Đạo Quân

Chương 1171: Ngoại trừ Phiêu Miểu các, không ai có thể giết được ta!



Hắn chỉ nhấn mạnh một điều, bây giờ hắn đang gặp phiền phức. Đám người hải ngoại đang muốn khai đao với tu sĩ nước Yến trước để chứng minh thành ý của hắn.

Sau khi nghe xong, Nghiêm Lập không biết có nên cảm động hay không. Thật ra, Ngưu Hữu Đạo không cần thiết phải tìm ông ta, chỉ là hắn không muốn ra tay với đệ tử Tử Kim động mà thôi. Về phần hai nhà khác, Ngưu Hữu Đạo không có ý định xen vào sống chết của bọn họ.

Nhờ đó mà có thể thấy được thành ý gia nhập Tử Kim động của Ngưu Hữu Đạo. Hắn không hy vọng kết thù với bọn họ.

Thật ra, Nghiêm Lập cũng hiểu sự bất đắc dĩ của Ngưu Hữu Đạo khi làm như vậy. Ngưu Hữu Đạo nhất định phải có được sự ủng hộ của một trong ba đại phái nước Yến để duy trì thế cục. Nếu trở mặt hết toàn bộ, cho dù còn sống trở về, tích lũy của Ngưu Hữu Đạo ở Nam Châu cũng xem như xong đời.

Nhưng Nghiêm Lập vẫn không hiểu: “Đám người hải ngoại kia chưa từng lấy được vị trí thứ nhất. Lần này lại dám đối nghịch với bảy nước, lá gan không nhỏ nhỉ.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cũng bởi vì đệ đắc tội với quá nhiều người, thuận tiện tạo nên một trò dụ địch nho nhỏ. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Phần thưởng hạng nhất phong phú như vậy, có cơ hội mà nhịn không được cũng có thể hiểu.”

Nghiêm Lập hình như ngộ ra điều gì đó, cười nói: “Trước đó ta đã từng gặp qua thế lực khác, cũng có qua lại. Chắc đệ không biết, đám người kia đã sớm ra tay với người của bảy nước, bao gồm nước Yến. Ngay từ đầu, chúng ta đã truy sát bọn họ. Trước đó ta còn cảm thấy lạ, không biết đám người hải ngoại kia uống nhầm thuốc gì lại dám chủ động tìm bảy nước gây phiền phức. Bây giờ ta xem như đã hiểu. Đúng là hám lợi đen lòng, không biết sống chết.”

Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo nhếch lên, nhưng vẫn làm bộ ngạc nhiên: “Đã sớm ra tay với bảy nước?”

Nghiêm Lập ừm một tiếng: “Nhưng đối với đệ mà nói cũng không phải là chuyện xấu. Ít ra đã cho đệ được một cơ hội.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ý của Nghiêm trưởng lão là đồng ý giúp ta?”

Nghiêm Lập hơi trầm mặc. Bình thường, mặc kệ ba phái cạnh tranh như thế nào, đến nơi này rồi thì phải đoàn kết lại. Nếu không, một cây làm chẳng nên non. Bây giờ muốn ông ta âm thầm bỏ qua hai nhà kia, việc này không tiện quyết định cho lắm. Suy nghĩ một hồi, ông ta hỏi: “Chỉ cần đệ tử Tử Kim động tránh ra là được sao?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Tất nhiên là phải tránh rồi, nhưng vẫn phải phối hợp một chút. Ngài hãy giúp ta nắm giữ phương vị bố trí thành viên của hai nhà khác, đừng để ta đi lầm hướng, rất dễ ngộ thương đệ tử Tử Kim động.”

Nghiêm Lập nói: “Đệ muốn ta bán đứng hai nhà kia, mật báo cho đệ?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không những như vậy, nếu như có thể, vạn nhất, ta nói là vạn nhất nhé, cuối cùng linh chủng trong tay ta không đủ, hy vọng Nghiêm trưởng lão có thể đem phần của nước Yến giao cho ta.”

Nghiêm Lập cau mày: “Cho đệ? Vậy Tử Kim động làm sao mà ăn nói với hai nhà khác?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Chỉ cần thực lực hai nhà kia bị hao tổn, Tử Kinh động phối hợp với ta làm chút chuyện ngoài ý muốn còn không dễ dàng sao?”

“Cái này...” Nghiêm Lập lắc đầu, khổ sở nói: “Ngưu Hữu Đạo, không phải là ta không muốn giúp đệ, mà là làm như vậy không thích hợp. Xếp hạng chót, mặt mũi nước Yến cũng khó coi. Với lại, đệ cũng phải hiểu một điều, cho dù không lấy được vị trí thứ nhất, chỉ cần thứ hạng tốt một chút, phần thưởng của Phiêu Miểu các cũng khá phong phú. Đệ bảo ta từ bỏ lợi ích phong phú đó, sau khi trở về, ta phải ăn nói với môn phái như thế nào? Đệ không phải đứa bé ba tuổi, đến cấp độ như đệ chắc là có thể hiểu. Nơi nào có người tất có phân tranh. Nội bộ của một môn phái lớn luôn có những người không dễ nói chuyện.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta chỉ nói là vạn nhất, nếu không đủ mới lấy ở bên này. Còn nếu như đủ, một chút của mọi người ta cũng không lấy. Các người có được bao nhiêu thì giữ bấy nhiêu.”

Nghiêm Lập nói: “Nếu ta đã phối hợp với ngươi, thực lực của nước Yến sẽ bị tổn thất, thứ tự xếp hạng chắc chắn sẽ bị giảm xuống...”

“Nghiêm trưởng lão, ngài hãy nghe ta nói hết.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay chặn lại: “Đúng, không sai, thực lực nước Yến hao tổn sẽ ảnh hưởng đến thứ tự của nước Yến, cũng ảnh hưởng đến lợi ích mà Tử Kim động lấy được. Nhưng chỉ cần ta còn sống trở về, ta sẽ là người của Tử Kim động. Lợi ích của Nam Châu chẳng lẽ không bù được cho phần tổn thất này? Với lại, ta có thể hứa với Nghiêm trưởng lão một điều, một khi bất đắc dĩ nhất định phải lấy linh chủng trong tay nước Yến để có được vị trí thứ nhất, ta cũng không để cho Nghiêm trưởng lão khó bàn giao lại khi trở về. Ta nguyện dâng lên phương pháp cất rượu cho Tử Kim động. Có lý do này để thoái thác, sau khi Nghiêm trưởng lão trở về có thể bàn giao lại hay không?”

“Cái này...” Nghiêm Lập trầm ngâm, ánh mắt lóe lên. Sau khi cân nhắc một phen, cuối cùng ông ta cũng gật đầu: “Lão đệ đã có thành ý như thế, nếu ta còn không đồng ý thì không khỏi quá cay nghiệt. Được, cứ quyết định như vậy đi.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười. Hai người châu đầu ghé tai, mưu đồ bí mật kỹ càng công việc hợp tác.

Đợi mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng, Ngưu Hữu Đạo khẩn cầu tiếp: “Nghiêm trưởng lão, nếu có cơ hội, không ngại tận lực tìm giúp ta một ít linh chủng, phòng bên này của ta có bất trắc. Trong tình huống cần thiết, cứ châm ngòi thổi gió, để nước Yến chém giết với các thế lực khác, tiêu hao thực lực các nước, cũng tiện giảm bớt áp lực ra tay cho bên ta.”

Đây cũng là nguyên nhân hắn lôi kéo thế lực hải ngoại nhưng lại không muốn động đến nước Yến. Nước Yến chính là nội bộ của hắn. Hắn nắm chắc thuyết phục được Tử Kim động làm nội ứng cho hắn, sớm muộn gì cũng là vật của hắn, hắn không cần phải dùng sức mạnh. Chỉ là đám người hải ngoại kia đã làm rối tiết tấu mưu đồ của hắn.

Lời nói này quá thẳng thắn, Nghiêm Lập cười khổ: “Đệ không hề biết khách sáo chút nào.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta ngược lại cũng muốn khách sáo lắm, nhưng lại không có bất kỳ vốn liếng nào để khách sáo. Ta chỉ là được ăn cả ngã về không, không còn đường lui, mong rằng Nghiêm trưởng lão giúp cho ta. Chỉ cần ta còn sống trở về, gia nhập Tử Kim động, ta tất nhiên sẽ đứng về phía Nghiêm trưởng lão. Chuyện nào liên quan đến Nghiêm trưởng lão, ta sẽ tận lực ủng hộ.”

Nghiêm Lập cau mày, cười như không cười, đưa tay vỗ cánh tay Ngưu Hữu Đạo.

Khi Ngưu Hữu Đạo đến tìm đám người hải ngoại, trời cũng đã tối.

Hai bên chạm mặt, Phù Hoa mỉm cười hỏi: “Rốt cuộc thì lão đệ cũng đã trở về. Đi lâu như vậy, đệ đã làm được cái gì rồi?”

Ngưu Hữu Đạo tìm kiếm ba người Vu Chiếu Hành, thấy ba người không có việc gì, hắn nhẹ nhàng thở ra. Hắn bước đến giải khai cấm chế trên người ba người. Sau khi xác nhận cả ba không có vấn đề gì, hắn mới quay đầu trở lại, nói: “Đại tỷ, đệ đã bảo là đệ đi sắp xếp một chút rồi mà.”

Trong nụ cười của Phù Hoa che giấu một hương vị không thể nói rõ, cũng không thể tả được: “Đệ là tu sĩ nước Yến, chạy đến nước Yến sắp xếp, rồi ra tay với người của nước Yến, thích hợp sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đệ biết các người lo lắng chuyện gì. Không phải như các người đã nghĩ đâu. Dù sao đệ cũng xuất thân từ nước Yến, bên phía bọn họ nhiều ít cũng có người của đệ. Lần này đệ đi tìm nội ứng, dễ dàng giúp chúng ta thăm dò tình huống, tránh để xảy ra sơ suất.”

Ánh mắt Phù Hoa hiện lên sự hứng thú: “Thì ra là thế!”

Tin hay không tin, đoán chừng phần không tin chiếm đa số.

Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng quan tâm thái độ quái đản của nàng ta. Hắn mời tất cả chủ quản bốn biển đến một chỗ, bảo bọn họ sắp xếp người đi tiếp nhận tin tức. Nghiêm Lập sẽ an bài người để lại thông tin.

Đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo sẽ không nói cho bên này biết hắn đang hợp mưu với Nghiêm Lập.

Trời tối, kế hoạch dụ địch không tiện thực hiện, đành phải đợi đến sáng sớm rồi mới tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.