Đạo Quân

Chương 1084: Lời Đồn (1)



“Chỉ sợ tới lúc đó không chỉ có tu sĩ nước khác, ngay cả tu sĩ nước Yến đều muốn cái mạng của ta, tới lúc đó tất cả đều là kẻ địch của ta, ta còn có thể sống sót hay sao? Hiện tại mà gia nhập Tử Kim động thì Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn sẽ nghĩ tất cả các cách ép ta đi vào bí cảnh Thiên Đô chứ? Văn cô nương, hãy cho mọi người tự do chút, không vội."

Vừa dứt lời thì hắn ngả người ra phía sau, đưa một tay kề dưới đầu làm gối, nhìn bầu trời đầy sao, thoải mái mà nằm trên bè gỗ!

Văn Mặc Nhi nhìn chằm chằm vào hắn, rồi nói: "Tại nước Triệu giết sứ thần nước Yến, tại nước Tề làm bị thương đệ tử Thiên Hỏa giáo, tại Mao Lư sơn trang thì đối đầu với triều đình, ta còn tưởng Ngưu huynh không biết sợ hãi điều gì, thế mà hôm nay gặp mặt... thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt."

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha: "Muốn nói ta tham sống sợ chết đúng không?"

Văn Mặc Nhi không thừa nhận cũng không phủ nhận, quay người đi viết mật tín, đưa vào Kim Sí rồi thả nó dưới ánh trăng sáng.

Sau đó nàng ta quay người lại, thấy Quản Phương Nghi đang cười nhìn mình, Văn Mặc Nhi luôn cảm giác nụ cười của đối phương rất kỳ lạ.

Quản Phương Nghi hỏi: "Cô nói với ngài ấy như vậy, không sợ khi ngài ấy trở thành trưởng lão của Tử Kim động thì trả thù cô sao?"

Văn Mặc Nhi không trả lời.

Quản Phương Nghi đi tới, cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng ta rồi cười hỏi: "Văn cô nương thật sự không muốn trở về hay sao?"

Văn Mặc Nhi: "Hồng Nương muốn đuổi ta đi hay sao?"

"Thế thì không phải, chỉ là muốn nhắc nhở cô thôi, ngài ấy cũng không phải là người tốt, chính là một sắc quỷ, nếu muốn có một cô gái xinh đẹp như cô thì thủ đoạn dơ bẩn nào ngài ấy cũng dám dùng, ta sợ cô không an toàn." Quản Phương Nghi chỉ vào Ngưu Hữu Đạo đang nằm ở đó mà nhắc nhở.

Văn Mặc Nhi nghiêng đầu, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt, cười mỉm.

Hắn muốn kéo dài thời gian về chuyện này mặc dù cũng có nguyên nhân như hắn vừa nói, thế nhưng vẫn còn nguyên nhân khác, đó chính là thế cục trước mắt còn chưa xác định, phải lấy cớ này để làm Tử Kim động an tâm đã rồi quan sát sau.

Dưới ánh trăng sáng, trên bè gỗ có một nam nhân đang nằm, hai nữ cầm tay đứng bên cạnh, ban đêm yên tĩnh, huyền ảo giống như giấc mộng...

Sau khi nhận được tin tức của Văn Mặc Nhi thì Cung Lâm Sách vẫn đứng lặng tại ngoài trướng mà nhìn khắp đại quân rồi thở dài một tiếng, ông ta phát hiện mình thật sự là hơi nóng vội. Ngưu Hữu Đạo nói rất đúng, hiện tại bí cảnh Thiên Đô cũng không phải vấn đề, vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là Ngưu Hữu Đạo không thích hợp gia nhập bất cứ nơi nào, phải đặt chiến sự lên hàng đầu, không thể nội chiến được.

Sau đó ông ta viết một bức thư cho Văn Mặc Nhi, đồng ý tạm hoãn.

Nước Hàn cảm thấy rất khó chịu, chiến lược của Kim Tước rất tốt thế nhưng đồng minh là nước Triệu lại bắt đầu xuất hiện vấn đề, đã nói rằng tấn công nước Yến, đánh hạ Kim châu thế mà tới giờ vẫn không có động tĩnh nào cả, khi bên mình thúc giục lại còn nhận được lý do là đang trong giai đoạn chuẩn bị tiến công toàn diện nữa.

Cần chuẩn bị tới khi nào nữa? Làm cho nước Hàn bị cầm chân luôn rồi.

"Còn không chịu xuất binh hay sao? Kim Tước làm ăn như nào vậy?"

Khi nhận được tin tức phản hồi từ những đội quân tiến công, Ngô Công Lĩnh nhìn chằm chằm vào tin tức rồi đối chiếu trên địa đồ, một lát sau ông ta tức giận, quay lại hét vào mặt những người của ba phái lớn nước Hàn.

Đúng vậy, đối mặt với quân đội đã chạy tứ tán, không thể chiến đấu tiếp mà lại tốc độ di chuyển còn chậm của La Chiếu thì ông ta giết rất đơn giản, làm cho La Chiếu tổn thất rất lớn, cũng cướp được rất nhiều lương thực.

Thế nhưng hai triệu quân đội của La Chiếu lại được lệnh phân tán chạy trốn, mà binh lực của Ngô Công Lĩnh cũng không nhiều, không thể chia quân ra như của La Chiếu mà đuổi giết nên cũng có một bộ phận quân đội của La Chiếu chạy trốn thành công. Từ những tin tức của các lộ nhân mã thì tình hình đúng thật là như vậy.

Ông ta đã hạ quyết tâm ra tay với nước Tống, là bởi vì hiện tại nước Tống yếu nhất, cũng mong chờ quân đội của Kim Tước cũng tấn công nước Tống.

Thế nhưng mà hiện tại thì Kim Tước lại không có phản ứng, chờ tới khi quân đội còn thừa lại của La Chiếu tập trung lại, ăn uống no đủ thì số lượng vẫn nhiều hơn quân đội của ông ta, tới lúc đó thì lại tới lượt La Chiếu tấn công ông ta rồi.

Ông ta đã hại La Chiếu tổn thất lớn như vậy, La Chiếu có thể buông tha cho ông ta mới là lạ, hiện tại Ngô Công Lĩnh không tức giận được sao?

Ông ta cảm thấy mình giống như lại bị lừa lần nữa, giống như lúc ban đầu khởi binh tại Thương châu vậy, lúc đầu đã nói cùng với Nam châu tạo phản, thế mà cuối cùng lại chỉ có ông ta tạo phản, cuối cùng còn bị đuổi giết liên tục. Hiện tại lại có những chi tiết giống vậy, làm ông ta rất lo lắng.

Trưởng lão Hướng Thiên Quang của Vô Thượng cung thở dài: "Quân đội nước Triệu không tín nghĩa, không chịu xuất binh, quân đội của Kim Tước lại bị quân đội phía bắc nước Yến cầm chân, không thể làm gì được."

"Tín nghĩa? Đầu óc của Kim Tước có phải bị hỏng không vậy? Chiến tranh giữa các quốc gia, bên nào không phải vì ích lợi của mình, thế mà còn tin vào "tín nghĩa" chứ? Ngay cả điều này còn không nghĩ tới còn dám tranh hùng? La Chiếu nước Tống là một thằng ngu, Kim Tước cũng không thông minh hơn bao nhiêu, nếu như ta là hoàng đế nước Hàn thì đã chém chết hắn từ lâu rồi, ngu xuẩn như vậy sống có tác dụng gì chứ!" Ngô Công Lĩnh tức giận, mắng to trước mặt mọi người.

Trưởng lão Tào Dũng của Bách Xuyên cốc trầm giọng nói: "Đại tướng quân, đừng khẩu nghiệp, chọc giận Kim Tước cũng không tốt lắm."

"Ta nhổ vào, đừng tưởng ta sợ hắn, hắn là cái đinh gì chứ!" Ngô Công Lĩnh quay đầu, chỉ vào địa đồ: "Lão tử khởi binh tại Thương châu, làm cho nước Yến hỗn loạn, không được an bình. Hiện tại lại giết tới nước Tống, các ngươi nhìn xem, nếu tiếp tục tiến công thì chỉ một mình ta đã có thể chiếm được một nửa nước Tống rồi. Lão tử chiến từ nước Yến tới nước Tống, mà các ngươi nhìn lại xem, con rùa Kim Tước kia làm được cái gì chưa? Lâu như vậy rồi mà vẫn giằng co với nước Yến, ngay cả Thiệu Đăng Vân đều không giải quyết được nữa, loại người này tại sao có thể trở thành Đại tư mã của nước Hàn chứ?"

Ông ta quay lại, nói với mọi người: "Hay là các ngươi trở về nói chuyện với hoàng đế nước Hàn, để hoàng đế nhường chức Đại tư mã cho ta! Để cho ta thống lĩnh quân đội nước Hàn, như vậy thì trong vòng ba tháng, ta cam đoan phá hủy nước Tống, thêm nó vào bản đồ nước Hàn, nếu không được thì ta nguyện dâng đầu mình lên!"

Tào Dũng nói: "Nếu tức giận thì nói một lát cũng được, đừng làm quá!"

Ngô Công Lĩnh: "Được rồi! Ta không nói linh tinh, hiện tại nghiêm túc, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả nửa nước Tống đều bị ta chiếm đoạt, tới khi chiếm đoạt toàn bộ nước Tống thì công lao này thuộc về ta hay là Kim Tước? Được, chức quan hắn lớn, ta sẽ không cướp công được, ít nhất thì tới lúc luận công ban thưởng cũng phải công bằng chứ? Ta và các huynh đệ vì nước Hàn mà liều mạng, từ nước Yến đánh tới nước Tống, lập được rất nhiều công lao, các người chuẩn bị ban thưởng cho ta địa bàn lớn bao nhiêu?"

Hướng Thiên Quang trầm giọng nói: "Nếu như Kim Tước không cầm chân một triệu quân đội tinh nhuệ của nước Tống tại biên giới phía bắc thì ông có thể chiếm đoạt được nhiều địa bàn như vậy hay sao? Công lao của ông sẽ không bị cắt xén, mà không phải của ông thì cũng đừng mơ mộng!"

"Bình Bình, phu nhân, thấy được không? Ta vì Thiên Nữ giáo bán mạng như thế nào cũng vô dụng, người ta chỉ xem Thiên Nữ giáo là vũ khí mà thôi!" Ngô Công Lĩnh than thở với Huệ Thanh Bình, rồi lại nói với trưởng lão Tề Bích Tang của Thiên Nữ giáo: "Tề trưởng lão, ta chính là con rể của Thiên Nữ giáo, là người của Thiên Nữ giáo, hiện tại lại đang lập công cho Thiên Nữ giáo nữa, gần nửa nước Tống đều do chúng ta chiếm được, mà tên Kim Tước kia cũng chỉ ở bên cạnh chiếm lợi mà thôi, chúng ta chịu đựng nguy hiểm lớn như vậy, công lao không thể nhiều hơn sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.