Trừ trưởng lão của Thiên Nữ giáo biến thành Ngô phu nhân, chuyển biến thân phận có xu hướng tái khởi này lại liên quan đến Ngô Công Lĩnh, bản thân bà ta cũng không biết nói gì.
Ngược lại đệ tử nhất hệ của bà ta thì vô cùng vui vẻ, dường như còn chấp nhận thân phận của Ngô Công Lĩnh hơn cả bà ta, trượng phu của sư phụ!
Ngay sau đó, Huệ Thanh Bình lại một lần nữa nhìn Ngô Công Lĩnh với con mắt khác, một kẻ bề ngoài thô lỗ gian trá lại có thể lợi dụng thế cục hiện nay mưu lợi bốn phía.
Ngô Công Lĩnh âm thầm phái người của Động Tiên các đi Vệ quốc và Tề quốc, mua sắm lương thảo và chiến mã từ hai nước này.
Nhiều nhà giàu quyên tặng như vậy, trên tay ông ta giờ không thiếu tiền, mà là có tiền cũng không mua được vật tư, ông ta hy vọng được hai nước ủng hộ.
Vệ quốc và Sở quốc sở dĩ trước đây phái người ủng hộ là vì trách Tống quốc không nghĩ đến lợi ích chung phá vỡ thế cục, không muốn để Hàn quốc phát triển an toàn, giờ Tống quốc sắp vong, Ngô Công Lĩnh đang kéo chân Hàn quốc, điều này khiến hai nước rất kinh ngạc.
Mà Ngô Công Lĩnh phái người tới càng chứng minh, Ngô Công Lĩnh muốn tự lập!
Khiến ý đồ khuếch trương của Hàn quốc bất lợi là hy vọng Vệ quốc và Tề quốc muốn nhìn thấy, cũng muốn tạo ra nhiều rào cản cho Hàn quốc, kết quả lại để mưu đồ tích súc được thực lực Ngô Công Lĩnh một lần nữa thành công, họ đã bán lương thảo và chiến mã cho Ngô Công Lĩnh.
Quá trình này Ngô Công Lĩnh không giấu diếm Huệ Thanh Bình, mà tìm Huệ Thanh Bình thương lượng, nếu không lấy được lương thực và chiến mã thì không cách nào bàn giao được với Thiên Nữ giáo nên mong Huệ Thanh Bình nói giúp, giải thích với Thiên Nữ giáo là tất cả những gì ông ta làm là để giúp Thiên Nữ giáo thật sự có được địa bàn mười lăm châu này, để Thiên Nữ giáo giúp đỡ ngăn cản áp lực bên Hàn quốc.
Huệ Thanh Bình đang trầm luân trong tư vi một lần nữa nếm được quyền lực đã bị Ngô Công Lĩnh k,ích thích.
Hai người xây dựng trên cơ sở đôi bên cùng có lợi đã cột lại với nhau, gặp chuyện bắt đầu âm thầm thương lượng, trong lúc vô tình Huệ Thanh Bình cũng đã bị Ngô Công Lĩnh lôi xuống nước và cũng cam tâm tình nguyện bị kéo xuống nước, tất cả những sự không cam lòng trước đây đều thành già mồm cãi láo, chuyện nam nữ với Ngô Công Lĩnh cũng dần không bài xích nữa, dù sao cũng đã vậy rồi, cũng đã thành vợ chồng danh chính ngôn thuận rồi.
Đồng thời, Ngô Công Lĩnh cũng cảm nhận được một loại đau khổ khác, Huệ Thanh Bình biết ông ta hạng người gì, bắt đầu nhìn chằm chằm ông ta, bóp chế,t quan hệ không đứng đắn của ông ta và các nữ nhân khác, bên người lúc nào cũng có đệ tử của Huệ Thanh Bình nhìn chằm chằm, ông ta muốn nếm mùi vị mới cũng không có cơ hội, một Huệ Thanh Bình sao có thể thỏa mãn khẩu vị của ông ta.
Có điều hai người càng lúc càng giống là vợ chồng.
...
Tống quốc đang bị dày vò, trận chiến Yến Triệu cũng đang say sưa.
Thương Triều Tông cùng Mông Sơn Minh ở Nam châu một nam một bắc, phối hợp chiến lược chiến thuật, liên thủ tác chiến với Triệu từ hai hướng.
Thương Triều Tông suất lĩnh nhân mã liên hợp Nam châu và Kim châu từ nam tiến đánh, Mông Sơn Minh suất lĩnh liên quân triều đình từ bắc tiến công.
Chiến tuyến phía nam lại có một trận đại chiến sắp đến, tuyến đầu hai bên, năm mươi vạn đại quân Nam châu và một triệu nhân mã Triệu quốc giằng co.
Bên Nam châu gõ trống trận trước, Thương Triều Tông người khoác chiến giáp trở mình lên ngựa, bên cạnh là Phượng Nhược Nam cũng khoác chiến giáp trở mình lên ngựa.
“Giết!” Thương Triều Tông vung vẩy trảm mã đao gào thét, dẫn đầu xông ra ngoài, Phượng Nhược Nam phóng ngựa nâng thương đi theo ở phía sau.
Hai vợ chồng dẫn một lộ kỵ binh tấn công về phía trước, đại quân phía sau lao theo sau.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàng Liệt có việc đi ra sau vừa quay trở lại thấy thế kinh hãi, kinh ngạc hét lên với Thương Thục Thanh cũng đang mặc chiến giáp: “Vương gia và vương phi sao lại xông pha chiến đấu rồi? Thân là chủ soái chẳng lẽ không biết chức trách của mình sao? Quả thực là hồ nháo, vì sao quận chúa không ngăn lại?”
Thương Thục Thanh răng ngà cắn môi, chạy đi, đuổi kịp một chiến xa bò lên, đẩy binh sĩ đang đánh trống trận, đoạt dùi trống, nhìn phương hướng tấn công của đại quân vung tay ra sức nổi trống trợ uy.
“Mau đi theo ta!” Hoàng Liệt sốt ruột giẫm chân phất tay gọi tu sĩ Đại Thiện sơn tùy hành mau chóng đuổi theo về phía Thương Triều Tông.
Sau khi bên Triệu quốc hơi ngăn cản tiểu đội nhân mã tuyến đầu, tin tức Thương Triều Tông và Phượng Nhược Nam tự mình suất quân tấn công truyền về.
Triệu Hưng Diên thống soái chiến tuyến phía nam của Triệu quốc vui mừng: “Đối mặt với cục diện này, trời cũng giúp ta! Bắt giặc phải bắt tướng trước, bắt được Thương Triều Tông, nhân mã Nam châu tất bại!”
Để bắt được Thương Triều Tông trong một hành động, bên này nhanh chóng tập trung một lượng tu sĩ tấn công về phía Thương Triều Tông, hai bên va chạm với nhau.
Trong tiếng chém giết rung trời, người Thương Triều Tông ngã lăn khỏi ngựa, chiến mã bị tu sĩ quân địch đánh trúng ngã lăn.
Thương Triều Tông lộn người đứng dậy, vung trảm mã đao lao đến chém giết quân địch, đao quang vùn vụt, từng đạo máu tươi vung vẩy, Phượng Nhược Nam phóng ngựa vung thương tới giải vây.
Một lượng tu sĩ lớn của Triệu quốc tụ tập vây công bên này, tu sĩ Yến quốc bên kia liều mạng hộ vệ cứu giúp, tu sĩ kiếm khí như hồng, người ào ào ngã xuống như cỏ rác, huyết nhục văng tung tóe.
Thời khắc mấu chốt, nhân mã phía sau của Nam châu nhờ một lượng lớn nhân mã tấn công phía trước che giấu đã xoay người nhảy lên chiến mã, hóa thành hai dòng lũ, giơ cao chiến kỳ bay phần phật, dẫn suất hai đội nhân mã từ hai cánh của chiến trường ào ào đánh đến.
Bên trái là một lộ nhân mã mặc chiến bào xanh.
Bên phải là một lộ nhân mã mặc chiến bào xám tro.
“Anh Dương! Anh Dương! Anh Dương!...”
Kỵ binh cánh trái cao giọng hô to không ngừng, hung mãnh phóng tới cánh trái quân địch.
“Vũ Liệt! Vũ Liệt! Vũ Liệt...”
Kỵ binh cánh phải cũng cao giọng hô to liên tục, theo chiến kỳ phía trước chỉ dẫn ngang nhiên phóng tới cánh phải quân địch.
“Anh Dương, Vũ Liệt vệ!” Thống tướng Triệu Hưng Diên của quân Triệu đứng trên chiến xa cao cao nhìn ra xa sợ hãi, cuối cùng đã ý thức được mưu đồ của Thương Triều Tông, Thương Triều Tông đã lấy thân làm mồi dụ một lượng lớn tu sĩ bên này tập trung sang đó,ông ta lập tức hét lớn: “Không hay rồi!”
Không sai, Thương Triều Tông lấy thân phận thống soái một quân xông pha chiến đấu, không tiếc đặt mình vào nguy hiểm chính là để hấp dẫn một lượng lớn tu sĩ quân địch đến bắt y, để tạo thế công thuận lợi cho Anh Dương, Vũ Liệt vệ.
Lúc Triệu Hưng Diên kịp phản ứng thì đã chậm, nhân mã phía sau đã hoàn toàn hỗn loạn.
Thương Triều Tông đi chiêu hiểm này cũng không định để ông ta có thời gian phản ứng.
Anh Dương, Vũ Liệt vệ đánh vào từ hai cánh trái phải của quân Triệu, tình thế tấn công sắc bén như dao cắt đậu hũ, xông vào trận doanh của quân địch như làn sóng phủ tới.
Có vài tu sĩ nhanh chóng lui về định vãn hồi loạn cục, Thương Triều Tông bố trí sẵn tu sĩ không phải chỉ để trang trí mà để dây dưa ngăn cản.
Cho dù có đuổi được trở về thì chặn đánh cũng khó có được hiệu quả, Anh Dương, Vũ Liệt vệ mạnh mẽ đánh tới cùng hòa lẫn với quân Triệu, tu sĩ bên này khó mà buông tay buông chân công kích, huống hồ còn có tu sĩ Yến quốc dây dưa.
Anh Dương, Vũ Liệt vệ đánh vào nội bộ quân địch chiến kỳ ngã xuống, chỉ dẫn phương hướng tấn công biến mất trong loạn quân.
Tiếng hô “Anh Dương” và “Vũ Liệt” một lần nữa hô to, mọi người căn cứ phương hướng của tiếng hô hội tụ thành hướng tấn công, mặc kệ gặp trở ngại gì, thế công không loạn, cứ lặp đi lặp lại trùng sát qua lại!
Chính diện của quân Triệu lại gặp tấn công toàn diện của quân Yến, thế trận của cả quân Triệu nhanh chóng sụp đổ.
Giao chiến nhân mã quy mô lớn như vậy, chỉ cần loạn ắt sẽ bại, một khi bại thì binh bại như núi đổ, thế bại không cách nào ngăn chặn được.