Trong tay Yến, Vệ, Tề cũng có 9 phần, cũng bị tu sĩ hải ngoại cướp đi 2 phần còn lại 7 phần, sau đó 4 phần tu sĩ hải ngoại cướp được rất có thể đã rơi vào trong tay Yến, Vệ, Tề. Trong tay đối phương rất có thể đã lấy được 11 phần, nhiều hơn bên này 1 phần.
Nếu 2 phần vốn ở trong tay tu sĩ hải ngoại cũng đã rơi vào tay đối phương, rất có thể đối phương đã lấy được 13 phần.
Điểm tranh chấp của vấn đề là ở đây, tình huống lúc đó, tu sĩ hải ngoại có thể đưa 2 phần của mình cho Ngưu Hữu Đạo đem đi sao? Huống hồ cũng không thể xác định đồ có thật sự rơi vào tay Yến, Vệ, Tề không? còn nữa, đám người kia chưa chắc đã liên thủ giành thứ hạng, cho nên bên này tập trung linh chủng lại vẫn có hy vọng giành được hạng nhất.
Bất kể như thế nào, Thái Thúc Sơn Nhạc vẫn sống chết không đồng ý!
Ông ta hiểu rõ tâm tư của Hàn, Tống, dưới tình huống cần thiết có thể an toàn giành được hạng nhất, chỉ cần ông ta vừa nhượng bộ, Hàn, Tống sẽ không dốc sức cùng ông ta đi cướp đoạt nữa, như vậy thì phải làm sao?
Nước Tấn không giành được hạng nhất, ông ta đã rất khó xử rồi.
Linh chủng trong tay ông ta chưa từng bị đám người hải ngoại cướp, nhiều hơn so với Hàn, Tống, theo lý mà nói phần thưởng được phân phối phải nhiều hơn một chút, vậy mà đã cúi đầu chia đều phần thưởng với hai nhà này, ông ta đã cảm thấy đủ ủy khuất rồi, sao có thể còn nhượng bộ thêm nữa? Nếu thật sự đồng ý, quay về rất khó bàn giao, bảo trên dưới Khí Vân tông nhìn mình thế nào đây?
Hơn nữa, người Nước Tấn tới đây không chỉ mình một nhà Khí Vân tông, Khí Vân tông không thể ăn quá khó coi được, giành được phần thưởng cũng phải chia một ít cho những người khác, nhượng bộ rồi nhượng bộ vậy rốt cuộc cuối cùng trên tay Khí Vân tông còn lại bao nhiêu? Thế chẳng phải đi ăn mày luôn sao?
Tranh luận tới tranh luận lui, lúc trong lòng Thái Thúc Sơn Nhạc đang nghẹn lửa giận, đệ tử Nước Hàn đi tới, trình lên một tấm vải báo tin cho trưởng lão Bách Xuyên cốc Thị Như.
Sau khi Thị Như xem xong sắc mặt hơi trầm xuống, chủ động đưa tấm vải cho mấy vị khác xem xét, mình thì hỏi thăm đệ tử kia tình huống lúc xảy ra chuyện.
Sau khi những người khác xem xong nội dung trên tấm vải thì ai nấy vẻ mặt khác nhau.
Nội dung mật báo nói, Ngưu Hữu Đạo đã âm thầm cấu kết với Vạn Thú môn, Linh tông, Thiên Hành tông, để tránh lúc mang linh chủng ra sẽ bị cản trở nên đã giao hết linh chủng cướp được và linh chủng của tu sĩ hải ngoại giao cho ba phía trung lập, định lợi dụng ba phái thuận lợi đưa linh chủng ra khỏi bỉ cảnh, giúp Ngưu Hữu Đạo giành được vị trí hàng đầu để giữ mạng!
Không biết là ai âm thầm mật báo, đệ tử kia cũng không thể nói rõ, Thị Như phất tay bảo đệ tử kia lui xuống, quay đầu hỏi mọi người: “Việc này, chư vị thấy như thế nào?”
Tay Thái Thúc Sơn Nhạc run run cầm tấm vải: “Trên này nói một lượng lớn linh chủng đủ để giành được vị trí hàng đầu, vậy rốt cuộc là bao nhiêu mà dám chắc chắn có thể giành được hạng nhất? chẳng lẽ thu hoạch của bên Ngưu Hữu Đạo vượt xa dự đoán của chúng ta?”
Phú Cư Yên trưởng lão Liệt Thiên cung nói: “Thái Thúc lão nhi, ngươi không định tin thật đấy chứ? Kẻ truyền tin lén lén lút lút không dám lộ diện, đây rất có thể là đang châm ngòi li gián, ba phái kia luôn trung lập, sao có thể làm việc này giúp Ngưu Hữu Đạo?”
Thái Thúc Sơn Nhạc giương mắt nhìn sang, trên mặt lộ vẻ dữ tợn nói: “Ngươi đừng quên, ngay từ đầu ai có thể nghĩ đến khả năng đám yêu ma quỷ quái hải ngoại kia có thể giúp đỡ Ngưu Hữu Đạo? Nhưng hiện thực là, Ngưu Hữu Đạo đúng là đã cấu kết với đám yêu ma quỷ quái kia.”
Trình Mãn Đường trưởng lão Lăng Tiêu các nói: “Đây chỉ là ngươi nghĩ vậy mà thôi, lúc này đột nhiên lòi ra bức thư này, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Thái Thúc Sơn Nhạc: “Đúng là kỳ quái, nhưng không phải là không có khả năng! Các ngươi có nghĩ tới, cửa ra này ai cũng biết là một kiếp, cho dù Ngưu Hữu Đạo có cướp được một lượng lớn linh chủng cũng khó có thể thuận lợi đem ra.” Phất tay chỉ về phía lối ra: “Để ba phái đưa linh chủng ra ngoài, đây tuyệt đối là biện pháp giải quyết ổn thỏa nhất.”
Lời này vừa nói ra, mấy người hoặc nhìn nhau, hoặc trầm mặc không nói, không thể không thừa nhận, cũng khá là có lý, để ba phái kia mang đồ ra ngoài đúng thật là ổn thỏa nhất.
Thái Thúc Sơn Nhạc tiếp tục nói: “Chẳng lẽ đám người hải ngoại kia không biết lối ra là một kiếp? Cướp được nhiều đồ mấy cũng phải mang được ra ngoài mới được, bọn hắn biết rõ khó mang ra ngoài mà vẫn làm, nói rõ điều gì? Nói rõ bọn hắn nắm chắc có thể mang ra ngoài được! Vậy tại sao lại nắm chắc như vậy? Còn có cách nào ổn thỏa và chắc chắn hơn nhờ ba phái kia đưa đồ ra ngoài không?”
Ông ta lại vẩy vẩy mảnh vải trong tay: “Cho nên rất có thể đám người hải ngoại kia đã thật sự âm thầm cấu kết với ba phái! Các ngươi thử ngẫm lại xem, một khi cửa ra khởi động ba phái đi ra, cởi trần hoàn toàn chứng minh trên người không có linh chủng, đến lúc đó chúng ta có thể làm được gì? đến thời khắc đó chúng ta liều mạng đánh chết đi sống lại với bọn hắn không có thứ gì trên người thì có thể kiếm được tiện nghi của người khác sao? Chỉ có thể thả bọn hắn đi mà thôi!”
Rồi lại lắc lắc tấm vải trong tay, vẻ mặt dữ tợn: “Kế hoạch tương đối hoàn mỹ!”
Nếu để đám người hải ngoại kia nghe được phân tích của ông ta, chắc phải lệ rơi đầy mặt, lấy đâu ra kế hoạch hoàn mỹ như vậy chứ?
Ngay từ đầu bọn hắn đơn thuần chỉ cảm thấy kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo có thể thực hiện được, cảm thấy có thể từng bước dụ giết người của bảy nước, sau khi tiêu hao hết lực lượng của bảy nước thì có thể sẽ đem đồ đánh giết ra ngoài, ai ngờ kế hoạch lại xảy ra sai sót, bị hỏng mất!
Đám yêu ma quỷ quái hải ngoại bây giờ đã cùng lên thuyền hải tặc với Ngưu Hữu Đạo không thể xuống được, cũng có thể nói là đã đâm lao rồi phải theo lao.
Chỉ có thể cùng Ngưu Hữu Đạo đi hết con đường rồi tính sau, mấy kẻ cầm đầu còn kết bái huynh đệ với Ngưu Hữu Đạo, còn cảm động vì Ngưu Hữu Đạo đã liều mình dụ truy binh đi.
Bây giờ bọn hắn đang bị dọa đến co đầu rút cổ, không dám ló đầu ra, lấy đâu ra kế hoạch hoàn mỹ gì?
Sắc mặt mấy người vây quanh đống lửa ngưng trọng, nghe Thái Thúc Sơn Nhạc nói vậy thực sự có vẻ đây là một âm mưu được tính toán rất kỹ lưỡng.
Đao Vô Phong trưởng lão Vô Thượng cung trầm giọng nói: “Nếu nói vậy, tin tức mật báo này rất có khả năng là thật?”
Trình Mãn Đường trưởng lão Lăng Tiêu các nghi ngờ nói: “Nếu nói vậy, đồ đang ở trong tay ba phái trung lập kia, ba nước Yến, Vệ, Tề căn bản không cướp được đồ, nếu cướp được đồ, bọn hắn chạy cái gì, trốn cái gì? điều này rất không bình thường, ai có thể giải thích thử chuyện gì đã xảy ra không?”
Lời này vừa nói ra, đúng vậy! Ba nước Yến, Vệ, Tề chưa cướp được đồ thì chạy cái gì? Cả đám hai mặt nhìn nhau.
Thái Thúc Sơn Nhạc cũng không biết nói sao, hai loại tình huống này hoàn toàn mâu thuẫn, không thể nào giải thích rõ ràng được.
Há chỉ giải thích không rõ, cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cảm giác vũng nước trong bí cảnh Thiên Đô này đã hoàn toàn bị khuấy đục, khiến người ta không thể hiểu thấu phương hướng rồi.
Trong mắt Thái Thúc Sơn Nhạc chợt lộ ra hung quang, trầm giọng nói: “Người của ba phái ở ngay phía sau, muốn biết thật giả rất đơn giản, bắt tự ba phái bọn hắn chứng minh sự trong sạch!”
Lời này vừa nói ra, mấy người hoặc nhíu mày, hoặc trầm ngâm không nói.
Trịnh Mãn Đường hỏi: “Làm sao để bắt bọn hắn chứng minh? Cho dù có hay không thì bọn hắn cũng sẽ không thừa nhận, chắc chắn sẽ nói không có chuyện này. Chúng ta còn có thể ép bọn hắn ngoan ngoãn bó tay cho chúng ta lục soát sao? Bọn hắn cũng sẽ không thể ngoan ngoãn bó tay chịu lục soát, nếu thật sự đồng ý, mặt mũi ba phái biết để ở đâu? Chúng ta có thể cưỡng ép bọn hắn chấp nhận cho lục soát sao?”
1197: Tử sĩ (2)
Phú Cư Yên gật đầu: “Muốn cưỡng ép chắc chắn sẽ phải đánh nhau! Tài lực của ba nhà kia, liên thủ lại với nhau có thể dùng tiền đập chết người, chọc vào bọn hắn là tự rước lấy phiền phức, cho dù chúng ta có thể thắng thì cũng chỉ thắng thảm! Thực lực sẽ tổn thất lớn, đừng nói là cướp thứ hạng một, hai, ba, Yến, Vệ, Tề vừa gặp chúng ta cũng sẽ dễ dàng thu thập, chắc chắn sẽ tiêu diệt chúng ta!”
Thái Thúc Sơn Nhạc chau mày, mọi người nói đều có lý, đây đúng là chuyện phiền phức, ba nhà kia thật sự không hề dễ chọc, ông ta không kìm được buông tiếng thở dài: “Chính bởi vì biết những người khác không dám tùy tiện động vào ba nhà kia, cho nên đám Ngưu Hữu Đạo mới càng có khả năng mượn tay bọn hắn làm việc!”
Đao Vô Phong nói: “Ngươi có ý gì? Nhất định phải cho ba phái kia biết mặt sao? Ta đại diện Vô Thượng cung bày tỏ rõ thái độ, muốn tìm ba phái kia gây phiền phức, các ngươi cứ đi, ta không tham gia vụ náo nhiệt này!” Ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Thị Như trưởng lão Bách Xuyên cốc lãnh đạm nhắc nhở một câu: “Thị Như huynh, nên làm như thế nào, bản thân ngươi cũng phải cân nhắc cho kỹ!”
Thị Như hiểu rõ ý ông ta, bọn họ là người của Nước Hàn, ở bên ngoài chiến sự của Nước Hàn và Tống quốc đang đến thời điểm then chốt.
Thắng lợi trong tầm mắt, lúc này chọc giận ba nhà kia, chỉ riêng Ngự Thú pháp môn của Vạn Thú môn và một lượng lớn phù triện của Thiên Hành tông ủng hộ đã có thể khiến chiến sự lật ngược thế cờ, đến lúc đó bọn họ sẽ không đảm đương nổi trách nhiệm!
So giữa cuộc chiến diệt quốc bên ngoài với lợi ích trong này, ông ta vẫn mong ba nhà tiếp tục duy trì trung lập.
Cũng giống như vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ngưu Hữu Đạo ai cũng dám cướp đoạt nhưng không dám tùy tiện cướp của ba nhà kia, không phải lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không trắng trợn trêu chọc vào ba phái kia.
Gương mặt Thái Thúc Sơn Nhạc co giật một hồi, trong lòng nghẹn lửa giận, hỏi: “Chẳng lẽ cứ không nghe không hỏi, coi như không có chuyện gì xảy ra như vậy sao?”
Thị Như chỉ chỉ mảnh vải trong tay Thái Thúc Sơn Nhạc: “Mật báo này rốt cuộc do ai truyền đến? nếu có thể tìm được người này, tự nhiên sẽ giải được đáp án thôi. Chúng ta không ngại cầm thư này đi tìm ba phái, thử xem phản ứng của bọn hắn.”
Sắc mặt Thái Thúc Sơn Nhạc hơi hòa hoãn lại, ừm đáp: “Nói có lý!”
Những người khác cũng lần lượt gật đầu tán thành.
Nói làm liền làm, ba nhà gọi nhân thủ tương ứng, cùng nhau đi tìm Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông đang canh giữ ở lối ra.
Nhan Bảo Như ngồi lặng lẽ trong góc thỉnh thoảng lại nhìn người của ba môn phái trung lập rồi lại thỉnh thoảng nhìn khu vực tối đen bên ngoài.
Nàng ta đang chờ, chờ người của ba nước ở vòng ngoài tìm đến, cũng mong người của ba nước tìm đến, mong làm hỏng chuyện của Ngưu Hữu Đạo, hy vọng một hành động có thể dồn Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết!
Nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo, nghĩ đến những hành vi Ngưu Hữu Đạo đối xử với mình, trong lòng nàng ta có một sự bi phẫn khó ngăn chặn được!
Từng hình ảnh khi xảy ra chuyện vẫn còn xoay vòng rõ nét trong đầu nàng ta, tên khốn giống như ác ma kia khiến nàng ta hận thấu xương.
Nàng ta vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh lúc mình phải cầu xin tha thứ, mình đã khổ sở như thế nào. Nhớ lại lúc ấy, bản thân nàng ta cũng không thể tha thứ cho mình, sao mình có thể khuất phục thứ chó đó!
Nàng ta vẫn nhớ y nguyên sau khi mình đồng ý thần phục Ngưu Hữu Đạo đã sờ vào cổ nàng ta không hề kiêng kỵ, giống như đang thưởng thứ món đồ thuộc về hắn vậy, sau đó đột nhiên bóp miệng nàng ta, lấy một viên thuốc cứng nhét vào trong miệng nàng ta.
Sau khi nuốt xuống, Ngưu Hữu Đạo nói với nàng ta đã cho nàng ta uống Khổ Thần đan!
Nàng ta kinh hãi hỏi hắn, ngươi là người của Hiểu Nguyệt các?
Ngưu Hữu Đạo không trả lời, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Nàng ta nghi ngờ không biết có phải mình thật sự uống Khổ Thần đan không, nhưng sau đó Ngưu Hữu Đạo đã thả nàng ta đi.
Hành động này khiến nàng ta hiểu rõ, hẳn là mình đã uống Khổ Thần đan, nếu không phải Ngưu Hữu Đạo tự tin có thể khống chế được nàng ta thì sẽ không thả nàng ta đi!
Trước khi chia tay, Ngưu Hữu Đạo cho nàng ta giải dược trong thời gian tương ứng, bảo nàng ta uống, nói rằng dược lượng của giải dược đủ để nàng ta kiên trì đến khi rời khỏi bí cảnh Thiên Đô, chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn nghe lời, sau khi ra khỏi bí cảnh Thiên Đô sẽ cho nàng ta giải dược khác.
Nàng ta hỏi Ngưu Hữu Đạo, ngươi có chắc chắn mình sẽ sống sót rời khỏi bí cảnh Thiên Đô để đưa giải dược cho ta chứ?
Dường như Ngưu Hữu Đạo cực kỳ tự tin vào lực uy hiếp của Khổ Thần đan nên đã tiết lộ vài bí mật, nói đã hợp mưu với Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông, bên này thu thập được đủ linh chủng sẽ nhờ ba phái mang ra ngoài giúp, chuyện hắn giành được hạng nhất sống sót rời khỏi đây sẽ không còn là vấn đề!
Lúc đầu nàng ta không biết Ngưu Hữu Đạo có thể lấy được đủ lượng linh chủng ở đâu, mãi cho đến ban nãy nghe được vài tin tức phong thanh mới hiểu ra Ngưu Hữu Đạo liên hợp với đám yêu ma quỷ quái hải ngoại trắng trợn cướp đoạt rất nhiều linh chủng, cụ thể cướp được bao nhiêu linh chủng nàng ta không rõ, người không dính đến mấy chuyện này sẽ không thể nào hiểu rõ, có điều cuối cùng nàng ta đã hiểu ý nghĩa những lời Ngưu Hữu Đạo nói lúc đó!
Trước khi hai người chia tay, Ngưu Hữu Đạo đưa cho nàng ta phong thư, bảo nàng ta trở về lối ra ở khu rừng rậm cổ xưa, đợi người của ba phái kia đến, sau đó giao thư cho người nào đó ở Vạn Thú môn.
Thế là nàng ta tới đây, đợi sau khi người ba phái tới, nàng tìm được người kia, giao thư cho đối phương.
Thư, nàng ta đã lén xem, là mật tín, đọc không hiểu nội dung.
Nhưng từ cử chỉ ngôn hành của người nhận thư có thể thấy, cũng có thể ấn chứng lời của Ngưu Hữu Đạo, quả nhiên Ngưu Hữu Đạo âm thầm cấu kết với ba phái!
Nếu như trước đó dưới sự dâm uy của Ngưu Hữu Đạo, bị Ngưu Hữu Đạo công phá ý chí nên khuất phục, sau đó tỉnh táo lại, nàng ta chỉ cảm thấy vô cùng ảo não.
Tự tôn của nàng ta không cho phép mình vĩnh viễn phủ phục dưới chân Ngưu Hữu Đạo, nếu thật sự như vậy, sống còn có ý nghĩa gì? còn chẳng bằng chết đi cho rồi!
Muốn dùng Khổ Thần đan vĩnh viễn khống chế ta? Nằm mơ!
Trong lòng Nhan Bảo Như oán hận, muốn tiết lộ quan hệ của Ngưu Hữu Đạo và ba phái, nhưng trước mặt ba phái thì không dám, người ta cùng một bọn với Ngưu Hữu Đạo, tiết lộ tức là tìm chết!
Đành phải chịu đựng, đợi mãi đến khi người Tấn, Hàn, Tống đến, nàng ta quả quyết ra tay, muốn người ngăn linh chủng của Ngưu Hữu Đạo, phá hỏng chuyện tốt của Ngưu Hữu Đạo, muốn dồn Ngưu Hữu Đạo vào đường chết!
Dường như bức thư mật báo kia đã có hiệu quả, Nhan Bảo Như thấy có người tìm đến, nhìn người của Tấn, Hàn, Tống chạy tới từ trong bóng tối, nàng ta vừa căng thẳng lại hưng phấn, còn cả cảm giác khoan khoái sau khi báo được thù.
“Ba vị, nghe nói các vị cùng đám người hải ngoại kia quan hệ không tệ, nghe nói bọn hắn đưa một lượng lớn linh chủng cho các ngươi giành hạng nhất?”
Người của hai bên vừa gặp nhau, đối mặt với trưởng lão chủ sự của Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông, Thái Thúc Sơn Nhạc ngoài cười nhưng trong không cười lớn tiếng ồn ào một câu.
Lời này vừa nói ra, Từ Hỏa trong đám người của Vạn Thú môn cũng là đại đệ tử của Triều Kính, là người liên hệ với Ngưu Hữu Đạo từ trước tới nay không kìm được, ánh mắt cổ quái liếc nhìn Nhan Bảo Như ngồi trong góc.
Trước kia Từ Hỏa được Triều Kính bí mật dặn dò, y không biết rốt cuộc giữa sư phụ và Ngưu Hữu Đạo đang giở trò quỷ gì, nhưng lời sư phụ y buộc phải nghe theo.
Nhan Bảo Như đưa tin tới, y xem rồi, Nhan Bảo Như đọc không hiểu nhưng y có thể hiểu.
Trong thư, Ngưu Hữu Đạo có dặn dò vài việc bảo y đi làm.
Đương nhiên, bảo y đích thân đi làm là vạn bất đắc dĩ, y thao tác có thể sẽ hơi phiền toái, tốt nhất là cho một tử sĩ đi làm, chuyện như vậy càng đơn giản thuận tiện càng tốt, cũng càng có sức thuyết phục!