Mấy tiếng tát thanh thúy vang lên, Viên Cương tay bóp chặt cổ Văn Tâm, tay khác giang ra, tát mạnh từng cái lên mặt Văn Tâm trước mặt mọi người. Hắn ta nhanh chóng đánh cho Văn Tâm mặt mũi đầy máu, mắt nổi đom đóm.
Hai mắt Phượng Nhược Nam muốn nứt ra, đây không phải đang đánh Văn Tâm mà thực sự là đang tát vào mặt nàng ta trước mặt mọi người, tay vung lên, trong trướng lập tức lôi ra hai tăng nhân bị đánh cho mặt mũi sưng húp, cả giận nói: “Lập tức thả người, nếu không sẽ làm thịt chúng.”
Phía dưới lập tức có người cầm đao gác lên cổ hai tăng nhân, chúng tăng Nam Sơn tự cả giận nhưng không dám nói gì.
Ngưu Hữu Đạo vẫ đứng ngạo nghễ không lên tiếng, Viên Cương lập tức chụp một cánh tay Văn Tâm vặn một cái, tiếng xương cốt rắc một tiếng giòn tan vang lên.
“A!” Văn Tâm hét lên một tiếng thê thảm trước mặt mọi người, một cánh tay đã bị Viên Cương bẻ, bất lực lắc lư trước người.
Văn Lệ đi theo bên cạnh Phượng Nhược Nam bị dọa cho trợn to mắt. Bọn Thương Triều Tông đều nhìn về phía Viên Cương, đều ý thức đây là một kẻ tàn nhẫn không hề biết thương hoa tiếc ngọc.
Phượng Nhược Nam chỉ thẳng gầm thét: “Ngươi cho rằng ta không dám giết sao?”
Viên Cương lập tức đổi tay, lại chộp một cánh tay khác của Văn Tâm.
“Dừng tay!” Bạch Diêu đứng trên nóc nhà lập tức quát một tiếng chói tai.
Ngưu Hữu Đạo khẽ nâng tay, Viên Cương lập tức dừng lại hành động, chủy thủ vẫn đặt ngang trên cổ trắng nõn của Văn Tâm, cảnh giác cao độ nhìn xung quanh.
Lúc này, nhân mã bên Phượng Nhược Nam, còn cả nhân mã bên Thương Triều Tông đều nhanh chóng tập kết, nhân mã hai bên giằng co với nhau.
Thân hình Bạch Diêu lóe lên, từ trên trời giáng xuống, đáp giữa hai bên đang giằng co, lạnh lùng nói: “Đều thả người cho ta!”
Phượng Nhược Nam răng ngà cắn chặt môi, Bạch Diêu nói thả nàng ta không dám không thả sao, nhưng nàng ta không cam tâm cứ thả người như vậy. Phượng Nhược Nam chỉ vào Ngưu Hữu Đạo quát: “Tiểu tặc, trả món tiền ngươi nợ ta trước đi!”
“Bạch tiền bối đã mở miệng, ta không hai lời, tin vào con người của Bạch tiền bối!” Ngưu Hữu Đạo vung tay lên: “Thả người!”
Khí phách hơi có vẻ rộng lượng khiến không ít người vì thế choáng váng. Bạch Diêu cũng không kìm được nhìn hắn thêm một cái.
Viên Cương thu chủy thủ lại, một tay đẩy Văn tâm đã đau đến mức sắp hôn mê bất tỉnh. Văn Tâm mơ hồ lảo đảo quay về, phía đối diện nhanh chóng có người tới dìu.
Bạch Diêu nhìn chằm chằm phía khác, Mai Lan Trúc Cúc lập tức tiến lên, cũng mặc kệ thái độ của Phượng Nhược Nam, trực tiếp đẩy hai tăng nhân ra. Chúng tăng Nam Sơn tự cũng có người tiến lên nhận người.
Ngưu Hữu Đạo dò xét hai người trở về một chút, thấy hẳn là không vấn đề gì, lại lên tiếng nói: “Nếu vương phi đã nhắc đến chuyện trả tiền, nhân lúc giờ có Bạch tiền bối làm chứng, không ngại làm cho rõ mọi chuyện, tránh có người cứ liên tục gây náo loạn không dứt làm tổn thương hòa khí hai bên, không biết ý Bạch tiền bối như thế nào?”
Bạch Diêu không lên tiếng, cũng không tiện lên tiếng, mặc dù ông tán thành giải quyết việc này, tránh để Phượng Nhược Nam luôn giày vò, làm không tốt còn hỏng chuyện nhưng dù sao ông cũng là người bên phía Phượng Nhược Nam, ông có thể ra mặt ngăn Phượng Nhược Nam, chứ không tiện để mọi người nghiêng về phía Ngưu Hữu Đạo. Có điều ông không lên tiếng cũng là một loại thái độ, ngầm cho phép.
Ngưu Hữu Đạo tự nhiên hiểu ý, tiếp tục nói: “Có lẽ mọi người đang thắc mắc rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, có nhiều tiền nhân hậu quả của rất nhiều chuyện có thể mọi người không rõ. Vương phi nói ta nợ tiền, không sai, đúng là ta xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch nên đã mượn vương phi một khoản tiền, mười ngàn kim tệ! Vương phi đòi nợ, đương nhiên, ta cũng không nói không trả. Có điều có chuyện cần phải nói rõ, tiền ta mượn cho vương gia, ta chưa tiêu lấy một văn. Còn về khoảng tiền kia, Thái Thú đại nhân đã mở miệng, nói miễn đi. Thái Thú đại nhân mặc dù nói miễn đi nhưng vương phi nhất định chưa đòi về được chưa chịu, vậy ta cũng không có lời gì để nói, giờ ta mời Bạch tiền bối làm chủ. Trên tay ta hiện giờ thực sự không bỏ ra nổi số tiền kia, trên tay vương gia cũng không bỏ ra nổi, có thể thư thả một chút không? Đợi đến thành quách tiếp theo, đợi vương gia chúng ta bán chiến mã, nhất định có thể kiếm ra số tiền kia để trả mọi người, không biết như thế nào?”
Nhóm Thương Triều Tông im lặng, đặc biệt là Thương Triều Tông hơi xấu hổ. Vừa nói y mượn tiền mà y thì không thể nào phủ nhận, vừa nói y phải bán chiến mã...
Khóe miệng Bạch Diêu co quắp, Phượng Nhược Nam suýt chút nữa giận đến mức thổ huyết, nghe Ngưu Hữu Đạo lúc đầu nói còn có vẻ đạo mạo, còn tưởng rằng hắn xin thư thả một chút hắn sẽ cố gắng trả nợ, làm loạn một hồi lại thành ra muốn bán chiến mã. Việc này nếu để Phượng Lăng Ba biết không nổi cáu mới là lạ. Nói đến cuối, nói một tràng cuối cùng là nói nhảm, nói trắng ra vẫn là không muốn trả tiền.
Ngưu Hữu Đạo vốn không định trả số tiền kia. Hắn không phải loại người nợ tiền không trả, nhưng khoản tiền này hắn không hề tiêu, đều là Thương Triều Tông tiêu hết, giờ Thương Triều Tông và Phượng Nhược Nam đã trở thành vợ chồng, dựa vào đâu mà bắt hắn trả số tiền kia? Căn bản không có đạo lý mà!
Bạch Diêu liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo một chút, người này đúng là vô sỉ!
Nhưng những người khác không biết rõ tình hình, có người thầm xì xào, có vài người cảm thấy Phượng Nhược Nam đang cố tình gây sự. Tiền này đã cho Thương Triều Tông mượn, ngươi lại là phu thê với Thương Triều Tông, lại còn nói chuyện trả tiền gì đó đúng là hơi quá đáng. Đặc biệt là những thân vệ của Thương Triều Tông trong lòng thầm nhủ, bán chiến mã thì chúng ta đến huyện Thương Lư bằng cách nào?
Đây chính là một trong những nguyên nhân Phượng Nhược Nam suýt thì tức giận đến mức thổ huyết, mọi chuyện đã thành ra nàng ta vô lễ, chuyện này nàng ta cũng chẳng hề danh chính ngôn thuận gì, càng nói càng lộ ra là đang làm loạn, cơn tức giận khiến Phượng Nhược Nam khó chịu!
Sở dĩ nàng ta không kìm được muốn làm loạn cũng ít nhiều liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, từ khi lần đầu gặp Ngưu Hữu Đạo ở quân doanh đã bắt đầu chuỗi xui xẻo của nàng ta. Phượng Nhược Nam tức giận mà không nói ra được, chuyện khuất nhục cứ liên tiếp đ è xuống người, đổi lại là ai cũng không thể nuốt trôi cơn giận này, đặc biệt là một nữ tướng quân hào sảng đã quen như nàng ta, từ khi nào mà phải chịu khuất nhục như vậy chứ?”
Bạch Diêu lên tiếng nói: “Nếu Thái Thú đã mở miệng nói số tiền kia miễn đi, vậy chuyện này cho qua đi.” Ông đã nhìn ra, cho dù có nắm chặt tiền không thả thì với sự vô sỉ của Ngưu Hữu Đạo này thật sự có thể tiếp theo sẽ làm ra chuyện bán chiến mã. Tin tức đưa về, Phượng Lăng Ba không nổi giận mới là lạ, đến lúc đó người không thể xuống đài lại là Phượng Nhược Nam.
“Được! Nếu Bạch tiền bối đã nói vậy, vậy chuyện này vãn bối cũng không nhắc lại.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay biểu thị cám ơn.
Lam Như Đình không kìm được đưa tay vỗ vỗ trán, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đang chơi vương phi. Đây không phải là giải quyết vấn đề, đây rõ ràng là muốn bức Vương phi tức chết mà!
Phượng Nhược Nam nghiến răng nghiến lợi, kích động muốn rút kiếm ra giết người!
Ngưu Hữu Đạo lại tiếp tục nói ra: “Nói một chuyện khác, cũng coi như nguyên nhân gây ra xung đột ngày hôm nay, có lẽ tất cả mọi người đều thắc mắc nguyên nhân vì sao? Thực ra cũng không có gì, vào ngày đại hôn động phòng của vương gia và vương phi, vương phi không chịu cùng vương gia thực hiện chuyện vợ chồng thế nên người ban nãy bị vương phi bắt đã động chân động tay một chút, khiến vương phi hiền thục bớt, để vương gia đại hiển uy phong trượng phu. Vương phi không nuốt trôi cục tức này nên mới tìm chúng ta tính sổ!” Phần hạ dược đã bị lược bớt.