Đạo Quân

Chương 1092: Ngọc phi (1)



Thế nhưng lại không thể không thừa nhận, trận này của Thương Triều Tông đã phát huy tác dụng mang tính chất quyết định trong trạng thái ác chiến của hai nước.

Thắng lợi của trận này khiến phòng tuyến công thủ của Triệu quốc bị xuyên thủng, phòng tuyến Triệu quốc xuất hiện một lỗ hổng lớn, thế công của Triệu quốc trong phút chốc biến thành thế thủ, đây là chuyển biến to lớn trong trại thái của địch và ta.

...

“Đại đô đốc! Mạt tướng tội đáng chết vạn lần!”

Trong trướng chỉ huy của Đại đô đốc Triệu quốc, Triệu Hưng Diên chạy tới, mũ giáp gỡ xuống, người mang chiến giáp quỳ sụp xuống như núi đổ, dập đầu trên mặt đất không dậy được, khóc ô ô.

Tướng lĩnh đứng thẳng hai bên, sắc mặt ai nấy tương đối khó coi, đều hiểu rõ ý nghĩa trong thất bại lần này của Triệu Hưng Diên, bản thân Triệu Hưng Diên sao lại không biết.

Trăm vạn tinh nhuệ cứ mất như vậy, tàn binh bại tướng còn sót lại mấy vạn người, tổn thất nặng nề!

“Ngươi...” Bàng Đằng tức giận tới mức run rẩy, chỉ vào ông ta một lúc mới đau đớn nói: “Ta trọng dụng ngươi như vậy, vậy mà ngươi khinh địch, trăm vạn nhân mã bị tiêu diệt trong nháy mắt, hại người hại mình, hại Đại Triệu ta, không giết ngươi thì làm sao bàn giao với tướng sĩ toàn quân, với người trên dưới Triệu quốc! người đâu! Kéo ra ngoài, chém!”

Lập tức binh lính hành hình như lang như hổ xông vào kéo Triệu Hưng Diên đang quỳ dưới đấy đi.

“Chậm đã!” Một tướng đứng ra, lên tiếng xin xỏ: “Đại đô đốc, hai nước giao chiến chính là lúc cần dùng người, lâm trận trảm tướng không ổn, mong rằng Đại đô đốc đao hạ lưu người, để Triệu Hưng Diên lấy công chuộc tội, lấy...”

“Chém!” Bàng Đằng tức giận cắt ngang, ném lệnh tiễn trên bàn ra ngoài.

Quân lệnh như núi, chư tướng sắc mặt đau thương, trơ mắt nhìn Triệu Hưng Diên bị kéo ra ngoài hành hình.

Triệu Hưng Diên bị kéo ra lệ rơi đầy mặt, không rên một tiếng, bản thân cũng không còn mặt mũi nào cầu tình cho mình.

Không lâu sau, đầu đẫm máu của Triệu Hưng Diên được người ta đặt lên khay đưa vào trong để giao mệnh.

Các tu sĩ đứng ngoài quan sát thầm thổn thức không thôi, bình thường, những người cấp bậc đại tướng không phải ai muốn giết là giết, trên chiến trường tàn khốc lại một đao kết thúc, giết người không do dự. Đặc biệt là các tu sĩ đã cứu Triệu Hưng Diên trở về vất vả lắm mới cứu được, kết quả thì phát hiện lại đưa Triệu Hưng Diên về để chết dưới miệng đao.

Bằng Đằng phất tay ra hiệu đem đầu xuống rồi lại cùng chư tướng thương nghị điều động lại binh lực, không còn cách nào khác, đại quân của Thương Triều Tông đang tiến thẳng vào nội địa Triệu quốc, nếu không ngăn lại, nội bộ Triệu quốc sẽ đại loạn.

“Một trận đại thắng!” Nhận được tin tức Ngưu Hữu Đạo thở phào một hơi.

Hắn chỉ từ kết quả đã có thể nhìn thấy công thủ đổi chỗ, chiến sự bắt đầu trở thành thuận lợi cho bên này, cũng biết Thương Triều Tông mạo hiểm thủ thắng chứ không biết giao chiến thảm liệt chừng nào.

Nói chính xác, hắn đã đọc không ít sách sử có thể tưởng tượng ra chiến tranh sẽ tàn khốc nhường nào nên không muốn tận mắt đi xem sự thảm liệt đó, cố gắng né tránh sự thảm liệt.

Với hắn mà nói, khốc liệt đến mức nào cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Kết quả là, hắn phí hết tâm huyết nâng đỡ đám người bùn nhão không dính được với nhau không trát lên tường được Thương Triều Tông, giờ bản thân họ cũng không chịu thua kém ai, không khiến hắn phải thất vọng.

Ở mức độ nào đó, hắn không khác gì những tu sĩ khác.

Cùng với sự thúc đẩy của đám Mông Sơn Minh, Ngưu Hữu Đạo đã về tới Nam châu, có điều cũng không trở về Mao Lư sơn trang.

“Đạo gia, Ngọc Thương muốn gặp người.” Viên Cương đi vào, đưa một bức mật tín.

“Gặp ta?” Ngưu Hữu Đạo hồ nghi, nhận mật tín xem thử, vị Ngọc Thương tiên sinh kia thật sự muốn gặp hắn, nói là có chuyện quan trọng cần gặp mặt hắn nói chuyện.

Còn nhất định phải gặp mặt nói chuyện? Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một lúc, không biết lúc này Ngọc Thương muốn gặp hắn là có ý gì, hắn bây giờ không muốn dễ dàng xuất hiện trước mặt người có thể uy hiếp hắn, Ngọc Thương chắc chắn là một trong số đó.

Từ sau khi Tô Chiếu giả kia xuất hiện, hắn liền đề cao cảnh giác với Hiểu Nguyệt các.

Nguyên nhân rất đơn giản, người hiểu rõ quan hệ cuả Viên Cương và Tô Chiếu, ngoài hắn chỉ có Hiểu Nguyệt các. Viên Cương đột nhiên đụng phải Tô Chiếu giá, hắn muốn không nghi ngờ cũng khó.

“Bảo bọn họ phá hỏng chuyện của Triệu quốc, trì hoãn mãi không có động tĩnh, nếu không muốn giúp đỡ, còn gặp cái gì. Cứ nói chiến sự khẩn cấp, không rảnh, không gặp!” Ngưu Hữu Đạo từ chối không chút khách khí.

...

“Tiên sinh lần này đi có nắm chắc không?”

Giả Vô Quần định đi, trong phủ thừa tướng, Tử Bình Hưu đi tiễn giữ tay Giả Vô Quần lại, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Tình cảnh Tống quốc đang khó khăn, chỉ cần một bất trắc cũng có thể khiến vong quốc.

Lần trước mặt dù La Chiếu chiến sự thất bại, nhưng đối mặt với thất bại về mặt chiến lược lớn với Mông Sơn Minh, không thể không thừa nhận năng lực chiến trường của La Chiếu vẫn rất mạnh, có thể nói rằng nói cho cùng vẫn phải xem đối thủ mà gã ta đối mặt là ai.

La Chiếu đúng là người có thể đánh, đáng tiếc đối thủ không phải người bình thường, là Đại tư mã Kim Tước Hàn quốc!

La Chiếu muốn dựa vào thế yếu lật ngược tình thế cho Tống quốc trên chiến trường rất khó khăn.

Mà làm gì chắc đó chính là phong cách của Kim Tước, trong tình huống Kim Tước đang chiếm ưu thế thực lực, ư thế đánh chắc thắng chắc phát huy vô cùng tinh tế, cho dù La Chiếu đa mưu túc trí thế nào, đối mặt với tác chiến Kim Tước đã bố trí gã ta vẫn tràn đầy bất lực, khó chịu uất ức.

Đây chính là cảm giác Kim Tước luôn đem đến cho đối thủ.

La Chiếu nghĩ hết cách cũng chỉ có thể làm chậm tốc độ bại vong của quân Tống, kết quả có thể thấy trước đang càng ngày càng tới gần.

Người ngoài không cách nào tưởng tượng được tâm tình của La Chiếu, đó là một sự tuyệt vọng xuất phát từ nội tâm, nhưng không dám phát tiết, từ nội tâm tuyệt vọng, còn không dám phát tiết ra, sợ ảnh hưởng quân tâm, nội tâm của gã ta cực kì kiềm chế.

Lần này Tống quốc dấy lên chiến sự, đầu tiên La Chiếu thảm bại trên tay Mông Sơn Minh, giờ lại đối mặt với Kim Tước, lại bị Kim Tước dần dần đẩy vào tuyệt cảnh.

Tưởng tượng lại khí thế hăng hái trước khi chiến đấu, tuổi trẻ đắc chí, một đường mây xanh, hào tình tráng chí có thể nuốt cả thiên hạ, trong lúc liên tiếp gặp khó khăn mà lại bất lực như vậy, người ngoài khó có thể tưởng tượng được đả kích gã ta gặp phải lớn nhường nào.

Đã từng có vài người bất mãn về gã ta, đã từng có những lời lẽ trào phúng, nói gã tự cho mình là đúng hình như đã trở thành sự thật.

Sự tự tin của gã ta bị dao động, liên tục đối đầu với Mông Sơn Minh và Kim Tước, sự tự tin gần như bị phá nát!

Chính dưới thế cục này, chính trong kết cục có thể thấy được của Tống quốc, có rất ít người muốn vãn hồi thế suy tàn của Tống quốc, Giả Vô Quần quyết định ra ngoài một chuyến là định đi Phiễu Miễu Các.

Cũng chẳng còn cách nào khác, đại thế đã đến mức độ này, một người thông minh tài trí như Giả Vô Quần cũng khó vãn hồi được gì, như Thiệu Bình Ba, như Ngưu Hữu Đạo đối mặt với đại thế đều hơi bó tay hết cách.

Trông cậy vào các nước khác đã không thực tế, cũng chỉ có thể hy vọng vào tầng lớp cao hơn đưa tay hóa giải, hy vọng có thể du thuyết Phiêu Miễu Các ra mặt hóa giải tình thế nguy hiểm của Tống quốc.

Có nắm chắc không? Đối mặt với sự lo lắng của Tử Bình Hưu, Giả Vô Quần cười khổ: “Còn có thể lựa chọn sao? Chỉ có thể còn nước còn tát.

Chỉ có thể thử xem. Thừa tướng cũng không cần phải trông cậy gì vào ta, trong mắt Phiễu Miễu Các chúng ta chỉ là con sâu cái kiến, thấp cổ bé họng, người ta thật sự sẽ không đặt chúng ta vào trong mắt.”

“Làm phiền tiên sinh.” Tử Bình Hưu chắp tay, khom người thật sâu bái ông ta.

Giả Vô Quần không khách khí, quay người đi...

“Hổ phụ không sinh khuyển tử, trận này tiểu vương gia đánh rất đẹp!”

Sau khi Thiệu Đăng Vân nhận được chiến báo Nam châu đưa về đứng trên mỏm đá sang nơi đóng trú của quân Hàn bên kia bờ sông, thở phào một hơi, cảm thán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.