Mùi máu tươi trong không khí nồng nặc đến mức gay mũi, máu chảy xuôi xuống nhuộm đỏ dòng sông.
Trong nước sông bị nhuộm đỏ, một bè gỗ cập bờ, Từ Cảnh Nguyệt đến, cả nhóm lên bờ nhìn chiến trường thê thảm xung quanh.
Nhân mã quân Yến quét dọn chiến trường đã vơ vét lương thực trên người thi thể quân Tống, có người bên cạnh còn mang theo cái sọt để chứa đồ, bên này thực sự quá thiếu lương thực, chỉ cần có sẽ không buông tha.
Thi thể vơ vét xong liền thả vào trong nước, không thả vào nước thì không cách nào xử lý được, chỉ thả vào nước mới là biện pháp nhanh gọn nhất, nếu không chỉ có thể nhìn chúng chất đống rữa nát mà thôi.
Trương Hổ ra đón Từ Cảnh Nguyệt.
“Mông soái đâu? Cho ta bái kiến.” Từ Cảnh Nguyệt nói.
Trương Hổ: “Mông soái quá mệt mỏi. bên này đã điểm huyệt ép người đi ngủ, để người ngủ thêm một chút đi.”
Từ Cảnh Nguyệt khẽ gật đầu: “Bè gỗ không đủ, bờ bên kia còn có gần hai mươi vạn nhân mã chưa sang sông, ta phải dùng bè gỗ bên này đi tiếp ứng.”
Trương Hổ hiểu, bè gỗ đợt trước bên này đã vượt sông sau đó mới đưa trở về nên vốn đã không đủ. Ông ta liền phất tay gọi một tướng tới phối hợp với bên Từ Cảnh Nguyệt.
Sau đó hai vị chủ tướng cùng đi một vòng trong thành chất đống thi thể thị sát chiến trường.
Nhìn thấy nhiều như vậy thi thể, Từ Cảnh Nguyệt hỏi: “Có bao nhiêu lính hàng?”
“Chạy khoảng hai ba vạn, không có lính hàng.”
“Lính hàng đều bị ngươi xử tử rồi?”
“Không, là không có ai đầu hàng, không trốn thì cũng tử chiến đến cùng, chiến lực nhóm người này rất cường hãn, dưới tình huống này mà cũng có thể ép chúng ta đưa thêm mười vạn người tới.”
“Không có một lính hàng?” Từ Cảnh Nguyệt giật mình. “Những nhân vật cấp bậc như Liêu Nam Thanh và Từ Lai Bình thì sao?”
Trương Hổ: “Bất kể hắn cấp bậc nào, có hàng ta cũng phải giết, ta không có nhiều lương thực như vậy để nuôi bọn hắn.”
Từ Cảnh Nguyệt nhìn xung quanh, cảm khái từ đáy lòng nói: “Đều là hảo hán, đáng tiếc tướng soái vô năng!”
Tin tức đội quân bảo vệ phòng tuyến Hồ Khẩu lần nữa tan tác truyền đến phủ tổng đốc Giang Phòng, trên dưới ai nấy đều khiếp sợ.
Cho dù biết đã trúng kế của quân nước Yến, nhưng mọi người vẫn không nghĩ có thể thất bại thảm hại đến như vậy, hơn bốn mươi vạn nhân mã hầu như toàn bộ đều bỏ mạng. Đội quân tham gia bảo vệ biên giới đất nước trong thời gian chiến tranh là đội quân tinh nhuệ của đại Tống! Vậy mà lại thất bại thảm hại như vậy, lại thất bại nhanh đến như vậy!
“Từ Lai Bình tử trận…” Ô Quần Liệt cầm tờ chiến báo ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chán nản ngồi ngửa ra sau ghế: “Là lỗi của ta, là lỗi của ta!”
Ông ta biết rõ, bên này truyền cho Liêu, Từ Nhị Nhân thu lại mệnh lệnh cũng đã muộn rồi, nếu không thì cũng không thất bại thảm hại đến như vậy.
Lực lượng của quân địch có hạn, cho dù là toàn lực phá vòng vây cũng không thể chết nhiều người đến thế.
Đây là chết để bảo vệ phòng tuyến Hồ Khẩu, ôm quyết tâm cùng sống chết với phòng tuyến Hồ Khẩu, nên mới xảy ra tình cảnh thảm liệt như vậy.
Ông ta có thể tưởng tượng ra thảm cảnh các tướng sĩ liều mạng đến cuối cùng, sau lưng chính là đất nước của họ, chính là nhà của họ, các tướng sĩ Hồ Khẩu thề sống chết chặn đánh quân địch.
“Là lỗi của ta!” Ô Quần Liệt không ngừng nỉ non, hai mắt ngấn đầy nước mắt.
Đây rõ ràng là quân địch đã lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ từ trước, cướp lương thực xong liền lập tức ra tay, bên này đợi được tin tức lại đem tin truyền trở lại, trong lúc đó quân bảo vệ phòng tuyến vẫn luôn chấp hành đúng mệnh lệnh giữ vững phòng tuyến Hồ Khẩu.
Lúc quân địch đánh chính là vào lúc thời gian sai khác này, gian kế lồng gian kế, mỗi bước đi của ông ta đều nằm trong bàn tay của quân địch, cứ thế khiến cho quân đội dưới chướng hoàn toàn rơi vào bẫy của đối phương.
La Chiếu vừa nghe được tình hình đã biết bên này khó có thể giữ trụ được, gã ta hiển nhiên vẫn phản ứng chậm chạp, nếu phản ứng nhanh chút, quyết đoán đưa ra quyết định cho rút quân, thì bốn mươi vạn quân tinh nhuệ làm sao có thể bị tiêu diệt?
Gã ta không trách được cấp trên, cũng không trách được cấp dưới, gã ta phàm là tổng đốc Giang Phòng, là người có quyền chỉ huy quân ra trận, thân là một chủ soái, nên là người chịu áp lực lớn nhất.
Thí dụ như Mông Sơn Minh có thể gánh được áp lực của triều đình nước Yến khăng khăng tấn công ngước Tống, thí dụ như La Chiếu có thể gánh được áp lực của triều đình nước Hàn khăng khăng lấy được kinh thành nước Yến.
Thân là người trong quân đội phải kiên quyết chấp hành quân lệnh, thân là tướng quân phải có chủ kiến riêng, trên chiến trường thế cục thay đổi trong nháy mắt, cấp trên không thể nào ngay lập tức hiểu rõ được tình hình chiến tranh, tướng quân không được là kẻ ba phải khúm núm dạ dạ vâng vâng, trên chiến trường là người có quyền quyết định ra trận, nhưng nhất định phải gánh chịu hậu quả cho quyết định của mình, đây gọi là “đại tướng ở ngoài trận, có khi không nhận lệnh vua.”
Cho nên, Ô Quần Liệt hối hận không thôi, tự trách mình cứ cố giữ cái có từ trước, không làm tròn trách nhiệm của một tướng quân.
…
Trong chính đường của trạm Đồ Trung Dịch lặng ngắt như tờ, La Chiếu đứng trước tấm bản đồ, yên lặng nhìn chằm chằm vào bản đồ.
Một đám người ở phía sau lẳng lặng nhìn chằm chằm vào La Chiếu, tin phòng tuyến Hồ Khẩu thảm bại lại được truyền đến, bốn mươi vạn quân tinh nhuệ nước Tống cứ thế mà tiêu tan, tâm trạng của cả đám người đều nặng nề không thôi.
Đầu tiên là phòng tuyến Hồ Khẩu bị quân Yến tập kích bất ngờ công phá, về sau quân Yến giả vờ bị đánh bại giao phòng tuyến Hồ khẩu cho quân Tống, cuối cùng quân Yến lại tấn công phòng tuyến Hồ Khẩu đánh quân Tống trọng thương.
Quân Yến chỉ thực hiện biện pháp xung quanh phòng tuyến Hồ Khẩu, từ đầu đến cuối làm cho quân Tống hao tổn sáu mươi vạn quân tinh nhuệ, còn tổn thất nhiều hơn cả quân Yến khi bị quân Tống đánh vào biên giới, hỏi làm sao tâm trạng không nặng nề cho được?
Nhận được tin thua trận thảm hại, La Chiếu không than một tiếng, không oán giận ai, cũng không trách móc ai, chỉ im lặng đứng trước tấm bản đồ.
Một lúc lâu sau, La Chiếu thở ra một hơi thật dài, ngữ khí bình tĩnh nói: “Trong tay Ô Quần Liệt vẫn còn khoảng 140 vạn nhân mã,
Đội quân trong tay Mông Sơn Minh ít nhất cũng hơn 250 vạn, không nên tiếp tục gắng gượng chống chọi nữa. Truyền lệnh cho Ô Quần Liệt, từ bỏ ngạnh binh, toàn bộ binh lính Giang Phòng chuyển thành dây dưa gây hỗn loạn, tiêu hao quân Yến!”
Trước kia phòng tuyến Hồ Khẩu bị công phá, gã ta nhượng bộ, khiến Ô Quần Liệt từ bỏ phòng tuyến, dùng ưu thế tuyệt đối tiêu diệt đội quân vượt sông, không dây dưa thêm nữa. Tin tức bốn mươi vạn quân tinh nhuệ tổn thất truyền đến, gã ta đã ý thức được, Ô Quần Liệt rất khó là đối thủ của Mông Sơn Minh, cộng thêm lại tổn thất nhiều nhân mã như vậy, nếu gã ta quả quyết nhượng bộ một lần nữa thì sẽ lại khiến Ô Quần Liệt từ bỏ việc tấn công, trực tiếp áp dụng sách lược kéo dài cái chết của quân Yến.
Gã ta không có biện pháp tức thời nắm giữ tình hình chiến tranh, suy nghĩ đến việc đối kháng thực lực của Ô Quần Liệt và Mông Sơn Minh, gã ta chỉ có thể chọn ra chiến lược ổn thỏa nhất.
Văn Du Lược lặng im, sau đó nhắc nhở: “Đại đô đốc, loại sách lược không chống cự này sẽ bị coi là mềm yếu, sẽ gặp phải sự chỉ trích cực lớn của người trong triều đình.”
La Chiếu đứng đối diện bản đồ, tinh thần bình tĩnh lạ thường: “Từ trận chiến có thể nhìn ra được Mông Sơn Minh không hổ là một đại danh tướng, vẻn vẹn cả cái phòng tuyến Hồ Khẩu bị hắn đánh ra đủ kiểu như vậy. Có thể tưởng tượng, nếu trực tiếp giao chiến thì bọn Ngô Quần Liệt căn bản không phải là đối thủ của hắn. Nhưng tiếc là ta không thể lập tức cưỡi phi cầm đến trợ giúp Giang Phòng. Ta đi rồi, ở đây không có ai có thể gánh được áp lực của triều đình. Vì vậy ta tình nguyện, chỉ cần cuối cùng có thể thắng, chỉ cần thắng lợi cuối cùng thuộc về Đại Tống, phải trả một cái giá lớn một chút cũng là điều nên làm.”