng rồi sao? Tao nói cho mày biết, sẽ không dễ vậy đâu, tao..."

"Không nghe!" Hứa Thanh Mộc nhảy lên, một chân dẫm lên đỉnh đầu của con quỷ bay lên phía trên, nhìn cậu vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng cú dẫm đó khiến thân thể khổng lồ của con quỷ rung động kịch liệt, cái đầu của nó rũ xuống như là bị đập thật mạnh, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn, chặn lại lời nói của Năng Nhân.

Năng Nhân: ¥*%T(*&^$......

Con quỷ khổng lồ giận tím mặt, xoay người lại muốn bắt Hứa Thanh Mộc, nhưng Hứa Thanh Mộc rất linh hoạt, con quỷ khổng lồ ở trước mặt cậu có vẻ rất vụng về, còn chưa kịp xoay người lại, Hứa Thanh Mộc lại nhanh chóng bay tới chỗ Năng Nhân.

Năng Nhân dang hai tay nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời trong miệng thì thầm: "Tán!"

Con quỷ khổng lồ kia lập tức liền sụp đổ xuống, trở lại thành hàng trăm con quỷ lớn lớn bé bé đủ các kiểu, như một cơn gió bay về phía Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc một bên truy đuổi Năng Nhân, một bên cầm thanh kiếm làm từ cành liễu chọc chết một con quỷ bay đến trước mặt mình, tốc độ của cậu cực nhanh, nhưng ngăn không nổi một số lượng lớn quỷ ma như thế, thỉnh thoảng sẽ có hai con quỷ bay đến trước mặt cậu ngăn cản không cho đuổi theo Năng Nhân.

Nhưng cậu cũng không dừng lại, linh lực mãnh liệt ở đan điền và cảm giác khô nóng trong lòng làm cậu hung hãn bạo ngược tàn nhẫn một cách dị thường, tư thế giết đỏ cả mắt kia làm cho tám người trấn thủ phía dưới đều ngây người.

Ủa rồi ai đóng vai ác zị???

Dữ như thế làm gì!

Hứa Thanh Mộc càng ngày càng tới gần, Năng Nhân dần dần cũng hiểu ra mình đã cùng đường bí lối, nhưng lão cũng không cảm thấy sợ hãi, lão đã hoàn toàn mất đi lý trí, đứng ở nóc nhà cao nhất cuồng tiếu nói: "Dù sao hôm nay tao cũng sẽ phá nơi này đến long trời lở đất! Cũng chẳng mất gì ha ha ha ha!"

Nghe được giọng nói kia khiến ngọn lửa trong lòng của Hứa Thanh Mộc càng cháy lên phần phật, cậu tăng tốc phóng tới chỗ Năng Nhân, thậm chí còn không thèm tránh ma quỷ chặn đường.

Cậu đã quyết định, gõ cái đầu trọc của Năng Nhân rồi nói tiếp.

Vì thế, Hứa Thanh Mộc đem lực chú ý đặt ở trên người Năng Nhân, tần suất giết quỷ trong tay cậu thấp xuống, những con quỷ ma đó tìm cơ hội vồ tới cậu, gấu quần của cậu bị chúng nó xé toạc, lộ ra bắp chân thanh tú.

Những con quỷ đó dường như đã gặp được thức ăn ngon, cùng nhau vọt tới, Hứa Thanh Mộc né tránh rất nhanh,  nhưng vẫn bị một con quỷ cào rách da, vết thương rỉ máu, nơi bị nhiễm quỷ khí lập tức nổi lên quầng đen.

Nhưng Hứa Thanh Mộc mặc kệ, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Năng Nhân, trong giây lát đã tới trước mặt Năng Nhân.

Năng Nhân không chỗ thối lui, giơ lên pháp trượng trong tay định ngăn cản, lão cho rằng, bản thân lão có thể tiếp ít nhất 30 chiêu.

Nhưng giờ phút này linh lực trong đan điền của Hứa Thanh Mộc, giơ tay bổ kiếm xuống, chỉ nghe "Keng" một tiếng,  pháp trượng trong tay Năng Nhân nhanh chóng bị chặt đứt.

Thậm chí Năng Nhân còn chưa phản ứng lại được, liền cảm thấy Hứa Thanh Mộc gõ vào cái đầu trọc lóc của lão, giống như cha đánh con vậy đó.

Năng Nhân: ???

Khi Hứa Thanh Mộc vung kiếm lên lần thứ hai, đột nhiên Năng Nhân phản ứng lại dùng hết tu vi của đời này chạy như điên, lớn tiếng niệm quyết, gió bão và mưa to bay đến, những con quỷ kia dường như là được khích lệ, bỗng nhiên đánh úp về phía Hứa Thanh Mộc càng mãnh liệt.

Hứa Thanh Mộc cũng không phân thần, lực chú ý của cậu vẫn tập trung ở trên người Năng Nhân, cậu nắm chặt nhánh cây trong tay rồi rót linh lực vào đó,  trong giây khắc cành liễu biến dài ra, như là một dây xích đột ngột bay về phía Năng Nhân, trói lấy cổ Năng Nhân.

Mà giờ phút này, có một con quỷ há cái mồm đầy máu của nó, nhắm ngay vào cẳng chân bị thương của Hứa Thanh Mộc, nhanh chóng vọt tới định cắn một cái.

Hứa Thanh Mộc hoàn toàn không quan tâm những con quỷ điên cuồng phía sau, cậu chỉ chuyên tâm nắm chặt lấy cành liễu trong tay phòng ngừa Năng Nhân chạy trốn, cành liễu siết chặt cổ Năng Nhân kéo lão về phía Hứa Thanh Mộc, cùng lúc đó, những con quỷ kia càng ngày càng tới gần.

Hứa Thanh Mộc biết rõ, dưới tình huống hỗn loạn như thế này, muốn bắt được Năng Nhân, tất nhiên cậu sẽ bị thương, mà bị thương nhỏ như này cũng không sao.

Một giây sau, tiếng gào của quỷ vật đã tới bên tai Hứa Thanh Mộc, nước bọt ghê tởm từ khóe miệng của nó thiếu chút nữa đã dính vào người Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc đã chuẩn bị chịu đau, cậu khẽ nhíu mày, nhưng cơn đau đớn từ quỷ khí trong dự đoán lại không xảy ra.

Giữa cơn mưa to, tia chớp lại lần nữa thắp sáng bầu trời đêm, một mũi tên nhọn mang theo kim quang đâm thủng màn mưa dày đặc, so với tia chớp còn nhanh hơn, thẳng tắp xuyên vào giữa lưng con quỷ muốn cắn Hứa Thanh Mộc, con quỷ há mồm phát ra tiếng hét thê lương cuối cùng.

Mà trên mũi tên phát ra kim quang, con quỷ hét một tiếng rồi hóa thành một làn khói đen, cùng mũi tên tan thành mây khói.

Hứa Thanh Mộc kinh ngạc mà quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua mưa bụi dày đặc, thấy được một người đàn ông đứng ở nơi xa cầm trường cung và mũi tên trong tay.

Đó là Tống Quyết.

.

.

híc ông chủ Tống ngầu đét ;;


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.