Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 86: Nói mớ cái gì đó



Giờ phút này, trong lòng Hứa Thanh Mộc chấn động không cách nào hình dung, nhưng cậu chỉ kịp liếc mắt với Tống Quyết một cái, chẳng nhìn ra được cảm xúc của nhau trong mắt đối phương, mà lại có càng nhiều con quỷ vật  vây quanh Hứa Thanh Mộc.

Trên mặt Tống Quyết không có biểu tình gì, nhanh chóng cài tên kéo cung, "Vèo vèo" bắn ra mấy mũi tên giết chết những con quỷ đang vây công Hứa Thanh Mộc.

Tống Quyết cho Hứa Thanh Mộc thời gian tranh thủ, Hứa Thanh Mộc cũng đã hoàn hồn trở lại, nhanh chóng siết chặt cành liễu trong tay.

Năng Nhân còn đang hấp hối giãy giụa, lão ngã trên mặt đất, hai cái đùi run rẩy, mặt đã trướng đến xanh tím, nhưng hắn vẫn trợn đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn Hứa Thanh Mộc.

Năng Nhân gian nan nhếch môi, cười dữ tợn nói: "Mày cho rằng không có tao, thì thế đạo này sẽ sạch sẽ sao?"

Hứa Thanh Mộc không phản ứng lão, nhưng lão vẫn kiên trì nói không ngừng: "Cho dù không có tao, thì vẫn còn có kẻ khác. Thế đạo này đã sớm không sạch sẽ ha ha ha ha. Hơn nữa... Thắng làm vua thua làm giặc. Hôm nay mày thắng, mày chính là chính đạo. Ngày nào đó mày thua, mày sẽ như tao thôi, sẽ chính đạo thảo phạt đến chết. Một ngày nào đó, mày sẽ giống như tao! Mày sẽ giống như tao! Ha ha ha ha!"

Trong lòng Hứa Thanh Mộc càng thêm nén giận, càng dùng sức siết chặt cành liễu trên tay, rốt cuộc Năng Nhân cũng không thể phát ra được tiếng nào, trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Sau khi Năng Nhân mất đi ý thức, nhóm quỷ yên lặng một lát, rồi sau đó lại bỗng nhiên bắt đầu hú lên, chúng nó vốn không có ý thức, hiện tại càng thêm hỗn loạn, há to miệng bắt đầu công kích khắp nơi.

Hứa Thanh Mộc nhanh chóng dùng cành liễu trói Năng Nhân lại, sau đó lấy lá bùa dán lên thân lão, bảo đảm lão sẽ không thể nhúc nhích được, Hứa Thanh Mộc lập tức nhảy xuống khỏi nóc nhà, phi thân đến bên người Tống Quyết.

Trong quá trình này lại tranh thủ bẻ thêm một nhánh cây.

Bọn họ không kịp nói chuyện, lập tức ăn ý lưng tựa lưng, một người dùng cung một người dùng kiếm, đánh đâu trúng đó, đám quỷ vật đông như quân châu chấu nhanh chóng tiêu tán dưới sự phối hợp hài hòa giữa bọn bọ.

Mưa to và lôi điện điên cuồng gào thét, tiếng hú thê lương của quỷ vật liên miên không dứt, khiến đêm dài càng trở nên ồn ào náo động.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn, ước chừng 20 phút sau, con quỷ vật cuối cùng đồng thời bị mũi tên của Tống Quyết và kiếm gỗ của Hứa Thanh Mộc đâm trúng, nó há to mồm, phát ra tiếng hét nghẹn ngào, nháy mắt hóa thành khói đen, tiêu tán ở trong mưa.

Máu gà mà Tống Quyết tiêm cho Hứa Thanh Mộc trước đó bây giờ cũng cũng dần dần bình phục, máu của cậu đã ngừng sôi trào, không còn khô nóng nữa.

"Cậu không sao chứ?" Thanh âm của Tống Quyết từ phía sau truyền đến, Hứa Thanh Mộc nhẹ nhàng thở phào một hơi, trả lời một câu "Không có gì", nhưng mà cậu lại không dám quay đầu lại nhìn Tống Quyết.

Tống Quyết lại nói: "Vậy là tốt rồi."

Vừa dứt lời, Hứa Thanh Mộc liền cảm giác người phía sau lưng mình lắc lư một chút, cậu lập tức xoay người lại nhìn, Tống Quyết liền ngã quỵ ở trong lòng cậu, Hứa Thanh Mộc vội vàng ôm lấy Tống Quyết, ấm áp ập tới khiến Hứa Thanh Mộc hoảng sợ, cậu nôn nóng kêu Tống Quyết tên, nhưng đối phương chỉ nhắm mắt nhíu chặt mi, hoàn toàn không đáp lại.

Hứa Thanh Mộc luôn luôn bình tĩnh, một khắc này đây đột nhiên vô cùng hoảng loạn, cậu liền ngơ ngác mà ôm Tống Quyết, không biết phải làm sao.

Những người thủ kết giới rốt cuộc có thể động, vội vàng tiến đến xem xét thương thế của Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, Hứa Thanh Mộc bị âm thanh sốt ruột của mọi người làm bừng tỉnh, bỗng nhiên hoàn hồn, bế ngang Tống Quyết lên, sau đó nói: "Còn lại giao cho mọi người."

Nói xong, Hứa Thanh Mộc liền ôm Tống Quyết ngự kiếm bay đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

Hứa Thanh Mộc ôm Tống Quyết trở về Lăng Vân Quan, xé bỏ quần áo ướt trên người anh, lau thân thể một lượt, rồi đổi một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó cậu đặt anh ở trên giường, để anh có thể thoải mái một chút.

Tống Quyết hôn mê, hai người bọn họ cũng không xấu hổ.

Nhưng Hứa Thanh Mộc cũng không làm gì hơn, cậu kiểm tra thân thể Tống Quyết xong, cũng không có phát hiện chỗ nào bị thương, chỉ là nhiệt độ cơ thể rất cao, trong cơ thể có một cổ linh lực tán loạn.

Tình huống này rất giống với lúc Hứa Thanh Mộc mới vừa tỉnh lại, là do linh lực ở kiếp trước được khôi phục, cho nên Hứa Thanh Mộc biết Tống Quyết sẽ không nguy hiểm.

Nhưng nhìn Tống Quyết nhíu chặt mày, vẫn nhịn không được cảm thấy lo lắng, nên cậu luôn canh giữ ở bên giường.

Bạch Mỹ Mỹ từ ngoài cửa đi tới, lôi kéo tay Hứa Thanh Mộc, đầy mặt đều là sầu lo.

Hứa Thanh Mộc miễn cưỡng cười cười với nó, nói: "Không có gì đâu, anh ấy chỉ hơi khó chịu, rất nhanh sẽ khỏe lại khôi, bé ngoan đi ngủ đi, lát nữa anh ấy dậy anh kêu bé nhé."

Bạch Mỹ Mỹ rất ngoan, cũng không nói nhiều làm phiền Hứa Thanh Mộc nữa, liền đi đến sofa trong phòng Tống Quyết ngoan ngoãn ngủ.

Hứa Thanh Mộc tiếp tục nhìn Tống Quyết, trong đầu lung tung rối loạn một nùi.

Từ khi bắt đầu cùng anh tu luyện tới nay, Tống Quyết dần dần được khai Thiên Nhãn, Hứa Thanh Mộc cũng không ngạc nhiên nếu có một ngày Tống Quyết có thể tu ra linh lực, nhưng đột nhiên bùng nổ như thế khiến cậu không ngờ được. Có lẽ... chắc là liên quan đến việc anh ta cắn mình hôm nay. Nhưng vì sao anh ta lại đột nhiên cắn mình một ngụm? Kiếp trước bọn họ là quan hệ gì? Vì sao kiếp này bọn họ lại cứ dây dưa như thế? Nếu Tống Quyết đã thức tỉnh linh lực, anh ấy có thể nhớ lại chuyện kiếp trước không?

Càng nghĩ đầu óc Hứa Thanh Mộc càng loạn, mỏi mệt và cảm giác vô lực đánh úp tới, cậu liền ngủ quên bên cạnh mép giường của Tống Quyết.

Tống Quyết mơ một giấc mơ hỗn loạn, trong mơ anh mặc một bộ hắc y, đang nói chuyện cùng Hứa Thanh Mộc. Ban đầu rất bình thường, có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ không tồi, sau đó dần dần khắc khẩu, cuối cùng đánh nhau luôn.

Anh muốn tìm tòi nghiên cứu càng nhiều chi tiết, nhưng những hình ảnh đó lại vô cùng rách nát, dù cho anh có nỗ lực đến đâu cũng không xâu chuỗi lại toàn bộ được.

Anh mê mang nghĩ, kiếp trước của bọn họ quả nhiên là có hiểu lầm gì đó, cho nên kiếp này mới nhìn đối phương không vừa mắt.

Nhưng những hình ảnh hỗn loạn này vẫn khiến cho Tống Quyết cảm thấy thú vị, anh rất hứng thú mà nhìn những hình ảnh rách nát đó, cho đến khi những hình ảnh đó càng ngày càng mơ hồ, anh mới tỉnh lại từ trong mộng.

Chậm rãi mở mắt ra, Tống Quyết liền thấy được Hứa Thanh Mộc đang ngủ bên mép giường.

Tống Quyết ngốc một chút, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, anh lẳng lặng nhìn Hứa Thanh Mộc một lát, dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo đường nét trên khuôn mặt cậu, đang định đụng vào thật thì Hứa Thanh Mộc đột nhiên mở bừng mắt.

Tay Tống Quyết không kịp thu hồi, nhưng anh cũng chưa kịp xấu hổ thì Hứa Thanh Mộc vội vàng liền bắt lấy cổ tay anh, thăm dò mạch đập.

"Linh lực ổn định rồi, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường." Hứa Thanh Mộc cau mày nghiêm túc nói, "Dường như không sao nữa rồi, anh có cảm giác chỗ nào khó chịu không?"

Tống Quyết ngồi dậy, đối diện với tầm mắt của Hứa Thanh Mộc, nói: "Không có khó chịu, còn cảm thấy rất thoải mái."

"Đó là do hồn phách của anh đã đầy đủ rồi, sau này chậm rãi tu luyện, sẽ càng ngày càng tốt." Sắc mặt Hứa Thanh Mộc rất nghiêm túc, tránh nhắc tới chuyện Tống Quyết đột nhiên cắn cậu một ngụm kia, tiếp tục làm bộ trấn định nói, "Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tống Quyết chậm rãi nhớ lại.

Thật ra anh cũng không rõ, tóm lại sau khi Hứa Thanh Mộc rời đi, đột nhiên trước mắt anh có chùm sáng trắng lóe lên, liền cảm thấy đan điền bộc phát một cổ linh lực kỳ lạ, sau đó anh gọi xe taxi chạy đến Linh Hưng Tự, xa xa đã thấy được kết giới quỷ vật. Anh không biết mình lấy tự tin ở đâu ra, đến cửa hàng gần đó tùy tay mua cung tiễn rồi chạy đi.

Kỳ thật đến bây giờ Tống Quyết cũng còn hơi ngơ ngơ, ngày thường anh luyện tập là cung olympic, nhưng ngày hôm qua lại bắn cung truyền thống còn thuận tay hơn, đến cả tốc độ mũi tên được bắn ra anh còn không tin được, giống như đời trước anh đã bắn ra vô số mũi tên mới có thể luyện được tốc độ như vậy.

Hứa Thanh Mộc nghe xong, nói: "Vậy là sức mạnh kiếp trước thức tỉnh rồi. Thế... Anh có nhớ gì không?"

Lúc nói chuyện tay của Hứa Thanh Mộc túm chặt ga giường, rất muốn nghe Tống Quyết nói, nhưng lại sợ Tống Quyết nói rằng kiếp trước hai người giết cả nhà đối phương.

Tống Quyết không nói gì nhìn vẻ mặt của cậu, sau đó sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, trầm trọng mà nói: "Đúng là có nhớ tới một chút chuyện kiếp trước, quan hệ của chúng ta không tốt, còn đánh nhau nữa."

Hứa Thanh Mộc càng thêm khẩn trương, siết lấy ga giường càng chặt, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ồ, không phải bình thường à, ủa... sao mà đánh nhau?"

Tống Quyết nhíu mày: "Có thể là cậu yêu tôi nhưng không được cho nên vì yêu sinh hận các kiểu."

Hứa Thanh Mộc tức khắc giận tím mặt, nhảy dựng lên nói: "Nói mớ cái gì đó!"

Một tiếng này khiến Bạch Mỹ Mỹ ngủ trên sofa bừng tỉnh, bé ngồi dậy hơi ngái ngủ nhìn lại đây, Hứa Thanh Mộc nghĩ không nên cãi nhau trước mặt Bạch Mỹ Mỹ, vội vàng ép lửa giận của mình xuống.

Bạch Mỹ Mỹ thấy Tống Quyết tỉnh, nhanh chóng tung ta tung tăng chạy tới, vọt tới trong lòng Tống Quyết ôm lấy anhg.

Tống Quyết sờ sờ đầu của bé, nói: "Ba không sao, yên tâm."

Hứa Thanh Mộc hít sâu một hơi, khống chế âm điệu của mình: "Anh nói chính sự đi!"

Tống Quyết vô tội nói: "Tôi nói chính sự mà. Lúc đầu ở chung thật sự rất hòa hợp, sau đó liền đánh nhau, thấy thế nào cũng là vì yêu sinh hận."

Hứa Thanh Mộc: ...

Tên mặt dày xảo quyệt này còn có tinh thần chọc điên mình, xem ra không có bị gì.

Hứa Thanh Mộc hừ lạnh một tiếng, nói: "Lúc anh xỉu, quần áo là tôi đổi, ga giường đệm chăn của anh tôi đều chạm qua! Lát nữa tự anh lấy cồn sát trùng đi."

Tống Quyết: ...

Còn có loại chuyện tốt này?

Sao lúc ấy lại không tỉnh?

Hứa Thanh Mộc nói xong liền quay đầu đi, căn bản không muốn phản ứng này tên xảo quyệt này, về phòng của mình ngủ.

Cậu vừa mới đi, Husky và Văn Bác Hàm liền ló đầu ra.

Văn Bác Hàm lắc đầu, nói: "Chậc chậc chậc, ông chủ Tống, anh như vậy không được đâu, tôi đây phải chịu trời phạt giúp anh tính một quẻ lúc nào mới có thể đuổi đưuọc Tiểu đạo trưởng, ặc... Sao tính không ra... Ghét ghê á, mấy người là cái gì mà sao tính không ra a a a tính không ra!"

Husky chớp chớp đôi mắt hồ ly của nó, nói: "Chuyện khác không nói, chứ chuyện yêu đương Hồ tộc tụi tui rành lắm, nếu không tôi dạy anh nha."

Tâm tình Tống Quyết vui vẻ sờ sờ quần áo trên người mình, nói: "Không vội."

(ủa, tụi tui vội lắm rồi á :D lẹ lẹ i )

Hạ Tinh Sở cũng xông ra, nói: "Anh không vội chứ em vội lắm rồi á, CP của em khi nào mới phát kẹo đây? Muốn biết đại kết cục của chuyện này lắm rồi á."

Tống Quyết khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời.

Hai đời của Hứa Thanh Mộc đều chưa từng trải qua chuyện tình cảm, cũng chưa bao giờ suy xét đến vấn đề tình cảm, ở phương diện nào đó, đúng là trì độn tới cực điểm, cũng có thể yêu tới cực điểm. Sau khi Tống Quyết xác nhận tâm ý của mình, liền rất thích nhìn bộ dáng ngây thơ mờ mịt của Hứa Thanh Mộc, cái loại thân cận mà không tự biết ái muội, thật sự làm Tống Quyết vô cùng vui sướng.

Huống hồ, Tống Quyết có thể cảm nhận được, Hứa Thanh Mộc rất để ý với chuyện kiếp trước, có lẽ lúc cậu ấy nhớ ra được, Hứa Thanh Mộc có thể khá hơn một chút.

Dù sao Tống Quyết cũng không nóng vội, anh biết bọn họ nhất định sẽ phá bỏ lớp màn đó ra vào lúc thích.

Tống Quyết ôm Bạch Mỹ Mỹ đang ngây người chẳng hiểu chuyện gì, cười khẽ nói: "Các người không thấy khiến Hứa Thanh Mộc ngơ ngơ ngác ngác rất là đáng yêu sao?"

Văn Bác Hàm và Husky từng bị hành hung qua: ...

Chỉ có một mình ông là thấy Tiểu Bá Vương đáng yêu luôn á!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.