Ngưu Hữu Đạo nói: “Một đám súc sinh không chịu lui, có tin ta làm thịt nó hay không.” Hắn nắm chặt cổ con thú, làm bộ đe dọa mấy con thú bên ngoài.
Vu Chiếu Hành đưa tay nắm chặt bờ vai của hắn, chặn lại: “Ngươi đừng làm loạn, ngươi hoàn toàn không biết tập tính của bọn chúng. Ngươi giết con con, lại càng khiến chúng không chết không thôi.”
Vân Cơ cũng cảnh cáo: “Ngưu Hữu Đạo, nếu ngươi còn làm loạn, đừng trách ta độn địa thoát thân mặc kệ ngươi luôn.” Nếu không phải lo lắng tên nhóc chết cũng không hối cải, nhất định phải làm loạn này, nàng ta đã sớm độn thổ chạy thoát, sao có thể bị đuổi giết chật vật như vậy?
Ngưu Hữu Đạo nhìn dưới chân, ngoài ý muốn hỏi: “Cho dù có tảng đá dưới đất cô cũng có thể chạy thoát?”
Vân Cơ nói: “Ta giết ra ngoài, có gì mà độn không được?”
Nhìn phản ứng của ba người, dường như muốn nổi giận. Mất nhiều thời gian, chạy trốn lâu như vậy, mệt như chó, Ngưu Hữu Đạo thật sự có chút không cam tâm nhưng vẫn phải vứt con thú nhỏ ra ngoài.
Con thú non nhảy tạch tạch, liều mạng bò ra ngoài. Những con lớn đứng bên ngoài tránh qua một bên để đón nó.
Đợi con thú con đã hoàn toàn thoát thân, những con lớn di chuyển qua lại bên ngoài hang động một trận, cuối cùng thấy không thể đào ra được cửa hang, đành phải từ bỏ, lần lượt vỗ cánh bay lên không. Con con nhỏ kia còn chưa bay được, được một con lớn cặp móng xách đi.
Bên ngoài yên tĩnh trở lại. Ngưu Hữu Đạo rút kiếm bên hông, lén lút mò tới cửa hang, duỗi đầu ra nhìn khắp nơi.
Xác nhận không có vấn đề gì, hắn mới yên tâm bước ra, cảnh giác nhìn bốn phía.
Đám người Vân Cơ có chút chật vật bước ra. Thấy những con thú đuổi giết bọn họ đã đi hết, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ta không tin, một nơi lớn và nhiều đồ như thế này lại không tìm được thứ gì đó có thể thay cho việc đi bộ?” Ngưu Hữu Đạo không cam lòng, lẩm bẩm một câu.
Vân Cơ chỉnh lại quần áo: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng làm loạn nữa, ta không đùa với ngươi đâu.”
Vừa mới nói xong, mọi người chợt quay đầu nhìn một bên, bên đó mơ hồ có tiếng bước chân nặng nề truyền đến. Một lát sau, một con hung thú răng nhọn móng sắt xuất hiện.
Mọi người không nói hai lời, lách mình chạy đi.
Hung thú kia cũng không đuổi theo bọn họ, dừng bước trước xác phi cầm, cắn xé thi thể.
Nơi này thường như vậy. Mùi máu tươi sẽ dẫn đến những con mãnh thú có khứu giác nhạy bén.
Tóm lại sẽ xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn.
Mặt sông đang đung đưa đột nhiên xuất hiện một cái miệng máu thật to tập kích.
Khi thả người bay lên cao rồi nhìn xuống, bọt nước ầm ầm, một bóng hình khổng lồ quấy động trong nước, cũng không biết là con quái vật gì, người nhìn chỉ thấy hãi hùng khiếp vía.
Khi đi qua một hạp cốc, lòng hiếu kỳ của Ngưu Hữu Đạo lại chọc ra phiền phức.
Nhìn thấy có một đống đất lớn trên vách núi, bên trên đống đất đầy lỗ, hắn tiện tay rút kiếm thọc một chút, ai ngờ đụng phải tổ ong vò vẽ. Một đám ong rất lớn không ngừng chui ra từ đống đất.
Trong lúc chạy trốn, Vu Chiếu Hành và hai mẹ con Vân Cơ không ngừng thóa mạ. Ngưu Hữu Đạo vội khuyên bọn họ bớt giận, nói bây giờ không phải là lúc nội chiến.
Mọi người bắt đầu cảm thấy thế giới này vừa mới mẻ vừa kích thích. Dựa vào thực lực tu sĩ bọn họ, việc ứng đối có lẽ không đến mức trí mạng nhưng khó lòng phòng bị. Lơ là một chút là có thể mất mạng ngay.
Khủng long? Dựa vào kiến thức hạn hẹp của Ngưu Hữu Đạo kiếp trước, động vật mà hắn biết thật sự có hạn. Còn phi cầm tẩu thú của thế giới này thật sự nhiều lắm.
Người của bọn họ không nhiều nhưng cũng được xem là may mắn. Khi đi trong rừng, bọn họ gặp được một linh thụ. Nếu đã gặp rồi thì không có lý do gì để buông tha, ít ra có thêm nhiều linh chủng trên người cũng có thể phòng ngừa vạn nhất, có thể kiên trì thêm chút thời gian trong thế giới này.
Ngưu Hữu Đạo đứng trên ngọn cây một bên nhìn mặt trời lặn phía chân trời. Ánh sáng màu đỏ bao trùm thiên địa, đồng thời cũng nhuộm đỏ hắn luôn.
Trời tối, bầu trời đầy sao, trong màn đêm có thêm hai mặt trăng, còn có một cái hình cầu, bằng mắt thường có thể nhìn thấy sự mấp mô trên đó.
Nhìn sao trời, Ngưu Hữu Đạo âm thầm cảm khái, không biết thế giới này là gì, cũng không biết nó nằm trong cái góc nào của vũ trụ. Mặc kệ là phàm nhân hay là tu sĩ, đối với vũ trụ thần bí, mênh mông khó lường này, bọn họ vĩnh viễn vẫn nhỏ bé như thế.
Hắn vận dụng chút thị lực của mình muốn tìm một viên tinh cầu màu xanh lam nhưng tìm không thấy, vĩnh viễn tìm không thấy. Cuối cùng, hắn bị một cảm giác cô độc vây quanh.
Trong màn đêm, mọi người núp trên cây nghỉ ngơi. Nằm nghỉ trên mặt đất thật sự có chút nguy hiểm. Cho dù là trốn trên cây cũng phải phòng bị mấy con độc trùng. Nhưng ngay lối vào khu rừng cổ xưa, ngược lại không bị mấy thứ này quấy rầy.
Mọi người thay phiên nhau gác đêm. Ngưu Hữu Đạo cũng không ngoại lệ. Hắn nằm im lặng trên cây trong bóng tối, không dám thả ra Nguyệt Điệp, sợ rước lấy phiền phức.
Một nhóm bị trục xuất, ngày đầu tiên cứ như vậy mà trôi qua.
Trời sáng, mọi người tiếp tục tiến lên. Trời đất bao la, nếu cứ đi không có phương hướng tìm gặp những người khác, thật sự là phải dựa vào may mắn.
Đương nhiên, đây cũng không tính là thuần túy tìm vận may. Bọn họ nghĩ rằng, những người trước đó rời khỏi khu rừng cổ trong thời gian ngắn cũng không thể đi quá xa, cũng không cần chạy nhanh hơn người khác. Mọi người đến đây là để tìm kiếm linh chủng.
Đám người Ngưu Hữu Đạo làm việc không đàng hoàng, nên đi tương đối nhanh, theo lý hẳn là nhóm người đến trước. Bây giờ tìm kiếm, nhất định sẽ có cơ hội tìm được.
Vân Hoan đúng là không may. Đường đường là sơn chủ Độ Vân Sơn, lại trở thành người tiên phong, lãnh nhiệm vụ đi trước mở đường cho người khác.
Giữa trưa, Vân Hoan bay về, thủ thế, mọi người lập tức ẩn mình vào trong rừng.
Vân Cơ hỏi: “Tình huống như thế nào rồi?”
Vân Hoan đáp: “Có người, nhìn quần áo có lẽ là người của Thiên Hành tông.”
Mọi người ẩn thân trong tàng cây nhìn nhau. Trong bí cảnh Thiên Đô này, tốt nhất đừng nên gây chuyện với người của Thiên Hành tông, bởi vì trong tay người ta có rất nhiều phù triện. Mỗi một đệ tử tiến vào đều được phân phối. Cũng không còn cách nào, ai bảo tông môn người ta luyện chế phù triện chứ. Người ta tất phải có tài nguyên về phương diện này.
Trong tình huống bình thường, sẽ không ai trêu chọc người của Thiên Hành tông, mà người của Thiên Hành tông cũng không muốn đoạt hạng nhất.
Phù triện là vật dụng chỉ sử dụng duy nhất được một lần, lại còn rất đắt. Sử dụng phù triện chính là đốt tiền. Cho nên, người bình thường mua phù triện không nhiều. Nhưng mỗi lần bí cảnh Thiên Đô mở ra, thế lực khắp nơi đi mua sắm, Thiên Hành tông bán một lần kiếm được một khoản lớn. Cái gọi là ba năm không khai trương, khai trương là ăn ba năm. Đại khái chính là chỉ Thiên Hành tông.
Lần buôn bán này đã giúp Thiên Hành tông phát tài, lại chạy đến bí cảnh Thiên Đô kiếm tiền, cộng thêm bọn họ có nhiều phù triện, tạo thành uy hiếp thật lớn cho những người khác, rất dễ làm người khác tức giận. Làm không tốt, sẽ chọc cho thế lực khắp nơi liên thủ vây quét, chỉ sợ không những bên trong bí cảnh Thiên Đô mà còn kéo dài ra cả bên ngoài.
Cho nên, sau khi đệ tử Thiên Hành tông tiến vào bí cảnh Thiên Đô, bình thường sẽ không tranh đoạt cùng người khác.
Nhưng phù triện trên người đệ tử Thiên Hành tông cũng khiến người ta dễ đỏ mắt. Đệ tử Thiên Hành tông đi thành đội ngũ thì không ai dám trêu chọc, nhưng nếu có người tách ra, thường sẽ trở thành đối tượng cho người khác tập kích.
Còn Vạn Thú môn và Linh tông, hai nhà này một nhà bán các loại linh thú, một nhà bán linh đan, đều là môn phái có tiền. Bọn họ cũng giống như Thiên Hành tông, đến đây chỉ để qua loa, có thể tìm được linh chủng thì tìm, chỉ cần có được bàn giao cho Phiêu Miểu các là xong, việc chém giết để cướp đoạt sẽ tận lực phòng ngừa.