Đạo Quân

Chương 1161: Số lượng không quan trọng (2)



Đương nhiên, trong lòng nghĩ là một chuyện, ngoài miệng nói lại là chuyện khác: “Muốn ta giúp ngươi cũng không phải là không được. Dù sao cũng phải cho ta lý do để giúp ngươi chứ?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cùng chung mối thù. Chúng ta đều có chung một kẻ địch, hai bên liên thủ là chuyện đương nhiên rồi.”

Hồng Cái Thiên cười ha hả, chẳng thèm quan tâm: “Liên thủ? Chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà cũng dám liên thủ với chúng ta?”

Nghe xong, Vu Chiếu Hành có vẻ không vui. Đối phương rõ ràng đang khinh thường ông ta. Vu Chiếu Hành lạnh lùng nói:

“Này, Hồng tóc đỏ, ngươi nói chuyện đừng có lớn lối như vậy.”

Hồng Cái Thiên liếc mắt: “Ơ, ta còn tưởng là ai, thì ra là Vu Chiếu Hành xếp thứ sáu trong Đan bảng. Làm sao? Cho rằng tên của mình nằm trên Đan bảng thì đáng gờm lắm à?”

Vu Chiếu Hành nói: “Đan bảng hay không Đan bảng cũng không quan trọng. Nếu ngươi không phục, chúng ta có thể thử một chút.”

Hồng Cái Thiên cười nhạo: “Chuyện chém giết để cho mấy kẻ nhà quê làm, ta là người có văn hóa, ngươi tìm nhầm đối tượng rồi. Nhưng nếu ngươi không cố mà kềm chế cái tính ồn ào kia của ngươi đi, ta cũng không ngại dạy ngươi viết chữ Đan bảng như thế nào.” Ngón tay đằng sau lưng gã hơi động đậy: “Chỉ là một tán tu, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?”

Vu Chiếu Hành giận tím mặt.

“Chính sự quan trọng hơn, chính sự quan trọng hơn.” Ngưu Hữu Đạo vội vàng đưa tay ngăn cản Vu Chiếu Hành, khuyên ông ta bớt giận, nhẫn nhịn một chút. Nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu!

Người khác không biết bối cảnh của Vu Chiếu Hành nhưng hắn thì biết.

Vu Chiếu Hành quay đầu sang nhìn chỗ khác. Ông ta nể mặt Ngưu Hữu Đạo, cố nén cơn giận trong lòng.

“Xì, sợ quá!” Hồng Cái Thiên một chút thể diện cũng không cho, vẫn ném ra mấy câu khó nghe như thường.

Dám nói như thế, tất nhiên gã cũng phải có thực lực. Gã có thể trở thành Tam đương gia Nam Hải cũng không phải chỉ để chưng cho đẹp. Nếu ra tay cũng chưa chắc ăn thiệt. Tiếp theo, đối phương cũng chỉ là tán tu, không có thế lực lẫn bối cảnh. Đừng nói bên cạnh gã còn có một đám cao thủ Nam Hải, cho dù ở bên ngoài, nếu đối phương dám trêu chọc gã, thế lực bên phía Nam Hải cũng không bỏ qua cho ông ta.

Cho nên, gã thật sự không để Vu Chiếu Hành vào mắt.

Gương mặt Vu Chiếu Hành căng cứng.

Vân Cơ bỗng nhiên lên tiếng: “Hồng Cái Thiên, làm người phách lối quá coi chừng gặp báo ứng đấy.”

Hồng Cái Thiên mỉm cười thật tươi với Vân Cơ: “Vân Cơ, nàng trốn ở Độ Vân Sơn cẩn thận sống qua ngày còn thú vị gì nữa chứ? Ta cũng đã sớm bảo nàng đến Nam Hải gả cho ta, nàng lại chẳng chịu nghe. Nếu không, làm sao nàng lại rơi vào tình cảnh bị người ta xua đuổi như thế chứ? Đương nhiên, bây giờ nàng hối hận cũng vẫn còn kịp. Chỉ cần nàng chịu gả cho ta, ta cũng không thể không quan tâm đến an nguy của nàng, tất sẽ nghĩ hết mọi biện pháp bảo đảm nàng bình yên rời khỏi chỗ này.”

Gương mặt Vân Cơ hiện lên hàn ý. Không đợi nàng lên tiếng, Vân Hoan đã giận tím mặt, nói: “Hồng tóc đỏ, miệng sạch sẽ chút đi.”

Hồng Cái Thiên cười lạnh: “Ranh con, năm đó ta đã sớm nhìn cha ngươi không vừa mắt. Nếu không phải tại thằng cha đáng chết của ngươi, mẹ ngươi đã...”

“Tất cả im miệng cho ta!” Ngưu Hữu Đạo đột nhiên lên tiếng cắt ngang. Tên này nói chuyện không giữ mồm miệng gì cả, nếu để cho gã nói tiếp, còn không biết sẽ nói ra chuyện gì nữa. Đến lúc đó chuyện lớn lên, cả hai bên cũng không biết làm sao để kết thúc.

Hắn có thể nhận ra tên Hồng tóc đỏ này là một người thích lấn yếu sợ mạnh. Trước đó rõ ràng bị người ta dọa chạy trối chết, bây giờ thấy bên này dễ bắt nạt thì không mạnh miệng là không được.

Hai mẹ con Vân Cơ nhìn Ngưu Hữu Đạo, nể mặt hắn mà nhịn xuống.

Hồng Cái Thiên kinh ngạc chỉ vào gã: “Tiểu tử, ngươi đang quát ta?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đừng nói mấy chuyện ngoài lề như thế, nói chuyện chính đi. Tất cả mọi người cùng chung kẻ địch, chúng ta liên thủ hợp tác được không?”

Hồng Cái Thiên khoanh tay trước ngực, mũi hếch lên trời: “Hợp tác? Thêm ngươi không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít. Ngươi lấy cái gì mà đòi hợp tác với ta?”

Ngưu Hữu Đạo vừa bực mình vừa buồn cười. Chỉ dựa vào tính cách như vậy, hắn chẳng muốn nói tiếp. Tuy nhiên, trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, nhìn gã ăn nói thô kệch, nhưng ngược lại bên trong lại che giấu sự thận trọng.

Tuy nhiên, điều này cũng có thể hiểu được. Có thể được Nam Hải đề cử làm chủ sự cho hành trình tiến vào bí cảnh Thiên Đô, gã tất nhiên là phải có sự khác biệt.

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Tam đương gia, ta cũng xem như gặp qua không ít Chưởng môn các đại phái. Người nào cũng không thua kém ngươi. Cấp bậc trưởng lão ta cũng đã làm thịt mấy người. Ngươi không cần thiết phải bày ra cái giá như vậy trước mặt ta. Không phải ngươi cũng đang muốn biết ta có biện pháp nào giúp các ngươi sao? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không nhất thiết phải quanh co lòng vòng.”

Hồng Cái Thiên nói: “Không phải ngươi giúp chúng ta mà là chúng ta giúp ngươi, là ngươi đang cầu xin ta đấy.”

Ngưu Hữu Đạo phát hiện, nói nhiều với người này cũng không được gì, liền dứt khoát: “Tùy ngươi nói thế nào cũng được, chỉ cần ngươi thấy vui là ổn. Chúng ta vẫn nên nói chuyện chính đi.”

Lúc này, Hồng Cái Thiên mới tỏ ra thoải mái hơn: “Được, ta muốn nghe suy nghĩ của ngươi trước.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Bảy nước muốn làm mùng một, vậy chúng ta có thể làm ngày rằm. Bọn họ muốn giết chúng ta, chúng ta cũng có thể giết lại bọn họ, chẳng có gì phải sợ, chỉ xem ai có thể cười đến cuối cùng thôi.”

Hồng Cái Thiên quan sát Ngưu Hữu Đạo trên dưới, làm ra vẻ ta biết ngươi đang nghĩ gì, hỏi: “Ngươi muốn bảo ta cứng đối cứng với bọn họ?”

“Cứng không được thì mềm.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay chỉ vào ngực của mình: “Bọn họ muốn giết ta, nhưng mặc kệ thế lực phương nào, cũng không thể không để ý những chuyện khác, cũng không thể tập trung toàn bộ lực lượng chỉ để đuổi giết một mình ta. Chỉ cần ta lộ diện, ta có thể dụ ra từng người một. Khi đó, các người mở to miệng túi chờ lấy, tập trung ưu thế lực lượng, lấy mạnh lấn yếu. Ăn một miếng không hết, chúng ta ăn từng ngụm. Ý của Tam đương gia như thế nào?”

Hồng Cái Thiên đưa tay sờ bộ râu quai nón màu đỏ của mình, ánh mắt lấp lóe không yên, hình như cũng hơi động tâm, chậm rãi nói: “Việc này đợi ta gặp mặt ba nhà khác sẽ thương lượng lại một chút.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không cần thương lượng, muốn làm thì làm sớm thôi.”

“Ra tay ngay bây giờ?” Hồng Cái Thiên chế nhạo: “Ngươi tuyệt đối đừng nói cho ta biết, ngươi không phải vì số linh chủng trong tay họ nhé? Chẳng lẽ ngươi không muốn đoạt thêm linh chủng để bảo toàn mạng sống hay sao? Nếu không, ngươi cần gi phải chơi trò mạo hiểm dụ địch như thế?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cũng chính vì linh chủng cho nên ta mới định ra tay sớm.”

Hồng Cái Thiên không hiểu: “Vì sao ngươi không chờ linh chủng trong tay bọn họ nhiều một chút rồi hãy ra tay, mà nóng lòng làm ngay bây giờ?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Linh chủng nhiều ít không quan trọng. Đối với ta mà nói, lấy được vị trí thứ nhất mới là quan trọng nhất. Thời gian kéo càng lâu, đối với ta lại càng bất lợi. Chúng ta không có khả năng ra tay với tất cả mọi người cùng một lúc, phải cần thời gian ăn từng ngụm. Hơn nữa, nơi này lớn như vậy, tìm người cũng không dễ. Ta cần đủ thời gian để ra tay. Nếu không, một khi đợi lực lượng của bảy nước tập kết quay trở lại lối ra vào của khu vực, dựa vào thực lực của chúng ta cũng khó mà ra tay.”

Hồng Cái Thiên cười ha hả: “Ngươi đang bị tình nghi quấy rối. Một khi ngươi thu thập số lượng linh chủng quá ít, ngươi không sợ Phiêu Miễu các tìm ngươi gây phiền phức sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta không quan tâm số lượng, Phiêu Miễu các cũng không để ý số lượng. Trong tay Phiêu Miễu các hẳn có đủ số lượng cho họ dùng. Bọn họ sẽ không quan tâm năm mươi năm kế tiếp tu sĩ thiên hạ có đủ dùng hay không. Bọn họ chỉ quan tâm mục đích tiến vào bí cảnh Thiên Đô năm nay có đạt được hay không mà thôi. Chỉ cần số lượng thành viên tham gia tiêu hao đến mức khiến cho họ hài lòng, bởi vì chém giết dẫn đến số lượng bọn họ thu thập giảm đi một chút cũng không thành vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.