Đạo Quân

Chương 1166: Phượng Cầu Hoàng (2)



Thương Thục Thanh lắc đầu, giọng nói nhỏ một chút nhưng vẫn đau lòng: “Ca, tiên sinh, làm việc thì phải nói đến lương tâm. Sống chết của Đạo gia còn chưa biết, chúng ta lại thừa cơ hủy đi sự nghiệp của Đạo gia, chuyện như vậy có thể làm sao? Nếu chúng ta vô tình vô nghĩa như thế, đối với người có đại ân với chúng ta như Đạo gia, tương lai người khác trả lại chúng ta cũng vô tình vô nghĩa như vậy.”

Thương Triều Tông nói: “Thanh nhi, muội nói cho ta biết, nếu Đạo gia không trở về thì làm sao bây giờ? Chúng ta có thể không tiếc sống chết của mình, nhưng tính mệnh của rất nhiều tướng sĩ và gia đình của họ ở Nam Châu thì phải tính như thế nào? Muội có thể trơ mắt nhìn tất cả bị giết chết hết à? Muội có thể trơ mắt nhìn cả gia đình bọn họ tan nát?”

“Ta ra lệnh một tiếng, nhiều huynh đệ sẽ xông phá khói lửa, đẫm máu sa trường. Có bao nhiêu người được bọc xác chết, có bao nhiêu người nhảy xuống cốc ngay cả thi thể cũng không tìm thấy? Rất nhiều người thân của những huynh đệ này đều trở thành mẹ góa con côi. Chẳng lẽ muội trông cậy vào người khác có thể trợ giúp những gia đình mẹ góa con côi này sao? Muội bảo về sau người già trẻ em phải sống sót bằng cách nào?”

“Bọn họ vì Thương Triều Tông ta, vì Nam Châu, vì Đại Yến đánh Nam dẹp Bắc, cuối cùng phải chết tha hương. Những gia đình mẹ góa con côi đó ngay cả thi thể người thân của mình cũng không thể nhìn thấy. Muội cũng nhìn thấy bọn họ khóc chết đi sống lại mà. Ngay cả người nhà của bọn họ ta cũng không thể chăm sóc được, muội bảo ta làm sao mà ăn nói với những huynh đệ đó?”

Mắt Thương Thục Thanh đỏ lên, cắn môi không nói.

Lam Nhược Đình khẽ thở dài một tiếng.

Thương Triều Tông tiến lên, hai tay đặt lên vai Thương Thục Thanh: “Thanh nhi, người làm ra quyết định chính là ta, người chịu bêu danh cũng là ta. Ta còn lo lắng hơn bất cứ người nào. Nhưng ca thân là thống soái, không thể mang tính mạng của rất nhiều gia đình ra đánh cược như vậy, nhất định phải có sự chuẩn bị trong trường hợp Đạo gia không trở về. Nếu không, ta không xứng làm một thống soái.”

“Thanh nhi, không phải chúng ta hủy đi sự nghiệp của Đạo gia. Người không muốn hủy đi nhất mọi thứ của Đạo gia chính là ta. Bởi vì có một số việc, cảm nhận của ta là sâu nhất. Phóng mắt toàn bộ giới tu hành, không ai có thể tha thứ cho chúng ta như Đạo gia, cũng không tìm được người quan tâm tu sĩ hay dân sinh như Đạo gia. Chỉ có ngài ấy mới thật sự coi trọng khó khăn của dân chúng, sẽ không xem bách tinh Nam Châu như loài kiến hôi.”

“Chỉ khi nào Đạo gia ở đây, có Đạo gia đè xuống, Nam Châu mới có thể khôi phục nguyên khí một cách nhanh chóng. Nếu đổi lại những người khác thì chắc chắn sẽ không ổn. Bọn họ chỉ biết cướp bóc, làm ra những tình huống đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Cũng chỉ có Đạo gia ở đây, ta mới có thể buông tay mà thi triển, quản lý hết tất cả mọi thứ.”

“Thanh nhi, ta không hủy đi sự nghiệp của Đạo gia, nhưng nhất định phải có biến báo. Tình thế bức bách, cũng không thể sống chết với những người kia, quan hệ giữa hai bên phải được hòa hoãn.”

Nói đến mức này, Thương Thục Thanh còn có thể nói gì được nữa. Im lặng một lúc, nàng đặt một cái hộp trong tay xuống bàn: “Ca giúp muội chuyển thứ này cho Lý tướng quân.”

Nàng đến chính là vì việc này, không nghĩ đến lại phá vỡ mưu đồ bí mật của Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình.

“Cái gì thế?” Thương Triều Tông mở cái hộp ra xem, chỉ thấy một chiếc vòng tay vàng óng ánh nằm trên lớp vải nhung bên trong. Y đóng hộp lại, nhét vào trong tay nàng, nói: “Lý tướng quân cũng chỉ là có ý tốt, muội cần chi phải từ chối.”

Vẫn đặt chiếc hộp lên bàn, Thương Thục Thanh hỏi lại: “Muội biết chị dâu đã gặp huynh ấy, nhưng làm vậy có ý nghĩa gì chứ? Muội xấu, nhưng cũng không đáng lấy thế đè người bức người ta cưới muội.”

Thương Triều Tông khoát tay: “Thanh nhi, muội hiểu lầm rồi. Chị dâu gặp y cũng không phải làm mối cho muội, cũng không có bất kỳ ý định ép buộc y. Là Lý Dạ chủ động tìm ta, hy vọng ta thành toàn. Việc này ta không tiện nói gì, cũng không rõ dụng ý của y. Bởi vậy mới bảo chị dâu của muội đi tìm hiểu tình huống một chút, tuyệt không phải như muội đã nghĩ.”

Thương Thục Thanh hỏi: “Bây giờ, với thân phận và địa vị như huynh ấy, chẳng lẽ không tìm được người hợp ý?”

Ngụ ý là, phụ nữ loại nào mà y chẳng tìm được, có cần phải tìm phụ nữ xấu như ta không?

Thương Triều Tông khoát tay lần nữa: “Muội suy nghĩ quá nhiều rồi. Ta hiểu tâm tư của muội, ta cũng không muốn ủy khuất muội. Nếu không phải biết quá rõ ràng, ta cũng không muốn tác hợp muội với y. Dù sao y cũng là người góa vợ, ta tìm ai cũng không thể tùy tiện gả em gái của mình cho người đàn ông muốn tái giá. Dù gì ca cũng không để muội chịu ủy khuất như thế.”

“Sau khi chị dâu muội nói qua với y, y cũng đã thổ lộ tình hình thực tế. Mặc dù y lớn hơn muội đến bảy tám tuổi, nhưng khi y còn trẻ, y đã là thân vệ bên cạnh phụ thân, trước kia vẫn thường xuyên đến nhà chúng ta. Y có thể nói là nhìn muội lớn lên. Y nói người khác thì y không biết rõ, nhưng y lại biết rõ muội là người tốt như thế nào, còn nói trên thế gian này không còn ai có thể xuất sắc hơn muội. Y nói, muội chính là một viên minh châu bị long đong, trước đó y cảm thấy không xứng với muội nên không dám mở miệng. Lần này, y lập được chiến công, mới lấy hết dũng khí mà lên tiếng.”

“Chị dâu của muội có nhắc đến dung mạo của muội, y cũng nói thẳng, nói muội tinh thông cầm kỳ thi họa, lại là người thông minh. Luận tư thái hay là nội tình, đều ít có ai sánh bằng muội. Y thật sự không quan tâm đến diện mạo. Y nhìn trúng là tính cách của muội. Nếu may mắn được muội đồng ý, đó chính là phúc khí của y, nói y cả đời này sẽ chờ đợi muội. Lý Dạ là hạng người gì, ta biết rõ, muội cũng biết rõ. Y đã nói như vậy, tất sẽ không giả tạo. Y thật sự thích muội.”

“Hơn nữa, y nói cũng không sai, muội muội của ta hoàn toàn chẳng thua kém bất cứ ai. Đứng từ góc độ của một người đàn ông, muội muội của ta là hạng nhất. Ngay cả chị dâu của muội cũng nhiều lần tán dương, không hâm mộ là không được. Nàng ấy đã gặp qua muội lúc đi tắm, nói tư thái của muội là tuyệt thế không ai bằng. Nếu phụ nữ mà gặp muội, người đó nhất định sẽ phải tự ti, mặc cảm. Nàng ấy còn bảo ai lấy được muội chính là phúc của người đó, còn mắng đám đàn ông có mắt không tròng. Muội cũng biết, chị dâu của muội không biết nói mấy lời nịnh nọt, nhất định là thật, muội cần gì phải tự xem nhẹ mình?”

Thương Thục Thanh nghe anh trai tán dương, mặt nóng lên, xì một tiếng: “Ca, ca thật không đứng đắn gì cả.”

Lam Nhược Đình đứng nghe, chỉ cười.

“Này!” Thương Triều Tông đặt hai tay lên vai Thương Thục Thanh: “Thanh nhi, Lý Dạ không tệ. Mặc dù lớn hơn muội đến bảy tám tuổi, nhưng chút khác biệt đó chẳng đáng là gì. Mặc dù y góa vợ, nhưng chúng ta đều biết nguyên nhân y góa vợ. Đây không phải lỗi của y. Thật ra, trước đó ta cũng không biết y lại có miệng lưỡi như thế. Chính ta cũng cảm thấy bất ngờ.”

“Nói thật, bởi vì mặt của muội, nếu muội gả cho người khác, ta thật sự không yên lòng. Nhưng đối với Lý Dạ, y là người mà chúng ta biết rõ, tất sẽ không đối xử lạnh nhạt với muội. Y là người một nhà, không vì coi trọng quyền thế nhà chúng ta mà như vậy. Hơn nữa, y cũng không phải loại người ăn chơi chè chén. Muội cũng không cần vội vã từ chối. Nhân lúc chiến sự đang bị đóng băng, y cũng đang rảnh, muội hãy tiếp xúc thử một chút, xem có hợp ý hay không rồi nói sau, được không?”

Thương Thục Thanh im lặng một hồi, cuối cùng lắc đầu: “Ca, được rồi, muội không muốn gả cho ai cả. Ý tốt của Lý tướng quân, ca giúp muội nói lời cảm ơn, bảo muội không xứng với huynh ấy.”

“Muội nói mê sảng gì đấy? Tại sao muội lại không xứng với y?” Thương Triều Tông gấp lên, nắm lấy cổ tay của nàng: “Nào có cô gái nào không chịu lấy chồng chứ? Muội như vậy, bảo ta làm sao mà ăn nói cùng cha mẹ, Đại ca, Nhị ca đã chết chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.