Đạo Quân

Chương 1237: Trở Về Là Tốt (2)



Cũng biết được chưởng môn của Khí Vân tông tại sao lại tới hải ngoại tìm lũ yêu ma quỷ quái kia, bởi vì giải thưởng quán quân của Ngưu Hữu Đạo đã đưa cho người của hải ngoại, đã nói rõ rằng để có được vị trí thứ nhất thì Ngưu Hữu Đạo đã liên thủ với người hải ngoại, một phe phát tài, một phe bảo vệ tính mạng!

Thế nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện khó hiểu, y rất muốn biết trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng tình báo lại không đủ, Khí Vân tông cũng chỉ biết được một vài chi tiết thi ra ngoài Thiên Cốc mà thôi.

Không có tình báo, y không thể nào làm ra quyết định chính xác được.

Mặc dù như vậy, thế nhưng chỉ cần dựa vào chút tình báo mà y có được cũng làm y khó chịu vô cùng, Toa Như Lai gần như đã đưa Ngưu Hữu Đạo vào một con đường chết rồi, thế mà hắn vẫn còn sống sót được.

Để Ngưu Hữu Đạo thoát khỏi tình hình nguy hiểm như vậy, làm y khó chịu vô cùng.

Khi thấy được sắc mặt khó nhìn của Thiệu Bình Ba thì Thái Thúc Hùng cũng thở dài: "Như vậy cũng có thể làm hắn trở về từ cõi chết, lại vẫn có thể giành được quán quân, chắc chắn không phải là do may mắn. Có lẽ ngươi nói đúng, Ngưu Hữu Đạo là một nhân vật rất nguy hiểm!"

Bây giờ nói những lời ấy được cái gì chứ? Thiệu Bình Ba gấp tờ giấy lại, thả xuống bàn: "Lần này nước Triệu gặp nguy hiểm!"

Thái Thúc Hùng ồ lên: "Tại sao? Chỉ bởi vì hắn đã giết chết trưởng lão chủ sự ba phái lớn của nước Triệu hay sao?"

Thiệu Bình Ba gật đầu: "Hắn là loại người rất lý trí, đừng hi vọng hắn sẽ kích động mà làm liều. Nam châu ở ngay bên cạnh nước Triệu, nếu mà hắn không cảm thấy được sự uy hiếp mạnh mẽ từ nước Triệu thì hắn sẽ không bao giờ chống đối ba phái lớn của nước Yến, nhấc lên chiến tranh với nước Triệu. Vì chuyện này mà hắn không tiếc vượt qua ranh giới chịu đựng cuối cùng của ba phái lớn nước Yến, đã biểu hiện rõ ràng quyết tâm phá hủy nước Triệu của hắn!"

Thái Thúc Hùng hơi suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: "Ngươi cảm thấy quân đội nước Yến hiện tại có thể hủy diệt được nước Triệu sao? Hay là hắn định phát động chiến tranh để lấy ưu thế trên bàn đàm phán?"

Thiệu Bình Ba hiểu ý của ông ta, lắc đầu: "Bởi vì tình báo có hạn nên vi thần cũng không chắc chắn, những phán đoán trên là do vi thần căn cứ vào phong cách của Ngưu Hữu Đạo mà ra!"

"Cứ chờ đợi thêm đi, cuối cùng cũng sẽ rõ ràng cả thôi! Bọn chúng đánh nhau cũng không phải là chuyện xấu!" Thái Thúc Hùng xua tay, tạm thời không quan tâm tới chuyện này nữa, nói sang chuyện khác: "Nghe nói bên phía nước Vệ có tiến triển khá tốt?"

...

Tại Thiên Vi phủ, Tây Môn Tình Không cũng đã trở về.

Huyền Vi nghe tin, vội vàng chạy ra bên ngoài, khi vừa ra ngoài phòng thì thấy được Tây Môn Tình Không đang đi tới, hai người cùng dừng lại, nhìn đắm đuối!

Tây Môn Tình Không rất muốn đi tới ôm người phụ nữ trước mặt này vào lòng, thế nhưng có rất nhiều người ở bên cạnh nên y cũng không làm như vậy, chỉ nói bằng giọng bình tĩnh: "Huyền Vi!"

Huyền Vi mỉm cười: "Trở về là tốt!" Rồi quay người, mời: "Ta đã chuẩn bị tiệc rượu đợi người trở về!"

Tây Môn Tình Không đi tới, hai người sóng vai đi trên hành lang, đang đi trên đường thì Huyền Vi hỏi thăm vài câu: "Ta nghe nói người đưa một đệ tử của Thượng Thanh tông trở về, Đường Nghi nghe thấy vậy thì lập tức tới đón. Chỉ là một đệ tử của Thượng Thanh tông mà thôi, tại sao người lại tự mình đưa trở về cơ chứ?"

Tây Môn Tình Không: "Người kia rất đặc biệt, ta thích!"

"Hả!" Huyền Vi hơi kinh ngạc, bởi vì theo nàng ta biết thì người đệ tử của Thượng Thanh tông kia là một người đàn ông mà, có thể làm cho Tây Môn Tình Không cũng yêu thích thì thật sự làm nàng ta cảm thấy rất tò mò, nếu có cơ hội thì chắc chắn sẽ gặp hắn một lần.

Hai người đi lên tầng lầu, cũng không nói thêm cái gì, sau khi cả hai đều ngồi xuống vị trí của mình thì Huyền Vi tự mình rót rượu cho Tây Môn Tình Không.

Tây Môn Tình Không cũng không nhịn được nữa, khi thấy xung quanh không còn người nào liền cầm chặt lấy bàn tay mềm mại đang rót rượu của Huyền Vi.

Cơ thể của Huyền Vi hơi run lên, trong lòng nổi lên từng đợt gợn sóng, gương mặt ửng hồng, nhanh chóng nhìn xung quanh rồi hơi giãy giụa tượng trưng: "Tình Không, người khác nhìn thấy thì không tốt lắm!"

Tây Môn Tình Không nghe vậy thì cũng không kích động nữa, buông tay của nàng ta ra.

Hai người ngồi đối diện, cùng uống một ly thì cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh lại, Huyền Vi hỏi: "Tại sao ta đưa phi cầm tới đón người, người lại không nhận, mà tới tận bây giờ mới trở về?"

Tây Môn Tình Không: "Nếu như chỉ một mình ta thì không quan trọng lắm, muốn tránh né để khỏi chết rất đơn giản, thế nhưng mà ta đi cũng không phải là một mình. Những người kia không tìm được cơ hội ra tay với ta trong bí cảnh, ta sợ bọn chúng sẽ đuổi giết ta khi ở bên ngoài, cho nên tránh né một khoảng thời gian."

"Cẩn thận như vậy cũng tốt." Huyền Vi xoa cằm: "Người cũng vậy, bí cảnh rất là nguy hiểm, ta đã nói rồi, người hãy bảo vệ chính mình là được rồi."

Mặc dù nàng ta nói không rõ ràng nhưng Tây Môn Tình Không cũng hiểu ý của nàng ta, ý là Ngụy Đa chỉ là một gánh nặng mà thôi: "Lúc đầu ta còn tưởng rất nguy hiểm, thế nhưng mà lần này lại khác, nhờ có Ngưu Hữu Đạo nha."

Huyền Vi kinh ngạc hỏi lại: "Chuyện gì vậy?"

Tây Môn Tình Không: "Ta cũng không rõ ràng, chỉ là dựa vào kết quả cuối cùng mà đoán ra thôi. Sau khi vào trong bí cảnh không lâu, đám yêu ma quỷ quái của Tứ hải kia quấy rối khắp nơi, ta cũng không biết là có liên quan tới Ngưu Hữu Đạo hay không, kết quả cuối cùng làm cho người của bảy nước trở thành thần hồn nát thần tính, sau đó cả hai phe tấn công lẫn nhau, dẫn tới việc một vài người kia không có cách nào quấy rối ta, từ đầu tới cuối ta đều không gặp phải khó khăn gì, rất thuận lợi. Không chỉ mình ta, mà một số người khác trên Đan bảng cũng đều như vậy. Hầu như các cao thủ Đan bảng lần này đều không bị chết, mà thương vong hầu như đều là người của bảy nước."

Huyền Vi lúc này mới hiểu, ánh sáng trong mắt nàng ta xuất hiện liên tục: "Chuyện gì đã xảy ra ở bên trong bí cảnh? Tại sao Ngưu Hữu Đạo có thể trở thành quán quân?"

"Ngay từ đầu ta đều đi một mình, cho nên không rõ ràng lắm..." Tây Môn Tình Không thật sự là không rõ ràng, thế nhưng Huyền Vi đã hỏi thì y cũng chỉ có thể nói hết những gì mình biết, sau đó tổng kết lại: "Trong nghịch cảnh mà vẫn sống tốt, còn có thể trở thành quán quân thì Ngưu Hữu Đạo thật sự là tài giỏi. Nếu như ta là hắn thì ta sẽ thất bại rất thảm! Lúc đầu còn muốn ta bảo vệ hắn nữa, thật sự là coi thường hắn rồi."

Huyền Vi nâng chén đặt lên môi, cứ giữ tại đó thật lâu, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì mới nhấp rượu trong chén rồi đặt xuống: "Cái tên đó vừa ra khỏi bí cảnh đã gây náo loạn không nhỏ rồi, không để ý tới ba phái lớn nước Yến, phá hủy cuộc nghị hòa giữa nước Triệu và nước Yến, rồi phát động chiến tranh với nước Triệu!"

Tây Môn Tình Không ngồi ngay ngắn, gật đầu: "Trên đường trở về ta cũng đã nghe nói qua, cái tên này thật sự là có cách suy nghĩ khác biệt với ta, chơi toàn thứ kích thích."

Huyền Vi: "Mà người đã nghe nói gì chưa, hắn vừa ra khỏi bí cảnh đã đưa tin cho ta, định uy hiếp ta, nói rằng nước Vệ của ta ở trong bí cảnh chọc giận hắn, hắn muốn phát động chiến tranh với nước Vệ! Thật sự là buồn cười, ta sẽ chống mắt lên xem hắn lấy đâu ra binh lính để uy hiếp nước Vệ chúng ta!"

Tây Môn Tình Không nhíu mày: "Khi ta gặp mặt Ngưu Hữu Đạo thì bằng vào trực giác, ta cảm thấy hắn không phải loại người sẽ nói đùa đâu, hắn đã nói như vậy thì nàng hãy cẩn thận hơn."

Huyền Vi cười rất tự tin: "Người quá lo rồi, ta chắc chắn là hắn không có điều kiện phát động chiến tranh với nước Vệ!"

Tây Môn Tình Không: "Huyền Vi, những chuyện này ta thật sự là không hiểu được, nàng đã nói chờ ta trở về..."

Huyền Vi hơi ngượng ngùng: "Chờ một thời gian đã, bệ hạ còn đang tiếp nhận triều chính, ta không thể buông tay lúc này được, phải cho bệ hạ thời gian quen thuộc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.