Đạo Quân

Chương 104: Trong Cung Hạ Quyết Tâm (1)



Đan bảng Kim Đan là do Băng Tuyết các của giới tu hành làm ra, viết là: Bát bách kim đan, danh động thiên hạ!

Nếu là Kim Đan bảng, dĩ nhiên là chỉ những người tu vi đã đạt cảnh giới Kim Đan, thực ra người tu vi Kim Đan kỳ trong giới tu hành không chỉ tám trăm người nhưng có thể lên được bảng chỉ có tám trăm danh ngạch. Tám trăm tu sĩ Kim Đan này không phải đã lên bảng là có thể vĩnh viễn chiếm cứ vị trí trên bảng. Đan bảng có thể được thay đổi bất cứ lúc nào, chẳng hạn có ai đánh bại người nào đó trên bảng thì sẽ tự động được thay vào đó, hoặc ai đó chết thì sẽ tự động bị xóa tên khỏi bảng.

Rất nhiều người khinh thường Đan bảng này, bởi vì bảng danh sách nào cũng không phải tuyệt đối, trong quá trình khảo cứu ra vẫn có chỗ bị người ta lên án. Có vài tu sĩ Kim Đan không muốn dương danh nên ẩn cư, rất hiếm khi giao thủ với người khác, thực lực thật sự không cho người ngoài biết, có vài tu sĩ Kim Đan thắng không khoe khoang, bại không lên tiếng. Thử hỏi trong tình huống này, làm sao có thể cam đoan bảng danh sách tuyệt đối công bằng?

Có lẽ Băng Tuyết các đã cân nhắc đến điểm này, có xếp hạng cụ thể chỉ có mười thứ hạng đầu. Đây là thập đại cao thủ Đang bảng, họ tuyệt đối có thực lực, về tổng thể những tu sĩ có ý kiến trong thiên hạ không quá nhiều. Còn bảy trăm chín mươi cái tên kia chỉ hiện tên trên bảng chứ không phân chia thứ tự. Bát bách kim đan, danh động thiên hạ! Thật đúng là vang danh thiên hạ, mặc kệ tu sĩ khác có phục hay không, không ai trong thiên hạ có thể thực sự làm rõ chênh lệch thực lực cao thấp một cách kỹ càng giữa các Kim Đan. Những kẻ quyền quý nắm giữ tài nguyên dĩ nhiên sẽ nhìn vào bảng danh sách, dựa vào những người trong bảng danh sách để cung cấp tài nguyên tu luyện, biến cao thủ đan bảng thành pháp Xem ảnh 1  sư tùy tùng hoặc làm những công việc đảm bảo an toàn.

Kể từ đó, những người có tên trên bảng liền gặp phiền phức, thường xuyên sẽ có người tìm tới cửa khiêu chiến, chạy tới khiêu chiến phần lớn đều là những tu sĩ thiếu tài nguyên tu luyện. Người đến gây chuyện cũng không còn cách nào khác, đều là tu sĩ Kim Đan, cái giá túc chủ đưa ra để thuê họ không giống nhau. Chẳng hạn, đều là đồ bán ra, một món đồ được đóng gói tinh xảo bán ra từ một cửa hàng có tên tuổi có thể bán mười kim tệ, một món không được đóng gói bày bán trên một sạp hàng chỉ có thể bán một kim tệ, dựa vào cái gì cùng một món đồ mà có cái giá tiền chênh lệch nhiều như vậy?

Đặt lên người cũng có đạo lý như nhau, dù ngươi có nói ngươi có chất lượng tương tự hoặc so ra còn có năng lực hơn cũng vô dụng. Túc chủ cũng không tin, ngươi nói như nhau là như nhau sao? Chứng minh cho ta thử đi, ngươi đi đánh bại một cao thủ Đan bảng thử đi! Đi lòng vòng một hồi cuối cùng vẫn là phải đi so thử, hà tất gì phải chịu nhục trước mặt túc chủ, chi bằng đi khiêu chiến trước đã, có cái tên trên bảng rồi tính sau.

Đương nhiên, nếu có tên trên bảng có bối cảnh môn phái, bình thường sẽ không ai dám khiêu chiến, trừ phi ngươi tài giỏi thắng cả môn phái người ta, nếu không hôm nay ngươi lên bảng, ngày mai có thể sẽ bị một đám người gi ết chết. Và tu sĩ Kim Đan có bối cảnh môn phái cũng sẽ không đi làm người khiêu chiến. Tài nguyên tự có môn phái cung cấp, không đáng đi làm mấy chuyện gây sự, khiêu khích những tên căn bản không hề có bối cảnh môn phái. Khiêu chiến kẻ có bối cảnh môn phái càng không cần thiết, sẽ tạo thành xung đột giữa hai phái.

Kể từ đó, Đan bảng dĩ nhiên dễ dàng bị người ta lên án là khảo cứu không toàn diện. Nhưng Băng Tuyết các người ta cũng nói, ngươi cảm thấy người nào trên bảng không thích hợp thì cứ đem bản lĩnh ra nói chuyện đi? Nhưng chẳng có ai ăn no rồi không có chuyện gì làm đi điểm danh từng người nói ai ai có tên trên bảng danh sách có tiếng không có miếng? Đây không phải đang tìm người kết thù sao?

Những người bất mãn dĩ nhiên trách đám nữ nhân Băng Tuyết các nhàn rỗi chẳng có chuyện gì làm nên càn rỡ làm loạn, thế nhưng cũng không ai dám đi gây rắc rối cho Băng Tuyết các. Các chủ của Băng Tuyết các là tôn nữ của Tuyết bà bà lão quái vật Nguyên Anh kỳ, thực lực chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay trong giới tu hành. Đan bảng là do các chủ Băng Tuyết các tiền nhiệm làm ra, các chủ tiền nhiệm là đệ tử Tuyết bà bà. Ngay cả lão quái vật Nguyên Anh kỳ khác cũng không lên tiếng với Đan bảng này, các tu sĩ khác trong thiên hạ dĩ nhiên không dám nhiều lời. Không ai dám tận lực đi chống đối Băng Tuyết các, Tuyết bà bà người ta là người đứng trên đỉnh chuỗi thực vật, có bối cảnh này, không thiếu tài nguyên tu luyện, cũng không thiếu danh và lợi, không đáng tranh đoạt kết thù với người khác, được coi là một tồn tại tương đối siêu nhiên.

Tương đối mà nói, Đan bảng cũng không phải không có chỗ thích hợp, ít nhiều gì cũng có thể phản ánh được thực lực nhất định, hoặc là vì bối cảnh của Tuyết bà bà, nhân mạch của Băng Tuyết các người ta không cần phải nói.

Họ nắm giữ tin tức trong thiên hạ toàn diện hơn so với người bình thường nên dễ đưa ra bình xét hơn. Chẳng hạn ở đâu đó có ai đó đánh với ai đó một trận, thắng bại như thế nào, rất nhiều người có lẽ chưa từng nghe thấy, Băng Tuyết các cũng đã thu được tin tức rồi sửa trên Đan bảng, không ít người cũng nhờ vào Đan bảng mới biết ai đánh nhau với ai.

Về phần vì sao không làm ra Nguyên Anh kỳ cùng Trúc Cơ kỳ hoặc Luyện Khí kỳ, dĩ nhiên là Băng Tuyết các không dám suy đoán lung tung đối với Nguyên Anh kỳ, còn Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ bên dưới vì nhiều vô số kể, sao phân tích cho hết.

Xem qua nội dung mật báo, Lục Thánh Trung cười khổ: “Bạch Diêu cao thủ Đan bảng cũng đích thân xuất mã, Phượng Lăng Ba này đúng là đủ để mắt đến quận vương nghèo túng này thật!”

An Tiểu Mãn sờ cằm, dĩ nhiên cũng khá buồn bực. “Đúng vậy, Phượng Lăng Ba này không khỏi quá coi trọng Thương Triều Tông rồi. Chẳng những gả nữ nhi, còn phái Bạch Diêu hộ vệ, đến mức đó sao? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một cách giải thích, xem ra ảnh hưởng của Ninh Vương với Phượng Lăng Ba không nhỏ, thế nhưng Thiên Ngọc môn nói thế nào? Ninh vương với Thiên Ngọc môn có sức ảnh hưởng lớn vậy sao? Nghĩ không ra...” Lắc đầu, bộ dạng đánh giá: “Lục sư huynh, chuyện của huynh, đệ đề nghị nên nghĩ lại!”

Lục Thánh Trung thở dài: “Ngũ Lương sơn chúng ta cũng không phải là đại môn phái, không thể tự chủ một phương, chỉ có thể phụ thuộc,bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế, Vương Hoành nhất định phải làm như vậy, ta có thể thế nào? Nếu không thể cho một công đạo, với quan hệ của Vương Hoành, bất cứ lúc nào cũng có thể đá Ngũ Lương sơn chúng ta ra khỏi cục diện, ảnh hưởng không phải chỉ có mình ta!”

An Tiểu Mãn nghe vậy liền rơi vào trầm mặc. Đúng là như vậy, không cần phải nói, Vương Hoành cùng với Chu Thủ Hiền túc chủ của mình bên này đều là bảo hoàng phái, nếu thật sự chọc cho Vương Hoành không vui, tùy tiện đánh tiếng với Chu Thủ Hiền, Chu Thủ Hiền không thể vì một đệ tử tiểu môn phái như gã ta mà đắc tội với Vương Hoành ở kinh thành. Ngay cả gã ta cũng có thể phải biến khỏi chỗ Chu Thủ Hiền, những đại môn phái có sức ảnh hưởng với phái bảo hoàng kia chưa chắc sẽ ra mặt nói chuyện giúp bọn gã, những tiểu môn phái có thể thay thế bọn gã thật sự là quá nhiều.

“Nhưng việc này gần như không thể hoàn thành, đừng nói sư huynh, cho dù cả Ngũ Lương sơn ta đồng thời xuất động chỉ e cũng không chơi lại một mình Bạch Diêu. Bạch Diêu đã từng một mình đánh tan một môn phái đấy!” An Tiểu Mãn than nhẹ.

Lục Thánh Trung ngửa mặt lên trời thở dài: “Việc thành tại người, đã không thể đối đầu vậy thì dùng trí đi!” Gã cầm chén rượu uống một ngụm, đập chén lên bàn, không kìm được mắng một tiếng: “Mẹ nó, Ngưu Hữu Đạo kia phải gọi là Ngưu Hữu Bệnh mới đúng. Giết ai chẳng được đi giết Tống Diễn Thanh làm gì, biết rõ bối cảnh Tống Diễn Thanh lớn như vậy còn dám trêu vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.