Đạo Quân

Chương 1096: Ai giúp ai đây (2)



Ngọc Thương: “Điền Chính Ương và Mã Trường An đại tướng Triệu quốc đều là học trò ta.”

Điền Chính Ương và Mã Trường An? Trong đầu Ngưu Hữu Đạo xoay vòng tình hình hai người này, Triệu quốc công iết, chia nhân mã hai lộ phòng vệ Vệ quốc và Tề quốc, người thống lĩnh hai đạo nhân mã này chính là Điền Chính Ương và Mã Trường An, trên tay hai người này nắm gần hai trăm vạn nhân mã. “ta nói này Ngọc Thương tiên sinh, người tuyệt đối đừng nói với ta, vì giúp ta, người có thể khiến hai học trò thân là đại tướng Triệu quốc quay giáo đâm Triệu quốc một kích.”

Ngọc Thương hỏi lại: “Có gì không thể?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, biểu thị không tin. “Coi như hai người bọn họ có thể nghe người, tu sĩ ba phái lớn của Triệu quốc đi theo cũng đâu phải đồ trang trí.”

Ngọc Thương: “Ta nói cho ngươi biết rõ, lần này Triệu quốc có thể để cho hai người bọn họ nắm giữ binh quyền này, Hiểu Nguyệt các ta ở sau đã dùng không ít công phu. Lần này vì giúp lão đệ ngươi, Hiểu Nguyệt các ta gần như đã sử dụng tất cả các lực lượng sáng tối có thể dùng được, một khi thời cơ tới, Điền Chính Ương và Mã Trường An sẽ phối hợp với nhân thủ Hiểu Nguyệt các, tu sĩ ba phái lớn đi theo quân sẽ bị xử lý, trách nhiệm đi theo quân sẽ do Hiểu Nguyệt các ta trực tiếp tiếp nhận.”

Lời vừa nói ra, Ngưu Hữu Đạo sợ hãi cả kinh, đây không phải chỉ động chân tay một chút là có thể làm được, xem ra lần này Hiểu Nguyệt các đúng là đã dốc hết vốn liếng.

Có điều hắn cảm thấy rất khó mà tin được Hiểu Nguyệt các có thể vì hắn trả cái giá lớn như vậy, trầm giọng nói: “Thủ hạ của Điền Chính Ương và Mã Trường An đều là nhân mã Triệu quốc, có thể tùy tiện tạo phản theo họ sao?”

Ngọc Thương: “Tiễn ra khỏi cung không thể quay đầu lại, những tướng lĩnh cấp dưới không nghe theo đều sẽ bị thanh tẩy sạch.”

Ngưu Hữu Đạo nghẹn lời một lúc, chậm rãi nói: “Đây không phải chuyện chỉ vài nhân thủ là làm được, xem ra để hoàn thành việc này Hiểu Nguyệt các đã dốc toàn bộ lực lượng rồi.”

Ngọc Thương: “Không sai!”

Ngưu Hữu Đạo: “Vậy người của Hiểu Nguyệt các có thể sẽ bại lộ hết?”

Ngọc Thương: “Có một số việc sớm muộn cũng phải đối mặt, cũng không thể vĩnh viễn trốn ở trong bóng tối, nhân cơ hội giúp lão đệ lần này, Hiểu Nguyệt các chuẩn bị chính thức bước ra ánh sáng!”

Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói: “Tiên sinh lần này nhất định phải gặp mặt ta, chính là vì muốn nói chuyện này?”

Ngọc Thương: “Chỉ cần Điền Chính Ương và Mã Trường An làm phản, Triệu quốc tất loạn, cái này chẳng lẽ không phải đang giúp lão đệ sao? Nhưng tiền đề để bọn hắn tạo phản là nhất định phải khống chế được hai trăm vạn nhân mã dưới tay, trong khoảng thời gian thanh tẩy sẽ khiến cho quân tâm bất ổn, cần một quãng thời gian. Nhưng Triệu quốc sẽ không cho bọn hắn thời gian này, lúc này Triệu quốc vì ổn định nội bộ, tất nhiên sẽ ủy khuất cầu toàn với Yến quốc, dù có phải trả cái giá đắt cũng phải yên ổn nội bộ trước, còn Yến quốc cũng không đủ sức chiếm đoạt Triệu quốc, cũng tất nhiên sẽ đồng ý ngưng chiến với Triệu quốc, may là lần này người chủ trì chiến sự Yến quốc là người của lão đệ.” Ngữ khí ý vị thâm trường.

Ngưu Hữu Đạo dường như hiểu ra gì đó, tiếp lời: “Để đủ thời gian cho Điền Chính Ương và Mã Trường An, tiên sinh không muốn Yến quốc ngưng chiến, hi vọng Yến quốc tiếp tục bảo trì thế công, khiến Triệu quốc không thể tách ra lực lượng đối phó bọn hắn, ta nói không sai chứ?”

Ngọc Thương cười: “Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt được việc, sức ảnh hưởng của lão đệ với Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh ta rất rõ.”

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi gật đầu: “Việc này không thể coi thường, khó trách tiên sinh không chịu từ bỏ cứ nhất định gặp mặt ta nói chuyện.”

Ngọc Thương: “Mấy chuyện thế này nói trong thư sẽ không rõ ràng, cứ nói rõ trước mặt mọi người đều yên tâm hơn, ngươi nói có đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo chép miệng, lắc đầu: “Đây là đang giúp ta sao? Là ai giúp ai chứ, sao ta cứ cảm giác là ta đang giúp người? Hoặc là nói, là đang giúp Hiểu Nguyệt các!”

Ngọc Thương đưa tay vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm của hắn, vẻ mặt ôn hoà nói: “Lão đệ, ai giúp ai không quan trọng, quan trọng là có lợi cho tất cả mọi người. Việc này như thành, Triệu quốc từ nay về sau sẽ không còn sức để lo phía Đông nữa. Phía Tây của Nam châu cũng khó gây ra được uy hiếp cho Nam châu, lợi ích của lão đệ sẽ được đảm bảo, an tâm ứng đối vấn đề nội bộ Yến quốc, là chuyện rất tốt mà.”

Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Hình như ta đã hiểu vì sao Hiểu Nguyệt các lại nghĩ đủ mọi cách lấy được Thương Kính, người cầm được thần khí trấn quốc mới mới có thể lập quốc!”

Ngọc Thương cười không nói, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chẳng khác gì là chấp nhận.

Ngưu Hữu Đạo híp mắt hỏi: “Ngọc Thương tiên sinh là các chủ Hiểu Nguyệt các sao?”

Ngọc Thương lắc đầu: “Không phải! có điều cũng không giấu gì lão đệ, lão phu có chức quan trọng trong Hiểu Nguyệt các, dưới một người trên vạn người!”

Ngưu Hữu Đạo lập tức truy vấn: “Các chủ là ai?”

Ngọc Thương từ chối trả lời: “Cái này không quan trọng.”

Ngưu Hữu Đạo a một tiếng: “Hóa ra tiên sinh không phải các chủ, làm rối cả buổi chỉ đang bán mạng cho người khác, vậy có ý nghĩa không?”

Ngọc Thương hơi nhíu mày: “Lão đệ nói vậy là có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chả có ý gì. Ta nghĩ thì thấy việc này không nên phiền Hiểu Nguyệt các thì hơn. Chiến sự với Triệu quốc cứ để Yến quốc tự xử lý, với tình hình trước mắt, Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh đã đủ để đánh bại dã tâm của Triệu quốc, không cần phải thức tạp như vậy. Hiểu Nguyệt các ẩn mình nhiều năm, vì ta mà bại lộ trong lòng ta khó có thể bình an được. có thể tiên sinh không biết chứ con người ta không bao giờ làm chuyện có lỗi với lương tâm của mình, ta thấy vẫn nên thôi đi.”

Ngọc Thương sầm mặt lại: “Chuyện làm trái lương tâm ngươi còn ít làm sao?”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Có sao?”

Ngọc Thương mới không thèm tin hắn có thể đi đến được như ngày hôm nay mà chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm, có điều cứ quấn lấy chuyện này cũng chẳng ý nghĩa gì: “Lão đệ, Thương Kiến Hùng muốn giết ngươi, Hiểu Nguyệt các ta hi sinh một lượng nhân thủ lớn giúp ngươi ngăn cản hai lần; ngươi muốn giết Tống sứ, chúng ta cũng làm giúp ngươi; còn phi cầm rơi vào tay ngươi, chúng ta cũng không hề truy cứu. chuyện đã giúp ngươi rồi, lợi ích ngươi cũng lấy rồi, trên đời này làm gì có nỗ lực nào vô duyên vô cớ. Hiểu Nguyệt các muốn giao hảo với ngươi là để chờ ngày hôm nay, hẳn không phải ngươi không hề có chút ý định báo đáp nào đấy chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Lôi mấy thứ này ra ý nghĩa sao, nếu thật sự muốn tính sổ, món nợ các người truy sát ta tính sao đây? Còn Thương Kính, giá trị như thế nào? Là ai đưa cho các người? Chuyện trước đây, bất kể có phải ở tình thế cấp bách hay không đều là ngươi tình ta nguyện, tính không rõ ràng, vẫn nên việc nào ra việc đấy thì hơn.”

Ngọc Thương: “Việc này đối với ngươi cũng chẳng có gì xấu, nếu giúp chúng ta cũng sẽ giúp ngươi giải quyết được uy hiếp Triệu quốc này, mọi người đôi bên cùng có lợi, tốt cho tất cả mọi người, ngươi còn già mồm cái gì? Hẳn ngươi muốn cò kè mặc cả vớt vát thêm một chút? được, nếu vậy có điều kiện gì cứ đem ra bàn bạc.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta là loại người lòng tham không đáy vậy sao? Đương nhiên, thứ ta muốn nhiều lắm, mấy thứ nhỏ nhỏ không cần phải mở miệng, thứ ta thật sự muốn các người cũng bất lực. Nói cho cùng, có đồng ý hay không phải xem ta có muốn hay không.

Ngọc Thương: “Cơ hội ngàn năm một thuở bày ra trước mặt Hiểu Nguyệt các ta, cơ hội mất đi sẽ không thể trở lại được. Hiểu Nguyệt các đã chờ lâu như vậy rồi, người đời này qua đời khác đều không đợi được đến ngày hôm nay, giờ ngày này rốt cuộc đã đến rồi, vì thế Hiểu Nguyệt các ta sẽ bất chấp mọi giá! Lần này, nếu ai dám cản Hiểu Nguyệt các ta sẽ là tử địch của Hiểu Nguyệt các ta, lão đệ thật sự muốn chặt đứt hy vọng của Hóa Chân ta sao? Lão đệ thật sự muốn chịu sự trả thù toàn diện của Hóa Chân sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.