Đạo Quân

Chương 1087: Ta cho các ngươi giã vờ nhã nhặn (1)



Hơn nữa, có rút hay không cũng không hoàn toàn là do nước Triệu, ngươi đã tấn công nước Yến, đúng hơn là tấn công Nam châu, làm cho Nam châu trả một cái giá rất đắt. Hiện tại quân đội bạn của Nam châu sắp tới, ngươi lại muốn chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, có chuyện ngon ăn như vậy hả?

Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh đều là võ tướng, cũng đều là người táo bạo, đã tập kết quân đội chạy tới, nếu chưa phân thắng bại thì chắc chắn sẽ không dừng tay.

Hai bên đã so đấu, cũng đều có khẩu hiệu chiến đấu.

Bàng Đằng vẫn hét rằng Nam châu phải đẩy quân đội Kim châu ra ngoài!

Thương Triêu Tông cũng không khiêm tốn, ra lệnh nước Triệu phải trả lại lãnh địa Kim châu cho quân đội của Kim châu!

Nước Yến ngươi ngay cả cơm đều không thể ăn no, giống như một tên ăn mày đi cầu xin khắp nơi mới có thể đánh trận, thế mà còn dám tham dự vào phản quân nước Triệu hay sao? Nước Triệu làm sao có thể đồng ý điều kiện nhục nhã kia cơ chứ!

Thương Triêu Tông cũng không dễ dàng làm hòa với nước Triệu, nếu điều kiện trên chưa được thỏa mãn thì không thể nào làm hòa. Hiện tại, quân đội nước Yến đã sắp tới đây trợ giúp, hắn ta phải thừa dịp này cướp lại Kim châu cho quân đội Kim châu, có Kim châu thì hắn ta mới có được một bức tường ngăn cản những nguy cơ của nước Triệu.

Nếu không thì với tình trạng tàn tạ của Nam châu hiện tại, một khi các phương đình chiến, mà người khổng lồ như nước Triệu ngay ở trước mặt ngươi, lúc nào đó không vui là có thể đánh ngươi vì ngươi nhỏ yếu. Điều đó thật sự làm cho Nam châu thật sự là ăn ngủ không yên...

Quân đội chủ lực của nước Hàn chạy tới biên giới nước Tống, lấy cớ rằng nước Tống cố ý khiêu khích, nên đã phát động cuộc tấn công nhằm vào nước Tống.

Mông Sơn Minh cũng đã dẫn quân trở về Nam châu, hiện tại đang chiến đấu với nước Triệu, hai bên chém giết tới mức trời đất mịt mù.

Trong cùng một thời gian, bốn trong bảy quốc gia trên thiên hạ đều bị quấn vào trong chiến tranh.

Nước Vệ và nước Tề cũng không nhàn rỗi, dùng tài nguyên để ủng hộ quốc gia mà mình muốn ủng hộ.

Sau khi chủ lực nước Yến và quân Triệu chiến đấu với nhau, tu sĩ hai nước Vệ và Tề đều thay đổi địa điểm trợ giúp, nhanh chóng lao về phía nước Tống để bảo vệ cho lợi ích của quốc gia mình. Trước đó hai nước Tề và Vệ còn chỉ trích nước Tống, thế mà hiện tại lại đi tới hỗ trợ nước Tống rồi.

Hiện tại nước Yến đang đình chiến với nước Hàn và nước Tống, lại chiến tranh với nước Triệu. Cứ để bọn họ chiến tranh đi, đối với nước Vệ và nước Tề thì tình hình nước Tống hiện tại còn nguy hiểm hơn.

Trong bảy quốc gia thì chỉ còn có nước Tấn, sai người tới cũng chỉ tới tham quan mà thôi.

Tới trình độ này, sáu nước cũng có thể cảm giác được, nước Tấn núp ở phía sau nở nụ cười kỳ dị mà âm trầm, mài đao xoèn xoẹt. Thế nhưng lại không có cách nào khác, chiến tranh xảy ra, không thể nói dừng là dừng được, ai cũng không dễ dàng lùi bước.

Chiến tranh giữa nước Yến và nước Triệu rất kịch liệt và hoành tráng, mà nước Tống thì lại rất khổ sở khi bị nước Hàn tấn công.

Thực lực của nước Tống bị tiêu hao quá lớn, lực lượng hiện tại rất không đủ, tiền phương thì bị quân đội nước Hàn đánh bại liên tục, hậu phương lại có Ngô Công Lĩnh quấy rầy. Mối họa diệt quốc đã sắp trở thành sự thật chứ không phải chỉ là nói xuông nữa, làm cho toàn bộ nước Tống trở nên hoảng loạn.

Lời đồn của Ngô Công Lĩnh lúc này cũng thành sự thật, phía bắc nước Tống thật sự xảy ra đại chiến, dưới tình hình ép bức nên rất nhiều gia đình đã trốn chạy về phía nam, gia nhập vào thế lực của Ngô Công Lĩnh.

Mặc dù rất nhiều người là không thật lòng khi gia nhập vào Ngô Công Lĩnh - một kẻ đã giết chết huynh trưởng của mình, thế nhưng hiện tại trong nước Tống chỉ có khu vực do Ngô Công Lĩnh cầm quyền thì mới có thể để mọi người tránh đi chiến tranh. Phía nam nước Tống rất trống trải, khu vực hoạt động của Ngô Công Lĩnh quá lớn, nước Tống thật sự là không thể tiêu diệt Ngô Công Lĩnh, mà nước Hàn chắc chắn sẽ không đánh Ngô Công LĨnh. Người ta không tới đây trốn thì có thể chạy tới đâu nữa?

Đương nhiên cũng có một phần nhỏ người đang nghĩ cách vượt qua con sống, trốn về phía nước Yến.

Nói cho cùng, những kẻ chạy trốn về phía nam cũng chỉ cầu được sống thôi, Ngô Công Lĩnh dù ai đến cũng không từ chối.

Trong lúc nhất thời, các loại tài nguyên Tống quốc lần lượt tụ tập về phía nam, vấn đề lương thực trở nên nghiêm trọng, ăn vĩnh viễn là ranh giới cuối cùng của con người.

Mặc dù Ngô Công Lĩnh lấy được không ít lương thực từ tay La Chiếu, trong số những kẻ đầu quân tới cũng không ít người vì bảo vệ tính mạng người nhà mình quyên tặng không ít lương thực cho ông ta, người quyên tiền quyên lương thực, căn cứ mức quyên bao nhiêu để cho một chức quan không lớn không nhỏ. Nhưng lương thực trong tay ông ta có nhiều mấy cũng có hạn, không thể nuôi sống được nhiều người tìm tới như vậy.

Làm sao bây giờ? Với Ngô Công Lĩnh mà nói, dễ xử lý thôi! Dù sao người cũng đã lừa tới rồi.

Nói theo cách của ông ta, ta đã cho các ngươi môi trường sống an toàn, các ngươi có thể an tâm ngẫm nghĩ cách sinh tồn, đi săn trong núi hay ăn cỏ ăn vỏ cây, tự mà nghĩ cách đi.

Còn có cách khác để no bụng không, có! Độ tuổi thích hợp có thể tham quân, tới là có cơm ăn!

Trong nhà có cô nương, có thể cân nhắc gả cho binh dưới quyền của ta, binh dưới quyền của ta có thể được phân lương nuôi sống gia đình! Gả cho binh dưới quyền của ta dĩ nhiên cũng Trong nhà có cô nương, có thể cân nhắc gả cho

Lễ nghĩa liêm sỉ đối mặt vấn đề sinh tồn, không còn sót lại chút gì!

Trong lúc nhất thời, phản quân phản loạn từ Thương châu đánh đến đây lại trở thành miếng bánh thơm ở đây, không biết bao nhiêu bao nhiêu gia đình chủ động dâng khuê nữ đến tận cửa.

Chư quốc đại chiến say sưa, nơi này lại xuất hiện tình trạng rước dâu trên diện rộng, bầy không khí hoàn toàn khác với bầu không khí của thiên hạ.

Trong thành, trong quân doanh trú đóng tạm thời, chư tướng đi theo Ngô Công Lĩnh vào trong nhà, đi thẳng đến võ đài.

Trên đường đi gặp thân binh đến truyền tin, thân binh giao tin tức xong đang định rời đi, Ngô Công Lĩnh lại vẫy lại: “Sấu Hầu Tử, đừng chạy, lại đây!”

Thân binh được gọi là “Sấu Hầu Tử” lập tức quay lại chờ phân phó.

Ngô Công Lĩnh đánh giá gã từ trên xuống dưới, hỏi: “Nghe nói tiểu tử ngươi một hơi cưới hai cô vợ à, có chuyện này không?”

Sấu Hầu Tử lập tức cười hì hì vò đầu nói: “Thuộc hạ cũng chỉ làm theo phân phó của đại tướng quân, cứu nạn dân như cứu hỏa, người ta cầu đến tận cửa, thuộc hạ cũng không đành lòng từ chối.”

“Ngươi không đành lòng cái rắm, còn chẳng phải thấy người ta đẹp à!” Ngô Công Lĩnh đấm nhẹ vào ngực gã: “Cơ thể này của ngươi, cưới hai cô vợ, có thể tiêu được hết không?”

Đệ tử Thiên Nữ giáo phụ trách hộ vệ xung quanh cũng không kìm được nhìn về phía này, phát hiện dường như trong miệng người này chưa từng nghe thấy được câu gì tốt đẹp. khóe miệng Huệ Thanh Bình đi theo một bên hơi co rút.

Với những lời lẽ ô uế trong miệng Ngô Công Lĩnh, dường như bà ta đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa. Nếu Ngô Công Lĩnh nói mấy lời tích đức thì mới khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Sấu Hầu Tử ưỡn ngực: “Không thành vấn đề!”

Ngô Công Lĩnh: “Mạnh miệng vô ích, chân mềm rồi thì không làm được chính sự đâu, lập tức xéo ngay cho ta, ta xem ngươi lấy gì nuôi sống cả gia đình!”

“Chắc chắn sẽ không đâu!” Sấu Hầu Tử lớn tiếng cam đoan.

“Cút!” Ngô Công Lĩnh hét lên.

Sấu Hầu Tử co rụt đầu, lập tức bỏ chạy.

Phí tướng Kim Tường ở bên hơi lo lắng, nhắc nhở: “Đại tướng quân, đại chiến trước mắt mà cứ để các huynh đệ buông lỏng làm chuyện hỷ có thích hợp không?”

Ngô Công Lĩnh liếc mắt nhìn y, không để ý, dẫn mọi người đi tới võ đài.

Trên giáo đường có một đám nhân mã xếp hàng ngay ngắn, Ngô Công Lĩnh đi lên đài, đi lòng vòng hai vòng trên đài, cất cao giọng: “Hôm nay triệu tập mọi người nói chút chuyện chính sự, chính sự gì? Đó là nói chuyện mọi người thành thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.