Đạo Quân

Chương 1216: Cưỡng ép đột phá phòng vây (2)



Uy lực Thiên Kiếm phù thực sự là quá to lớn rồi, Càn Khôn hoá lực của hắn hoá liên tục hai lần xung kích to lớn, đối với lực xung kích thứ hai theo nhau mà đến có chút tiêu hoá không kịp, buộc tóc bắn bay.

Thân kiếm đẩy ra lệch đi, mũi kiếm lệch một chút khiến bàn tay tróc miếng thịt, có thể thấy xương.

Thời khắc lực công kích cực lớn chấn động hai tay hắn lùi về phía sau, mũi kiếm cắt bàn tay hắn, đồng thời kéo ra một đường áu bắn tung toé ở ngực mình, ở ngực cũng là tróc thịt có thể thấy xương, Ngưu Hữu Đạo bị đánh bay chỉ cảm thây trước mắt đột nhiên sáng lên...

Trong Thiên Cốc, lối ra nơi hư không có dao động yếu ớt hỗn loạn, truyền đến tiếng nổ nặng nề, khiến cho tất cả mọi người trong cốc để ý quan sát.

Đột nhiên thấy một cây bảo kiếm kéo lê, đang tung bay leng keng rơi xuống đất.

Ngay dau đó lại thấy bóng hình một người vù vù xuất hiện, trực tiếp rơi xuống đất lăn lộn, mặt đất lăn qua để lại từng vết máu.

Bóng người lăn lộn cuối cùng năm trên đất không động đậy, dáng vẻ quần áo tả tơi, không thấy rõ mặt.

Nguỵ Đa vẫn luôn khốn khổ đợi ở bên ngoài lối ra, hai mắt trợn to thêm vài phần, lách người qua đó, đem người nằm trên đất lật lại, vén tóc loạn ra nhìn xem, lập tức cất tiếng kêu sợ hãi: "Đạo Gia! Đạo Gia...."

Tây Môn Tình Không đứng ở một cửa động trên vách núi hơi kinh sợ, lách mình đến, rơi xuống đất tỉ mỉ nhìn, phát hiện người tóc tai bù xù toàn thần đều là máu này quả nhiên là Ngưu Hữu Đạo.

Y đang tính vươn tay, Ngưu Hữu Đạo đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt, trong mắt lộ ra sát khí nồng đậm, vung tay ngăn lại tay của y.

Sau một lúc hai người nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo nhìn hoàn cảnh chung quanh một lúc, lại vung tay đẩy Nguỵ Đa đang dìu dắt bản thân đứng lên.

"Đạo Gia!" Nguỵ Đa loạng choạng một bước cực kỳ lo lắng.

"Cút!" Ngưu Hữu Đạo tóc tai bù xù quát to một tiếng, quay người đi.

Nguỵ Đa còn muốn đi qua theo, Tây Môn Tình Không giơ tay ấn bả vai của y: "Cửa ải này, ngươi không giúp được hắn."

Trước ánh mắt của bao người Ngưu Hữu Đạo lảo đảo bước chân, thỉnh thoảng phất phất đầu, trong tai vẫn không ngừng vang ong ong, đầu vẫn còn hơi choáng váng.

Loạng choạng đi đến bên cạnh kiếm của mình, chậm rãi cúi người nhặt kiếm lên, đâm kiếm làm nạng nghỉ ngơi, sau đó một tay chậm rãi rút vỏ kiếm bên hông ra, bảo kiếm quay trở về vỏ lần nữa đâm xuống đất, nâng tay gẩy nhưng cọng tóc rũ xuống che mất tầm nhìn một chút, đem những sợi tóc lau đi vết máu, ánh mắt lại rơi lên bàn tay nứt ra đẫm máu của mình.

Nhìn một lúc, lại từ từ cúi đầu nhìn xuống ngực nơi bị nứt ra và thấm đẫm máu, thở dài lầm bầm lầu bầu nói thầm một tiếng: "Đánh đánh giết giết rất nguy hiểm, không nên đánh đánh giết giết, vẫn là không thể nhịn được..."

Hắn đang tự trách bản thân không nên mạo hiểm, trải qua công tác chuẩn bị ngày trước rõ ràng có biện pháp ra ngoài an toàn hơn, rõ ràng biết rằng cách thức vừa rồi có nguy hiểm nhất định, nhưng mà đối mặt với lợi ích được mất to lớn, bởi vì không muốn từ bỏ quyền khống chế Nam Châu, vẫn là không thể nhịn được, vẫn là đánh cược liều mình mạo hiểm.

"Khụ khụ...." Ho khan vài tiếng, lại cúi đầu sặc ra một ngụm máu, hắn từ từ cúi đầu phun ra những gì nghẽn trong họng.

Tay từ từ thả xuống trên đai lưng, ở đai lưng móc móc, móc ra một viên thuốc, bóp nát viên thuốc, một viên linh đan nhét vào trong miệng nuốt xuống, chính là Thiên Tế Đan mà Quản Phương Nghi chuẩn bị cho hắn.

Tiếp theo liền ở đó chậm rãi thi pháp điểm huyệt, cầm máu, một mình lẻ loi đứng đó "Liếm" vết thương của mình.

Người của Phiêu Miễu các, còn có đệ tử ba phái trung lập ra trước một bước, cũng kinh ngạc nhìn hắn, sau khi phát hiện quả thật là Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc.

Đều không nghĩ rằng Ngưu Hữu Đạo có thể sống sót ra ngoài, càng không ngờ đến hắn có thể đi ra nhanh như thế.

Chỉ có điều có một điểm đều nhận thấy được, lúc đột phá vòng vây xông ra nhất định gặp phải chặn giết.

Bạch Ngọc Lâu lách mình dừng lại ở trước mặt hắn, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng tấm tắc kinh ngạc, người này thế mà có thể sống sót ra ngoài rồi.

"Có thể nói chuyện không? Bạch Ngọc Lâu hỏi một tiếng.

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười kèm theo máu: "Tiên sinh có gì chỉ giáo?"

Bạch Ngọc Lâu vung tay chỉ một nơi: "Linh chủng được đem ra đến bên kia kiểm kê thẩm tra." Ánh mắt lại nhịn không được đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, trên người đối phương nhìn như thế nào cũng không giống như vẻ có thể có bao nhiêu linh chủng.

Bên đó, ba phái trung lập ra ngoài trước, vừa vặn kiểm kê xong linh chủng mang ra ngoài.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu liếc nhìn, yếu ớt, biểu lộ ra khá là suy yếu nói: "Linh chủng của ta vẫn có đang ở trên người cùng nhóm, ta phải đợi bọn họ ra."

Đối với lần này, Bạch Ngọc Lâu không có ý kiến gì, trong bí cảnh kéo bè kéo cánh rất bình thường, Phiêu Miễu các cho phép.

"Vậy ta đợi tin tốt của ngươi." Bạch Ngọc Lâu bỏ lại lời nói quay người rời đi, lời này không biết có phải là lời nói mát.

Ngược lại cũng không khắt khe, quay đầu liền cho người đưa đến vải trắng sạch sẽ băng bó vết thương.

Ngưu Hữu Đạo chầm chậm đi đến một nơi dưới vách núi đá, một mình ngồi xuống chậm rãi xử lý vết thương, dáng vẻ chật vật giống như tên ăn mày...

Trong bí cảnh, mười hai đạo kiếm cương Thiên Kiếm hướng vào trong sương mù chém loạn một trận của Chử Phong Bình được thu lại rồi.

Đất đá bay tán loạn rơi xuống ào ào như mưa, sương mù sau khi bị luồng khí lưu nổ cuốn loạn rung chuyển lần nữa tụ hợp trở lại như cũ chậm rãi phun trào, nơi này dường như có ma lực hấp dẫn sương mù..

Chử Phong Bình nắm chặt hai đấm, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm sương mù kỳ quái kia, y cũng không biết Thiên Kiếm phù lần nữa nổ loạn có thể giải quyết được Ngưu Hữu Đạo hay không.

Bên phía nước Tề, Quỷ Mẫu đứng ở dưới một cái cây ngơ ngẩn.

Vẻ mặt Nghiêm Lập vừa căng cứng vừa co quắp, đây chính là cái gọi là có cách ra ngoài sao?

Ông ta còn cho rằng Ngưu Hữu Đạo có thể có biện pháp thoát thân nào đó tốt, sau khi tận mắt nhìn thấy mới biết, tên Ngưu Hữu Đạo đó vậy mà lại đơn thương độc mã một mình gắng gượng chém giết ra ngoài, quả thực là điên đến không muốn sống nữa rồi!

Tất cả những người tận mắt nhìn thấy hạnh động vĩ đại cưỡng ép đột phá phòng vây của Ngưu Hữu Đạo, cũng một hồi lâu chưa hoàn hồn lại, đều muốn biết một trận điên cuồng nổ loạn kia của Chử Phong Bình có giải quyết được Ngưu Hữu Đạo hay không.

Một người của Phiêu Miễu các quăng dây xích sắt dùng đã bị chặt đứt dùng để liên lặc với bên ngoài lên, quay đầu liếc nhìn Chử Phong Bình, ngược lại cũng không nói gì.

Chử Phong Bình gọi hai tên đệ tử đến, thấp giọng dặn dò nói: "Các ngươi ra ngoài trước, ở trong sương mù lục soát kỹ càng, nếu như phát hiện hắn trọng thương chưa chết ở trong sương mù, lập tức giết chết!"

Ông ta cảm thấy rằng hình như mình đã đánh trúng Ngưu Hữu Đạo, nhưng dưới sự bao phủ của sương mù không nhìn thấy được, không thể khẳng định.

Nếu như đánh trúng rồi, dưới uy lực công kích của Thiên Kiếm phù cho dù không chết cũng bị thương nặng, nhưng tình hình sương mù bao phủ xuống không rõ ràng, liền phái hai đệ tử đi trước tiêu diệt khả năng có thể xuất hiện.

Ngưu Hữu Đạo cự hôn, đã khiến cho ông ta thẹn quá hoá giận, bây giờ trận thế lớn như thế không thể nắm bắt, còn phế bỏ một tấm Thiên Kiếm phù trị giá chục triệu, nếu lại để cho Ngưu Hữu Đạo chạy mất, ông ta quay trở về thực sự không tiện ăn nói.

Hai tên đệ tử nhận lệnh, nhanh chóng trốn vào trong sương mù lục soát.

Những người khác có thể nhìn ra được ý đồ của ông ta.

Chử Phong Bình quay người ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt rơi trên người một tên đệ tử, vẫy vẫy tay, tỏ ý hắn ta đi qua.

Vẻ mặt đệ tử đó lo lắng bất an đến gần hành lễ.

Chử Phong Bình mặt không biểu tình hỏi: "Vòng ngoài hôm nay là do ngươi phụ trách sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.