Đạo Quân

Chương 1155: Đứt Đoạn



Còn về những nữ nhi không thích hợp tu luyện, nếu không phải là được an bài để gả cho quan văn trong triều thì là gả cho võ tướng trong quân đội.

Đương nhiên, bầu không khí của người nước Tấn đều có thể lấy được con gái của Thái Thúc gia để được vẻ vang.

Kể từ đó, toàn bộ nước Tấn cơ bản chính là thiên hạ của gia tộc Thái Thúc, những thế lực tu hành khác về cơ bản là không thể cạnh tranh nổi.

Xét mặt khác mà nói, cũng chính bởi vì như vậy, nước Tấn trên dưới đều rất đoàn kết.

Tác phong dũng mãnh của gia tộc vào lúc này cũng đã để lại ấn tượng, dù cho trời tối không tiện tìm kiếm, Khí Vân Tông cũng dẫn đầu các tu sĩ nước Tấn lần mò đánh về phía của Lý Ngọc Đức, tra tìm khắp nơi.



“Ài! Lần này coi như đã bị Khí Vân Tông lừa cho thảm hại.”

Ngưu Hữu Đạo đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn bốn phương mà than thở.

Đem theo mấy người đi vòng vèo tìm kiếm Linh Tông, vẫn không tìm được.

Trước đây, tuy là người đi qua Linh Tông đã tìm được quan lại của nước Tấn, nhưng vì mục đích an toàn, lúc động vào nước Tấn bên đó khiến người của Linh Tông bên này ngừng việc lưu lại dấu hiệu trên đường, đợi đến lúc phát hiện nước Tấn không dễ chọc vào mới phản hồi, thì đã không tìm thấy người của Linh Tông nữa rồi.

Đi tìm khắp nơi, thậm chí đã tìm được nơi mà trước đây chia tay người của Linh Tông, đã tìm theo hướng đi của họ rồi những cũng vẫn không tìm thấy.

Phỏng đoán là bởi vì nguyên nhân gì, Linh tông đã thay đổi phương phướng hành tiến.

Bọn người Vu Chiếu Hành nhìn quanh bốn phía, cũng ý thức được sự tình có hơi phiền toái rồi.

Không so với lúc bắt đầu, mọi người vừa mới đi ra từ rừng rậm cổ xưa, độ khuếch tán của thế lực các nơi không lớn, còn có thể dễ dàng đụng mặt nhau.

Đến nay, mọi người thâm nhập vào Thiên Đô bí cảnh cũng được gần hai tháng rồi, biên độ khuếch tán giữa các thế lực có thể tưởng tượng ra được, từ tần xuất thời gian trước khi tìm ra được khoảng cách giữa các nơi, có thể dễ dàng nhìn ra mánh khóe.

Phía trước mượn tay chân của lực lượng tương quan phần lớn vừa hay gắn liền với mục tiêu kế tiếp, hiện tại liên tục ngắt quãng, quả thực phiền phức.

Chỉ dựa vào mấy người họ thì không thể kéo lưới tìm kiếm trong phạm vi rộng, có lẽ người của thế lực khác cũng đang cách bọn họ không xa, ngay trong phạm vi vài dặm cũng có thể dễ dàng bỏ lỡ.

Linh Tông ngay cả ở khoảng cách tương đối gần cũng không tìm thấy, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, muốn tìm được thế lực khác lại càng khó hơn.

Vốn dĩ một mạch vẫn ổn cả, gặp phải Khí Vân Tông làm đứt đoạn, đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, không phải là bị Khí Vân Tông lừa rồi sao!

“Hay là quay về tìm Khí Vân Tông?” Vân Hoan nảy ra chủ ý.

Tiếp thu ý khiến của người khác cũng là chuyện tốt, vì không thể tránh khỏi suy nghĩ của mình sẽ có chỗ thiếu sót, Nguu Hữu Đạo lập tức hỏi: “Ngươi thử nói xem.”

Vân Hoan: “Ngươi nói bọn chúng sẽ tìm người đối phó với đệ tử của bản phái, nếu như bọn chúng vẫn ở đó tìm kiếm, chúng ta quay trở lại, vẫn có thể sẽ gặp được bọn chúng. Ngươi nghĩ cách liên lạc với người của ngài, chúng ta tiếp tục bám theo sau Khí Vân Tông, có Khí Vân Tông mở đường, cũng tương đối an toàn, chúng ta chạy loạn lên rồi đụng nhau loạn lên như vậy, bị thế lực có thù oán với ngài phát hiện ra lúc nào cũng không hay biết,

rất có thể sẽ rơi vào chính giữa vòng vây.”

Còn tưởng là cách gì hay ho, cách này Ngưu Hữu Đạo đã sớm nghĩ đến rồi, không thích hợp.

Người của Hiểu Nguyệt Các tiến vào Thiên Đô bí cảnh vốn không nhiều, ít nhất cũng không nhiều như bọn Vu Chiếu Hành tưởng tượng, nếu là trong danh sách đề cử của các nước đều có thể xuất hiện một lượng lớn nhân thủ của Hiểu Nguyệt Các, vậy thì thế lực của Hiểu Nguyệt Các phải lớn đến mức nào? Các nước khác thậm chí một người cũng không có, là do Hiểu Nguyệt Các cho người đi sắp xếp toàn bộ, mới đều đặn hai ba người làm tai mắt cho Ngưu Hữu Đạo ở các nước, nước Tấn bên kia cũng hai người tán tu.

Không thể dùng cách tương tự để liên hệ với Lý Ngọc Đức, sự tình lại rơi trên đầu Lý Ngọc Đức, chỉ sợ Khí Vân Tông không muốn nghi ngờ Lý Ngọc Đức cũng khó.

Dùng cách tương tự liên hệ với một người khác cũng không được, mỗi lần đều là tán tu không sao, ngược lại những người khác đều chết hết, không đúng với lẽ thường, còn dám để lại kí hiệu trên đường? Sợ không có người chú ý hay thế nào?

Mất nhiều thời gian và công sức bố trí như vậy, hắn không muốn vì một sai lầm mà gà bay trứng vỡ.

Cho nên Ngưu Hữu Đạo một mực cự tuyệt: “Không được!”

Vân Hoan hỏi: “Tại sao lại không được?”

Ngưu Hữu Đạo: “Vậy ngươi đi làm thử xem.”

Vân Hoan dở khó dở cười: “Ta thừa nhận ta không có bản lĩnh đó, nhưng ngài thì có, trước đây ngài lần nào cũng làm được, lần này tại sao lại không được cơ chứ?”

“Việ này nhất thời cũng không giải thích rõ ràng được, có cơ hội thích hợp ta sẽ giải thích.” Ngưu Hữu Đạo thuận miệng nói qua loa rồi đi, nhìn trái ngó phải: “Vẫn phải nghĩ cách khác…Nếu như có tám bản đồ thì tốt rồi, ít nhất cũng dễ dàng phán đoán.”

Không biết không có thì thế nào, chủ yếu là nơi quỷ quái này đo vẽ ra bản đồ cũng không có tác dụng gì, người bình thường không thể ở lại lâu, không đáng để lãng phí quá nhiều nhân lực vào, mà vào đầu tư vào rồi cũng khó vẽ được một tấm bản đồ hoàn chỉnh, tu sĩ mỗi lần tiến vào khu vực này kỳ thực cũng chỉ có hạn.

Trong truyền thuyết có bản đồ hoàn chỉnh, nơi này là Thương Tụng mở ra, hiện tại mấy đại bí cảnh đã biết kể cả Điệp Mộng Huyễn Giới cũng là do sau khi Thương Tụng mở ra còn sót lại.

Tấm bản đồ hoàn chỉnh của mỗi bí cảnh trong truyền thuyết, Thương Tụng đều từng chế tạo qua, chỉ là không hề biết tình huống này là gì.

Ngưu Hữu Đạo cũng rất cảm khái với việc này, tu vi của một người đã đạt đến cảnh giới phá vỡ hư không có thể đánh đến mở thông một thế giới khác, chỉ dựa vào điểm này của Thương Tụng thôi cũng thấy được sự đáng sợ đến thế nào rồi, có thể áp chế tu sĩ trong thiên hạ cũng không có gì làm lạ.

Trước mắt mà nói, những môn phải tiến vào Thiên Đô bí cảnh lần trước, chỉ cần hiện tại chưa diệt vong, vẫn còn tồn tại, thì những địa hình địa thế từng trải qua đều sẽ lưu truyền cho người sau, có lẽ đối với việc tìm kiếm Linh Chủng mà nói chẳng có tác dụng gì, nhưng nơi đó, nơi đó, cả nơi đó, hậu bối của những môn phái kia bều biết ít nhiều.

Ngưu Hữu Đạo cũng biết một chút, lúc ở Thượng Thanh Tông, từng nhìn thấy miêu tả bên trong “Thượng Thanh thập di lục”, nhưng hầu như đã quên hết rồi.

Dù nhớ kĩ cũng không có tác dụng gì, không biết tên núi, cũng không rõ địa danh, có quỷ mới biết sau một hồi chạy tán loạn mình đã đến nơi nào, cách bao xa.

Nhưng vị trí mặt trời mọc mặt trời lặn thì vẫn còn nhớ kĩ, nếu không thì đã sớm lạc đường, không thấy đường trở về.

Suy nghĩ kĩ một hồi, Ngưu Hữu Đạo chỉ tay về phía trước nói: “Cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước, tốc độ của bọn chúng chắc chắn không nhanh được bằng chúng ta, chúng ta đuổi lên trước mặt bọn chúng, khi đã vượt qua rồi thì lại đi ngang một vòng, vận may dù có kém đến đâu chúng ta vẫn có thể chạm mặt một đám.

Vân Cơ: “Hiện giờ chúng ta hầu như không biết gì về tình hình xung quanh, không biết nơi nào có người, không biết đến nơi nào thì cần phải cảnh giác, cứ đi như vậy, rất dễ bị người ta phát hiện. Nếu thật sự gặp phải người gây bất lợi cho ngươi, có mai phục sẵn, vậy thì chúng ta phiền phức to rồi.”

Ngưu Hữu Đạo dang hai tay ra: “Ngoại trừ như vậy còn có thể làm gì? Ngược lại ta muốn tìm một nơi tự tại, cũng muốn nơi rừng sâu cổ xưa, nhưng ta không có lựa chọn, ta phải giành được vị trí số một, nếu không thì chỉ có nước chết, ta có thể làm sao được nữa?”

Vu Chiếu Hành: “Bây giờ biết hối hận rồi sao? Uy phong ở Thiên Cốc biến đi đâu rồi? Linh Chủng đối với ngươi mà nói vốn không hề quan trọng, ngươi vốn dĩ có thể đợi đến khi lối ra mở ra, lại nghĩ cách hỗn loạn chạy ra ngoài, hết lần này tới lần khác vui nhất thời, tự đưa mình vào đường cùng, hại chúng ta phải theo ngươi chạy ngược chạy xuôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.