Đạo Quân

Chương 1134: Có Cái Nên Làm, Có Cái Không Nên Làm



Vẻ mặt Chử Phong Bình co giật, trên người hiện ra sát khí, có ý ra tay ngay tại đây.

Ngưu Hữu Đạo tránh ra, một tấm phù Thiên Kiếm xuất hiện trên tay hắn!

Vu Hành Giả vẫn luôn nhìn sang bên này vụt người chạy đến, ngăn ở trước người Ngưu Hữu Đạo, đứng đối mắt với Chử Phong Bình.

Vân Cơ cũng như vậy, nghiêng một cái vụt đến đây, bảo vệ bên người Ngưu Hữu Đạo.

Nhan Bảo Như vẫn luôn âm thầm chú ý đến Ngưu Hữu Đạo cũng đang xem cảnh này, tình huống gì đây? Sao lại có cảm giác sẽ trở mặt nhỉ? Ánh mắt cô ta lộ ra vẻ cực kì hứng thú.

Mọi người trên Linh Kiếm sơn thấy vậy, nhanh chóng đến đây, cho dù bọn họ không hiểu rõ tình huống, nhưng rõ ràng là phải cổ vũ cho Chử Phong Bình rồi.

Trưởng lão Sơn Hải của Tiêu Dao cung và trưởng lão Nghiêm Lập của Tử Kim Động quan sát âm thầm từ trước cũng hiện đến, đứng giữa hai người, trung gian ngăn chặn hai bên, Nghiêm Lập làm người giảng hòa nói: “Chuyện gì thế này? Sao lại như vậy? Đang yên đang lành, đều là người một phe cả, sao lại phải giương cung bạt kiếm như vậy.”

“Đúng vậy!” Sơn Hải cũng đang giả bộ ngốc, vỗ vỗ tay, giải hòa hai bên: “Chử huynh, Ngưu Hữu Đạo, có chuyện gì thì từ từ nói, người một nhà không cần phải nội chiến như vậy, hai người bớt giận đi.”

“Loại người không phân biệt được tốt xấu như hắn, ta không thể ở chung được nữa!” Chử Phong Bình giơ ngón tay chỉ vào mũi Ngưu Hữu Đạo rồi mắng, sau đó vung tay đẩy người đang chắn ở trước mặt mình ra: “Các ngươi tránh ra hết chi ta, hôm nay ta không thể không lột da hắn, để hắn xem xem bản thân là cái gì.”

Chử Phong Bình nói ra lời này, có cảm giác như đang thẹn quá nên giận, mà cũng đúng là thẹn quá nên giận, ông ta mặt dày tặng đệ tử nữ cho hắn, đối phương lại còn không biết ơn.

Sơn Hải và Nghiêm Lập quay sang nhìn nhau, nghe ông ta nói vậy thì cũng hiểu được, Ngưu Hữu Đạo đã từ chối yêu cầu của Chử Phong Bình rồi, không nghe theo lời bọn họ trấn an Chử Phong Bình trước.

Trong lòng cả hai người trầm xuống, nhất là Nghiêm Lập, ông ta khuyên nhủ Chử Phong Bình trước: “Chử huynh, người trẻ tuổi chưa hiểu chuyện, nếu như có nói gì khiến huynh không vui thì huynh cũng đừng để bụng.”

Sau đó quay đầu trách Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu Hữu Đạo, còn không mau nhận lỗi với Chử trưởng lão.”

Ông ta là người không muốn chuyện này xảy ra nhất trong ba người, trong lòng có hơi nóng nảy rồi.

Tay Ngưu Hữu Đạo nắm lấy Thiên Kiếm phù, lạnh lùng nói: “Không cần phải vậy chứ?”

Nghiêm Lập lạnh lùng nói: “Cho dù ai đúng ai sai, ngươi lập tức nhận lỗi với Chử trưởng lão trước đi!”

Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nhìn lướt qua: “Ta nói rồi, không cần thiết phải như vậy!”

Nghiêm Lập không nói được gì nữa, có một ngọn lửa bùng phát ra, bởi vì ông ta cảm nhận được sự nghiêm túc, cứng rắn của Ngưu Hữu Đạo, cũng hiểu được ý nghĩ trong ánh mắt và giọng nói của Ngưu Hữu Đạo, chúng như đang nói:

Còn dám tiếp tục ép buộc ông đây nữa, cẩn thân ông đây vạch trần hết những chuyện ông biết ra!

Trưởng lão Sơn Hải của Tiêu Dao cung nhăn mày lại, nhưng ông ta lại không nói thêm lời nào nữa.

Tư Đồ Diệu âm thầm kêu khổ, tối ngày hôm trước Ngưu Hữu Đạo còn đến nói chuyện với ông ta, ông ta không hi vọng chuyện mà Ngưu Hữu Đạo nói sẽ xảy ra, nếu không ông ta sẽ rất khó xử.

Đoạn đường vừa rồi còn yên lành đi cùng nhau, ông ta còn thở phào nhẹ nhõm rồi, ai ngờ tình hình lại đột nhiên thay đổi như vậy, thực sự khiến ông ta tiến thoái lưỡng nan.

Bọn họ đang gây chuyện gì đây chứ? Vân Hoan cũng đang âm thầm kêu khổ, có điều hắn ta đâu được chọn lựa, chỉ có thể chậm rãi đứng ở bên cạnh mẹ mình, trừ phi hắn ta muốn trở mặt với mẹ mình.

“Đồ khốn nạn ngươi muốn chết rồi, các ngươi tránh ra!” Chử Phong Bình giận tái mặt.

“Ngươi thử xem sao, xem xem ra có thể kéo một vài tên đệm lưng trên Linh Kiếm sơn này hay không!” Ngưu Hữu Đạo mạnh mẽ đáp trả, có ai không biết nói mấy lời tức giận chứ, hắn đã biết sẽ không đánh lại được rồi, nếu thật sự muốn ép hắn không còn đường lui nữa, vậy hắn chỉ có thể chuẩn bị trước tinh thần gặp chuyện, lo trước mắt trước rồi tính sau.

Nói đến tên Linh Kiếm sơn, đám người Linh Kiếm sơn đương nhiên phản ứng lại, lần lượt rút kiếm ra.

“Dừng tay lại hết cho ta!” Nghiêm Lập hét lên một tiếng, nhanh chóng tiến đến kéo cánh tay của Chử Phong Bình, mạnh mẽ kéo Chử Phong Bình sang một bên: “Chử huynh, đừng kích động như vậy, ở đây có nhiều người, một khi giết Ngưu Hữu Đạo rồi, lát nữa khó mà đảm bảo tin tức sẽ không truyền ra ngoài. Huynh đã nghĩ đến hậu quả nếu tin tức này bị truyền ra ngoài chưa? Chiến tranh chỉ đang tạm thời dừng lại, nếu như người này chết ở trên tay chúng ta, để thế lực Nam châu biết được, không biết bọn họ sẽ gây ra chuyện gì nữa…”

Nếu như ông ta tiếp tục kiên trì, Chử Phong Bình không thể không nghe theo lời khuyên của ông ta, Tử Kim động không nên can thiệp vào, ông ta không có khả năng đánh cả Tử Kim động.

Khuyên xong bên này rồi, Nghiêm Lập lại sang khuyên Ngưu Hữu Đạo, kéo Ngưu Hữu Đạo sang một bên, không hài lòng nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi đang làm cái gì vậy, những lời lúc trước ta nói với ngươi đều vô ích sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nghiêm trưởng lão, ta không thể đồng ý với yêu cầu này của ông ta được!”

Còn có một câu tương tự hắn không nói ra, đó là ta cũng không thể đồng ý với yêu cầu của các ngươi, làm ra chuyện giết vợ giết con được.

Chuyện này phạm phải giới hạn lúc hành tẩu giang hồ của hắn.

Nghiêm Lập: “Ta thấy ngươi cũng là một người rất thông minh, sao lại có thể làm chuyện ngu ngốc vào thời khác quan trọng như vậy đây? Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, không nên dao động chỉ vì một điều cỏn con, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, lấy kết quả thành bại để quyết định anh hùng! Như vậy đi, nếu như ngươi sợ thanh danh truyền lại không tốt, đợi sau này ngươi về Tử Kim động rồi, Tử Kim động chúng ta nhận tội giúp ngươi, ngươi cứ bảo Tử Kim động chúng ta làm là được, thế nào hả?”

Ngưu Hữu Đạo có thể tin được mấy lời này mới lạ, nếu sau này thật sự gia nhập vào Tử Kim động rồi, hắt bát nước bẩn lên đầu Tử Kim động là chuyện mà trưởng lão của môn phái có thể làm sao? Nếu thật sự làm được, ông ta còn có thể sống yên ổn ở Tử Kim động sao? Còn không phải là bị đệ tử Tử Kim Động nhổ cho mấy ngụm nước miếng nhấn chết đuối luôn!

Đây là lời nói để trấn an hắn lúc này, nếu thật sự đến lúc đó rồi, hắn cũng chỉ có thể gánh tiếng xấu một mình thôi, Tử Kim động không thể giúp hắn chuyện này được.

Đương nhiên là Ngưu Hữu Đạo từ chối ngay: “Ngưu mỗ rong ruổi giang hồ, không hề sợ hãi mưa gió, không nói đến việc đầu đội trời chân đạp đất, nhưng có cái nên làm, có cái không nên làm! Nghiêm trưởng lão, ý tốt của ngươi, ta nhận, đây không phải chuyện mà nam nhân nên làm, ta thật sự không thể đồng ý được!”

Sắc mặt Nghiêm Lập lập tức trầm xuống: “Ngươi đã nghĩ kĩ rồi chứ, nơi này không giống bên ngoài, mọi người đều không đảm bảo được đường sống, nếu ngươi thật sự gây chuyện với Linh Kiếm sơn ở đây, ngươi sẽ không thể nào lấy được vị trí số một kia nữa, ta cũng sẽ không vì một chuyện không biết được kết quả mà để đệ tử Tử Kim Động chết uổng vì ngươi được. Ta dẫn đầu đệ tử Tử Kim động đến đây, ta cũng cần phải gánh vác trách nhiệm của mình, ngươi có hiểu ý của ta không?”

Hiểu! Đương nhiên Ngưu Hữu Đạo hiểu được ý của ông ta rồi, nếu không đồng ý, chọc giận Linh Kiếm sơn, vậy lúc đó Tử Kim động chỉ có thể bỏ mặc hắn thôi.

“Giúp ta ngăn hai bên kia lại, cho ta cơ hội tự tìm đường sống cho mình.” Ngưu Hữu Đạo đưa ra yêu cầu nho nhỏ này, đối với ông ta mà nói, chuyện này không tính là gì, chỉ mất công nhấc tay một cái mà thôi.

Nghiêm Lập đang cực kì mất hứng rồi, bởi vì Ngưu Hữu Đạo không nghe theo lời ông ta, trước khi đi, tông môn đã dặn dò lại nhiều lần, kết quả lúc này không phải là kết quả mà ông ta mong muốn, Nghiêm Lập lập tức tạo áp lực với Ngưu Hữu Đạo: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.