Đạo Quân

Chương 1088: Ta cho các ngươi giã vờ nhã nhặn (2)



“Haha...”

“Hì hì...”

Phía dưới vang lên trận cười.

Ngô Công Lĩnh đưa tay chỉ chỉ Kim Tường: “Ban nãy vừa mới hỏi ta, đại chiến trước mắt, để các huynh đệ xử lý chuyện hỷ có thích hợp không? mọi người cảm thấy có thích hợp không?”

Đám tướng sĩ dưới đài hai mặt nhìn nhau, cũng không biết có thích hợp không, không biết nên trả lời như thế nào.

Ngô Công Lĩnh nói: “Nói thật, ta cũng cảm thấy không thích hợp, chiến sự làm trọng mà! Nhưng ta vẫn làm như vậy, vì sao? Lúc trước các huynh đệ cùng ta khởi binh ở Thương châu là muốn cùng tạo ra một tiền đồ, kết quả Ngô Công Lĩnh ta vô năng, chẳng những không cho các huynh đệ tiền đồ mà còn liên lụy vợ con mọi người, làm hại mọi người cửa nát nhà tan, nhà cũng không có!” Hốc mắt ông ta đỏ lên, vỗ ngực bốp bốp, lớn tiếng nói: “Là Ngô Công Lĩnh ta có lỗi với các huynh đệ, hại tất cả mọi người thành kẻ độc thân!”

Những lời này có lẽ đã khơi gợi chuyên thương tâm của không ít người, có người tròng mắt đỏ lên, có người nghẹn ngào nhớ tới già trẻ trong nhà bị chiến hỏa liên lụy.

“Cho nên mặc kệ điều kiện thế nào, dù là điều kiện khó khăn đi nữa, việc này Ngô Công Lĩnh ta phải gánh hết, phải cho các huynh đệ một công đạo, phải cho các huynh đệ một lần nữa có nhà có đúng không?”

Huệ Thanh Bình nghe vậy liền nhìn ông ta, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.

“Có nhà là chuyện tốt, cho nên mỗi người kết hôn chí ít đều sẽ được phát phụ cấp 10 kim tệ, nhưng chúng ta không thể biến chuyện tốt thành chuyện xấu, không thể biến thành kẻ điếc mù lòa không nghe thấy chuyện ngoài cửa. Ta nghe nói có người cưới một phòng, cũng có người cưới nhị phòng tam phòng tứ ngũ phòng. Đương nhiên, có năng lực cưới ta không ngăn, sẽ chỉ chúc mừng, sẽ chỉ vui mừng vì các huynh đệ. Nhưng không thể làm loạn!”

“Trước mắt chiến sự chưa yên, ôm nữ nhân không xuống giường được, cầm không nổi đao, bò không lên chiến mã, như vậy có được không? Đều chán sống rồi sao? Đợi tới lúc nếm phải thất bại nhiều, ngươi có cưới nhiều mấy cũng chỉ là nằm mơ, đều phải trở thành của người khác! Ngay cả loại vớ vẩn như Sấu Hầu Tử cũng có thể cưới được hai đại mỹ nhân yêu kiều, dựa vào cái gì? Chính là vì đao thương trong tay chúng ta đủ sắc, không phải vì các ngươi mặt mày trắng trẻo là có thể dụ được, mọi người không thể vứt đi cái căn bản này!”

“Sau này chúng ta muốn có chỗ đặt chân trên mảnh đất này, nếu làm mảnh đất này xấu đi rồi, lẽ nào lại muốn bị đuổi chạy khắp nơi nữa sao? Các huynh đệ cũng nên kiềm chế lại, không thể làm quá mức! Ta nói như vậy, các ngươi nghe có hiểu không?”

“Đã hiểu!” Cả đám cùng kêu to lên.

“Tốt!” Ngô Công Lĩnh gật đầu: “Nếu đều đã nghe hiểu thì tốt, nghe hiểu thì phải quy củ, quy củ này đã lập rồi, nếu còn phạm vào quy củ thì đừng trách ta!”

Sau khi rời khỏi võ đài, Ngô Công Lĩnh lại triệu tập chư tướng nghị sự, định ra quy củ, từ hôm nay trở đi, sĩ tốt phổ thông bên dưới chỉ có thể cưới một vọ, đến cấp bậc nhất định, nhiều nhất chỉ cho phép cưới hai vợ.

Trong thời gian chiến tranh quy củ sẽ như vậy, đợi thiên hạ thái bình, có bản lĩnh thì tự đi mà cưới.

Sau khi chư tướng lĩnh mệnh, Ngô Công Lĩnh lại nhắc nhở một tiếng: “Ngoài ra, đừng cứ nhìn chằm chằm mấy nàng xinh đẹp, đợi sau khi dừng chân, mọi người có quyền thế còn sợ không có nữ nhân xinh đẹp sao? Không được tranh giành với các huỵnh đệ bên dưới! tình hình bây giờ xấu đẹp không quan trọng, quan trọng là ổn định lòng người, nữ nhi của mấy gia đình giàu có đầu quân, mọi người phải vơ hết! Hôm nay ta cũng lập một quy củ cho các huynh đệ có cấp bậc, muốn cưới chỉ có thể cưới người nhà của các hộ giàu, có nghe thấy không hả?”

Cả đám lập tức dở khóc dở cười, một tướng ai oán nói: “Đại tướng quân, ai không thích xinh đẹp, cưới mấy nàng khó coi với ổn định lòng người liên quan gì với nhau?”

Ngô Công Lĩnh lập tức trả lời: “Có phải ngươi ngốc nên đầu xì khói không thông khí nữa không? Ta đã nói rồi, chúng ta muốn đặt chân ở đây, căn cơ chúng ta nông cạn, làm sao mau chóng đặt chân? Biện pháp tốt nhất chính là thông gia! Nói khó nghe chút chính là buộc chặt, các ngươi có quan hệ thông gia với các hộ lớn kia, các huynh đệ bên dưới tìm tới những hộ bình dân đều là quan hệ thông gia, đến lúc đó những người đầu quân phía nam mặc kệ thực tình hay giả ý đều sẽ không thể quay đầu được, cũng chỉ có thể đứng bên phía chúng ta, những người này liên kết lại sẽ thành thế lực lớn chừng nào?”

Lời vừa nói ra, cả đám bừng tỉnh ngộ, đừng nói Kim Tường, ngay cả Huệ Thanh Bình cũng ngẫm nghĩ, cuối cùng hiểu rõ vì sao tên này lại để cấp dưới kết hôn trắng trợn.

Đơn Đông Tinh quyền chưởng môn Động Tiên các đứng bên nghe mà cũng lắc đầu, thật sự phục vị này, cả đường toàn làm những chuyện không tốt vậy mà cũng có thể đi đến giờ.

Ngô Công Lĩnh chỉ mũi đám người tiếp tục mắng: “Các ngươi nghĩ đám các ngươi rất đáng gờm sao? Đều là những kẻ thô lỗ, bình thường người ta ai thèm để mắt các ngươi? Càng là những hộ lớn, nhân mạch quan hệ càng rộng, người thông kinh đạt lễ biết làm việc trong nhà rất nhiều. Saau này chuyện làm ăn trên mảnh đất này không thể cứ mãi dựa vào chúng ta chém chém giết giết, còn phải dựa vào sự giúp đỡ của những người này có biết không hả? Đạo lý phối cao với thấp bị lôi xuống nước còn cần ta phải giải thích thêm sao?”

“Xinh đẹp có thể đánh trận không, có thể thống trị vùng này hay có thể làm lương thảo không? cũng chỉ có lúc này, có cơ hội tốt này mới chiếm được tiện nghi này. Các ngươi cưới một người, người ta đưa thêm nha đầu hồi môn thành được tặng hai, chuyện tốt như vậy, các ngươi còn lựa chọn với lão tử, các ngươi đang phải ăn phân sao?”

Một tướng dở khóc dở cười nói: “Đại tướng quân, ngài nói có lý, đều có lý, được rồi chứ? Nhưng những hộ lớn nhiều quy củ, ngài cũng đã nói, người ta chướng mắt chúng ta, việc này không dễ làm, phiền phức lắm!”

Ngô Công Lĩnh trừng mắt: “Nước tràn não hay cứt đái rót vào nhiều quá? Đây là lúc nào? Là thời điểm chiến tranh! Bọn hắn chính là thịt cá trên thớt gỗ! Ta cho chúng giả vờ nhã nhặn là để các ngươi ăn cho đẹp mắt một chút, tránh ảnh hưởng lòng người, không phải để các ngươi thật sự đến đó nhã nhặn nho nhã. bọn hắn nói đạo lý, các ngươi cứ khách khí một chút, tật xấu nhiều, đao thương cùng nhân mã trên tay các ngươi dùng để làm gì, hù dọa người còn phải cần ta dạy sao? Các ngươi muốn cưới, ai dám không gả? Lão tử không phải ngay cả trưởng lão Thiên Nữ giáo cũng đã ngủ luôn rồi sao, các ngươi theo ta lâu như vậy sao lại ngu xuẩn thế?”

“Ngô Công Lĩnh, ngậm cái miệng chó của ngươi lại!” Huệ Thanh Bình tức giận mắng, bà quá mức nóng giận, bà ta còn đang đứng bên cạnh đấy.

“Lỡ lời, nói sai!” Ngô Công Lĩnh lập tức quay đầu chịu nhận lỗi, hì hì: “Không phải ngủ, là cưới, là cưới, phu nhân bớt giận.”

Chư tướng ai nấy cũng nén cười.

Đám Thiên Nữ giáo phụ trách bảo vệ sắc mặt ai nấy đều cổ quái.

Quá trắng trợn! Đan Đông Tinh dở khóc dở cười lắc đầu, trong lòng đánh giá.

Ông ta phát hiển tên Ngô Công Lĩnh này đúng là khá “ngay thẳng”, từ trước đến giờ có gì thì nói đó, loại ngay thẳng này chắc chắn phải mau chóng đạt được mục đích.

“Cười cái gì mà cười? đại trượng phu phải co được duỗi được, ta cưới phu nhân giống với ngươi cưới nữ nhân các hộ lớn, biết chưa?” Ngô Công Lĩnh quay đầu trách các chư tướng đang nén cười, vỗ bàn hỏi: “Tình hình nhân mã thế nào? Chiêu bao nhiêu người rồi?”

Một tướng báo: “Đã triệu tập được trăm vạn người.”

Ngô Công Lĩnh trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Lúc khởi binh ở Thương châu, thua thiệt đó chúng ta đã nếm phải, trăm vạn người này đều là đám ô hợp, không chịu nổi một kích, thiệt thòi như vậy không thể chịu nữa. Trước mắt là thời điểm chiến lược hiếm có, người từ trên xuống dưới đều phải xốc lại tinh thần cho ta, tân binh tới tay đều phải tranh thủ thao luyện, ta không muốn một đám ôn hợp mà là nhân mã có thể kéo ra ngoài đánh được, đây mới là vốn đặt chân trong tương lai của chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.