Đạo Quân

Chương 1242: Thượng binh phạt mưu (2)



“Sao có thể thế được? Trước giờ chưa từng nghe nói Đạo gia và họ Điền và họ Mã kia có bất cứ quan hệ nào, mà Mông soái cũng vừa mới nói, việc đó là mưu đồ đã lâu, lại còn đã chuẩn bị các phương diện từ rất lâu rồi, nếu không không thể nào khống chế được lực lượng nhân mã đông đảo của nước Triệu, Đạo gia vừa mới từ bí cảnh đi ra, ở trong bí cảnh những một năm trời, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài, sao có thể nhanh chóng chuẩn bị tốt chuyện phức tạp như thế?

Mông Sơn Minh: “Vậy Vương gia giải thích như thế nào việc Đạo gia biết rõ bất lợi nhưng lại để chúng ta liều chết với nước Triệu đến cùng?”

“Việc này…” Thương Triêu Tông vừa ngạc nhiên lại vừa nghi ngờ, khó nói thành lời.

Mông Sơn Minh tiếp tục nói: “Đạo gia không phải là người làm việc mà không dụng công, ngài ấy làm những việc mà người khác nhìn không hiểu, thường thường là dấu diếm đi thâm ý, càng là bộ bộ kinh tâm, đây cũng là lí do vì sao biết rõ làm việc lớn nguy hiểm như vậy cũng vẫn chấp hành theo.”

“Sự việc khiến cho người ta không thể hiểu nổi, nhưng nếu là Vương gia liên tưởng chuyện này hướng về Đạo gia, vậy thì mọi việc trước mắt đều có thể nghĩ thông suốt rồi.”

“Điền Chính Ương và Mã Trường An mưu phản, trước mắt coi như đã chiếm được thế thượng phong, kì thực còn có rất nhiều nhân tố không xác định, lực lượng trong tay bọn hắn dù sao cũng đều là đệ tử nước Triệu, điểm này cũng là điểm trí mạng nhất, căn bản không chống đỡ nổi sự phản công của triều đình nước Triệu. Triều đình nước Triệu dục phản công, nhất định sẽ phải xuất một lượng lớn binh lực từ tuyến phía đông nơi cùng chúng ta giao chiến, tiếp đó có thể tưởng tượng, triều đình nước Triệu muốn bài trừ thế lực bên ngoài thì trước tiên phải trấn an nội bộ, tất nhiên là không tiếc giá lớn cầu hòa với nước Yến ta, nếu không thì bên trong bị công hãm, cũng không còn sức lực đâu mà đánh một trận với nước Yến.”

“Tiền tài, vậy chất, sắc đẹp, lúc này chỉ cần nước Yến ta mở lời, chỉ cần là những thứ nước Triệu có thể dâng, thì sẽ đều đáp ứng hết. Bọn chúng chắc chắn sẽ muốn dùng tất cả các cách để thuyết phục chúng ta, thuyết phục triều đình, thuyết phục Tam Đại Phái, để nước Yến tản binh, vì thế mà không tiếc trả giá lớn. Mà Đạo gia lại muốn ta bỏ qua cho triều đình, bỏ qua cho Tam Đại Phái, tiếp tục liều chết với nước Triệu.”

“Đạo gia vì sao lại làm như vậy? Có phải là vì Đạo gia sớm đã dự liệu được ngày này rồi không? Có phải là Đạo gia đã sớm biết Điền Chính Ương và Mã Trường An muốn làm phản? Nếu không thì không thể tìm được cách giải thích nào hợp lý cho ý của Đạo gia. Nếu là Đạo gia, tất cả nghi vấn đều được giải quyết dễ dàng!”

“Những gì Điền Chính Ương và Mã Trường An chuẩn bị dù có đầy đủ thế nào cũng cơ bản là không ổn, bọn hắn cần thời gian để nắm giữ hai trăm vạn đại quân kia! Chỉ cần chúng ta ở phía đông nước Triệu liều chết cắn nước Triệu không buông, thì nước Triệu sẽ không thể điều lực lượng đi ứng đối, Tam Đại Phái nước Triệu nước Triệu cũng không thể điều động đâu ra được lực lượng tu sĩ tương đương đi dọn dẹp hiện trường, điều này rõ ràng chính là đang cho Điền Chính Ương và Mã Trường An tranh thủ thời gian! Tương tự, chỉ cần Điền Chính Ương và Mã Trường An nắm chắc lực lượng trong tay, một khi nảy sinh bất lợi, dưới sự liên thủ giáp công với các phía của ta, nước Triệu chắc chắn sẽ thua!”

“Nếu Đạo gia tiếp tục kiên trì, nếu sau đó không xuất hiện biến cố gì, thì nước Triệu sắp trở thành vong quốc rồi! Ta nghe nói ở trong thiên cốc của đỉnh Thiên Đô, Đạo gia đã giết trưởng lão chủ sự của Tam Đại Phái, thù này…hẳn là kết rồi!”

Khiến nước Triệu thành vong quốc? Cách thuyết giải này thực có thể nói là khiến người ta kinh sợ, Thương Triêu Tông kinh nghiệm sa trường đã lâu mà nghe cũng hãi hùng khiếp vía không thôi, cuối cùng nhún vai hai cái, vẫn là câu nói đó: “Đạo gia lấy đâu ra lực lượng tu sĩ lớn như vậy đi trợ giúp Điền Chính Ương và Mã Trường An mưu phản? Nếu thật sự có, há sẽ khiến chúng ta nằm dưới sự kiểm soát của kẻ khác?”

Mông Sơn Minh lắc đầu: “Ta không biết, nhưng sự việc đứng ở góc độ của chúng ta mà nói đã quá rõ ràng, việc Điền Chính Ương và Mã Trường An mưu phản cho dù không phải Đạo gia thao túng, nhưng tất nhiên vẫn có liên quan đến Đạo gia, trước mắt chúng ta với bên Điền-Mã kia đã có xu thế phối hợp cùng nhau rồi! Chúng ta mạo hiểm liều chết chiến đấu tới cùng, bọn hắn mạo hiểm khởi binh, chuyện lớn như vậy, cọc nào cũng không có đường lui, nếu nói là trước đó không có liên hệ mật thiết gì, nếu nói chỉ là trùng hợp, thật sự là không thể nào!”

Cuối cùng từ từ bổ sung thêm một câu: “Vương gia hiện tại vẫn còn lo lắng, còn cho rằng Đạo gia không sáng suốt sao?”

"Híz-khà-zzz..." Thương Triêu Tông hít một hơi thật sâu: “Người ở bí cảnh, rõ ràng là đã lên kế hoạch những việc này, thật khiến người ta khó tin!”

Mông Sơn Minh buông tiếng thở dài: “Thâm sâu không lường trước được!”

Hai người đều biết rõ người được nói đến là ai.



“Cái gì? Điền Chính Ương và Mã Trường An phản rồi hả?”

Ở tiền tuyến nơi đại quân Hàn, Tống giao chiến, bên trong lều quân, Đại tư mã nước Hàn Kim Tước nghe tin vô cùng bất ngờ, sau khi xem kĩ tình báo, ông ta vội vàng bước đến trước tấm bản đồ.

Mấy tên tướng lĩnh cũng cùng bước tới trước bản đồ, cùng xem xét thế trạng binh lực nước Triệu mà trên bản đồ chỉ ra.

Một lúc lâu sau, Kim Tước lắc lắc đầu, sắc mặt cực kì phức tạp, nói: “Hẳn là việc đội ngũ Nam Châu của nước Yến chủ động khơi mào chiến sự có liên quan tới việc này? Nếu thực sự là như thế, một khi quân Yến cắn chặt không buông, nước Triệu tắc thì rơi vào thế nguy hiểm!”

Một tướng đứng bên cạnh hùng hùng hổ hổ nói: “Nếu thật là như vậy, chúng ta bên này đánh sống đánh chết cứng rắn đến bây giờ cũng không dành được chút lợi thế nào, ngược lại là nước Yến trước đây bị ép đi vào đường cùng giờ đã lật mình muốn dành lại lợi thế lớn.”

Ai nói không được! Kim Tước nhắm mắt cười khổ, chỉ nói một câu: “Thượng binh phạt mưu!”



Võ Lịch năm 532.

Tướng bảo vệ phía tây nước Triệu Điền Chính Ương và Mã Trường An đồng thời có hành động khác thường, cả hai đều không ngang nhiên công khai tạo phản, nhưng lại trắng trợn tẩy trừ, điều chỉnh đội quân dưới chướng, đồng thời cho máu rửa sạch tu sĩ nước Triệu trấn giữ dưới chướng, hoặc là giết phạt, hoặc là giết chạy!

Dù chưa công khai tuyên bố tạo phản, nhưng hành động như vậy trong mắt người trong thiên hạ thì chẳng khác gì tạo phản, nói thế nào cũng đều là tạo phản.

Tam Đại Phái nước Triệu tổ chức một đám tu sĩ, khẩn cấp đi áp chế phản loạn, gặp một lực lượng hùng mạnh phản kích.

Bởi vì phần lớn tu sĩ nước Triệu đều tập trung trên chiến trường giao chiến với nước Yến, lực lượng xuất kích có hạn, mà lại vội vàng, không thể đánh bại phản loạn, ngược lại bị thế lực sau lưng Điền Chính Ương và Mã Trường An tập trung lực lượng phản kích một lần nữa.

Việc này vừa xảy ra, thiên hạ chấn động, người người khiếp sợ.

Thế lực khắp nơi hướng chằm chằm ánh mắt về phía nước Triệu.

Muốn không chú ý cũng khó, thế lực khắp nơi đều biết dựa vào Điền Chính Ương và Mã Trường An căn bản không thể thực hiện được việc này, ai cũng đều muốn biết thế lực hậu thuẫn hai người này là thần thánh phương nào.

Cơ cấu tình báo của thế lực khắp nơi khẩn chương hành động, không phải là ăn chay, đã rất nhanh chóng nắm bắt được manh mối.

Thế lực chống đỡ sau lưng hai người tựa hồ cũng vô ý giấu diếm thân phận, tình hình của Hiểu Nguyệt Các bắt đầu như ẩn như hiện.

Theo tình thế tiến thêm một bước rõ ràng, thế lực khắp nơi cơ bản đã có thể xác định, thế lực hậu thuẫn Điền-Mã mưu phản chính là tổ chức sát thủ thần bí vẫn luôn ẩn nấp đó, Hiểu Nguyệt Các!

Hiểu Nguyệt Các nổi lên mặt nước, lại còn có dã tâm này, quả thực làm cho rất nhiều người giật mình kinh ngạc.

Nhưng chuyện càng khiến người ta giật mình còn ở phía sau, những tướng lĩnh xin nghỉ hoặc đột nhiên mất tích của một vài nước đột nhiên lại xuất hiện ở nước Triệu, đột nhiên xuất hiện dưới chướng của Điền Chính Ương và Mã Trường An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.