Trên xe lăn, Mông Sơn Minh vẻ mặt khổ sở nói: "Nhờ cậy rồi!"
Quản Phương Nghi ở một bên âm thầm thở dài, hiểu được ý của ông, đây là hi vọng Đạo gia cứu quận chúa và tiểu vương gia ra ngoài.
Nhưng việc này không phải là làm khó người khác rồi sao, ba đại phái nước Triệu rõ ràng đã không thèm đếm xỉa đến gì nữa, ngươi bảo Đạo gia phải làm như thế nào?
Ngưu Hữu Đạo đảo mắt nhìn đôi mắt mong chờ của Thương Triều Tông, khẽ vuốt cằm nói: "Yên tâm, chỉ cần là việc ta có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết sức!" Nói rồi quay người nhanh chân rời đi.
Quản Phương Nghi hơi khom người hỏi thăm hai người, cũng xoay người lắc eo rời đi theo.
Hai người biết, mỡ đã dâng đến miệng, ba đại phái nước Yến sẽ không thể vì hai con tin mà đáp ứng điều kiện hà khắc bên phía nước Triệu. Bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể hi vọng vào Ngưu Hữu Đạo, trừ việc này ra cũng chẳng còn cách nào tốt hơn, trừ khi để quân Yến đại loạn cho quân Triệu một con đường sống!
Mông Sơn Minh quay đầu lại an ủi Thương Triều Tông: "Vương gia đừng lo lắng quá, Đạo gia đối với chúng ta trước giờ đều nói là làm, nói được làm được, trước giờ chưa từng thất hứa, chính là người có tín nghĩa! Nếu hắn đã đáp ứng rồi sẽ dốc hết sức làm, dựa vào năng lực của Đạo gia, tình hình không hẳn bết bát như vậy."
.....
Đại quân tập hợp, trên đồng cỏ ngoài trướng chủ soái, tiếng khóc nỉ non "Oa oa" của trẻ sơ sinh không ngừng vang lên.
Sữa ngựa sạch sẽ đưa đến, Thương Thục Thanh ôm lấy đứa bé cũng không lo được hình tượng, trước con mắt của bao người trực tiếp ngồi trên đồng cỏ, đút từng chút sữa ngựa vào miệng đứa bé. Đứa trẻ có đồ ăn, tiếng khóc nỉ non liền ngưng, xoạch xoạch ăn rất ngon, không hề hay biết sự nguy hiểm đáng sợ.
Thương Thục Thanh cẩn thận nghiêm túc, chỉ sợ làm sặc đứa bé.
Bản thân có đang ở trong hiểm cảnh hay không đã không còn là điều mà nàng lo lắng nhất, biết lo lắng cũng vô dụng, nàng muốn chạy trốn cũng chạy không thoát, trước mắt chỉ có thể chăm sóc tốt cho đứa bé.
Trên người nàng bụi bẩn, tóc mai còn có vết máu khô từ trên đầu chảy xuống, trước ở trong địa đạo vì bảo vệ cho đứa bé, trên đầu bị một tảng đá đập trúng, bụi trên người cũng là từ địa đạo mà ra.
Phối hợp với khuôn mặt lốn đốm buồn nôn của nàng, quả thực là không dễ nhìn, cả người đều rất nhếch nhác.
Một đám tu sĩ ở bên cạnh xem, chưởng môn ba đại phái nước Triệu cũng đến rồi, đến thời khắc mấu chốt của cuộc quyết chiến, đối với bọn họ mà nói không còn việc gì quan trọng hơn việc này, ngay cả kinh thành nước Triệu bọn họ cũng mặc kệ. Hoàng đế chết rồi còn có thể đổi, nền móng mất rồi thì mọi thứ không cần bàn nữa.
Sữa ngựa là bọn họ bảo người đưa đến, bọn họ muốn con tin còn sống, không phải người chết, người chết rồi không còn giá trị, bây giờ không thể để con trai của Thương Triều Tông chết đói được.
"Lần này có thể thuận lợi được việc, các vị thái thượng trưởng lão cực khổ rồi." Chưởng môn Tụ Tiên tông Mễ Mãn chắp tay cám ơn một đám lão già.
Ông lão đích thân bắt được Thương Thục Thanh khoát tay nói: "Hoàn toàn là gặp may, nói đến còn phải cảm ơn con trai của Thương Triê Tông, nếu không phải tiếng khóc nỉ non khiến ta phát giác được nơi ẩn nấp, tiếp tục dây dưa chưa chắc đắc thủ không nói, làm không tốt còn có thể thiệt hại nặng nề."
Mễ Mãn cười, nói có chút lấy lòng: "Có thể bị Thái Thượng trưởng lão kịp thời phát giác được, vậy thì không phải là may mắn mà là các vị Thái Thượng trưởng lão dụng tâm."
Lão đầu kia thở dài: "Dụng tâm hay may mắn cũng được, chỉ cần có lợi cho tông môn, đều là chuyện những lão già chúng ta phải làm. Ta chỉ là nghĩ mãi không ra, tại sao lại đi tới bước đường như hôm nay? Hy vọng hai con tin kia hữu dụng!"
Không hề nhận ý lấy lòng về phần công lao, trong giọng nói có vài phần than thở khiến mấy người cầm quyền một đời của các phái hiện nay đều cảm thấy xấu hổ.
Ánh mắt Bàng Đằng rời khỏi hai mẹ con, hỏi người bên cạnh: "Lấy một đứa trẻ mới sinh ra để uy hiếp người khác lúc hai quân đối đầu, có phải là hơi quá đáng không, để tướng sĩ phía dưới nhìn thấy, chỉ sợ là bọn họ sẽ suy nghĩ nhiều."
"Chúng ta bất chấp nguy hiểm này chẳng lẽ không phải vì bọn họ hay sao? Dù sao so với bọn họ mất mạng cũng chẳng tốt hơn là bao." Chưởng môn Lạc Hà sơn trang - Tả Thừa Phong cười khẩy: "Nếu không phải là các ngươi không có tài cán gì thì sao chúng ta cần phải sử dụng thủ đoạn bỉ ổi này?"
Bàng Đằng bất đắc dĩ ngửa đầu lên trời mà than thở, thế cục như thế nào ông ta rõ ràng nhất, trọng binh của quân dịch bao vây, trấn giữ con đường quan trọng, cắt đứt tất cả con đường tiếp tế lương thực của quân Triệu, về lâu về dài, bao vậy như vậy có thể diệt được quân Triệu, phá vây rất khó, cứ cho là thành công đi thì cũng tổn thất nặng nề, về sau sẽ không còn sức để tiếp tục chiến đấu nữa.
Ông ta hối hận, chiến tranh là việc liên quan đến vận mệnh của đất nước, hối hận rằng mình không nên liều lĩnh dùng binh!
Chưởng môn Quy Nguyên tông - Tưởng Vạn Lâu nói: "Mấy vị Thái Thượng trưởng lão vì để chắc chắn nên đã lượn qua vài con đường rồi trở về, theo lý, phản ứng của đối phương sẽ không chậm như thế, lúc này Thương Triều tông bên kia chắc là nhận được tin tức của phủ thành Nam châu mới đúng."
Bên này đang chờ Thương Triêu Tông liên hệ với bọn họ.
Nhưng mà sau khi đợi nửa ngày thì có phần hết kiên nhẫn, quân Yến bên kia chẳng có tí phản ứng nào, cũng không biết là coi thường hay là xảy ra điều bất trắc gì đó không nhận được tin tức, mà chiến sự thì lúc nào cũng có thể sẽ nổ ra.
Cuối cùng, quân Triệu bên này phái người chuyển tin tức, gặp mặt Thương Triêu Tông, đưa ra yêu cầu hai bên sẽ đàm phán.
Thương Triêu Tông vốn không muốn đàm phán gì cả, sợ ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của binh linh, là Ngưu Hữu Đạo đề nghị rằng, nói muốn biết rõ tung tích của Thương Thục Thanh và đứa trẻ.
Lúc này, Thương Triều tông mới đồng ý đàm phán, người đưa tin lập tức chạy về phục mệnh.
Gần đến thời gian quyết định, tiền tuyến đại quân hai bên bắt đầu rục rịch, song phương đều có một nhóm nhân mã vây quanh một nhóm người đi về phía trước.
Chủ soái hai bên dẫn đại quân từ từ tiến lên, cuối cùng chạm mặt nhau, khoảng cách giữa hai bên rất rõ ràng, riêng phân nhân mã đều cảnh giác cao độ, bầu không khí bất cứ lúc nào cũng có thể xảy đại chiến kia khiến cho người ta cảm thấy hết sức căng thẳng.
Ngọc Thương cũng xuất hiện, quân Yến bên này trong trận doanh.
Hiểu Nguyệt các ở lại chỗ này phụ trách kết nối giữa hai quân với người liên lạc, sau khi người liên lạc biết tình hình thay đổi đột ngột, khẩn cấp truyền tin tức về, Ngọc Thương tiên sinh sợ có biến, trước tiên từ bên phản quân nước Triệu kia lợi dụng phi cầm khổng lồ đi tới xem xét kết quả.
Người vừa tới không lâu, đúng lúc gặp quân Triệu yêu cầu đàm phán, lập tức cũng đi đến đó.
Trên lưng ngựa Thương Triêu Tông giơ tay chỉ thẳng mặt Bàng Đằng: "Bàng Đằng, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, bản vương ban đầu còn kính trọng ngươi mấy phần, không nghĩ ngươi lại làm ra chuyện hèn hạ vô sỉ như thế, có thể thấy được vận mệnh của nước Triệu đã hết rồi!"
Bàng Đằng nói to đáp lời: "Hoang mao tiểu nhi*, trên chiến trường binh bất yếm trá, thắng bại luận anh hùng, sao có thể nói là chuyện hèn hạ vô sỉ?" *chế giễu người khác thiếu kiến thức và kinh nghiệm.
Thương Triêu Tông: "Lão tặc, lập tức thả người, nếu không bản vương nhất định sẽ diệt cửu tộc Bàng thị của ngươi!"
"Đừng nói với ông ta nữa!" Chưởng môn Quy Nguyên tông - Tưởng vạn Lâu cười khẩy, vung tay lên, nhóm người tách ra tạo thành một lối đi, mấy tên tu sĩ áp giải Thương Thục Thanh đi tới.
Cả người đầy bụi đất, chật vật vô cùng nhưng Thương Thục Thanh vẫn ôm chặt đứa trẻ được quấn tã lót.
Vừa xuất hiện, một tay nhấn vai nàng, một tay cầm kiềm kề vào cổ nàng, để quân Yến phía đối diện có thể nhìn thấy rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể chém đầu nàng.