Đạo Quân

Chương 1132: Ai Muốn Lấy Thì Lấy (1)



“Lão đệ có việc gì sao?” Tư Đồ Diệu ngồi xếp bằng đối diện hắn.

Ngưu Hữu Đạo ngẫm nghĩ một lát, nói thẳng: “Nếu ta cùng ba phái lớn của nước Yên mỗi người một ngả, Vạn Động Thiên Phủ có đi theo ta không?”

Tư Đồ Diệu sửng sốt một chút, chợt khoát tay nói: “Lão đệ, thế thì tốt rồi, chí ít là không có hại gì cho ngươi, không cần phải nghĩ nhiều.”

“Tư Đồ Chưởng môn, ta không đùa với ngài.”

Tư Đồ Diệu nghiêm túc hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Một lời khó nói hết!” Ngưu Hữu Đạo chăm chú theo dõi phản ứng của ông ta.

Tư Đồ Diệu nắm chặt hai tay đặt trên đùi, vừa đi vừa xoa xoa, tựa hồ rất khó để đưa ra lựa chọn, cuối cùng mới nói: “Chúng ta kết giao như vậy, ta vẫn luôn đứng bên cạnh lão đệ. Nếu ở bên ngoài, không cần nhiều lời, khẳng định là đi cùng với lão đệ, nhưng mà chuyện nào ra chuyện nấy… Lần này Vạn Động Thiên Phủ ta bị ba phái lớn lừa thảm rồi. Việc này có liên quan đến sinh tử tồn vong của Vạn Động Thiên Phủ ta, nếu không thể trở về, Vạn Động Thiên Phủ suy sụp, hoặc sẽ bị người ta chiếm đoạt, hoặc sẽ bị người ta cướp đi.”

“Cốt cán của nước Triệu tới đây đã bị ta đánh giết không tệ ở Thiên Cốc, tất nhiên tu sĩ nước Triệu phải nghĩ cách tự vệ, không thể lại tìm Vạn Động Thiên Phủ gây phiền toái. Ta cũng coi như giúp các ông một đại ân, giải quyết hoạ lớn cho các ông!”

“Quá nhiều người không có ý tốt với lão đệ, nếu Vạn Động Thiên Phủ ta đã đi theo ngươi, là đã nghĩ tới kết cục rồi.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Ta hiểu ý của Tư Đồ Chưởng môn, được, không miễn cưỡng!” Hắn đưa tay mời.

Tư Đồ Diệu khổ sở nói: “Đang yên đang lành sao tự nhiên lại mỗi người một ngả? Không đến mức tới nước này không thể vãn hồi sao? Lão đệ nghĩ lại đi!”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười gật đầu.

“Haizz” Tư Đồ Diệu thở dài, đứng dậy rời đi.

Dưới ánh sáng của Nguyệt Điệp, Ngưu Hữu Đạo lẻ loi trơ trọi ngồi đó, còn định gọi người của Đại Thiện Sơn tới hỏi một chút.

Nhưng nghĩ một lát, cảm thấy không chắc chắn, nói trắng ra, ngay cả Vạn Động Thiên Phủ cũng không muốn đi cùng hắn, Đại Thiện Sơn càng không cần nói.

Nội thương tự mình tạo ra còn chưa khỏi hẳn, hắn lấy thuốc trị thương, uống một viên, bình tĩnh điều tức dưỡng thương. Hắn không thể cứ trốn mãi trong hốc cây, khó mà lường được thị phi ân oán sáng mai.

Nơi đây ngày dài dằng dặc, đêm cũng như vậy, điều tức suốt một đêm, vết thương cũng được điều trị gần khỏi hẳn rồi.

Trời tờ mờ sáng, Ngưu Hữu Đạo thu công, lẳng lặng mở mắt ra, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Điệp đang nghỉ ngơi trên bức tường đá, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn Nguyệt Điệp một lúc, sau đó lấy một hạt Linh Chủng, hắn dùng pháp biến chúng thành bột phấn rồi thả vào trong đồ ăn của Nguyệt Điệp.

Cho đến lúc này, không có nhiều người tình nguyện đi theo hắn, chỉ có Nguyệt Điệp này hắn có thể hoàn toàn tin tưởng, rằng nó sẽ không bao giờ rời bỏ hắn, cho nên hắn tình nguyện lãng phí Linh Chủng, cho dù chúng sẽ rút ngắn dụng lượng của hắn lại, hắn vẫn luốn cố gắng hết sức để bảo vệ con Nguyệt Điệp này, cố gắng không để nó phải chết ở bí cảnh.

Sau khi thu Nguyệt Điệp, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng dậy, hắn đi ra khỏi cửa động, gật đầu với Vu Chiếu đang khoanh chân ngồi canh giữ ở ngoài động.

Xuất phát!

Mặc dù Ngưu Hữu Đạo đã lặng lẽ ra ngoài vài ngày, nhưng thời gian bế quan năm vẫn chưa kết thúc, có điều nếu như hắn quyết định xuất phát, tất nhiên người của ba phái lớn cũng không có ý kiến gì, cứ tiếp tục tiến lên.

Khống chế sự hao tổn của pháp lực, sau gần nửa ngày, dù sắp ra khỏi khu rừng nhưng vẫn chưa ra khỏi ranh giới đó, bọn họ đã nghe thấy tiếng động mặt đất rung lên ù ù từ phía xa.

Mọi người tăng cường cảnh giác, nhanh chóng rời khỏi khu rừng, đứng trên sườn núi đưa mắt nhìn lại, trước mắt bọn họ là một vùng thảo nguyên.

Thảo nguyên này có hơi khác so với những thảo nguyên ở bên ngoài, cỏ dại mọc cao hơn người, mặc dù cây cối lẻ tẻ trên cao nguyên không lớn như ở trong khu rừng phía sau, nhưng chúng cũng lớn hơn cây cối ở bên ngoài, đứng ở nơi này khiến cho mọi người cảm thấy những thứ bên ngoài thật nhỏ bé.

Bọn họ cũng tìm thấy ngọn nguồn của âm thanh rung chuyển ù ù, một đám động vật có thân hình lớn đến lạ thường, chẳng khác nào những ngọn núi nhỏ đang đi qua thảo nguyên, chúng cổ dài đuôi dài, mỗi lần bước chân nện xuống đất lại phát ra âm thanh “rầm” nặng nề.

Mọi người thấy mà than sợ, ai ai cũng phải tấm tắc không thôi.

Ngưu Hữu Đạo nhìn đến mức trợn mắt há mồm, suy nghĩ trong đầu hắn có phần lộn xộn, một chữ “nhãn” lướt qua trong đầu hắn, khủng long?

Nếu như hắn không nhận nhầm, thì với những hiểu biết trong kiếp trước của hắn, đàn quái vật lớn đang từ từ đi ngang qua trước mắt hắn hẳn là, gọi thế nào nhỉ? Khủng long cổ dài?

Trước khi đi vào bí cảnh Thiên Đô, hắn nghe đồn ở đây có rất nhiều động vật thân hình to lớn, hắn có tưởng tượng hết sức cũng không thể ngờ rằng lại chính là chúng.

Hắc quay đầu lại nhìn khu rừng lớn phía sau, lại nhìn ra xung quanh, trong đầu hắn nghĩ đến một chuyên linh tinh không biết là đúng hay sai.

Nghe nói rằng dưới tình huống bình thường, động vật ở bên ngoài không thể sinh tồn ở nơi này được, động vật ở đây cũng không thể sống ở bên ngoài, khác biệt nằm ở hoàn cảnh đặc biệt của hai nơi. Hắn nghĩ đến thứ gọi là tuyệt chủng trong kí ức của kiếp trước, có phải vì hoàn cảnh đặc biệt bị phá hoại cho nên chúng mới bị tuyệt chủng hay không?

“Mọi người yên tâm, dựa vào kinh nghiệm của người đi trước, thì những thứ này dù thân hình rất lớn, nhưng chỉ cần không chọc vào nó thì nó sẽ không chủ động tấn công chúng ta.” Sơn Hải quay đầu lại trấn an những đệ tử của Tiêu Dao cung mặt đang biến sắc ở phía sau, có điều hắn ta cũng nhắc nhở: “Nhưng cũng không phải là tất cả chúng đều không có tính háo chiến, sau khi đụng phải chúng thì mọi người có thể tự chú ý và phán đoán.”

Ngưu Hữu Đạo chợt hỏi một câu: “Việc Vạn Thú môn am hiểu nhất là điều khiển thú, có thể điều khiển động vật ở đây được không?”

Sơn Hải nói: “Không được, đã đến đây rồi thì Vạn Thú Môn cũng phải lúng túng, mọi thứ ở hai thế giới không giống nhau, hẳn là cũng có liên quan đến hoàn cảnh đặc biệt ở đây.”

“Đi thôi, trước hết tìm một địa điểm dễ dàng tập kết đã, sau đó sắp xếp mọi người, chia nhau ra tìm kiếm.” Nghiêm Lập dặn dò một câu rồi dẫn theo người của Tử Kim động bay vút đi.

Mọi người đều tấp nập bay đi, hơn một ngàn người bay lên bay xuống trên thảo nguyên.

Thỉnh thoảng có một con thú răng nhọn vuốt sắc hung dữ cao chừng đến đầu người nhảy vọt lên từ trong bụi cỏ, chúng đã nhảy thì phải cao đến hàng trượng, thừa lúc mọi người rơi xuống để chộp cắn, mặc dù chúng không bì được với tốc độ phản ứng của các tu sĩ, chúng hoặc là bị tu sĩ đá văng ra, hoặc là trở thành vật lấy đà dưới chân mọi người.

Cuối cùng, bên dưới bụi cỏ có khoảng trên trăm con vật hung dữ tụ tập ở đó để đuổi theo tấn công, chúng lao đi dưới bụi cỏ, giống như chém đôi cơn sóng ra vậy.

Nhưng bọn chúng không đuổi kịp tốc độ bay của tu sĩ, cuối cùng chúng chỉ có thể vung đuôi, trừng mắt nhìn theo tu sĩ đang đi xa dần.

Sau một hồi lâu bay lên, mọi người rời khỏi thảo nguyên, xâm nhập vào một vùng núi rừng mênh mông nhấp nhô.

Dường như đa phần cây cối ở đây rất bình thường, mặc dù chúng vẫn cao lớn khác thường, nhưng lại không cao to đến mức khoa trương như cây cối trong khu rừng cổ kia.

Có điều cây cối ở trong khu rừng cổ chỉ có một loại, còn ở đây thì lại là cái thực vật khác nhau sinh trưởng hỗ hợp.

Vừa tiến vào khu rừng, ba phái lớn liền nhắc nhỏ các đệ tử đằng sau cẩn thận.

Ngưu Hữu Đạo hiểm sự cẩn thận này chính là, để che giấu không gian sinh tồn của các thực vật khác, khu rừng cổ đã phá hủy chuỗi thực vật, khiến cho các loài động vật khó mà sinh tồn được, sẽ không còn nhiều thú dữ nữa, khu rừng cổ khác với thế giới bên ngoài, ở đó, các loài thú dữ có thể đến săn mồi bất cứ lúc nào, nhưng con thú dữ hoang dã ấy không phân biệt được ngươi có phải là một tu sĩ siêu phàm hay không, mà chỉ cần có cơ hội chúng sẽ tấn công ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.