Mấy ngày tiếp xúc khiến hai người cũng bắt đầu trở nên thân thiết hơn, có đôi khi rảnh rỗi còn gọi điện nhắn tin nói chuyện phiếm với nhau. Nhưng Jaejoong không hiểu tại sao, mỗi lần có điện thoại, nhìn thấy tên người kia trên màn hình, hoặc là nghe được giọng nói trầm thấp của người kia, đột nhiên cảm thấy khẩn trương hơn hẳn, liền ngay cả số lần điện thoại của Yunho gọi tới ngày càng nhiều.
Thứ bảy hôm nay đến phiên Jaejoong trực ban, điện thoại bàn đột nhiên vang lên, thói quen tiếp điện, đầy dây bên kia vang lên giọng nói của người kia
“Jaejoong à, điện thoại của em tắt à, ông chủ nói hôm nay em trực ban, cho nên anh trực tiếp gọi tới đây, tối nay sau khi tan tầm em có rảnh không? Chúng ta đi uống rượu đi.”
“Có rảnh… chúng ta đi đâu uống?” không yên đáp lại người kia, tay cầm điện thoại có chút mồ hôi ẩm…
“Ở chỗ bọn em là được rồi, anh có chuyện muốn nói với em, giờ anh có việc, cúp máy trước, tối nay gặp…”
10 rưỡi tối, Yunho mang theo một lốc bia tới đạo quán.
Jaejoong thấy hắn đến, mở đèn tường, xoay người lại hối lỗi nói: “Xin lỗi a Yunho…ông chủ nói sau khi tan tầm không thể bật đèn, cho nên chỉ có thể bật đèn tường, hơi tối chút, anh không ngại chứ?”
“Kỳ thật cũng không cần thiết, chúng ta tìm một chỗ ngồi là được, dưới đèn đường uống bia nói chuyện phiếm cảm giác cũng hay lắm.” Yunho cười cười ngồi lên cửa sổ.
“Vậy được rồi…” Jaejoong tắt đèn đi, theo Yunho ngồi lên bậc cửa sổ.
“Sao hôm nay đột nhiên lại uống rượu?”
“Không biết… đột nhiên muốn uống thôi, hồi học đại học anh cũng có thằng bạn hai đứa cũng thường xuyên ngồi uống rượu như bây giờ, đèn ký túc tắt hết chỉ có ánh trăng hắt vào nói chuyện, kết quả hôm sau đám bạn học thấy hai con ma mem say túy lúy ở bậc cửa sổ, ha ha… nhưng mà tên kia cũng di dân sang Mỹ rồi, không biết giờ thế nào?” Uống chút rượu, Yunho nhìn bóng dáng mình trên tường, nhớ lại.
“Còn có, sắp tới anh phải đi công tác xa, khả năng một tháng không tới đây, nói trước với em vậy.”
“Ừm..tôi biết rồi, tôi sẽ nói với ông chủ.” Nghe thấy Yunho một tháng không tới, Jaejoong bỗng có chút mất mát.
“Đúng rồi, hôm qua em nói chuyện điện thoại rất lâu, là trong nhà có chuyện sao?”
“Cũng không có gì, chỉ là ông nội tôi muốn giục tôi quen bạn gái, sau đó dẫn về cho nội xem mặt. đã giục vài năm, nội luôn muốn tôi đem cháu dâu về cho ông…” Jaejoong bất đắc dĩ nhấp chút bia, còn nói: “Tôi cũng không phải chưa từng quen bạn gái, nhưng mà cũng đã qua rồi…” ngẩng đầy nhìn thấy Yunho có chút đăm chiêu, lại bất giác kể lại chuyện cũ
“Cô gái đó vốn là học tỷ ở trung học của tôi, năm lớp 11 thì chúng tôi quen nhau, tôi còn nhớ cô ấy thổ lộ trước với tôi, khi đó tôi thật sự hoảng sợ… chúng tôi vụng trộm quen nhau, cuối tuần chúng tôi thường lén người nhà nói đến nhà bạn học tập vụng trộm ra ngoài hẹn hò, một lần bị người quen nhìn thấy liền lập tức tách chúng tôi ra, chúng tôi bị ngăn cách rất xa, tuy rằng lén lút nhưng cũng rất vui vẻ…” nói đến đây, Jaejoong trên mặt có một tia ngọt ngào.
“Sau đó cô ấy thi đại học, chúng tôi đã hẹn phải thi cùng trường, cho nên khi tôi thi đại học cũng đăng kí vào trường cô ấy, vào đại học chúng tôi liền công khai, thường xuyên bên nhau, cho dù khác khoa, còn ở hai khu học khác nhau, nhưng sau khi học xong tôi lại tới tìm cô ấy, đến nỗi cả khóa đều biết tôi là bạn trai cô ấy, sau lại có rất nhiều người chúc phúc…” Cắn chặt răng, uống một ngụm bia, hai mắt Jaejoong ảm đạm.
“Đừng uống như vậy, có hại cho sức khỏe, ăn chút gì đi, tôi cũng vừa mới mua đấy.” Yunho từ trong túi lấy ra một hộp đồ nhắm, đưa cho Jaejoong.
Tiếp nhận gì đó từ tay Yunho, Jaejoong nhẹ nói ‘cám ơn’ rồi lại tiếp tục: “chúng tôi quen nhau được 1 năm, đến năm thứ 2, tôi đã đưa cô ấy về cho nộ gặp, ông nội cũng rất cao hứng, khí đó hẳn là thời điểm hạnh phúc nhất của chúng tôi, tình cảm ổn định, không có cãi nhau, nghỉ đông, nghỉ hè đều bên nhau, đôi khi tôi nghĩ, nếu chúng tôi có thể duy trì có lẽ giờ chũng tôi cũng đã kết hôn, cũng có thể có cảm con đi…”
“Vậy vì sao…”
“Cô ấy là thiên kim tiểu thư, cha của cô ấy sao có thể cho phép con gái mình cùng một học trò nghèo không cha không mẹ quen nhau? Kỳ nghỉ đông năm 2, chúng tôi vốn hẹn nhau sau khi sinh nhật tôi sẽ đi du lịch, vì lần du lịch này chúng tôi đã lên kế hoạch gần 1 năm, cũng tiết kiệm tiền thật lâu, phi thường chờ mong, thậm chí trước khi đi du lịch một tuần tôi cũng đã chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng. Nhưng trước sinh nhật tôi một ngày, cô ấy đột nhiên nói chia tay với tôi, bởi vì đáp ứng cha đi du học ở Đức, tôi cầu cô ấy ở lại, nhưng cô ấy rất kiên quyết, đem toàn bộ hành lý đã thu thập mang đi, tôi cảm thấy tâm mình trống rỗng… sinh nhật lần đó, tôi ở nhà khóc thật lâu, có lẽ đó là sinh nhật đau khổ nhất của tôi, nhưng những sinh nhật sau tôi đều rất vui vẻ.”
Thản nhiên cười, Jaejoong giương mặt nhìn người bên cạnh, thấy bộ dạng Yunho nhíu mày, Jaejoong cười cười, hảo sảng đem lon bia cụng lon của Yunho một cái: “Tôi không buồn, anh buồn cái gì?” nói xong gắp chút đồ ăn, từ từ uống thêm một hớp bia.
“Được…” Yunho lo lắng nhìn cậu một cái, tiếp tục uống.
Không biết qua bao lâu, bia cũng uống hết, ném lon rỗng xuống, hai người cũng ngà ngà say.
“A! nóng muốn chết! sao không bật điều hòa…” Jaejoong say rượu có chút phiền muộn cởi 2 cúc áo sơ mi, bởi vì tức giận mà hai má phồng lên như bánh bao.
Hướng bên cạnh nhìn một cái, thấy Yunho tựa người vào tường, say nên đầu óc có chút choáng váng, lấy tay đặt lên trán một bộ buồn ngủ, đột nhiên ý xấu muốn đánh thức hắn, vì thế sán lại gần
“Yun…Yunho à, tôi hôm nay rất vui, chúng ta chụp ảnh đi!”
Yunho bị cậu lay bừng tỉnh, đột nhiên trợn tròn mắt. chỉ thấy Jaejoong đang ôm mình gắt gao dán sát lại, ánh mắt loan loan, miệng ồn ào nói muốn chụp ảnh, hé ra đôi môi trơn bóng đỏ mọng chu lên như đứa nhỏ. Dưới ánh trăng, Jaejoong say rượu mặt đỏ hồng, cúc áo sơ mi đã cởi 2, 3 cúc, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện… Yunho nhịn không được nuốt nước miếng, cố gắng kiềm chế bản thân, đầu óc cũng đã thanh tỉnh phân nửa, nhẹ nhàng đẩy cậu ra
“Jaejoong, em…em say rồ, chúng ta lần sau uống tiếp…”
Lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng mưa rơi tí tách, hơn nữa càng lúc càng lớn. Yunho chạy tới bên cửa sổ nhìn, quả nhiên mưa to tầm tã, hôm nay có xem qua dự báo nói trận mưa này rất lâu, mình lại không lái xe tới đây, xem ra đêm nay không về được, đóng lại cửa sổ, Yunho bất đắc dĩ thở dài.
Đem vỏ bia cùng rác đi vứt, trở lại chỗ hai người ngồi liền thấy Jaejoong đã ngủ rồi, một giây trước còn ầm ĩ hiện tại đột nhiên im lặng, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.
Lại quay đầu nhìn cậu, dưới ánh trăng, gương mặt hồng hồng có một hàng nước mắt, không biết có phải bị cuốn hút hay không mà lúc này hắn thấy tâm can mình một trận co rút, thân thể tựa hồ không chịu khống chế, chậm rãi tới gần Jaejoong, thẳng tới khi môi chạm phải đôi môi lạnh lẽo của ai kia…