Đạo Quân

Chương 1146: Chính là muốn ngươi có cái bàn giao khi trở về



Chính là muốn ngươi có cái bàn giao khi trở vềHôm sau, người nước Vệ một lần nữa bố trí, chuẩn bị triển khai nhiệm vụ tìm kiếm của một ngày mới.

Đám người Ngưu Hữu Đạo vẫn lề mề, rõ ràng không muốn rời khỏi sự che chở của nước Vệ.

“Ngưu Hữu Đạo, sư tôn bảo ta đến nhắc nhở ngươi một tiếng, không cần đi theo chúng ta. Đi theo chúng ta cũng vô dụng thôi. Chọc giận chúng ta, một khi gặp phải cừu gia của ngươi, nếu người bên dưới không quản được miệng, tiết lộ hành tung của ngươi, ngươi cũng đừng oán chúng ta.”

Đây vừa là lời cảnh cáo, vừa là lời uy hiếp. Diêu Tiên Định đã bảo thuộc hạ đến khuyên Ngưu Hữu Đạo một câu.

Cảnh cáo như vậy cũng không tính là quá phận, có thể kiên nhẫn nói chuyện nhẹ nhàng với Ngưu Hữu Đạo như vậy là được lắm rồi.

Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến lực chấn nhiếp của Ngưu Hữu Đạo. Hắn đại khai sát giới ở Thiên cốc, Thiên Kiếm phù trong tay cũng chẳng phải thứ dễ chơi.

Cộng thêm có Vu Chiếu Hành bên cạnh hắn, nếu ăn nói quá đáng dẫn đến đánh nhau, nước Vệ cũng phải trả giá khá nhiều.

Đây cũng chính là tiền đề khiến cho nước Vệ ăn nói dễ chịu.

Tóm lại, ba Đại Phái nước Vệ không muốn vì một Ngưu Hữu Đạo mà rước lấy sự chú ý của quá nhiều thế lực. Một khi có biến sẽ rất phiền phức, không hy vọng Ngưu Hữu Đạo đi theo bọn họ.

Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn theo tu sĩ nước Vệ rời đi, biểu hiện trong mong, vì thế mà nhận lấy sự chế giễu không ít của tu sĩ nước Vệ.

Đám người Vu Chiếu Hành từ phản ứng của những người này biết được, bọn họ đang khinh thường Ngưu Hữu Đạo, nhìn Ngưu Hữu Đạo giống như nhìn một con chó vẫy đuôi mừng chủ.

Vân Cơ hỏi: “Ở Nam châu hô phong hoán vũ đã quen, tiến vào nơi này, chênh lệch lớn như vậy, trong lòng chắc không dễ chịu đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Cô cảm thấy ta sẽ quan tâm chuyện này sao?”

Vân Cơ hỏi: “Thật không quan tâm chút nào?”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Yến Tước an tri Hồng Hộc chi chí!” (loài chim Én chim Sẻ sao biết được chí chim Hồng, chim Hộc).

Sở dĩ nhìn như vậy khiến người ta chế giễu chính là vì xác định hướng đi của Hà Tâm Nho, tiết kiệm phiền phức cho sau này.

Chờ người nước Vệ đi hết, Ngưu Hữu Đạo tạm thời cũng không có ý định đi theo. Hắn cùng ba người bước vào sơn cốc trụ cột ba Đại Phái nước Vệ đã nghỉ đêm qua.

Ngưu Hữu Đạo cẩn thận tra xét dấu vết lưu lại trong sơn cốc một lần, hy vọng có thể tìm ra manh mối có giá trị lợi dụng.

Cuối cùng cũng không tìm ra được manh mối hữu dụng, nhưng không sao, Ngưu Hữu Đạo vốn đang định chờ. Bây giờ đi theo có chút không thích hợp.

Ước chừng sau hai canh giờ, Ngưu Hữu Đạo mới cùng mọi người rời khỏi sơn cốc, đi theo hướng Hà Tâm Nho biến mất.

Đối với đám người Vu Chiếu Hành mà nói, sự thật đã chứng minh nước Vệ có người của Ngưu Hữu Đạo. Bọn họ nhìn thấy ký hiệu chỉ đường cùng loại với Hứa Phục Hoa, một đường đi theo ký hiệu chỉ dẫn.

Giữa trưa, mọi người đã đuổi kịp Hà Tâm Nho.

Đúng như lời Hà Tâm Nho nói, tổ của bọn họ có năm người.

Hai bên gặp nhau, đồng môn của Hà Tâm Nho không khách sáo nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi đi theo chúng ta làm gì? Ta khuyên ngươi đừng xem lời cảnh cáo của nước Vệ ta như gió thoảng bên tai. Nếu không, tự ngươi rước lấy nhục.”

Hà Tâm Nho cũng không phải đệ tử ba Đại Phái nước Vệ. Trong số các đệ tử ba Đại Phái nước Vệ tiến vào bí cảnh không có người của Hiểu Nguyệt các.

Đồng môn của gã ta có thể nói với Ngưu Hữu Đạo như thế, tất nhiên là vì những gì chứng kiến trước đó đã góp phần vào tâm lý bây giờ, nhìn Ngưu Hữu Đạo bằng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Ngưu Hữu Đạo cũng không để ý, chỉ nhìn phản ứng của Hà Tâm Nho.

Trong lòng Hà Tâm Nho cũng có chút do dự, nhưng cuối cũng vẫn khẽ gật đầu.

Tiếp nhận được tín hiệu an toàn, xác định gần đó không có tu sĩ nước Vệ nào khác, Ngưu Hữu Đạo hai tay chống kiếm, bình tĩnh nói: “Động tác nhanh lên, ra tay đi.”

Nghe xong, những người đối diện lập tức cảnh giác cao độ, hơi khủng hoảng. Dù sao bên phía Ngưu Hữu Đạo còn có Vu Chiếu Hành.

Nhưng đột biến đã xảy ra, hàn quang trong tay Hà Tâm Nho lóe lên, máu văng ra, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hà Tâm Nho đột nhiên đánh lén đánh ngã hai người, sau đó nhanh chóng lách mình lùi về phía sau, kinh hãi nhìn những đồng môn khác quay người ứng đối.

Sau khi xác định ai là người một nhà, Vu Chiếu Hành, hai mẹ con Vân Cơ nhanh chóng lao lên, đồng thời ra tay.

Ba người vừa ra tay là sát chiêu trí mạng, không chút lưu tình, đánh cho những người còn lại một trận thất kinh.

Như Ngưu Hữu Đạo đã nói, động tác phải nhanh, tránh cho động tĩnh đánh nhau dẫn đến phiền phức không cần thiết.

Đánh nhau đến cuồng phong cuốn tới, quần áo Ngưu Hữu Đạo bay phần phật, mặt không thay đổi chống kiếm mà đứng, thờ ơ lạnh nhạt, giống như việc chẳng liên quan đến mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh xem có dị thường gì hay không.

Như hắn bình thường hay nói, hắn không thích chém giết.

Có người ra tay tiếp nhận cực khổ thay cho hắn, hắn sẽ không tùy tiện ra tay.

Có thể nói chuyện để giải quyết vấn đề, hắn sẽ không động thủ.

Có thể dùng đầu óc để giải quyết vấn đề, hắn cũng sẽ không động thủ, cố gắng đến ngay cả miệng cũng không cần động.

Hắn vốn cho rằng chém giết quá nguy hiểm, nhiều khi đánh cũng vô dụng. Kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm nói cho hắn biết, khi gặp thời điểm ngựa mất vó, ai có thể biết được sẽ gặp phải cảnh giả heo ăn thịt hổ hay không. Ví dụ như gặp phải cái loại thâm tàng như bất lộ như hắn.

Tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên, đến cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh. Bên này có loại người như Vu Chiếu Hành ra tay, kết quả đánh nhau là có thể nghĩ.

Tốc chiến tốc thắng, đồng môn của Hà Tâm Nho đều ngã xuống trong vũng máu, chỉ còn lại một mình Hà Tâm Nho sắc mặt khó coi mà thôi.

“Cảnh giới chung quanh một chút.” Ngưu Hữu Đạo tay đặt lên chuôi kiếm lên tiếng, giọng nói vẫn bình thản.

Nhìn thấy mấy người ngã xuống trong vũng máu, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, mắt không thèm nháy, giống như người ngã xuống chỉ là cỏ rác. Ít ra thì không thấy ngoài mặt hắn có bất kỳ thay đổi nào.

Ba người Vu Chiếu Hành đánh xong liền nhìn nhau, hiểu ý của hắn, là bảo bọn họ tránh một chút. Tất cả đều nghe theo lời hắn nói, tản ra đề phòng xung quanh.

Nhìn thi thể đồng môn, rồi nhìn Ngưu Hữu Đạo đang lạnh lùng nhìn mình, Hà Tâm Nho nhận ra đối phương là người tâm ngoan thủ lạt nhưng không lộ ra ngoài, trong lòng có chút phát lạnh, nhưng vẫn bước đến.

Ngưu Hữu Đạo nhìn gã ta, không nói lời nào.

Hà Tâm Nho liếm môi, nuốt nước bọt hỏi: “Tại sao lại muốn giết bọn họ? Giết bọn họ rồi, ta sẽ bại lộ, trở về không cách nào bàn giao.”

Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: “Chính vì muốn ngươi trở về tiện bàn giao, cho nên mới giết bọn họ. Bây giờ ngươi có thể trở về bẩm báo, nói gặp phải tu sĩ hải ngoại đánh cướp, chặn giết.”

Hà Tâm Nho không hiểu: “Dù sao ta cũng phải biết vì sao chứ? Nếu không, ta không biết đáp lại như thế nào, rất dễ bị lộ tẩy.”

Liên hệ trọng đại, Ngưu Hữu Đạo không có khả năng nói cho gã ta biết chân tướng. Nếu không, một khi chỗ này xảy ra sơ hở, có khả năng liên lụy đến Hứa Phục Hoa, đồng thời rất có thể phá vỡ toàn bộ kế hoạch của hắn. Có một số việc là không thể so sánh với nhau.

Đối phương là người như thế nào, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc, cho nên không cách nào hiểu được rõ ràng. Cho dù tỉnh táo quan sát cũng vô pháp xác nhận.

Cho nên, hắn chỉ cần tạo áp lực bức đối phương chấp hành, không để đối phương biết quá nhiều.

Đối phương biết, đối với kế hoạch của hắn cũng không có bất kỳ trợ giúp, vì thế hắn lắc đầu: “Cũng không phức tạp như vậy đâu, ngươi không cần nghĩ nhiều quá. Ta cũng không để ngươi đi làm mấy chuyện phức tạp. Ta chỉ muốn vu oan cho tu sĩ hải ngoại, có hỏi thì cứ bảo không biết, đẩy hết mọi chuyện cho tu sĩ hải ngoại là được, chuyện vô cùng đơn giản. Chút chuyện nhỏ này, không cần ta dạy ngươi phải làm như thế nào chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.